Chương 39: - Chụp ảnh cưới
天空的翅膀
26/02/2022
Lý Ninh Ngọc chính thức bàn giao công việc cho Phó tổng sau đó nghỉ phép. Chuyện đầu tiên hai người làm là đến studio thử áo cưới, xem có chỗ nào cần chỉnh sửa lại không.
Áo cưới của Cố Hiểu Mộng là kiểu đơn giản hóa, không có quá nhiều họa tiết trang trí và thiết kế phức tạp. Nhưng áo cưới của Lý Ninh Ngọc là kiểu xa xỉ đến tận cùng. Mỗi một viên kim cương đính trên áo đều là kim cương Nam Phi thật. Đây là một bộ váy cưới dáng suông, riêng phần kim cương đã có giá hơn một triệu. Mỗi viên kim cương đều được nhà thiết kế đính thủ công.
Khi tấm màn chậm rãi kéo ra, Cố Hiểu Mộng đứng tại chỗ nhìn Lý Ninh Ngọc từ trong đi ra, ngẩn ngơ đến nổi thiếu chút nữa quên hít thở. Đây tuyệt đối là Lý Ninh Ngọc xinh đẹp nhất mà cô từng thấy.
- Vợ... chị thật đẹp!
Cố Hiểu Mộng đi lên nhìn Lý Ninh Ngọc ngây ngốc cười nói. Lý Ninh Ngọc mỉm cười một tiếng, cảm thấy nét mặt của Cố Hiểu Mộng bây giờ vô cùng đáng yêu. Cô thích nhìn dáng vẻ Cố Hiểu Mộng ngẩn ngơ vì mình.
Bọn cô bây giờ đang mặc thử là áo cưới vào hôm cử hành hôn lễ. Chắc chắn là không có vấn đề gì rồi mới thay ra. Sau đó hai người thay bộ áo khác để một lát sau chụp ảnh. So với áo cưới hôm hôn lễ, bộ áo này có vẻ đơn giản hơn rất nhiều. Nhưng mà cũng là phiên bản tùy chỉnh cao cấp của nhà thiết kế.
Hai người chụp hai tấm ảnh ở studio, một Trung một Tây. Bây giờ hai người đang chụp ảnh cưới với váy cưới.
Thợ chụp ảnh không quy định tư thế mà để cho hai người ngẫu hứng triển khai. Cố Hiểu Mộng có chút suy nghĩ xấu xa, lúc Lý Ninh Ngọc đang chỉnh chỉnh áo cưới cô đột nhiên gọi "vợ".
Lý Ninh Ngọc theo bản năng đáp một tiếng, quay đầu lại nhìn Cố Hiểu Mộng. Nhưng mà lúc này môi của Cố Hiểu Mộng cũng đã ở bên tai Lý Ninh Ngọc. Lý Ninh Ngọc quay đầu lại, môi hai người vừa vặn dính sát vào nhau. Thợ chụp ảnh vội vàng ấn nút chụp, chụp lại thời khắc này. Thợ chụp ảnh hài lòng nhìn tấm ảnh trong máy, cảm giác cũng không cần phải chỉnh sửa lại. Dù sao hai người này đều mang nét riêng rất xinh đẹp.
Cố Hiểu Mộng kéo tay Lý Ninh Ngọc đi đến nhìn ảnh của mình trong máy tính. Mặc dù là chụp sườn mặt nhưng bao nhiêu yêu thương và cưng chiều trong mắt hai người đều được ghi lại trọn vẹn. Trong ảnh khuôn mặt Lý Ninh Ngọc ửng đỏ, ánh mắt tràn đầy tình yêu pha lẫn ngượng ngùng và sự bất ngờ không kịp đề phòng.
- Có muốn tôi chụp thêm mấy tấm dự phòng không?
Thợ chụp ảnh đối với tấm ảnh này rất hài lòng, nhưng vẫn mở miệng hỏi có cần phải chụp tiếp hay không? Lý Ninh Ngọc và Cố Hiểu Mộng nhìn nhau một cái đều cảm thấy tấm ảnh này đã rất xuất sắc, không cần phải tiếp tục chụp nữa.
Hai người tách ra đi thay lễ phục Trung Hoa, đồng thời trang điểm lại. Bây giờ các cô là chụp kiểu Trung Quốc vào niên đại của hai người năm đó.
Hai người mặc lễ phục, đội khăn trùm đầu cô dâu. Cả hai ngồi đối diện nhau trên chiếc giường nhỏ, cùng vén khăn của đối phương lên. Chỉ thấy trên hai khuôn mặt tinh xảo viết đầy yêu thương và thẹn thùng. Cố Hiểu Mộng nhìn Lý Ninh Ngọc, trong lòng nghĩ nếu như năm đó cô có thể cùng Lý Ninh Ngọc thoát khỏi Cầu Trang, các cô có lựa chọn bên nhau không?
Sau khi chụp xong hai người lái xe về nhà nghỉ ngơi. Sáng ngày mốt sẽ có chuyến bay ra nước ngoài chụp ngoại cảnh.
- Sao em lại muốn chụp ảnh cưới kiểu Trung như vậy?
Lý Ninh Ngọc nhớ rõ lúc trước mình xem trong album không có mấy bộ lễ phục kiểu Trung Hoa này.
- Em cảm thấy sẽ rất đẹp nên nhất thời quyết định chụp một bộ kiểu Trung. Vợ, chị không cảm thấy chị mặc lễ phục Trung Hoa rất đẹp sao?
Cố Hiểu Mộng đã sớm suy nghĩ xong lý do. Lý Ninh Ngọc cũng không nói gì, chẳng qua chỉ tò mò nên thuận miệng hỏi Cố Hiểu Mộng một câu, đối với câu trả lời của Cố Hiểu Mộng cũng không đặc biệt để ý.
Lý Ninh Ngọc về đến nhà tắm xong liền ngủ, ngay cả tóc cũng chưa lau khô. Cố Hiểu Mộng cầm ba cái khăn lông, ngồi ở bên mép giường từ từ giúp Lý Ninh Ngọc lau khô tóc. Không dám dùng máy sấy vì sợ đánh thức Lý Ninh Ngọc. Cô biết Lý Ninh Ngọc gần đây thật sự đã quá mệt mỏi. Sau khi lau tóc cho Lý Ninh Ngọc xong, Cố Hiểu Mộng mới nằm xuống ôm ngang eo Lý Ninh Ngọc, kéo cô ấy sát vào lòng mình sau đó cũng rất nhanh chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau cả hai người cái gì cũng không làm chỉ ở nhà nghỉ ngơi. Dẫu sao hai người cũng rất mệt mỏi, khoảng thời gian này đều không có cách nào nghỉ ngơi tốt.
---------
Sau đó hai người cùng ekip chụp ảnh bay ra nước ngoài. Trên máy bay Lý Ninh Ngọc còn tựa vào vai Cố Hiểu Mộng ngủ một giấc. Chuyến bay kéo dài mười mấy tiếng, khi đoàn người đến nơi đã là buổi tối. Nhóm người của công ty sự kiện đã đến sớm hơn bọn họ một ngày. Cho nên khi đoàn người xuống máy bay trực tiếp ngồi xe đến khách sạn nghỉ ngơi.
Bởi vì chênh lệch múi giờ Cố Hiểu Mộng và Lý Ninh Ngọc cũng không ngủ được. Hai người dứt khoát xuống lầu rời khỏi khách sạn tay trong tay đi dạo dọc bờ cát.
Gió đêm rười rượi, cuốn bay đi không khí nóng bức mang đến một tia mát lạnh. Gió nhẹ thổi lên mái tóc Lý Ninh Ngọc phớt nhẹ qua gò má Cố Hiểu Mộng làm cho mặt Cố Hiểu Mộng hơi ngứa. Trong lòng cũng ngứa ngứa một chút.
Cố Hiểu Mộng dừng bước lại, ôm Lý Ninh Ngọc vào lòng. Lý Ninh Ngọc hơi sửng sốt sau đó cũng đưa ta ra ôm eo Cố Hiểu Mộng. Đêm khuya trên bờ biển có hai người ôm nhau. Cảm thụ hơi thở của nhau, nhịp tim của nhau.
Hôm sau, trời còn chưa sáng, Cố Hiểu Mộng và Lý Ninh Ngọc vừa mới ngủ đã bị ekip chụp ảnh đánh thức, nói muốn chụp một bộ ảnh mặt trời mọc. Cho nên bây giờ hai người phải thức dậy trang điểm và thay áo cưới.
Cố Hiểu Mộng miệng vừa nói không thành vấn đề, nhưng mà trong lòng là muốn "thăm hỏi sức khỏe" đám người này. Nhưng cô quên mất, cảnh này chính là cô yêu cầu chụp.
Gần như là Lý Ninh Ngọc và Cố Hiểu Mộng vừa nhắm mắt ngáp ngắn ngáp dài vừa trang điểm. Nhưng khi Cố Hiểu Mộng nhìn thấy nhân viên muốn giúp Lý Ninh Ngọc thay áo cưới, trong nháy mắt tỉnh táo tinh thần. Bộ này là áo cưới cúp ngực. Bên trong không thể mặc áo lót chỉ có thể dùng miếng dán ngực hoặc là thả rông. Bất luận cái nào đi nữa Cố Hiểu Mộng cũng không muốn để thân thể vợ mình bị người khác nhìn thấy.
- Tôi giúp chị ấy thay áo cưới là được rồi, các người đi ra ngoài đợi đi.
Cố Hiểu Mộng ra lệnh đuổi khách, tất cả mọi người đều ra khỏi phòng. Cố Hiểu Mộng tự tay giúp Lý Ninh Ngọc mặc váy cưới. Có một khoảnh khắc Cố Hiểu Mộng chợt hoảng hốt, tựa như bọn cô không phải đi chụp ảnh cưới mà là muốn đi cử hành hôn lễ luôn.
- Em có hơi hẹp hòi rồi nha.
Lý Ninh Ngọc điểm lên ngực Cố Hiểu Mộng cười nói. Cố Hiểu Mộng đang nghĩ gì cô đều biết rõ.
- Có đâu, em chỉ là muốn tự tay mặc áo cưới cho chị Ngọc thôi mà.
Cố Hiểu Mộng có đánh chết cũng không thừa nhận bị Lý Ninh Ngọc nhìn thấu mình lòng dạ hẹp hòi. Cố Hiểu Mộng giúp Lý Ninh Ngọc mặc xong áo cưới, sau đó mới cho nhân viên vào tiếp tục giúp Lý Ninh Ngọc gắn mạng che mặt.
Nhưng mà Cố Hiểu Mộng thì lại yên tâm thoải mái hưởng thụ việc nhân viên giúp mình thay áo cưới. Lý Ninh Ngọc cũng chỉ có thể bất lực cưng chiều cười một tiếng.
Thời điểm đoàn người ra đến bờ biển, trời còn chưa sáng, là thời khắc u ám nhất trước bình minh. Cố Hiểu Mộng nhìn chân trời đen nghịt có chút kiềm nén tâm tình. Hai người tựa lưng nhau ngồi trên mỏm đá, ngẩng mặt nhìn trời. Không lâu sau, mặt trời chậm rãi mọc lên, phá vỡ bóng tối mang theo những tia nắng đầu tiên.
Chờ khi mặt trời đã lộ ra một nửa trên đường chân trời, thợ chụp ảnh nhanh chóng ấn chụp. Hai người đi vào một căn lều xây tạm thay áo cưới ra, mặc vào áo phông trơn màu trắng, quần jean xanh da trời và giày vải màu trắng. Nhìn qua thật giống như hai thiếu nữ đang trong sân trường đại học, ngây thơ thuần khiết.
Thừa dịp bình minh còn lưu lại, thợ chụp ảnh muốn chụp vội thêm mấy tấm ảnh. Mặt trời đang cố lao ra khỏi đường chân trời, hai thiếu nữ đuổi bắt nhau trên bờ biển, bỏ lại phía sau từng lớp sóng biển lăn tăn. Ban đầu hai người chỉ là muốn đùa giỡn một chút, nhưng dần dần hai người là thật sự đuổi bắt nhau trên biển.
Sau đó Lý Ninh Ngọc kéo Cố Hiểu Mộng cùng ngã trên bãi cát, hai người nằm trên cát tiếp tục đùa giỡn. Thợ chụp ảnh cũng nằm trên bờ cát nhanh chóng ấn chụp, không muốn lãng phí dù là một tấm ảnh nào.
Cuối cùng Lý Ninh Ngọc đè Cố Hiểu Mộng dưới thân mình, không kìm chế được mà hôn Cố Hiểu Mộng. Giờ phút này bọn họ quên mất là mình đang chụp ảnh, quên mất xung quanh có rất nhiều nhân viên đang xem. Thời khắc này trong mắt họ chỉ có nhau. Hai người hôn nhau thỏa thích, sóng biển sau lưng vỗ vào người. Ngay lúc sóng biển vỗ vào lưng Lý Ninh Ngọc, thợ chụp ảnh hận giờ phút này tốc độ tay của mình có thể nhanh hơn một chút nữa để có thể bắt được nhiều khoảnh khắc tốt đẹp hơn.
Thẳng đến khi cả hai hít thở khó khăn, Lý Ninh Ngọc mới quyến luyến không thôi buông tha cho đôi môi của Cố Hiểu Mộng. Sau đó hai người tựa trán vào nhau cười một tiếng, hết thảy mọi người ở đây đều im bặc.
Hai người đều mặc áo phông trắng, bên trong cũng chỉ mặc một một đồ lót màu trắng. Cho nên không thể nghi ngờ giờ phút này gần như là có thể bị nhìn thấu. Vì vậy Lý Ninh Ngọc vẫn không đứng dậy mà đợi đến khi nhân viên cầm khăn tắm đưa đến cho hai người. Lý Ninh Ngọc lấy khăn, đầu tiên là quấn lên người Cố Hiểu Mộng, sau đó mới quấn cho mình. Mà lúc này tất cả nhân viên nam đều không hẹn mà cùng cúi đầu không thì xoay người đưa lưng về phía hai người.
Hai người trở về phòng tắm xong nghỉ ngơi một chút rồi bắt đầu chụp tiếp. Thật ra đây không phải là lần đầu Cố Hiểu Mộng mặc áo cưới chụp ảnh. Nhưng mà những lần trước đều là yêu cầu trong lúc quay phim. Còn lần này là chụp ảnh cưới một cách chân thật.
Những cảnh chụp tiếp theo cũng tương đối thông thường, nên chụp rất nhanh. Dự tính cần hai ngày mới có thể chụp xong mà hiện tại chỉ cần một ngày là có thể hoàn thành.
Chụp ảnh cưới xong, ekip về nước xử lý ảnh lại một chút. Cố Hiểu Mông và Lý Ninh Ngọc bay đi nước D, đó là quốc gia duy nhất cho phép đăng ký kết hôn đồng giới không hạn chế quốc tịch.
Trong lúc chờ đợi nhận giấy đăng ký, Cố Hiểu Mộng hồi hộp đứng ngồi không yên. Cô đang mong đợi một tờ giấy đăng ký kết hôn nhỏ xíu. Bởi vì chỉ cần có nó, quan hệ giữa Lý Ninh Ngọc và mình mới hợp pháp. Tương lai mới có tư cách tự mình ký tên vào giấy đồng ý phẫu thuật. (!!!!????)
Cuối cùng hai người đã lấy được giấy chứng nhận kết hôn.
Cố Hiểu Mộng lật tới lật lui nhìn tờ giấy nhỏ trong tay mình, vui vẻ giống như một đứa trẻ. Cố Hiểu Mộng và Lý Ninh Ngọc cũng không lập tức rời khỏi, mà ở lại nước D mấy ngày. Cùng đi tham quan những cảnh đẹp được đánh giá cao ở nước D.
--------
Cách hôn lễ ba ngày, Lý Ninh Ngọc và Cố Hiểu Mộng mới xuất hiện ở nước M, nơi cử hành hôn lễ. Công ty tổ chức sự kiện thuê một tòa lâu đài trăm năm tuổi. Nơi đây là nơi đã diễn ra hôn lễ của rất nhiều doanh nhân giàu có, những ngôi sao nổi tiếng. Cố Hiểu Mộng muốn cho Lý Ninh Ngọc một đám cưới thế kỷ tràn ngập không khí cổ tích, cho nên mới chọn nơi này tổ chức hôn lễ.
Làng giải trí trong nước cũng từng phút từng giây chú ý đến sự kiện quốc tế này. Cố Hiểu Mộng cũng dành ba tấm thiệp mời cho phóng viên, cho phép bọn họ tiến vào lâu đài chụp ảnh. Nhưng mà điều kiện tiên quyết là không được rời khỏi phạm vi hoạt động mà ban tổ chức sắp xếp.
Hôn lễ này cuả Cố Hiểu Mộng là làm cho Lý Ninh Ngọc cũng là làm cho tất cả mọi người xem! Nàng phải nói cho tất cả mọi người, cho dù các người phản đối, cũng không cản được tôi muốn cưới người phụ nữ này làm vợ.
Trước hôn lễ một ngày, ông Cố từ hiện trường khảo cổ vội vội vàng vàng chạy đến, cả người đầy gió bụi đường xa. May mắn là Lý Ninh Ngọc đã tự tin chuẩn bị lễ phục trước cho ông Cố.
Trước ngày cưới, Cố Hiểu Mộng và Lý Ninh Ngọc tách ra ở hai phòng riêng. Ông Cố nhìn Cố Hiểu Mộng trong lòng xúc động bùi ngùi. Đứa nhỏ năm đó mỏng manh yếu đuối cần mình che chở, chớp mắt đã lớn thành một thiếu nữ yêu kiều duyên dáng! Mà ngày mai, cũng chính thức bước sang giai đoạn khác của cuộc đời.
- Lão Cố. Con lập gia đình chứ không phải ra chiến trường. Ba có thể đừng dùng vẻ mặt tình thu sầu muộn như vậy nhìn con được không?
Cố Hiểu Mộng bị ông Cố nhìn trong mũi nổi lên đau xót, cho nên cố ra vẻ ung dung nói.
-------------------------------------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Hai người, ai đứng bên cạnh mục sư, ai tiến về phía ai thì hợp lý đây? Đây là một vấn đề...
-------------------------------------------------------------------------
Tui: Hôm qua máy tính nó biểu tình quá trời, tự nhiên tối đennnnnnnnnnnn.
????????Ngày mai đám cưới rước dâu bằng xuống ba lá...
Áo cưới của Cố Hiểu Mộng là kiểu đơn giản hóa, không có quá nhiều họa tiết trang trí và thiết kế phức tạp. Nhưng áo cưới của Lý Ninh Ngọc là kiểu xa xỉ đến tận cùng. Mỗi một viên kim cương đính trên áo đều là kim cương Nam Phi thật. Đây là một bộ váy cưới dáng suông, riêng phần kim cương đã có giá hơn một triệu. Mỗi viên kim cương đều được nhà thiết kế đính thủ công.
Khi tấm màn chậm rãi kéo ra, Cố Hiểu Mộng đứng tại chỗ nhìn Lý Ninh Ngọc từ trong đi ra, ngẩn ngơ đến nổi thiếu chút nữa quên hít thở. Đây tuyệt đối là Lý Ninh Ngọc xinh đẹp nhất mà cô từng thấy.
- Vợ... chị thật đẹp!
Cố Hiểu Mộng đi lên nhìn Lý Ninh Ngọc ngây ngốc cười nói. Lý Ninh Ngọc mỉm cười một tiếng, cảm thấy nét mặt của Cố Hiểu Mộng bây giờ vô cùng đáng yêu. Cô thích nhìn dáng vẻ Cố Hiểu Mộng ngẩn ngơ vì mình.
Bọn cô bây giờ đang mặc thử là áo cưới vào hôm cử hành hôn lễ. Chắc chắn là không có vấn đề gì rồi mới thay ra. Sau đó hai người thay bộ áo khác để một lát sau chụp ảnh. So với áo cưới hôm hôn lễ, bộ áo này có vẻ đơn giản hơn rất nhiều. Nhưng mà cũng là phiên bản tùy chỉnh cao cấp của nhà thiết kế.
Hai người chụp hai tấm ảnh ở studio, một Trung một Tây. Bây giờ hai người đang chụp ảnh cưới với váy cưới.
Thợ chụp ảnh không quy định tư thế mà để cho hai người ngẫu hứng triển khai. Cố Hiểu Mộng có chút suy nghĩ xấu xa, lúc Lý Ninh Ngọc đang chỉnh chỉnh áo cưới cô đột nhiên gọi "vợ".
Lý Ninh Ngọc theo bản năng đáp một tiếng, quay đầu lại nhìn Cố Hiểu Mộng. Nhưng mà lúc này môi của Cố Hiểu Mộng cũng đã ở bên tai Lý Ninh Ngọc. Lý Ninh Ngọc quay đầu lại, môi hai người vừa vặn dính sát vào nhau. Thợ chụp ảnh vội vàng ấn nút chụp, chụp lại thời khắc này. Thợ chụp ảnh hài lòng nhìn tấm ảnh trong máy, cảm giác cũng không cần phải chỉnh sửa lại. Dù sao hai người này đều mang nét riêng rất xinh đẹp.
Cố Hiểu Mộng kéo tay Lý Ninh Ngọc đi đến nhìn ảnh của mình trong máy tính. Mặc dù là chụp sườn mặt nhưng bao nhiêu yêu thương và cưng chiều trong mắt hai người đều được ghi lại trọn vẹn. Trong ảnh khuôn mặt Lý Ninh Ngọc ửng đỏ, ánh mắt tràn đầy tình yêu pha lẫn ngượng ngùng và sự bất ngờ không kịp đề phòng.
- Có muốn tôi chụp thêm mấy tấm dự phòng không?
Thợ chụp ảnh đối với tấm ảnh này rất hài lòng, nhưng vẫn mở miệng hỏi có cần phải chụp tiếp hay không? Lý Ninh Ngọc và Cố Hiểu Mộng nhìn nhau một cái đều cảm thấy tấm ảnh này đã rất xuất sắc, không cần phải tiếp tục chụp nữa.
Hai người tách ra đi thay lễ phục Trung Hoa, đồng thời trang điểm lại. Bây giờ các cô là chụp kiểu Trung Quốc vào niên đại của hai người năm đó.
Hai người mặc lễ phục, đội khăn trùm đầu cô dâu. Cả hai ngồi đối diện nhau trên chiếc giường nhỏ, cùng vén khăn của đối phương lên. Chỉ thấy trên hai khuôn mặt tinh xảo viết đầy yêu thương và thẹn thùng. Cố Hiểu Mộng nhìn Lý Ninh Ngọc, trong lòng nghĩ nếu như năm đó cô có thể cùng Lý Ninh Ngọc thoát khỏi Cầu Trang, các cô có lựa chọn bên nhau không?
Sau khi chụp xong hai người lái xe về nhà nghỉ ngơi. Sáng ngày mốt sẽ có chuyến bay ra nước ngoài chụp ngoại cảnh.
- Sao em lại muốn chụp ảnh cưới kiểu Trung như vậy?
Lý Ninh Ngọc nhớ rõ lúc trước mình xem trong album không có mấy bộ lễ phục kiểu Trung Hoa này.
- Em cảm thấy sẽ rất đẹp nên nhất thời quyết định chụp một bộ kiểu Trung. Vợ, chị không cảm thấy chị mặc lễ phục Trung Hoa rất đẹp sao?
Cố Hiểu Mộng đã sớm suy nghĩ xong lý do. Lý Ninh Ngọc cũng không nói gì, chẳng qua chỉ tò mò nên thuận miệng hỏi Cố Hiểu Mộng một câu, đối với câu trả lời của Cố Hiểu Mộng cũng không đặc biệt để ý.
Lý Ninh Ngọc về đến nhà tắm xong liền ngủ, ngay cả tóc cũng chưa lau khô. Cố Hiểu Mộng cầm ba cái khăn lông, ngồi ở bên mép giường từ từ giúp Lý Ninh Ngọc lau khô tóc. Không dám dùng máy sấy vì sợ đánh thức Lý Ninh Ngọc. Cô biết Lý Ninh Ngọc gần đây thật sự đã quá mệt mỏi. Sau khi lau tóc cho Lý Ninh Ngọc xong, Cố Hiểu Mộng mới nằm xuống ôm ngang eo Lý Ninh Ngọc, kéo cô ấy sát vào lòng mình sau đó cũng rất nhanh chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau cả hai người cái gì cũng không làm chỉ ở nhà nghỉ ngơi. Dẫu sao hai người cũng rất mệt mỏi, khoảng thời gian này đều không có cách nào nghỉ ngơi tốt.
---------
Sau đó hai người cùng ekip chụp ảnh bay ra nước ngoài. Trên máy bay Lý Ninh Ngọc còn tựa vào vai Cố Hiểu Mộng ngủ một giấc. Chuyến bay kéo dài mười mấy tiếng, khi đoàn người đến nơi đã là buổi tối. Nhóm người của công ty sự kiện đã đến sớm hơn bọn họ một ngày. Cho nên khi đoàn người xuống máy bay trực tiếp ngồi xe đến khách sạn nghỉ ngơi.
Bởi vì chênh lệch múi giờ Cố Hiểu Mộng và Lý Ninh Ngọc cũng không ngủ được. Hai người dứt khoát xuống lầu rời khỏi khách sạn tay trong tay đi dạo dọc bờ cát.
Gió đêm rười rượi, cuốn bay đi không khí nóng bức mang đến một tia mát lạnh. Gió nhẹ thổi lên mái tóc Lý Ninh Ngọc phớt nhẹ qua gò má Cố Hiểu Mộng làm cho mặt Cố Hiểu Mộng hơi ngứa. Trong lòng cũng ngứa ngứa một chút.
Cố Hiểu Mộng dừng bước lại, ôm Lý Ninh Ngọc vào lòng. Lý Ninh Ngọc hơi sửng sốt sau đó cũng đưa ta ra ôm eo Cố Hiểu Mộng. Đêm khuya trên bờ biển có hai người ôm nhau. Cảm thụ hơi thở của nhau, nhịp tim của nhau.
Hôm sau, trời còn chưa sáng, Cố Hiểu Mộng và Lý Ninh Ngọc vừa mới ngủ đã bị ekip chụp ảnh đánh thức, nói muốn chụp một bộ ảnh mặt trời mọc. Cho nên bây giờ hai người phải thức dậy trang điểm và thay áo cưới.
Cố Hiểu Mộng miệng vừa nói không thành vấn đề, nhưng mà trong lòng là muốn "thăm hỏi sức khỏe" đám người này. Nhưng cô quên mất, cảnh này chính là cô yêu cầu chụp.
Gần như là Lý Ninh Ngọc và Cố Hiểu Mộng vừa nhắm mắt ngáp ngắn ngáp dài vừa trang điểm. Nhưng khi Cố Hiểu Mộng nhìn thấy nhân viên muốn giúp Lý Ninh Ngọc thay áo cưới, trong nháy mắt tỉnh táo tinh thần. Bộ này là áo cưới cúp ngực. Bên trong không thể mặc áo lót chỉ có thể dùng miếng dán ngực hoặc là thả rông. Bất luận cái nào đi nữa Cố Hiểu Mộng cũng không muốn để thân thể vợ mình bị người khác nhìn thấy.
- Tôi giúp chị ấy thay áo cưới là được rồi, các người đi ra ngoài đợi đi.
Cố Hiểu Mộng ra lệnh đuổi khách, tất cả mọi người đều ra khỏi phòng. Cố Hiểu Mộng tự tay giúp Lý Ninh Ngọc mặc váy cưới. Có một khoảnh khắc Cố Hiểu Mộng chợt hoảng hốt, tựa như bọn cô không phải đi chụp ảnh cưới mà là muốn đi cử hành hôn lễ luôn.
- Em có hơi hẹp hòi rồi nha.
Lý Ninh Ngọc điểm lên ngực Cố Hiểu Mộng cười nói. Cố Hiểu Mộng đang nghĩ gì cô đều biết rõ.
- Có đâu, em chỉ là muốn tự tay mặc áo cưới cho chị Ngọc thôi mà.
Cố Hiểu Mộng có đánh chết cũng không thừa nhận bị Lý Ninh Ngọc nhìn thấu mình lòng dạ hẹp hòi. Cố Hiểu Mộng giúp Lý Ninh Ngọc mặc xong áo cưới, sau đó mới cho nhân viên vào tiếp tục giúp Lý Ninh Ngọc gắn mạng che mặt.
Nhưng mà Cố Hiểu Mộng thì lại yên tâm thoải mái hưởng thụ việc nhân viên giúp mình thay áo cưới. Lý Ninh Ngọc cũng chỉ có thể bất lực cưng chiều cười một tiếng.
Thời điểm đoàn người ra đến bờ biển, trời còn chưa sáng, là thời khắc u ám nhất trước bình minh. Cố Hiểu Mộng nhìn chân trời đen nghịt có chút kiềm nén tâm tình. Hai người tựa lưng nhau ngồi trên mỏm đá, ngẩng mặt nhìn trời. Không lâu sau, mặt trời chậm rãi mọc lên, phá vỡ bóng tối mang theo những tia nắng đầu tiên.
Chờ khi mặt trời đã lộ ra một nửa trên đường chân trời, thợ chụp ảnh nhanh chóng ấn chụp. Hai người đi vào một căn lều xây tạm thay áo cưới ra, mặc vào áo phông trơn màu trắng, quần jean xanh da trời và giày vải màu trắng. Nhìn qua thật giống như hai thiếu nữ đang trong sân trường đại học, ngây thơ thuần khiết.
Thừa dịp bình minh còn lưu lại, thợ chụp ảnh muốn chụp vội thêm mấy tấm ảnh. Mặt trời đang cố lao ra khỏi đường chân trời, hai thiếu nữ đuổi bắt nhau trên bờ biển, bỏ lại phía sau từng lớp sóng biển lăn tăn. Ban đầu hai người chỉ là muốn đùa giỡn một chút, nhưng dần dần hai người là thật sự đuổi bắt nhau trên biển.
Sau đó Lý Ninh Ngọc kéo Cố Hiểu Mộng cùng ngã trên bãi cát, hai người nằm trên cát tiếp tục đùa giỡn. Thợ chụp ảnh cũng nằm trên bờ cát nhanh chóng ấn chụp, không muốn lãng phí dù là một tấm ảnh nào.
Cuối cùng Lý Ninh Ngọc đè Cố Hiểu Mộng dưới thân mình, không kìm chế được mà hôn Cố Hiểu Mộng. Giờ phút này bọn họ quên mất là mình đang chụp ảnh, quên mất xung quanh có rất nhiều nhân viên đang xem. Thời khắc này trong mắt họ chỉ có nhau. Hai người hôn nhau thỏa thích, sóng biển sau lưng vỗ vào người. Ngay lúc sóng biển vỗ vào lưng Lý Ninh Ngọc, thợ chụp ảnh hận giờ phút này tốc độ tay của mình có thể nhanh hơn một chút nữa để có thể bắt được nhiều khoảnh khắc tốt đẹp hơn.
Thẳng đến khi cả hai hít thở khó khăn, Lý Ninh Ngọc mới quyến luyến không thôi buông tha cho đôi môi của Cố Hiểu Mộng. Sau đó hai người tựa trán vào nhau cười một tiếng, hết thảy mọi người ở đây đều im bặc.
Hai người đều mặc áo phông trắng, bên trong cũng chỉ mặc một một đồ lót màu trắng. Cho nên không thể nghi ngờ giờ phút này gần như là có thể bị nhìn thấu. Vì vậy Lý Ninh Ngọc vẫn không đứng dậy mà đợi đến khi nhân viên cầm khăn tắm đưa đến cho hai người. Lý Ninh Ngọc lấy khăn, đầu tiên là quấn lên người Cố Hiểu Mộng, sau đó mới quấn cho mình. Mà lúc này tất cả nhân viên nam đều không hẹn mà cùng cúi đầu không thì xoay người đưa lưng về phía hai người.
Hai người trở về phòng tắm xong nghỉ ngơi một chút rồi bắt đầu chụp tiếp. Thật ra đây không phải là lần đầu Cố Hiểu Mộng mặc áo cưới chụp ảnh. Nhưng mà những lần trước đều là yêu cầu trong lúc quay phim. Còn lần này là chụp ảnh cưới một cách chân thật.
Những cảnh chụp tiếp theo cũng tương đối thông thường, nên chụp rất nhanh. Dự tính cần hai ngày mới có thể chụp xong mà hiện tại chỉ cần một ngày là có thể hoàn thành.
Chụp ảnh cưới xong, ekip về nước xử lý ảnh lại một chút. Cố Hiểu Mông và Lý Ninh Ngọc bay đi nước D, đó là quốc gia duy nhất cho phép đăng ký kết hôn đồng giới không hạn chế quốc tịch.
Trong lúc chờ đợi nhận giấy đăng ký, Cố Hiểu Mộng hồi hộp đứng ngồi không yên. Cô đang mong đợi một tờ giấy đăng ký kết hôn nhỏ xíu. Bởi vì chỉ cần có nó, quan hệ giữa Lý Ninh Ngọc và mình mới hợp pháp. Tương lai mới có tư cách tự mình ký tên vào giấy đồng ý phẫu thuật. (!!!!????)
Cuối cùng hai người đã lấy được giấy chứng nhận kết hôn.
Cố Hiểu Mộng lật tới lật lui nhìn tờ giấy nhỏ trong tay mình, vui vẻ giống như một đứa trẻ. Cố Hiểu Mộng và Lý Ninh Ngọc cũng không lập tức rời khỏi, mà ở lại nước D mấy ngày. Cùng đi tham quan những cảnh đẹp được đánh giá cao ở nước D.
--------
Cách hôn lễ ba ngày, Lý Ninh Ngọc và Cố Hiểu Mộng mới xuất hiện ở nước M, nơi cử hành hôn lễ. Công ty tổ chức sự kiện thuê một tòa lâu đài trăm năm tuổi. Nơi đây là nơi đã diễn ra hôn lễ của rất nhiều doanh nhân giàu có, những ngôi sao nổi tiếng. Cố Hiểu Mộng muốn cho Lý Ninh Ngọc một đám cưới thế kỷ tràn ngập không khí cổ tích, cho nên mới chọn nơi này tổ chức hôn lễ.
Làng giải trí trong nước cũng từng phút từng giây chú ý đến sự kiện quốc tế này. Cố Hiểu Mộng cũng dành ba tấm thiệp mời cho phóng viên, cho phép bọn họ tiến vào lâu đài chụp ảnh. Nhưng mà điều kiện tiên quyết là không được rời khỏi phạm vi hoạt động mà ban tổ chức sắp xếp.
Hôn lễ này cuả Cố Hiểu Mộng là làm cho Lý Ninh Ngọc cũng là làm cho tất cả mọi người xem! Nàng phải nói cho tất cả mọi người, cho dù các người phản đối, cũng không cản được tôi muốn cưới người phụ nữ này làm vợ.
Trước hôn lễ một ngày, ông Cố từ hiện trường khảo cổ vội vội vàng vàng chạy đến, cả người đầy gió bụi đường xa. May mắn là Lý Ninh Ngọc đã tự tin chuẩn bị lễ phục trước cho ông Cố.
Trước ngày cưới, Cố Hiểu Mộng và Lý Ninh Ngọc tách ra ở hai phòng riêng. Ông Cố nhìn Cố Hiểu Mộng trong lòng xúc động bùi ngùi. Đứa nhỏ năm đó mỏng manh yếu đuối cần mình che chở, chớp mắt đã lớn thành một thiếu nữ yêu kiều duyên dáng! Mà ngày mai, cũng chính thức bước sang giai đoạn khác của cuộc đời.
- Lão Cố. Con lập gia đình chứ không phải ra chiến trường. Ba có thể đừng dùng vẻ mặt tình thu sầu muộn như vậy nhìn con được không?
Cố Hiểu Mộng bị ông Cố nhìn trong mũi nổi lên đau xót, cho nên cố ra vẻ ung dung nói.
-------------------------------------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Hai người, ai đứng bên cạnh mục sư, ai tiến về phía ai thì hợp lý đây? Đây là một vấn đề...
-------------------------------------------------------------------------
Tui: Hôm qua máy tính nó biểu tình quá trời, tự nhiên tối đennnnnnnnnnnn.
????????Ngày mai đám cưới rước dâu bằng xuống ba lá...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.