Chương 63: - Cố Kỳ Đà
天空的翅膀
26/02/2022
Người lớn trò chuyện rôm rả ngất trời, vậy mà nhân vật chính thì gần như là ngủ hết buổi. Mặc kệ ở đó ồn ào náo nhiệt bao nhiêu cũng không có cách gì đánh thức nó. Có thể ban ngày đã ngủ quá nhiều đến tối thì lên tinh thần.
Bất luận dỗ thế nào cũng không chịu ngủ, không bú sữa, cũng không có ị, chính là không chịu ngủ. Cố Hiểu Mộng và Lý Ninh Ngọc nhìn nó, nó sẽ nằm im trên giường em bé, chỉ cần hai người có một người không có trong tầm mắt nó, nó lập tức khóc oa oa thật lớn.
Cuối cùng, Lý Ninh Ngọc bất chấp kéo Cố Hiểu Mộng đến phòng dành cho khách, đóng tất cả cửa phòng lại cho đứa nhỏ ở trong phòng một mình khóc.
- Có lẽ em phải đi xem một chút!
Cố Hiểu Mộng nghe Cố Tử Ninh khóc thảm thiết cũng đau lòng theo, nhưng bị Lý Ninh Ngọc xoay người đè dưới thân.
- Nó khóc mệt thì nín thôi! Em xã, chúng ta đã lâu không có gì gì đó... Em muốn bỏ đói tôi đến khi nào?
Lý Ninh Ngọc vuốt ve mặt Cố Hiểu Mộng, trong giọng nói có chút ấm ức có chút nũng nịu, dường như có thể thấy ngọn lửa đang cháy lên trong mắt cô. Cố Hiểu Mộng cũng muốn, thậm chí còn muốn nhiều hơn Lý Ninh Ngọc, nhưng mà Cố Tử Ninh ở phòng đối diện khóc oa oa, cô cũng không còn tâm trạng thân thiết với Lý Ninh Ngọc.
- Vợ... Em đi dỗ Tử Ninh ngủ trước, chúng ta...
Cố Hiểu Mộng dùng lý trí sau cùng từ chối Lý Ninh Ngọc, nhưng bị Lý Ninh Ngọc hôn chặn trên môi Cố Hiểu Mộng, phá hủy chút lý trí này của cô, sự từ chối bị nuốt vào trong bụng.
Chờ sau khi Cố Hiểu Mộng ngủ, Lý Ninh Ngọc khoác thêm áo ngủ đi đến phòng đứa nhỏ, quả nhiên, Cố Tử Ninh khóc mệt thì đã ngủ.
- Như vậy sớm không phải tốt sao?
Lý Ninh Ngọc rút khăn ướt lau nước mắt trên mặt cho Tử Ninh. Thật ra cô không phải là một người có nhiều kiên nhẫn, chút kiên nhẫn kia chỉ dành riêng cho Cố Hiểu Mộng.
Lý Ninh Ngọc và Cố Hiểu Mộng tận hưởng đủ loại vui buồn yêu giận của lần đầu làm mẹ. Cố Tử Ninh cũng mang lại nhiều niềm vui cho cuộc sống của các cô. Dường như Cố Tử Ninh thừa hưởng sự thông minh của cả Lý Ninh Ngọc và Cố Hiểu Mộng. Đứa nhỏ khác đều là hơn bảy tháng mới bắt đầu nói chuyện, Cố Tử Ninh mới năm tháng đã có thể vô thức gọi mẹ.
Vì thế Cố Hiểu Mộng và Lý Ninh Ngọc đã phải tranh luận rất lâu, rốt cuộc là đứa bé gọi ai! Loại tranh luận này cũng không có chút ý nghĩa nào, đoán chừng Cố Tử Ninh cũng không biết mình đang gọi ai!
Mặc dù Lý Ninh Ngọc không dành cho Cố Tử Ninh được nhiều kiên nhẫn và ôn nhu, nhưng đồ dùng hay ăn mặc Cố Tử Ninh đều là thứ tốt nhất, đến giờ Lý Ninh Ngọc chưa từng keo kiệt.
Đến thôi nôi, Lý Ninh Ngọc và Cố Hiểu Mộng vốn là không muốn, nhưng Tiền Đa Đa và ông Cố hiếm khi lại đứng cùng chiến tuyến nhất định muốn Cố Tử Ninh bốc đồ vào ngày thôi nôi.
Lý Ninh Ngọc và Cố Hiểu Mộng bị ép không còn cách nào chỉ đành làm theo lời họ. Lý Ninh Ngọc lấy một cuốn từ điển, bút máy, còn có kịch bản của Cố Hiểu Mộng, sau đó đặt lên thảm bò của Cố Tử Ninh. Nhưng có làm gì thì người bạn nhỏ Cố Tử Ninh này cũng không chịu hợp tác bò qua.
- Không...
Cố Tử Ninh nằm sấp không nhúc nhích ở đó, luôn miệng nói không! Mặc dù người bạn nhỏ Cố Tử Ninh vẫn chưa thể nói thành một câu hoàn chỉnh, nhưng ít nhất cũng có thể đơn giản tỏ thái độ của mình.
Cố Tử Ninh thật sự là sự kết hợp gen của Lý Ninh Ngọc và Cố Hiểu Mộng. Dánh dấp giống Lý Ninh Ngọc, tính khí lại giống Cố Hiểu Mộng. Một đứa bé một tuổi đã đặc biệt có chủ kiến, không muốn làm chuyện gì thì không ai có thể ép được.
Điều này làm cho ông Cố có chút sốt ruột, ông ấy chỉ muốn gọi video xem cháu cưng của mình bốc đồ thôi nôi thôi mà, trợ lý đã liên tục thúc giục ông ấy trở lại buổi hội thảo nghiên cứu đến ba lần.
Lúc này Tiền Niệm Đồng đã ba tuổi đang ngồi ở phía sau mấy món đồ bốc, cầm chiếc bàn tính nhỏ bằng vàng lên chơi.
- Đứa nhỏ này lớn lên chắc chắn còn mê tiền hơn Tiền Đa Đa.
Cố Hiểu Mộng thì thầm bên tai Lý Ninh Ngọc trêu ghẹo, trong mấy thứ đó thì cái này là đắt tiền nhất. Lúc này người bạn nhỏ một mực không chịu bò Cố Tử Ninh lại đột nhiên bò lên phía trước, bàn tay nhỏ tròn tròn nắm lấy ngón tay út và ngón áp út của Tiền Niệm Đồng.
Tất cả mọi người đều cho rằng Cố Tử Ninh đang giành bàn tính kia trong tay Tiền Niệm Đồng, cười haha, trêu ghẹo nói đây chắc cũng là một thiên tài kinh doanh tương lai.
- Tôi cảm thấy con có thể cai sữa mẹ rồi!
Lý Ninh Ngọc chau mày nhìn Cố Tử Ninh đang nằm nhắm mắt bú sữa mẹ vẻ mặt hưởng thụ thì lửa giận trào lên một bụng. Người bạn nhỏ Cố Tử Ninh đã mọc răng, mỗi lần bú đều gặm làm Cố Hiểu Mộng bị đau.
- Có phải là quá sớm hay không? Bác sĩ nói thời điểm cai sữa tốt nhất là hai tuổi.
Cố Hiểu Mộng đã thử dùng máy hút sữa, nhưng sữa ướp lạnh Cố Tử Ninh căn bản là không chịu uống.
- Nó cũng đã một tuổi! Có thể ăn thêm thực phẩm bổ sung, không sớm đâu.
Lý Ninh Ngọc lại chau mày, cái cục kỳ đà cản mũi này chừng nào mới lớn lên rồi đi ra ngoài tự sống cuộc sống của mình đây? Cố Tử Ninh hình như nghe hiểu lời Lý Ninh Ngọc nói, đang yên đang lành thì khóc rống lên.
Cố Hiểu Mộng trợn mắt nhìn Lý Ninh Ngọc một cái, sau đó cố gắng dỗ Cố Tử Ninh, dỗ thật lâu Cố Tử Ninh mới nín nhưng còn thút thít, tiếp tục bú. Lý Ninh Ngọc nhìn Cố Tử Ninh, nhìn thế nào cũng cảm thấy trong mắt Cố Tử Ninh lúc này có chút khiêu khích cô.
- Mẹ...là... đồ xấu xa.
Sau khhi ăn uống no đủ, trước khi ngủ Cố Tử Ninh còn không quên cà khịa Lý Ninh Ngọc! Lý Ninh Ngọc không ngừng tự khuyên nhủ mình, bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh, con của mình, không thể đánh.
Cuối cùng dưới đủ kiểu kháng nghị của Lý Ninh Ngọc, Cố Tử Ninh phải nói bái bai với sữa mẹ, uống sữa bột. Mấy ngày đầu Cố Tử Ninh không chịu uống, Lý Ninh Ngọc cũng không chiều nó, không uống thì cho đói luôn, cuối cùng bạn học Cố Tử Ninh mặt đầy nước mắt uống sữa bột như hổ đói.
Cố Hiểu Mộng bế đứa nhỏ đến công ty. Cố Hiểu Mộng phát hiện Cố Tử Ninh là một đứa mê trai xinh gái đẹp, bất luận là nam hay nữ, nó chỉ để ý đến những diễn viên có dáng dấp xinh đẹp. Cố Tử Ninh lập tức trở thành cục cưng của cả đoàn.
Amy không có ở công ty, nhưng mà có Triệu Ức. Triệu Ức bế Cố Tử Ninh, Cố Tử Ninh nhắm ngay mặt Triệu Ức hôn một cái.
- May cho con là dì Amy không có ở đây nha.
Cố Hiểu Mộng thấy cảnh này cười ha ha lên đồng thời trêu chọc, Triệu Ức cũng bị đứa nhỏ là cho bật cười, thậm chí còn nghĩ đến chuyện sinh một đứa.
---------------------------------------
Bất luận dỗ thế nào cũng không chịu ngủ, không bú sữa, cũng không có ị, chính là không chịu ngủ. Cố Hiểu Mộng và Lý Ninh Ngọc nhìn nó, nó sẽ nằm im trên giường em bé, chỉ cần hai người có một người không có trong tầm mắt nó, nó lập tức khóc oa oa thật lớn.
Cuối cùng, Lý Ninh Ngọc bất chấp kéo Cố Hiểu Mộng đến phòng dành cho khách, đóng tất cả cửa phòng lại cho đứa nhỏ ở trong phòng một mình khóc.
- Có lẽ em phải đi xem một chút!
Cố Hiểu Mộng nghe Cố Tử Ninh khóc thảm thiết cũng đau lòng theo, nhưng bị Lý Ninh Ngọc xoay người đè dưới thân.
- Nó khóc mệt thì nín thôi! Em xã, chúng ta đã lâu không có gì gì đó... Em muốn bỏ đói tôi đến khi nào?
Lý Ninh Ngọc vuốt ve mặt Cố Hiểu Mộng, trong giọng nói có chút ấm ức có chút nũng nịu, dường như có thể thấy ngọn lửa đang cháy lên trong mắt cô. Cố Hiểu Mộng cũng muốn, thậm chí còn muốn nhiều hơn Lý Ninh Ngọc, nhưng mà Cố Tử Ninh ở phòng đối diện khóc oa oa, cô cũng không còn tâm trạng thân thiết với Lý Ninh Ngọc.
- Vợ... Em đi dỗ Tử Ninh ngủ trước, chúng ta...
Cố Hiểu Mộng dùng lý trí sau cùng từ chối Lý Ninh Ngọc, nhưng bị Lý Ninh Ngọc hôn chặn trên môi Cố Hiểu Mộng, phá hủy chút lý trí này của cô, sự từ chối bị nuốt vào trong bụng.
Chờ sau khi Cố Hiểu Mộng ngủ, Lý Ninh Ngọc khoác thêm áo ngủ đi đến phòng đứa nhỏ, quả nhiên, Cố Tử Ninh khóc mệt thì đã ngủ.
- Như vậy sớm không phải tốt sao?
Lý Ninh Ngọc rút khăn ướt lau nước mắt trên mặt cho Tử Ninh. Thật ra cô không phải là một người có nhiều kiên nhẫn, chút kiên nhẫn kia chỉ dành riêng cho Cố Hiểu Mộng.
Lý Ninh Ngọc và Cố Hiểu Mộng tận hưởng đủ loại vui buồn yêu giận của lần đầu làm mẹ. Cố Tử Ninh cũng mang lại nhiều niềm vui cho cuộc sống của các cô. Dường như Cố Tử Ninh thừa hưởng sự thông minh của cả Lý Ninh Ngọc và Cố Hiểu Mộng. Đứa nhỏ khác đều là hơn bảy tháng mới bắt đầu nói chuyện, Cố Tử Ninh mới năm tháng đã có thể vô thức gọi mẹ.
Vì thế Cố Hiểu Mộng và Lý Ninh Ngọc đã phải tranh luận rất lâu, rốt cuộc là đứa bé gọi ai! Loại tranh luận này cũng không có chút ý nghĩa nào, đoán chừng Cố Tử Ninh cũng không biết mình đang gọi ai!
Mặc dù Lý Ninh Ngọc không dành cho Cố Tử Ninh được nhiều kiên nhẫn và ôn nhu, nhưng đồ dùng hay ăn mặc Cố Tử Ninh đều là thứ tốt nhất, đến giờ Lý Ninh Ngọc chưa từng keo kiệt.
Đến thôi nôi, Lý Ninh Ngọc và Cố Hiểu Mộng vốn là không muốn, nhưng Tiền Đa Đa và ông Cố hiếm khi lại đứng cùng chiến tuyến nhất định muốn Cố Tử Ninh bốc đồ vào ngày thôi nôi.
Lý Ninh Ngọc và Cố Hiểu Mộng bị ép không còn cách nào chỉ đành làm theo lời họ. Lý Ninh Ngọc lấy một cuốn từ điển, bút máy, còn có kịch bản của Cố Hiểu Mộng, sau đó đặt lên thảm bò của Cố Tử Ninh. Nhưng có làm gì thì người bạn nhỏ Cố Tử Ninh này cũng không chịu hợp tác bò qua.
- Không...
Cố Tử Ninh nằm sấp không nhúc nhích ở đó, luôn miệng nói không! Mặc dù người bạn nhỏ Cố Tử Ninh vẫn chưa thể nói thành một câu hoàn chỉnh, nhưng ít nhất cũng có thể đơn giản tỏ thái độ của mình.
Cố Tử Ninh thật sự là sự kết hợp gen của Lý Ninh Ngọc và Cố Hiểu Mộng. Dánh dấp giống Lý Ninh Ngọc, tính khí lại giống Cố Hiểu Mộng. Một đứa bé một tuổi đã đặc biệt có chủ kiến, không muốn làm chuyện gì thì không ai có thể ép được.
Điều này làm cho ông Cố có chút sốt ruột, ông ấy chỉ muốn gọi video xem cháu cưng của mình bốc đồ thôi nôi thôi mà, trợ lý đã liên tục thúc giục ông ấy trở lại buổi hội thảo nghiên cứu đến ba lần.
Lúc này Tiền Niệm Đồng đã ba tuổi đang ngồi ở phía sau mấy món đồ bốc, cầm chiếc bàn tính nhỏ bằng vàng lên chơi.
- Đứa nhỏ này lớn lên chắc chắn còn mê tiền hơn Tiền Đa Đa.
Cố Hiểu Mộng thì thầm bên tai Lý Ninh Ngọc trêu ghẹo, trong mấy thứ đó thì cái này là đắt tiền nhất. Lúc này người bạn nhỏ một mực không chịu bò Cố Tử Ninh lại đột nhiên bò lên phía trước, bàn tay nhỏ tròn tròn nắm lấy ngón tay út và ngón áp út của Tiền Niệm Đồng.
Tất cả mọi người đều cho rằng Cố Tử Ninh đang giành bàn tính kia trong tay Tiền Niệm Đồng, cười haha, trêu ghẹo nói đây chắc cũng là một thiên tài kinh doanh tương lai.
- Tôi cảm thấy con có thể cai sữa mẹ rồi!
Lý Ninh Ngọc chau mày nhìn Cố Tử Ninh đang nằm nhắm mắt bú sữa mẹ vẻ mặt hưởng thụ thì lửa giận trào lên một bụng. Người bạn nhỏ Cố Tử Ninh đã mọc răng, mỗi lần bú đều gặm làm Cố Hiểu Mộng bị đau.
- Có phải là quá sớm hay không? Bác sĩ nói thời điểm cai sữa tốt nhất là hai tuổi.
Cố Hiểu Mộng đã thử dùng máy hút sữa, nhưng sữa ướp lạnh Cố Tử Ninh căn bản là không chịu uống.
- Nó cũng đã một tuổi! Có thể ăn thêm thực phẩm bổ sung, không sớm đâu.
Lý Ninh Ngọc lại chau mày, cái cục kỳ đà cản mũi này chừng nào mới lớn lên rồi đi ra ngoài tự sống cuộc sống của mình đây? Cố Tử Ninh hình như nghe hiểu lời Lý Ninh Ngọc nói, đang yên đang lành thì khóc rống lên.
Cố Hiểu Mộng trợn mắt nhìn Lý Ninh Ngọc một cái, sau đó cố gắng dỗ Cố Tử Ninh, dỗ thật lâu Cố Tử Ninh mới nín nhưng còn thút thít, tiếp tục bú. Lý Ninh Ngọc nhìn Cố Tử Ninh, nhìn thế nào cũng cảm thấy trong mắt Cố Tử Ninh lúc này có chút khiêu khích cô.
- Mẹ...là... đồ xấu xa.
Sau khhi ăn uống no đủ, trước khi ngủ Cố Tử Ninh còn không quên cà khịa Lý Ninh Ngọc! Lý Ninh Ngọc không ngừng tự khuyên nhủ mình, bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh, con của mình, không thể đánh.
Cuối cùng dưới đủ kiểu kháng nghị của Lý Ninh Ngọc, Cố Tử Ninh phải nói bái bai với sữa mẹ, uống sữa bột. Mấy ngày đầu Cố Tử Ninh không chịu uống, Lý Ninh Ngọc cũng không chiều nó, không uống thì cho đói luôn, cuối cùng bạn học Cố Tử Ninh mặt đầy nước mắt uống sữa bột như hổ đói.
Cố Hiểu Mộng bế đứa nhỏ đến công ty. Cố Hiểu Mộng phát hiện Cố Tử Ninh là một đứa mê trai xinh gái đẹp, bất luận là nam hay nữ, nó chỉ để ý đến những diễn viên có dáng dấp xinh đẹp. Cố Tử Ninh lập tức trở thành cục cưng của cả đoàn.
Amy không có ở công ty, nhưng mà có Triệu Ức. Triệu Ức bế Cố Tử Ninh, Cố Tử Ninh nhắm ngay mặt Triệu Ức hôn một cái.
- May cho con là dì Amy không có ở đây nha.
Cố Hiểu Mộng thấy cảnh này cười ha ha lên đồng thời trêu chọc, Triệu Ức cũng bị đứa nhỏ là cho bật cười, thậm chí còn nghĩ đến chuyện sinh một đứa.
---------------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.