Chương 16: Đừng như thế
hanhu1811
27/06/2014
Như thường lệ, Hạ Dương giành chút thời gian ít ỏi tối thứ 7 để thư giãn.
Bất quá lần này nàng đổi phương thức xả stress mà thôi.
Thay vì ngồi bên cửa sổ mơ màng ngắm trăng sao, thả hồn theo mây gió thì hôm nay nàng lại đi dạo quanh khuôn viên gần nhà.
Thời tiết cuối thu thật dễ chịu, khoan khoái.
Hạ Dương thong thả bước từng bước men theo lối nhỏ, tập thở giống như những bà lão vẫn tập dưỡng sinh buổi sáng ở đây.
Từng cơn gió khẽ lướt qua, cuốn theo tà váy nhẹ nhàng bay bổng.
Sắp chuyển sang đông rồi, ko biết khi nào đợt gió mùa đầu tiên sẽ tràn về.
Lòng tự nhiên thấy xốn xang.
Mùa đông là mùa yêu thích của nàng.
Có một người đã hỏi nàng vì sao lại thế?
Tên nàng gọi là Nắng Hạ nhưng lại thích mùa đông, có gì mâu thuẫn hay ko?
Ngày ấy nàng nói thích sự lạnh giá của nó.
Chỉ là....
Nàng thích cái cảm giác 1 mình đạp xe, lao vun vút trên những con dốc, để gió lạnh lùa vào cơ thể, cái lạnh lẽo ập vào nồng ngực bé nhỏ, xuyên thấu 1 con tim tràn đầy yêu thương bị bỏ quên.
Nàng thích ngồi trên giường, xem phim kinh dị hay đọc truyện ma trong khi tiếng gió rít đêm về, từng hồi thi nhau đập vào cánh cửa sổ lạch phạch.
Cảm thấy thật rùng rợn, cô độc.
Nàng thích nghe tiếng lá xào xạc, thích nhìn người ấy cùng mình trong những bộ quần áo rét dày bự, ấm áp.
Nàng thích...và nàng thích....
Nhưng tất cả rồi cũng như gió thoảng mây bay, thời gian đã xóa mờ mọi dấu vết.
-----------
Bước vào cấp 2, quen cậu ấy, thích cái dáng vẻ nghệ sĩ của cậu ấy, làm bạn thân đặc biệt của cậu ấy.
Để rồi 1 ngày, cậu ấy cùng gia đình chuyển đi, chẳng kịp nói gì chỉ kịp trao cho cậu ấy sợi dây chuyền mang hình nửa trái tim.
Nửa trái tim còn lại, bây giờ nàng vẫn giữ nhưng tình cảm thực đã thay đổi.
Cứ nghĩ đó là tình yêu, hóa ra chỉ là những rung động đầu đời.
6,7....11,12.
Đã học lớp 12 rồi cơ à.
7 năm rồi ko gặp, liệu có thể nhận ra cậu ấy nữa hay ko?
Sau năm đó, khi vô tình quen 1 người bạn cùng tuổi trên mạng.
Người đó cũng như cậu và mình, đều thích ăn khoai nướng, thích đi dạo dưới trời mưa...
Người đó đã cùng mình chia sẻ thật nhiều chuyện về cậu ấy.
Có đôi lúc cảm giác cậu và cậu ấy là 1 vậy.
Thật sự đã cảm thấy rất thân, rất thích, rất sẵn sàng...
Nhưng vẫn chỉ sợ là hư ảo, là tình cảm học trò.
Đợi chờ....
Chờ cho đến khi cả 2 cùng quyết định gặp mặt.
Cứ tưởng đã có đủ dũng khí,
Hóa ra dũng khĩ thôi là chưa đủ.
1 lần nữa rơi vào tuyệt vọng.
Ko muốn nhớ đến người ấy, ko lên mạng nói chuyện cùng cậu ấy nữa, những thói quen cùng cậu ấy vô tình trôi vào dĩ vãng.
Chính mình đã buông tay, xóa bỏ mọi thứ về khoai nướng, tìm 1 người khác để yêu thương.
Nhưng sao, khi tìm được rồi lại cảm giác như mình đã sai lầm điều gì, đã phụ lòng ai đó.
Đáng sợ hơn là...
Phát hiện bản thân cùng 1 lúc, tham lam thích cả 2 anh em nhà họ Vũ.
- Mình thực sự là loại gái lẳng lơ sao? Nghĩ đến lời Thùy Dương mà rùng mình, 2 tay ôm trước ngực, người bất giác co lại.
- Trời gió lạnh thế này, ko nên mặc váy ra ngoài buổi tối như vậy. Một giọng nói trầm ấm thoảng bên tai đã thân thiết từ lúc nào.
- A, ngẩng đầu lên đã thấy khuôn mặt ngoài mong muốn, nhưng mà vẫn...., cảm ơn thầy.
Như Phong đã khoác lên vai nàng cái áo của chàng.
Hơi ấm vẫn còn vương lại, thấy tim mình thật sự ấm áp, nhịp đập cũng như nhanh hơn bình thường.
- Em là đi dạo sao? Thản nhiên 2 tay đút túi quần, cùng nàng sánh bước.
- Dạ, còn thầy? Cúi mặt nhìn xuống chân, rõ ràng là đang tránh mặt mà, thế nào mà lại gặp ở đây?
- Cũng như em.
Hạ Dương nàng chẳng biết nói thêm điều gì, chỉ im lặng theo từng bước chân của người kia.
Mỗi ngày 1 chậm dần, cư nhiên lát sau đã rơi tụt lại đằng sau.
- Vì sao muốn tránh mặt thầy? Như Phong dừng bước, quay lai hướng đôi mắt đen sâu thẳm về phía nàng chờ đợi nàng khơi thông mọi uẩn khúc trong lòng.
Ân! Sao Phong ca lại biết được?
- Dạ, em đâu có. Cố mà chối bay chối biến.
- Trên lớp học ko nhìn thầy giáo, về nhà cũng ko sang chơi chăm chỉ như trước, ko phải ư?
Như Phong thẳng thừng vạch trần "tội trạng" của nàng.
- Bởi vì là em đã học trước ở lớp học thêm rồi, chỉ cần nghe lại là hiểu rõ, với lại cũng sợ thầy và anh Tùng bận bịu nên ko dám sang làm phiền đấy chứ? Biện minh, biện minh.
Chẳng biết có thuyết phục được hay ko?
Khẽ nhếch môi, vẫn tiêu sái bước đi bình thản.
- Ko phải vẫn ngại chuyện cũ chứ?
Chàng còn ko biết nàng sao?
Chột dạ!
Phong ca đích thực là cáo già cao tay, nàng ko dám múa rìu qua mắt thợ a..
Hic, dê non như mình đành cam chịu kiếp an phận thôi.
Dù sao, suy đến cùng cũng là Phong ca nói đúng mà?
Chỉ là.... hơi bất ngờ nha.
Thanh âm nàng vừa nghe được..
" Only you know how i feel
Only you know what i miss
Can you see you're just what i need
After all that we're been through
After all i done for you
You should know my love is for real..."
....
Thật sự là Phong ca đang hát nha, khẳng định chắc chắn ko hề có nhạc ở đây nha.
Ko ngờ giọng Phong ca hay như vậy, thật giống với Tokyo Square đi.
Bài hát yêu thích của mình, haiz, đã lâu ko được nghe lại rồi.
Tranh thủ tận dụng, thưởng thức ko mất tiền:
" No matter how hard i try
I can't get you off my mind
I just don't know
what to do to have you back here again
I can't let go, can't let you go
I'm hurting don't you know
All my love goes to show
I can't go on without you..."
- Bốp! Bốp! Bốp! Vỗ tay kịch liệt, ko ngờ thầy hát thật hay nha.
Lần trước liên hoan chỉ mải ăn uống ko để ý giọng ca thầy chủ nhiệm lại tuyệt vời đến thế.
Vạn thật đáng tiếc!
Cũng may lần này được hưởng bù cả vốn lẫn lãi.
- A, em nghe hết rồi sao? Quay lại sau lưng, hơi có chút ngạc nhiên.
Ban nãy là tự nhiên nhớ Nắng Hạ, ko hề nghĩ đến sự tồn tại của người kia, vô tình mà cất lời.
Bản thân thực chỉ muốn thử cảm giác của Nắng Hạ, vừa đi vừa hát là như thế nào. Người ấy từng nói thích đi dạo dưới trời mưa và lẩm nhẩm bài hát này.
- Hảo, Giống ca sĩ quá đi, thầy hát lại 1 lần nữa cho em nghe đi, em thích bài này đó. Mắt long lanh chớp chớp, sử dụng thần công nháy mắt.
- Thôi, cũng muộn rồi, để khi khác nhé, giờ về nhà thôi.
Lạnh nhạt quay đi, trực tiếp khước từ.
Mình sao có thể đỏ mặt khi nhìn thấy gương mặt kia được?
Cũng may, Hạ Dương ko để ý, nếu ko thì..... mất hết phong độ cùng bản lĩnh.
Ngôi vị X-men sẽ bị lung lay.
- Thầy, hát nữa đi mà. Chạy theo túm tay nài nỉ.
Này là thói quen của nàng, muốn cầu xin ai đó là phải động chân động tay mới chịu được.
- Anh hai! Em biết là anh lại ở đây mà. Giọng Như Tùng xen ngang bất thình lình, ủa, Hạ Dương, em cũng ở đây sao?
Nhìn anh, nhìn nàng, nhìn nơi 2 người tiếp xúc, có vẻ như mình xuất hiện ko đúng lúc rồi ta?.
- Dạ! Lúng túng buông tay, anh tùng tìm thầy kìa. Câu sau là nói với Như Phong.
- Ừ, có chuyện gì sao?
- Tài liệu cùng hồ sơ anh cần, cậu Sơn bên phòng kế hoạch đã đích thân mang tới nhà. Anh về xem sao. Như Tùng nói vắn tắt, mắt vẫn ko dời khỏi Hạ Dương, nghi ngại với suy nghĩ trở thành kì đà cản mũi của mình. Thật xấu hổ quá a!
- Vậy à, sao ko gọi điện cho anh, ra đây làm gì?
- Em gọi anh ko cầm máy nên chạy đi tìm, cũng may biết anh tối nào cũng ra đây.
- À, vậy sao, đoảng quá, sờ sờ túi quần, tắm xong lại để quên điện thoại ở trong nhà tắm rồi. Về thôi ko cậu Sơn lại đợi lâu.
Nói rồi cất bước ko ngần ngại.
- Thầy, áo của thầy. Nhanh tay đưa trả lại cho chàng, chỉ sợ Như Tùng hiểu lầm thôi, hắc, mờ ám quá mà.
- Ừ, thản nhiên cầm lấy đi ko nuối tiếc.
Bất chợt dừng lại, quay đầu:
- Chuyện hôm trước ko cần phải suy nghĩ, sau này đừng tránh mặt thầy như thế.
Dứt lời chân cũng chuyển động.
Để lại sau lưng 1 đôi mắt tò mò khó hiểu cùng 1 dáng người tần ngần, khờ khạo.
Chốt lại là Phong ca vẫn nhớ tới việc lảng tránh có lí do của nàng.
Bất quá, chàng ko giúp giải quyết thì thôi lại còn hại nàng phải đối mặt với người bên cạnh.
Bất quá lần này nàng đổi phương thức xả stress mà thôi.
Thay vì ngồi bên cửa sổ mơ màng ngắm trăng sao, thả hồn theo mây gió thì hôm nay nàng lại đi dạo quanh khuôn viên gần nhà.
Thời tiết cuối thu thật dễ chịu, khoan khoái.
Hạ Dương thong thả bước từng bước men theo lối nhỏ, tập thở giống như những bà lão vẫn tập dưỡng sinh buổi sáng ở đây.
Từng cơn gió khẽ lướt qua, cuốn theo tà váy nhẹ nhàng bay bổng.
Sắp chuyển sang đông rồi, ko biết khi nào đợt gió mùa đầu tiên sẽ tràn về.
Lòng tự nhiên thấy xốn xang.
Mùa đông là mùa yêu thích của nàng.
Có một người đã hỏi nàng vì sao lại thế?
Tên nàng gọi là Nắng Hạ nhưng lại thích mùa đông, có gì mâu thuẫn hay ko?
Ngày ấy nàng nói thích sự lạnh giá của nó.
Chỉ là....
Nàng thích cái cảm giác 1 mình đạp xe, lao vun vút trên những con dốc, để gió lạnh lùa vào cơ thể, cái lạnh lẽo ập vào nồng ngực bé nhỏ, xuyên thấu 1 con tim tràn đầy yêu thương bị bỏ quên.
Nàng thích ngồi trên giường, xem phim kinh dị hay đọc truyện ma trong khi tiếng gió rít đêm về, từng hồi thi nhau đập vào cánh cửa sổ lạch phạch.
Cảm thấy thật rùng rợn, cô độc.
Nàng thích nghe tiếng lá xào xạc, thích nhìn người ấy cùng mình trong những bộ quần áo rét dày bự, ấm áp.
Nàng thích...và nàng thích....
Nhưng tất cả rồi cũng như gió thoảng mây bay, thời gian đã xóa mờ mọi dấu vết.
-----------
Bước vào cấp 2, quen cậu ấy, thích cái dáng vẻ nghệ sĩ của cậu ấy, làm bạn thân đặc biệt của cậu ấy.
Để rồi 1 ngày, cậu ấy cùng gia đình chuyển đi, chẳng kịp nói gì chỉ kịp trao cho cậu ấy sợi dây chuyền mang hình nửa trái tim.
Nửa trái tim còn lại, bây giờ nàng vẫn giữ nhưng tình cảm thực đã thay đổi.
Cứ nghĩ đó là tình yêu, hóa ra chỉ là những rung động đầu đời.
6,7....11,12.
Đã học lớp 12 rồi cơ à.
7 năm rồi ko gặp, liệu có thể nhận ra cậu ấy nữa hay ko?
Sau năm đó, khi vô tình quen 1 người bạn cùng tuổi trên mạng.
Người đó cũng như cậu và mình, đều thích ăn khoai nướng, thích đi dạo dưới trời mưa...
Người đó đã cùng mình chia sẻ thật nhiều chuyện về cậu ấy.
Có đôi lúc cảm giác cậu và cậu ấy là 1 vậy.
Thật sự đã cảm thấy rất thân, rất thích, rất sẵn sàng...
Nhưng vẫn chỉ sợ là hư ảo, là tình cảm học trò.
Đợi chờ....
Chờ cho đến khi cả 2 cùng quyết định gặp mặt.
Cứ tưởng đã có đủ dũng khí,
Hóa ra dũng khĩ thôi là chưa đủ.
1 lần nữa rơi vào tuyệt vọng.
Ko muốn nhớ đến người ấy, ko lên mạng nói chuyện cùng cậu ấy nữa, những thói quen cùng cậu ấy vô tình trôi vào dĩ vãng.
Chính mình đã buông tay, xóa bỏ mọi thứ về khoai nướng, tìm 1 người khác để yêu thương.
Nhưng sao, khi tìm được rồi lại cảm giác như mình đã sai lầm điều gì, đã phụ lòng ai đó.
Đáng sợ hơn là...
Phát hiện bản thân cùng 1 lúc, tham lam thích cả 2 anh em nhà họ Vũ.
- Mình thực sự là loại gái lẳng lơ sao? Nghĩ đến lời Thùy Dương mà rùng mình, 2 tay ôm trước ngực, người bất giác co lại.
- Trời gió lạnh thế này, ko nên mặc váy ra ngoài buổi tối như vậy. Một giọng nói trầm ấm thoảng bên tai đã thân thiết từ lúc nào.
- A, ngẩng đầu lên đã thấy khuôn mặt ngoài mong muốn, nhưng mà vẫn...., cảm ơn thầy.
Như Phong đã khoác lên vai nàng cái áo của chàng.
Hơi ấm vẫn còn vương lại, thấy tim mình thật sự ấm áp, nhịp đập cũng như nhanh hơn bình thường.
- Em là đi dạo sao? Thản nhiên 2 tay đút túi quần, cùng nàng sánh bước.
- Dạ, còn thầy? Cúi mặt nhìn xuống chân, rõ ràng là đang tránh mặt mà, thế nào mà lại gặp ở đây?
- Cũng như em.
Hạ Dương nàng chẳng biết nói thêm điều gì, chỉ im lặng theo từng bước chân của người kia.
Mỗi ngày 1 chậm dần, cư nhiên lát sau đã rơi tụt lại đằng sau.
- Vì sao muốn tránh mặt thầy? Như Phong dừng bước, quay lai hướng đôi mắt đen sâu thẳm về phía nàng chờ đợi nàng khơi thông mọi uẩn khúc trong lòng.
Ân! Sao Phong ca lại biết được?
- Dạ, em đâu có. Cố mà chối bay chối biến.
- Trên lớp học ko nhìn thầy giáo, về nhà cũng ko sang chơi chăm chỉ như trước, ko phải ư?
Như Phong thẳng thừng vạch trần "tội trạng" của nàng.
- Bởi vì là em đã học trước ở lớp học thêm rồi, chỉ cần nghe lại là hiểu rõ, với lại cũng sợ thầy và anh Tùng bận bịu nên ko dám sang làm phiền đấy chứ? Biện minh, biện minh.
Chẳng biết có thuyết phục được hay ko?
Khẽ nhếch môi, vẫn tiêu sái bước đi bình thản.
- Ko phải vẫn ngại chuyện cũ chứ?
Chàng còn ko biết nàng sao?
Chột dạ!
Phong ca đích thực là cáo già cao tay, nàng ko dám múa rìu qua mắt thợ a..
Hic, dê non như mình đành cam chịu kiếp an phận thôi.
Dù sao, suy đến cùng cũng là Phong ca nói đúng mà?
Chỉ là.... hơi bất ngờ nha.
Thanh âm nàng vừa nghe được..
" Only you know how i feel
Only you know what i miss
Can you see you're just what i need
After all that we're been through
After all i done for you
You should know my love is for real..."
....
Thật sự là Phong ca đang hát nha, khẳng định chắc chắn ko hề có nhạc ở đây nha.
Ko ngờ giọng Phong ca hay như vậy, thật giống với Tokyo Square đi.
Bài hát yêu thích của mình, haiz, đã lâu ko được nghe lại rồi.
Tranh thủ tận dụng, thưởng thức ko mất tiền:
" No matter how hard i try
I can't get you off my mind
I just don't know
what to do to have you back here again
I can't let go, can't let you go
I'm hurting don't you know
All my love goes to show
I can't go on without you..."
- Bốp! Bốp! Bốp! Vỗ tay kịch liệt, ko ngờ thầy hát thật hay nha.
Lần trước liên hoan chỉ mải ăn uống ko để ý giọng ca thầy chủ nhiệm lại tuyệt vời đến thế.
Vạn thật đáng tiếc!
Cũng may lần này được hưởng bù cả vốn lẫn lãi.
- A, em nghe hết rồi sao? Quay lại sau lưng, hơi có chút ngạc nhiên.
Ban nãy là tự nhiên nhớ Nắng Hạ, ko hề nghĩ đến sự tồn tại của người kia, vô tình mà cất lời.
Bản thân thực chỉ muốn thử cảm giác của Nắng Hạ, vừa đi vừa hát là như thế nào. Người ấy từng nói thích đi dạo dưới trời mưa và lẩm nhẩm bài hát này.
- Hảo, Giống ca sĩ quá đi, thầy hát lại 1 lần nữa cho em nghe đi, em thích bài này đó. Mắt long lanh chớp chớp, sử dụng thần công nháy mắt.
- Thôi, cũng muộn rồi, để khi khác nhé, giờ về nhà thôi.
Lạnh nhạt quay đi, trực tiếp khước từ.
Mình sao có thể đỏ mặt khi nhìn thấy gương mặt kia được?
Cũng may, Hạ Dương ko để ý, nếu ko thì..... mất hết phong độ cùng bản lĩnh.
Ngôi vị X-men sẽ bị lung lay.
- Thầy, hát nữa đi mà. Chạy theo túm tay nài nỉ.
Này là thói quen của nàng, muốn cầu xin ai đó là phải động chân động tay mới chịu được.
- Anh hai! Em biết là anh lại ở đây mà. Giọng Như Tùng xen ngang bất thình lình, ủa, Hạ Dương, em cũng ở đây sao?
Nhìn anh, nhìn nàng, nhìn nơi 2 người tiếp xúc, có vẻ như mình xuất hiện ko đúng lúc rồi ta?.
- Dạ! Lúng túng buông tay, anh tùng tìm thầy kìa. Câu sau là nói với Như Phong.
- Ừ, có chuyện gì sao?
- Tài liệu cùng hồ sơ anh cần, cậu Sơn bên phòng kế hoạch đã đích thân mang tới nhà. Anh về xem sao. Như Tùng nói vắn tắt, mắt vẫn ko dời khỏi Hạ Dương, nghi ngại với suy nghĩ trở thành kì đà cản mũi của mình. Thật xấu hổ quá a!
- Vậy à, sao ko gọi điện cho anh, ra đây làm gì?
- Em gọi anh ko cầm máy nên chạy đi tìm, cũng may biết anh tối nào cũng ra đây.
- À, vậy sao, đoảng quá, sờ sờ túi quần, tắm xong lại để quên điện thoại ở trong nhà tắm rồi. Về thôi ko cậu Sơn lại đợi lâu.
Nói rồi cất bước ko ngần ngại.
- Thầy, áo của thầy. Nhanh tay đưa trả lại cho chàng, chỉ sợ Như Tùng hiểu lầm thôi, hắc, mờ ám quá mà.
- Ừ, thản nhiên cầm lấy đi ko nuối tiếc.
Bất chợt dừng lại, quay đầu:
- Chuyện hôm trước ko cần phải suy nghĩ, sau này đừng tránh mặt thầy như thế.
Dứt lời chân cũng chuyển động.
Để lại sau lưng 1 đôi mắt tò mò khó hiểu cùng 1 dáng người tần ngần, khờ khạo.
Chốt lại là Phong ca vẫn nhớ tới việc lảng tránh có lí do của nàng.
Bất quá, chàng ko giúp giải quyết thì thôi lại còn hại nàng phải đối mặt với người bên cạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.