Ngốc! Em Là Của Anh

Chương 45: Hành trình Nam tiến

hanhu1811

27/06/2014

Tiếng chuông điện thoại ko ngừng reo lên, Hạ Dương thực khó chịu quơ tay ra khỏi chăn, với lấy chú dế yêu áp lên tai:

- Alo!

Giọng nàng lè nhè, nghe chừng đang ngủ thì bị quấy rầy đây mà.

- Tỉnh dậy đi cưng! Như Phong bắt chước một slogan của quảng cáo café, biết mấy giờ rồi ko hả? Như Phong cố gắng gầm nhẹ trong ống nói, hi vọng răn đe được nàng.

Thật đáng tiếc cho âm lực ko đủ, Hạ Dương hoàn toàn lơ luôn:

- Ai ha? Gọi ko nói gì là cúp máy đấy.

- Còn hỏi? Khói đen đầy mặt, Như Phong chau mày khó chịu dù biết nàng ko nhìn thấy, tức giận nói lớn hơn, dậy ngay đi, “thầy” sang chơi đó. Rồi! Tắt máy ko cần nghe nàng trả lời.

- Ưh…h…

Hạ Dương nàng vẫn ư a ư ê trên giường suy nghĩ vì sao người ta lại hét vào tai mình thế kia?

Ai nhỉ?

Cái gì mà sang chơi bây giờ…? Thầy? Thầy nào?

Ô hô! Chết cha.

Mắt mở hết cỡ, Hạ Dương nhìn chằm chằm vào số điện thoại vừa gọi đến phát hoảng, lông tóc ở đâu đâu cũng dựng ngược cả lên, bật dậy khỏi chăn.

Vụt một cái đã thấy một bóng trắng lao nhanh xuống lầu.

Chẳng là, vừa mới được nghỉ Tết, nàng ta đang tranh thủ để ngủ nướng ấy mà.

Hổng có ngờ hôm nay bị Phong ca sờ gáy sớm thế????

Kịp phanh mình trước cửa nhà vệ sinh, Hạ Dương lấy đà phi thẳng về bộ bàn ghế tiếp khách phía ngoài.

Nếu như nàng nhớ ko nhầm thì tối qua có mấy ông bạn của bố đến chơi.

Mà nếu đã vậy thì kiểu gì ấm chén cũng bẩn cho coi.

Quả nhiên! Nhìn 2 cái cốc trà bằng sứ màu xanh trúc rất đẹp bị bám một lớp màng mỏng ở thành trong, Hạ Dương cảm thán. Bố nàng thực là…, đã dặn là sau khi khách về thì hãy tráng cốc luôn cho mình rồi mà???

Vội vội vàng vàng, nàng cũng chẳng buồn “khiêng” thêm 2 cái cốc vô nhà bếp để rửa, trực tiếp rót thêm một ít nước sôi ( tất nhiên là nguội nha) vào cốc, thò ngón tay trỏ vào khoắng khoắng mấy vòng.

Ôi dào! Đằng nào mà chẳng là rửa, rửa thế nào chẳng được, miễn sao là sạch ah.

Bất quá, Phong ca sẽ ko uống phải cái cốc này mà lo.

( Chậc! Cái cách rửa chén này thật độc nha, nàng nào đã từng trải qua rồi thì nhớ cùng ta trao đổi thêm kinh nghiệm. hô hô O_O)

Sau mấy lần đổ tới đổ lui nước từ cái chén này vô cái chén khác, Hạ Dương rốt cục cũng tạm tha cho chúng mà đặt xuống.

Vốn dĩ định yên vị cho “2 cô em” đáng thương đó xong, sẽ trực tiếp ngay lập tức vào nhà vệ sinh để đánh răng rửa mặt, tút lại dung nhan, nhưng đột nhiên, nàng ngửi thấy mùi khói bay lởn vởn đầy nhà…

Quái lạ, có cái gì ko ổn ta?

Sát khí!

Đánh giá xong tình hình, nàng, 1 góc 90 độ chuẩn quay về phía cửa ra vào, Phong ca đã đứng đó từ bao giờ, toàn thân cứng ngắc như 1 một pho tượng thứ thiệt.

Oa oa…., chết một cách quá vịnh quang, nàng ko kịp nói gì, nhấc chân chạy mất dép quên luôn cả gọi một tiếng thầy chào buổi sáng.

Đứng hàng giờ trươc gương, Hạ Dương một mặt ngắm nhìn nhan sắc tinh khôi của mình tự sướng, tuyệt ko có ý bước ra khỏi cửa nhà vệ sinh ah.

Ý thức rất rõ, bước qua cánh cửa này sẽ ko còn đường sống mà trở về với Tổ quốc thân yêu…



Ấy vậy mà, trời vẫn chẳng chiều lòng người.

Bỏ mặc mọi cầu nguyện của Hạ Dương, Ngọc Hoàng đã chỉ định nhiệm vụ cho các Ông Táo làm nhiệm vụ:

- Dương! Con ngủ trong đấy ah? Tiếng ông Kim gọi phía ngoài rõ mồn một, bố đi ra quán bây giờ, con mau ra tiếp thầy nhanh lên.

Bùm chíu!

Một mũi tên trúng giữa ngực nàng, Hạ Dương ko còn ngáp nổi, chậm chápk lết xác ra khỏi căn cứ địa:

- Mẹ con đâu rồi bố?

- Đi trước rồi, con với cái, ngủ đến bảnh mắt ra còn ko biết đường dậy, bữa sáng mẹ con để trên bàn đó. Trước khi rời đi, ông Kim vẫn ko quên trách móc vài tiếng cùng nhắc nhở.

Nhìn theo bóng dáng vị cứu tinh xa dần rồi biến mất sau cánh cửa, Hạ Dương hoàn toàn rơi vào vực thẳm, lòng gào thét ông Kim hãy quay lại đi, quay lại đi…

- Làm sao?

Một thanh âm lạnh lẽo kề ngay bên tai khiến nàng giật mình, ngẩng đầu lên mếu máo:

- Ha? Thầy sang chơi sớm thế?

- 9 rưỡi rồi cô ah. Như Phong lườm nàng một cái nói cho nàng biết.

- A ha.., vậy ạ, ngây ngốc gật gật đầu, Hạ Dương cười khề khà, thầy sang có chuyện gì thế?

- Xin phép bố mẹ em cho em đi vào Nam. Như Phong cũng theo bước chân nàng về phía bàn ngồi xuống, nhà hôm nay có khách quý đến thăm hả em?

- Dạ? Hạ Dương ko có hiểu được mình bị ông thầy cáo già này châm chọc, vô thức hỏi lại.

- Thấy em rửa chén sạch bong a! Như Phong khen nàng một câu, ngả lưng ra thành ghế, cũng may còn kịp…. Kéo dài giọng ý nói, may nhìn thấy nàng đang rửa chén như vậy để còn biết mà ko uống ngụm nước nào….

- Dạ. Hạ Dương cười xuề xòa, rụt đầu rụt cổ, có mấy đứa kêu đến chơi thầy ah. Nàng lém lỉnh nói dối, mặt đỏ bừng lên vì ngượng, ko rõ thẹn vì bị người ta bắt gặp mình trong bộ dạng lôi thôi buổi thức dậy hay vì 2 cái chén màu xanh lục kia nữa.

- Vậy ah? Xem ra thầy cũng phải ở đây chơi nữa rồi? Như Phong rất thư thái nói thêm, cô nàng này xem ra còn rất nhiều tật xấu mà mình chưa khám phá hết ah. ( Yên tâm Phong ca, thời gian còn dài mà, ca ca từ từ mà hưởng thụ… haha)

- Ha? Sao lại thế ạ? Hạ Dương chột dạ hỏi lại, ổng ở đây thì bị lộ hết, làm gì có ma nào đến chơi nhà nàng đâu cơ chứ?

- Tự nhiên muốn ở đây đợi bạn với em, sẵn tiện giới thiệu thầy là bạn trai của em luôn? Như Phong có ý dò hỏi, quyết trêu nàng đến cùng.

- Ah? Bạn trai hồi nào chứ? Hạ Dương ngập ngừng, mặt càng đỏ hơn, ko nói được lời nào thêm nữa, cúi gằm mặt xuống nhìn nền nhà, nếu thích thầy cứ ngồi đây đi, em đi ăn sáng đã. Dứt lời ko chờ phản ứng của Như Phong, vọt lẹ vào nhà bếp.

Như Phong nhìn nàng như vậy thực cảm thấy buồn cười, rất ko hài lòng mà đứng dậy, đi theo nàng vào trong bếp.

Đang loay hoay cho mì vào nồi hâm lại cho nóng, một vòng tay từ phía sau vắt ngang qua eo nàng, kéo sát nàng về phía sau khiến nàng giật mình, cái vung xoong cũng tự nhiên mà rơi xuống kêu tiếng thét chói tai.

- Ngốc ah! Như Phong mặc kệ phản ứng của nàng, thì thầm vào bên tai đang nóng rần lên, anh ko phải là bạn trai em sao?

Tiếng nói trầm trầm bổng bổng vang lên bên tai khiến toàn bộ tứ chi của nàng bị tê liệt, vòng tay chắc nịch kìm thép khiến sức lực nàng bị rút cạn, quên mất cả việc phản kháng để thoát ra, Hạ Dương chỉ có thể lắp bắp:

- Thầy…, thầy…, bố… me… em…em…

- Đi hết rồi mà. Như Phong hiểu ý nàng nói, ngắt lời nàng giữa chừng, buông lỏng tay khỏi eo nàng, xoay nàng lại đối diện với mình, mắt nhìn nàng chăm chú. Bố mẹ em đồng ý cho em đi cùng thầy rồi.

- Hả? Hạ Dương há hốc mồm, cứ tưởng bố mẹ sẽ ko bao giờ gật đầu nên nàng mới ép Như Phong phải sang xin phép chứ? Thật sao?

- Ừh. Thế nào? Còn muốn chạy hả? Em ko trốn nổi đâu. Như Phong tuyên bố rồi rất uy dũng ôm chặt nàng trong vòng tay của mình.

Cái sự kiện đấy là của giờ này ngày hôm qua thôi.

Hiện giờ, Hạ Dương nàng đang thảm não nằm bẹp trên máy bay, thất bại ước nguyện được vi vu với mây gió.



Nàng đi ô tô ko say, tàu bè ko say, hà cớ gì đi máy bay thì cứ ngất nga ngất ngưởng thế này?

Chưa đi máy bay bao giờ, ko ngờ lần đầu tiên đã bị đày đọa kinh khủng như vậy.

Thề…! Không bao giờ có lần thứ 2. Hạ Dương trong giấc mộng vẫn ôm một lời thề chắc nịch như vậy.

Không biết là mình bị hành xác bao nhiêu thế kỉ trôi qua, tỉnh lại sau cơn mê mệt, Ha Dương mệt mỏi gắng gượng bản thân mở mắt.

Nheo đôi mí để làm quen với ánh sáng, vật đầu tiên mà nàng nhìn thấy ko phải Phong ca như nàng mong đợi mà là một cái đèn chùm, mạ màu vàng lấp lánh, treo lủng liểng trên trần nhà.

Hướng đôi mắt xuống thấp hơn, một cái Tivi siêu mỏng hổng rõ bao nhiêu inch to đùng, chễm chệ đối diện với nàng.

Lướt mắt một lần nữa xem mình đang ở chỗ nào trên Trái đất, Hạ Dương phát hiện ra nơi này lạ hoắc hươ.

Không gian ấm cúng, gam màu nâu nhạt làm chủ đạo trong không gian phảng phất hương thơm gì gì đó rất lạ.

Nhìn tới nhìn lui cũng ko thấy người mình muốn nhìn, nàng chậm chạp rời khỏi giường.

Ngay khi đứng trước một cánh cửa nhỏ mà nàng cho rằng là nhà vệ sinh, một thân ảnh đã hiện ra phía trong:

- tỉnh rồi à? Như Phong lau khô tóc, một bộ quần áo lửng trắng tinh bước ra, thoáng chút ngạc nhiên hỏi nàng.

- Dạ! Lách người nhường đường cho Như Phong bước ra, Hạ Dương ko chần chừ mà phi thẳng vào phòng, đóng sập cánh cửa.

Vỗ vỗ khuôn mặt mình cho tỉnh táo lại, Hạ Dương tự trấn tĩnh bản thân. Đừng có lo, thầy ấy sẽ ko làm gì mày đâu!

- Đây là đâu hả thầy? Bước ra ngoài với vẻ tươi tắn trở lại, Hạ Dương vô tư hỏi Như Phong.

- Thành phố Hồ Chí Minh! Em bị say máy bay đến nỗi mất trí luôn hở? Như Phong trêu nàng.

- Thầy mất trí thì có, tưởng bố mẹ thầy ở Đà Lạt cơ mà?

- Ừ, nhưng thầy có chút việc cần giải quyết trước khi nghỉ Tết, mình ở đây, sáng mai sẽ lên đó. Như Phong giúp nàng làm sáng tỏ.

- Ah, nàng cũng gật gù, thâm tâm hiện lên nỗi lo vô hình, bất chợt hỏi, đây là khách sạn hả thầy?

- Ừm. Như Phong vẫn ngồi lật lật giở giở cuốn tài liệu đáp lại thản nhiên.

Bùm!

Một phát khiến nàng nổ tung.

Khách …sạn! Là khách sạn đó….

Khi tỉnh dậy nàng đa ngờ ngợ suy đoán, ko ngờ là thật.

Phong ca đưa mình vô đây ko phải có ý đồ gì đấy chứ?

Như Phong nhìn biểu hiện thay đổi trên mặt nàng thích thú, cuối cùng ko chịu nổi phì cười:

- Yên tâm. Đêm nay thầy ko có ngủ ở đây. Như Phong giải tỏa lo lắng của nàng.

- Dạ. Đáp nhẹ 1 tiếng, Hạ Dương hài lòng thở phào, vậy thầy ở đâu? Chợt nghĩ đến điều này, Hạ Dương hỏi tiếp, khi nãy ko phải ổng vừa đi từ phòng tắm ra đấy thôi???

- Ở đây. Nhưng buổi tối thầy bận công chuyện, có lẽ sẽ ko về. Như Phong hoàn hảo đưa ra đáp án cuối cùng cho nàng, rồi rất từ tốn đứng dậy, đâu phải lần đầu ngủ chung đâu mà ngại đến đỏ mặt thế kia????

Hạ Dương cứng đơ người ko nói được gì, bởi dù sao ổng nói cũng ko sai . huhu

Như Phong sảng khoái cười lớn trước bộ mặt đau khổ của nàng:

- còn ngồi đó làm gì, mau đi ăn cơm tối thôi.

- Dạ! Hạ Dương bị “hành hạ” đến mức ko thể phản đối rất phẫn uất đi theo Phong ca rời khỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ngốc! Em Là Của Anh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook