Chương 5: Thiên ý
hanhu1811
27/06/2014
Bản thân ko đứng vững được nữa.
Nay uống hơi nhiều.
cốc ..cốc...cốc
- Nương tử à. Ta về rồi đây.
Chàng bước vào trong phòng cưới dán đầy chữ hỉ đỏ, kiểu như Trung Quốc cổ đại.
- Đã để nàng đợi lâu, xin lỗi nương tử.
- Sao nàng ko nói gì? Giận ta?
Tân nương lúc này mới cất giọng oanh vàng than thở:
- Thiếp mỏi cổ. Cái mũ phượng này nặng quá!
- A ta quên mất. Để ta giúp nàng. Nói rồi cùng hành động, tân lang tiến tới bên giường, đưa tay lật tấm khăn đỏ chùm mặt tân nương.
AAAAAAAAAAAA...........................!!!!!!!!!!!!!
Tiếng hét kinh hoàng vang dội.
Nhưng đáng tiếc ko làm những người bên ngoài cầm dép chạy, mà chỉ làm một người tỉnh giấc mộng.
Toát mồ hôi.!
Vì sao lại là Hạ Dương?
Vì sao lại xuất hiện trong giấc mơ của mình?
Lại ở trong đêm động phòng?
Giấc mơ kì lạ.
Hạ Dương!
Mình vừa gặp cô bé 1 ngày.
Ko lẽ 1 ngày gặp đi gặp lại 1 người sẽ có "ác mộng" vậy sao?.
Tỉnh dậy. Mới 4h30 sáng.
Rót cho mình một cốc nước, Như Phong ngồi tại bàn làm việc, nhìn qua cửa sổ. Trời đang nổi gió, có lẽ sắp mưa.
Nhìn cảnh nhớ người.
Phải chăng ngày hôm đó cũng mưa như hôm nay?
Vì sao em bặt vô âm tín từng đó thời gian, mặc kệ tôi tìm em?
Vì sao em ko nghe tôi nói 1 lời đã vội im lặng?
Đến khi nào em sẽ xuất hiện?
Trên khuôn mặt người đàn ông trải nhiều phong trần ko còn vẻ đẹp lạnh lùng, nghiêm nghị mà như hiện lên tất cả nỗi bi thương, sầu khổ chưa từng thấy. Phủ trên đó là một nỗi nhớ da diết về 1 người con gái anh in dấu hình bóng trong tim. Kí ức như trở về, ào ạt như tiếng gió bụi ngoài kia ko có ý ngừng lại.
khoainuong91: căn bản là chúng ta ko thể làm bạn được.
sori2002: vì sao chứ?
khoainuong91: bạn là Nắng Hạ đúng ko?
sori2002: ừ.
khoainuong91: tôi là Mưa Gió. Nắng với mưa ko thể cùng hội cùng thuyền được, có mưa thì ko có nắng, ngược lại có nắng sẽ ko có mưa, hiểu ko?
sori2002: sai rồi.
vẫn có lúc vừa mưa vừa nắng đấy thôi? . Chưa kể là: nhờ có nắng mà hơi nước mới bốc lên, mới có mưa được. Mình với bạn sẽ là bạn tốt mà.
khoainuong91: ngang bướng! lí sự cùn.
sori2002: ai bảo thế? Mưa ko học sinh học à? Tớ nói đúng sự thật mà.
khoainuong91:---------
sori2002: hihi yên tâm tớ thích ăn khoai nướng lắm nhưng tớ sẽ ko ăn thịt Mưa đâu. Chúng ta sẽ làm bạn của nhau nhé?
khoainuong91: bó tay. Tùy bạn thôi, sau này ko được hối hận đó.
sori2002: chắc chắn tớ sẽ ko hối hận! Từ nay nắng với mưa sẽ là 1 đôi ha.
Chẳng phải sao em đã nói chúng ta là bạn tốt, chúng ta là 1 đôi, sẽ ko bao giờ hối hận....
Chẳng phải đã nói thế sao?
----------------
Sori2002: vậy nhé, 8h tối mình gặp nhau trước cổng trường.
khoainuong91: Ừ, nhất định mình sẽ đến đúng giờ, nắng hạ phải đợi mình đó nha.
Sori2002: ok! Mình sẽ đợi. Ko gặp ko về.
khoainuong91: Quyết định vậy nha! Ko gặp ko về.
-------------------
Đôi mắt Như Phong như có nước. Thật sự người đàn ông cũng có nước mắt sao?
Nhấp 1 ngụm nước, chàng mở máy tính.
Gõ tên yahoo...nhắm mắt, thở dài, gõ pass. Trong lòng như đang tràn đầy hi vọng.
Hi vọng có 1 dòng hồi âm từ người bạn đó.
Chàng gục mặt xuống bàn. Sự thật làm người ta đau lòng. Người kia vẫn im lặng ko 1 lời, như hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời này.
Hồi lâu sau, tiếng lạch cạch của bàn phím vang lên nhè nhẹ.
Chàng đang viết những dòng tâm tư sâu kín.
" anh đang tìm em, em biết ko? thứ lỗi cho anh vì ngày đó ko đến. rốt cuộc là em ở nơi nào?
Có những sự thật anh đã giấu em, anh cũng đã nói gần hết rồi, vì sao vẫn giận anh?........"
Trong khi đó, ở bên kia vách tường rào 2 căn nhà.
Hạ Dương choàng mình tỉnh giấc.
1 ngày gặp 1 ác nhân 3 lần.
Nàng đã phải cầu trời khấn phật để đêm ngủ ko có ác mộng.
Cũng may trời thấu hiểu lòng người, nàng ko gặp ác mộng gì kinh khủng lắm, nhưng...ông trời ko phải là người tốt để khiến nàng tin tưởng. Bằng chứng là....
Trời nổi giông gió ầm ầm, tiếng cánh cửa kính đập ra đập vào làm nàng tỉnh giấc đẹp.
Thiết nghĩ ko lẽ ông trời cũng muốn xét xử nàng như ông thầy đáng ghét đó sao? 1 ngày mới lại bắt đầu bằng cơn mưa rào, oải hết chân tay.
haizzzzzzzz.............
Thở dài hàng kilomet.
Chết cha!
Quần áo của mình.
Than thầm rồi chạy vội lên tầng thượng kéo quần áo tránh mưa.
Đang làm việc, nàng chợt dừng lại, lắc cái đầu vẫn còn bù rù tóc tai, lại thở dài.
Ko ngờ là mày lại mang đến phiền phức cho tao, biết thế tao vứt bỏ mày từ trước cho xong. Nàng nhìn cái quần in hình những chú mèo nhỏ trên tay nói thầm 1 mình.
Nó là có đôi có cặp hẳn hoi đó.
Món quà nhận được từ tay chị họ là 1 bộ "chip" xinh, với những chú mèo đen in nổi cũng xinh xinh, đã làm nó sốc suốt mấy ngày.
Kiểu quần áo này ko phải sở thích của nàng nha.
Đáng nói là, nó là hàng hiệu. Bởi vậy mà sau những ngày ăn ngủ ko yên, suy nghĩ đắn đo, nàng mới quyết giữ lại để mặc. Ko ngờ lần đầu tiên mặc nó đã giúp nàng kiếm được 500k cùng 1 mối "thâm thù" nho nhỏ.
Giờ thì có "lí do chính đáng" để tạm biệt em rồi.
Lời còn chưa dứt thì trời đã giúp người "lương thiện".
Vù...ù...ù!
Gió lướt qua tai nàng mang theo cả cái vật trên tay nàng nữa. Sơ hở quá để gió cuốn đi mất.
oooooaaaaaaaaa...........
- ĐỪNG! Nàng hét lớn chạy theo hướng cái quần đang bay, 1 tay giơ ra cố gắng tóm lấy nhưng ko được.
- Ko phải chứ? Hại người quá đáng. Đường quang ko đi cứ thích chui vào bụi rậm là sao? Có nhất thiết phải đậu ở kia ko? 1 ngày cực kì xui xẻo.
---------
Nói đến Như Phong.
Sau khi gửi tin nhắn cho ai đó, trong người buồn phiền, châm 1 điếu thuốc lá, nhẹ nhàng phả ra từng đợt khói mỏng. Làn khói như khắc hoạ rõ hơn khuôn mặt buồn bã của chủ nhân đang đứng bên cửa sổ.
Ko gian tĩnh lặng trong lòng người bị phá hỏng bởi 1 " vật thể bay" từ trên trời xuống. Nói đúng hơn là từ bên nhà hàng xóm "thân thiết".
Chàng phát hiện ra đó chính là chiếc quần nhỏ cực độc của ai đó mà chàng đã từng nhìn thấy. Mẫu hàng này đảm bảo ko có người thứ 2 dùng được ngoài cô bé lành chanh nhà bên cạnh mang tên Hạ Dương.
Bất giác chàng đưa tay ra, qua khung cửa sổ, cầm lấy cái đồ nhỏ bé đó đang an nhàn,dừng chân trên cây cảnh của chàng.
Tất nhiên là chỉ cầm thôi ko có suy nghĩ nào khác.
Tiếng Như Tùng vang lên bên ngoài mỗi ngày 1 gấp:
- Anh hai, anh đã tỉnh chưa?
- Ah, đợi anh 1 lát. Chàng đáp lời, tiện tay vắt cái " đồ bị bỏ rơi" mà mình vừa nhặt được lên giá treo đồ cạnh đó.
Cạch.
- Có chuyện gì thế? Chàng ngó đầu qua cửa hỏi nhỏ.
- Em có thể vào phòng được ko?
- Ừ, vào đi. Chàng ko nghĩ gì mà mở rộng cửa phòng. Em muốn hỏi chuyện của anh đúng ko?
- Ko ngờ anh cũng rõ thế. Tùng nhún vai, đã vậy đi thẳng vào vấn đề luôn. Tìm người quả như mò kim đáy bể, nhất là 1 người " ảo " lại càng khó, cớ sao anh ko chịu dừng lại?
- Đó ko phải chuyện của em, hơn nữa, chàng ngừng lại 1giây, Nắng Hạ là người thật và tình cảm của anh cũng là thật. Anh chắc chắn sẽ tìm được cô bé. Hướng đôi mắt ra xa chàng nói đầy tin tưởng.
- Anh cần phải lo cho cuộc sống, công việc của mình, ko thể nay chuyển trường mai chuyển trường để tìm người được. Như Tùng trở nên thật chín chắn, khác hoàn toàn với vẻ hài hước, tinh nghịch như trước mặt Hạ Dương.
- Anh vẫn lo công việc của công ty đấy thôi? Căn bản là ko có chuyện gì em phải lo lắng cả, chỉ cần em giúp anh quán xuyến công ty khi anh ko có ở đó là được rồi. Như Phong chấm dứt câu chuyện. Em chuẩn bị đi làm thôi. Nói rồi bước ra cửa phòng.
Tiếng chuông cửa vang lên được 1 lát rồi mà ko có ai mở cửa ha? Ko lẽ chưa ngủ dậy sao? ng lớn cũng ngủ nướng hả? Đang tự hỏi mình thì cánh cổng được mở rộng cùng với khuôn mặt nàng ko hề mong đợi.
- Chào buổi sáng! Nở nụ cười duyên nào. Chúc thầy buổi sáng tốt lành.
- Cảm ơn em. Có chuyện gì vậy? chàng nhìn nàng mà nhớ lại sự việc nhỏ kia,cùng với khóe môi khẽ giật giật muốn cười.
- A...em m..m ngắc nhứ hồi lâu nhất thời chưa tìm ra lí do
- Quên đồ gi ở nhà thầy sao? Chàng gợi ý cho nàng.
- A đúng rồi! Hôm qua sang dự tiệc, lúc về vội quá em quên mất, nay em sang lấy thầy ạ. Em có thể vào nhà ko thầy? Nàng xin phép.
- Tất nhiên rồi, em vào đi.
Nàng đi vào phía trong cửa, tính đi vòng qua vườn để lấy lại món đồ để quên nhưng có người còn thông minh hơn:
- Bữa cơm được tổ chức trong nhà mà? Em đi hướng này theo tôi. Chàng dẫn đường cho nàng.
Trời ơi! Sao ko thấy anh Tùng đâu nhỉ? huhu khóc trong lòng, ngoài mặt vẫn phải cắn răng đi theo thầy giáo vào trong nhà.
May mắn!
Cứu tinh xuất hiện rồi!
- Woaaaaaaaaaa..... Ko ngờ nha. Tiếng Như Tùng vọng ra từ phía trong nhà. Ko ngờ anh hai dẫn bạn gái về nhà đó. Lại còn có sở thích kinh dị như vầy. Tùng hướng mắt vào cái vật nhỏ xinh đang cầm trên tay mà trêu chọc Như Phong. Cùng với đó thì nhìn thấy khuôn mặt Hạ Dương đỏ dần. Em cũng thấy kinh khủng đúng ko?
Làm sao đây? ..Làm sao đây? Lại còn bị hiểu nhầm là bạn gái của thầy nữa? 36 kế chuồn là thượng sách. Tốc độ nghĩ nhanh như tốc độ của hành động, nàng đang quay người định cáo lui thì người bị đóng thành băng.
- Em ko muốn lấy đồ về sao? Người nào đó mặt vẫn trơ như khúc gỗ, ko ngại ngùng,ko xấu hổ, ko đỏ mặt, thậm chí khuôn mặt còn lộ vẻ khoái chí, ánh mắt cười như ko cười mà nhẹ nhàng thốt lời vàng ngọc.
Chết nàng rồi, mất điểm với anh Tùng rồi.
Quay đầu lại thôi, quân tử thà chết chứ ko chịu nhục:
- Ah, đúng là đồ của em rồi, nãy gió to quá nó bị rơi qua bên này. Nhanh mồm nhanh miệng mà giải thích đã. Nở nụ cười ngại ngùng, cho em xin lại nhá. Giơ tay ra cầm đồ mà trong lòng xấu hổ như mình đi ăn cắp đồ vậy.
Bên kia 2 chàng hàng xóm, 1 người tiêu diêu tự tại, môi ẩn nụ cười, người còn lại mồm miệng há hốc ko tin vào mắt mình, mới đây con công khai chê bai sở thích của người ta đó thôi.
Nay uống hơi nhiều.
cốc ..cốc...cốc
- Nương tử à. Ta về rồi đây.
Chàng bước vào trong phòng cưới dán đầy chữ hỉ đỏ, kiểu như Trung Quốc cổ đại.
- Đã để nàng đợi lâu, xin lỗi nương tử.
- Sao nàng ko nói gì? Giận ta?
Tân nương lúc này mới cất giọng oanh vàng than thở:
- Thiếp mỏi cổ. Cái mũ phượng này nặng quá!
- A ta quên mất. Để ta giúp nàng. Nói rồi cùng hành động, tân lang tiến tới bên giường, đưa tay lật tấm khăn đỏ chùm mặt tân nương.
AAAAAAAAAAAA...........................!!!!!!!!!!!!!
Tiếng hét kinh hoàng vang dội.
Nhưng đáng tiếc ko làm những người bên ngoài cầm dép chạy, mà chỉ làm một người tỉnh giấc mộng.
Toát mồ hôi.!
Vì sao lại là Hạ Dương?
Vì sao lại xuất hiện trong giấc mơ của mình?
Lại ở trong đêm động phòng?
Giấc mơ kì lạ.
Hạ Dương!
Mình vừa gặp cô bé 1 ngày.
Ko lẽ 1 ngày gặp đi gặp lại 1 người sẽ có "ác mộng" vậy sao?.
Tỉnh dậy. Mới 4h30 sáng.
Rót cho mình một cốc nước, Như Phong ngồi tại bàn làm việc, nhìn qua cửa sổ. Trời đang nổi gió, có lẽ sắp mưa.
Nhìn cảnh nhớ người.
Phải chăng ngày hôm đó cũng mưa như hôm nay?
Vì sao em bặt vô âm tín từng đó thời gian, mặc kệ tôi tìm em?
Vì sao em ko nghe tôi nói 1 lời đã vội im lặng?
Đến khi nào em sẽ xuất hiện?
Trên khuôn mặt người đàn ông trải nhiều phong trần ko còn vẻ đẹp lạnh lùng, nghiêm nghị mà như hiện lên tất cả nỗi bi thương, sầu khổ chưa từng thấy. Phủ trên đó là một nỗi nhớ da diết về 1 người con gái anh in dấu hình bóng trong tim. Kí ức như trở về, ào ạt như tiếng gió bụi ngoài kia ko có ý ngừng lại.
khoainuong91: căn bản là chúng ta ko thể làm bạn được.
sori2002: vì sao chứ?
khoainuong91: bạn là Nắng Hạ đúng ko?
sori2002: ừ.
khoainuong91: tôi là Mưa Gió. Nắng với mưa ko thể cùng hội cùng thuyền được, có mưa thì ko có nắng, ngược lại có nắng sẽ ko có mưa, hiểu ko?
sori2002: sai rồi.
vẫn có lúc vừa mưa vừa nắng đấy thôi? . Chưa kể là: nhờ có nắng mà hơi nước mới bốc lên, mới có mưa được. Mình với bạn sẽ là bạn tốt mà.
khoainuong91: ngang bướng! lí sự cùn.
sori2002: ai bảo thế? Mưa ko học sinh học à? Tớ nói đúng sự thật mà.
khoainuong91:---------
sori2002: hihi yên tâm tớ thích ăn khoai nướng lắm nhưng tớ sẽ ko ăn thịt Mưa đâu. Chúng ta sẽ làm bạn của nhau nhé?
khoainuong91: bó tay. Tùy bạn thôi, sau này ko được hối hận đó.
sori2002: chắc chắn tớ sẽ ko hối hận! Từ nay nắng với mưa sẽ là 1 đôi ha.
Chẳng phải sao em đã nói chúng ta là bạn tốt, chúng ta là 1 đôi, sẽ ko bao giờ hối hận....
Chẳng phải đã nói thế sao?
----------------
Sori2002: vậy nhé, 8h tối mình gặp nhau trước cổng trường.
khoainuong91: Ừ, nhất định mình sẽ đến đúng giờ, nắng hạ phải đợi mình đó nha.
Sori2002: ok! Mình sẽ đợi. Ko gặp ko về.
khoainuong91: Quyết định vậy nha! Ko gặp ko về.
-------------------
Đôi mắt Như Phong như có nước. Thật sự người đàn ông cũng có nước mắt sao?
Nhấp 1 ngụm nước, chàng mở máy tính.
Gõ tên yahoo...nhắm mắt, thở dài, gõ pass. Trong lòng như đang tràn đầy hi vọng.
Hi vọng có 1 dòng hồi âm từ người bạn đó.
Chàng gục mặt xuống bàn. Sự thật làm người ta đau lòng. Người kia vẫn im lặng ko 1 lời, như hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời này.
Hồi lâu sau, tiếng lạch cạch của bàn phím vang lên nhè nhẹ.
Chàng đang viết những dòng tâm tư sâu kín.
" anh đang tìm em, em biết ko? thứ lỗi cho anh vì ngày đó ko đến. rốt cuộc là em ở nơi nào?
Có những sự thật anh đã giấu em, anh cũng đã nói gần hết rồi, vì sao vẫn giận anh?........"
Trong khi đó, ở bên kia vách tường rào 2 căn nhà.
Hạ Dương choàng mình tỉnh giấc.
1 ngày gặp 1 ác nhân 3 lần.
Nàng đã phải cầu trời khấn phật để đêm ngủ ko có ác mộng.
Cũng may trời thấu hiểu lòng người, nàng ko gặp ác mộng gì kinh khủng lắm, nhưng...ông trời ko phải là người tốt để khiến nàng tin tưởng. Bằng chứng là....
Trời nổi giông gió ầm ầm, tiếng cánh cửa kính đập ra đập vào làm nàng tỉnh giấc đẹp.
Thiết nghĩ ko lẽ ông trời cũng muốn xét xử nàng như ông thầy đáng ghét đó sao? 1 ngày mới lại bắt đầu bằng cơn mưa rào, oải hết chân tay.
haizzzzzzzz.............
Thở dài hàng kilomet.
Chết cha!
Quần áo của mình.
Than thầm rồi chạy vội lên tầng thượng kéo quần áo tránh mưa.
Đang làm việc, nàng chợt dừng lại, lắc cái đầu vẫn còn bù rù tóc tai, lại thở dài.
Ko ngờ là mày lại mang đến phiền phức cho tao, biết thế tao vứt bỏ mày từ trước cho xong. Nàng nhìn cái quần in hình những chú mèo nhỏ trên tay nói thầm 1 mình.
Nó là có đôi có cặp hẳn hoi đó.
Món quà nhận được từ tay chị họ là 1 bộ "chip" xinh, với những chú mèo đen in nổi cũng xinh xinh, đã làm nó sốc suốt mấy ngày.
Kiểu quần áo này ko phải sở thích của nàng nha.
Đáng nói là, nó là hàng hiệu. Bởi vậy mà sau những ngày ăn ngủ ko yên, suy nghĩ đắn đo, nàng mới quyết giữ lại để mặc. Ko ngờ lần đầu tiên mặc nó đã giúp nàng kiếm được 500k cùng 1 mối "thâm thù" nho nhỏ.
Giờ thì có "lí do chính đáng" để tạm biệt em rồi.
Lời còn chưa dứt thì trời đã giúp người "lương thiện".
Vù...ù...ù!
Gió lướt qua tai nàng mang theo cả cái vật trên tay nàng nữa. Sơ hở quá để gió cuốn đi mất.
oooooaaaaaaaaa...........
- ĐỪNG! Nàng hét lớn chạy theo hướng cái quần đang bay, 1 tay giơ ra cố gắng tóm lấy nhưng ko được.
- Ko phải chứ? Hại người quá đáng. Đường quang ko đi cứ thích chui vào bụi rậm là sao? Có nhất thiết phải đậu ở kia ko? 1 ngày cực kì xui xẻo.
---------
Nói đến Như Phong.
Sau khi gửi tin nhắn cho ai đó, trong người buồn phiền, châm 1 điếu thuốc lá, nhẹ nhàng phả ra từng đợt khói mỏng. Làn khói như khắc hoạ rõ hơn khuôn mặt buồn bã của chủ nhân đang đứng bên cửa sổ.
Ko gian tĩnh lặng trong lòng người bị phá hỏng bởi 1 " vật thể bay" từ trên trời xuống. Nói đúng hơn là từ bên nhà hàng xóm "thân thiết".
Chàng phát hiện ra đó chính là chiếc quần nhỏ cực độc của ai đó mà chàng đã từng nhìn thấy. Mẫu hàng này đảm bảo ko có người thứ 2 dùng được ngoài cô bé lành chanh nhà bên cạnh mang tên Hạ Dương.
Bất giác chàng đưa tay ra, qua khung cửa sổ, cầm lấy cái đồ nhỏ bé đó đang an nhàn,dừng chân trên cây cảnh của chàng.
Tất nhiên là chỉ cầm thôi ko có suy nghĩ nào khác.
Tiếng Như Tùng vang lên bên ngoài mỗi ngày 1 gấp:
- Anh hai, anh đã tỉnh chưa?
- Ah, đợi anh 1 lát. Chàng đáp lời, tiện tay vắt cái " đồ bị bỏ rơi" mà mình vừa nhặt được lên giá treo đồ cạnh đó.
Cạch.
- Có chuyện gì thế? Chàng ngó đầu qua cửa hỏi nhỏ.
- Em có thể vào phòng được ko?
- Ừ, vào đi. Chàng ko nghĩ gì mà mở rộng cửa phòng. Em muốn hỏi chuyện của anh đúng ko?
- Ko ngờ anh cũng rõ thế. Tùng nhún vai, đã vậy đi thẳng vào vấn đề luôn. Tìm người quả như mò kim đáy bể, nhất là 1 người " ảo " lại càng khó, cớ sao anh ko chịu dừng lại?
- Đó ko phải chuyện của em, hơn nữa, chàng ngừng lại 1giây, Nắng Hạ là người thật và tình cảm của anh cũng là thật. Anh chắc chắn sẽ tìm được cô bé. Hướng đôi mắt ra xa chàng nói đầy tin tưởng.
- Anh cần phải lo cho cuộc sống, công việc của mình, ko thể nay chuyển trường mai chuyển trường để tìm người được. Như Tùng trở nên thật chín chắn, khác hoàn toàn với vẻ hài hước, tinh nghịch như trước mặt Hạ Dương.
- Anh vẫn lo công việc của công ty đấy thôi? Căn bản là ko có chuyện gì em phải lo lắng cả, chỉ cần em giúp anh quán xuyến công ty khi anh ko có ở đó là được rồi. Như Phong chấm dứt câu chuyện. Em chuẩn bị đi làm thôi. Nói rồi bước ra cửa phòng.
Tiếng chuông cửa vang lên được 1 lát rồi mà ko có ai mở cửa ha? Ko lẽ chưa ngủ dậy sao? ng lớn cũng ngủ nướng hả? Đang tự hỏi mình thì cánh cổng được mở rộng cùng với khuôn mặt nàng ko hề mong đợi.
- Chào buổi sáng! Nở nụ cười duyên nào. Chúc thầy buổi sáng tốt lành.
- Cảm ơn em. Có chuyện gì vậy? chàng nhìn nàng mà nhớ lại sự việc nhỏ kia,cùng với khóe môi khẽ giật giật muốn cười.
- A...em m..m ngắc nhứ hồi lâu nhất thời chưa tìm ra lí do
- Quên đồ gi ở nhà thầy sao? Chàng gợi ý cho nàng.
- A đúng rồi! Hôm qua sang dự tiệc, lúc về vội quá em quên mất, nay em sang lấy thầy ạ. Em có thể vào nhà ko thầy? Nàng xin phép.
- Tất nhiên rồi, em vào đi.
Nàng đi vào phía trong cửa, tính đi vòng qua vườn để lấy lại món đồ để quên nhưng có người còn thông minh hơn:
- Bữa cơm được tổ chức trong nhà mà? Em đi hướng này theo tôi. Chàng dẫn đường cho nàng.
Trời ơi! Sao ko thấy anh Tùng đâu nhỉ? huhu khóc trong lòng, ngoài mặt vẫn phải cắn răng đi theo thầy giáo vào trong nhà.
May mắn!
Cứu tinh xuất hiện rồi!
- Woaaaaaaaaaa..... Ko ngờ nha. Tiếng Như Tùng vọng ra từ phía trong nhà. Ko ngờ anh hai dẫn bạn gái về nhà đó. Lại còn có sở thích kinh dị như vầy. Tùng hướng mắt vào cái vật nhỏ xinh đang cầm trên tay mà trêu chọc Như Phong. Cùng với đó thì nhìn thấy khuôn mặt Hạ Dương đỏ dần. Em cũng thấy kinh khủng đúng ko?
Làm sao đây? ..Làm sao đây? Lại còn bị hiểu nhầm là bạn gái của thầy nữa? 36 kế chuồn là thượng sách. Tốc độ nghĩ nhanh như tốc độ của hành động, nàng đang quay người định cáo lui thì người bị đóng thành băng.
- Em ko muốn lấy đồ về sao? Người nào đó mặt vẫn trơ như khúc gỗ, ko ngại ngùng,ko xấu hổ, ko đỏ mặt, thậm chí khuôn mặt còn lộ vẻ khoái chí, ánh mắt cười như ko cười mà nhẹ nhàng thốt lời vàng ngọc.
Chết nàng rồi, mất điểm với anh Tùng rồi.
Quay đầu lại thôi, quân tử thà chết chứ ko chịu nhục:
- Ah, đúng là đồ của em rồi, nãy gió to quá nó bị rơi qua bên này. Nhanh mồm nhanh miệng mà giải thích đã. Nở nụ cười ngại ngùng, cho em xin lại nhá. Giơ tay ra cầm đồ mà trong lòng xấu hổ như mình đi ăn cắp đồ vậy.
Bên kia 2 chàng hàng xóm, 1 người tiêu diêu tự tại, môi ẩn nụ cười, người còn lại mồm miệng há hốc ko tin vào mắt mình, mới đây con công khai chê bai sở thích của người ta đó thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.