Chương 40: Ân Cần
Pháp Thải
02/10/2024
Đồng Quan huyện, điền trang.
Đặng Như Uẩn không ngờ rằng vị tướng quân ấy lại trở về, lần này còn đưa cả mẫu thân của hắn đến.
Lâm lão phu nhân cho gọi gia đinh đưa chiếc xe ngựa êm ái nhất đến đây, vừa bước vào phòng nhìn thấy dáng vẻ của Đặng Như Uẩn không khỏi thảng thốt lo sợ.
“Thật là ta không lường trước được, mà thủ đoạn của Vinh Lạc quận chúa lại độc ác đến vậy.”
Bà ta thật lòng muốn đưa Đặng Như Uẩn về nhà, Đặng Như Uẩn vốn định từ chối nhưng lại thấy trong mắt vị tướng quân kia đầy quyết ý.
Hắn cứ nhìn nàng như vậy, dường như nếu nàng không đồng ý, hắn sẽ nghĩ ra cách khác muốn đưa nàng về bằng mọi giá.
Đặng Như Uẩn chỉ còn cách đồng ý.
Thực ra, tổ mẫu và Quyên di đều đang ở Tây An phủ, nếu nàng đưa theo Linh Lang về, cả gia đình vẫn có thể đoàn tụ như trước đây, quả là điều tốt đẹp.
Khi Đặng Như Uẩn đến đây chỉ đi nhẹ nhàng đơn giản, nhưng khi rời đi thì lại khiến cả trang viên phải đổ ra nhìn.
Châu phu nhân vốn định đến thăm nàng, nhưng thấy nàng đã về Tây An đành nghĩ để ít hôm nữa mới sang thăm. Châu gia lần này giữ được tính mạng, phần nhiều là nhờ Đặng phu nhân sớm cảnh tỉnh, đưa ra kế sách.
Chỉ không biết vị phu nhân ấy trước đây chịu nhiều gian truân như vậy, từ nay liệu có được sống yên ổn hơn chút nào không?
...
Đặng Như Uẩn lại gặp đại phu ở Tây An phủ, vị đại phu nói rằng nàng bị thiếu máu trầm trọng, liền kê đơn thuốc bổ máu và cần nghỉ dưỡng.
Thuốc uống vào, cơ thể nàng như bị chìm vào cơn mộng mị, say ngủ suốt cả ngày.
Đông Minh đến hỏi Đằng Việt về cách xử trí đám thổ phỉ, Đằng Việt rời ngoại viện một lát, khi trở lại thấy thê tử vẫn đang ngủ say, nhưng bên cạnh giường lại có một thân hình bé nhỏ đang gục xuống thút thít khóc: "Sao cô cô lại ngủ nữa rồi...”
Nhưng cô cô của cô bé không thể trả lời, chỉ ngủ say mê.
Cô bé vùi đầu vào tấm chăn gấm của cô cô, cơ thể nhỏ bé run lên từng hồi vì nghẹn ngào.
Đằng Việt nhìn thấy mà lòng đau như cắt, hắn bước đến cúi người ôm cô bé vào lòng.
“Cô cô đã ngủ rồi, Linh Lang đến với cô phụ đi.”
Nào ngờ, vừa vươn tay ra, cô bé đã gạt phắt tay hắn ra.
Đằng Việt ngây người nghe tiếng cô bé khóc lạc giọng, khản đặc.
“Không cần, cô phụ là của người ta, cô phụ không thích Linh Lang, cũng không thích cô cô, con không cần cô phụ.”
Lời nàng như những cơn mưa đá lớn, từng hòn, từng hòn rơi xuống đập thẳng vào lòng hắn.
Tiểu Linh Lang vừa khóc vừa quay người chạy ra ngoài, để lại Đằng Việt bần thần đứng bên giường, lòng đau như thắt.
Đúng vậy, đứa trẻ nói không sai, hắn chẳng thể biện minh, không thể thanh minh được dù chỉ một câu.
Hắn chỉ đứng lặng nhìn thê tử mình nằm trên giường với gương mặt tái nhợt, thầm mong sao nàng có thể ngồi dậy mắng hắn vài câu thì lòng hắn cũng đỡ nhói hơn chút ít.
Không biết có phải do hắn nghĩ quá nhiều hay không, hay là tiếng khóc của Linh Lang đã đánh thức nàng mà người nằm trên giường bỗng khẽ rung hàng mi rồi mở mắt ra.
Đặng Như Uẩn vừa mở mắt, có chút ngơ ngác không rõ mình đang ở đâu, nàng cố mở to mắt nhìn quanh, cuối cùng bắt gặp ánh mắt của nam nhân bên cạnh.
Đằng Việt thấy nàng định ngồi dậy liền vội vàng ngăn lại.
“Nàng bị thương ở thắt lưng, không nên ngồi dậy, nàng khát không
“Để ta rót nước cho nàng.”
Vừa nói, hắn đã rót một chén nước ấm đưa đến miệng nàng, hắn nhẹ nhàng nâng cổ nàng lên đưa nước cho nàng uống.
Đặng Như Uẩn cảm thấy không thoải mái nhưng chỉ cần hơi động đậy liền đau buốt ở vết thương nơi thắt lưng. Tuy nhiên, hắn đã đưa tay luồn vào trong chăn gấm nắm lấy tay nàng, ngón tay hắn dịu dàng cảm nhận độ ấm trong lòng bàn tay nàng.
“Thế này có sao không? Nàng có thấy lạnh không?”
Hắn vừa nói vừa thấy mấy sợi tóc do lúc nãy nàng uống nước mà rơi xuống mặt, hắn liền đưa tay còn lại khẽ chạm vào mặt nàng, nhẹ nhàng vén những sợi tóc ấy ra sau tai.
Từng cử chỉ liên tiếp chưa từng xuất hiện trước đây, dù là ở trên giường cũng chưa bao giờ được như thế này.
Đặng Như Uẩn khẽ ngạc nhiên rồi mới ngước mắt nhìn hắn một cách nghiêm túc.
Đặng Như Uẩn thoáng sững sờ, ngẩng đầu liền đưa ánh mắt nhìn Đằng Việt một cái.
Đằng Việt mặc cho thê tử ngắm nhìn, nàng nhìn hắn, trong ánh mắt không nói ra nhưng đã thể hiện rõ ràng sự kỳ lạ cùng bất an.
Thế nhưng Đằng Việt vẫn không rút tay về, hắn chỉ thuận theo ánh mắt của nàng, theo dọc gò má nàng từ từ chỉnh lại mớ tóc rối rồi mới lên tiếng hỏi nàng.
“Thương thế còn đau không?”
Đặng Như Uẩn cứng người, chỉ khẽ lắc đầu, nàng muốn chuyển chủ đề để lánh khỏi sự chú ý đang dồn vào mình.
“Linh Lang hiện tại đang ở chỗ Tú nương phải không?”
Nàng muốn đổi đề tài, nam nhân cũng không nói thêm nhiều, hắn nhẹ nhàng thu tay lại đáp lời nàng.
“Linh Lang vừa rồi đã tới đây, thấy nàng mãi không tỉnh dậy, trong lòng con bé ấy rất buồn... ... Ta sẽ đi gọi con bé đến.”
Nàng không phản đối, Đằng Việt kéo chăn đắp lại cho nàng rồi đứng dậy rời đi.
Tú nương và Linh Lang cùng tiến vào phòng, thấy Đặng Như Uẩn đã tỉnh dậy thì cả hai vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ.
Tiểu Linh Lang gọi một tiếng cô cô rồi lao đến bên giường nàng, vừa vui mừng vừa có chút uất ức khẽ hít mũi.
Tú nương cũng lau nước mắt, nói: “Tiểu thư cuối cùng cũng tỉnh rồi, nô tỳ lo lắng đến chết, may mà tiểu thư luôn mang theo mê hồn dược bên mình, nếu không thì lần này không biết phải làm sao để qua khỏi.”
Đặng Như Uẩn vừa xoa đầu Linh Lang vừa gật đầu với Tú nương.
Đằng Việt nghe thấy lời ấy liền hỏi một câu.
“Mê hồn dược là tự chế sao?”
Đặng Như Uẩn thoáng ngẩn ra, rồi nói: “Loại mê hồn dược này ta cũng chỉ mới làm lần đầu, làm ra để tự dùng thôi.”
Nàng vừa dứt lời, Tú nương cũng vội vàng tiếp lời: “Bán mê hồn dược là việc phạm pháp, chúng ta chỉ dùng cho bản thân, chưa từng bán ra ngoài.”
Hai người lần lượt giải thích xong, không gian trong phòng chợt trở nên yên tĩnh, ánh nến lay lắt chiếu lên bức màn bên giường.
Đằng Việt hoàn toàn không có ý gì khác.
Hắn chỉ muốn chen vào giữa hai người, nói chuyện với nàng thôi.
Chỉ là nhìn thấy họ cẩn trọng như vậy, hắn tự hỏi chẳng lẽ họ nghĩ rằng hắn sẽ tố giác họ, hay vì chuyện này mà lại đem nàng đi chỗ khác sao?
Đôi mắt hắn hơi cụp xuống, rồi ánh nhìn nhẹ nhàng dừng lại trên khuôn mặt của nàng.
“Uẩn nương, ta không có ý gì khác.”
Trong cơn mơ màng, Đặng Như Uẩn cũng dần hiểu ra, nhưng lời đã nói rồi cũng không thể thu lại được nữa. Nàng chỉ đành đổi đề tài, cũng tránh ánh mắt của hắn mà hỏi Tú nương một câu về giờ giấc.
Nghe thấy Tú nương bảo trời đã tối, nàng liền nói: “Tối nay tỷ mang Linh Lang về ngủ đi, hai ngày nay con bé ngủ không được yên giấc, tỷ phải chăm sóc kỹ càng.”
Chỉ là sau khi nàng nói câu ấy, nam nhân bỗng nhiên hỏi lại: "Trước đây, Linh Lang thường ở đâu trong phủ?”
Đặng Như Uẩn đáp: "Linh Lang mới đến đây được vài ngày, mấy hôm nay đều ở cùng Tú nương.”
Nhưng vừa dứt lời, hắn lại nói: "Tây sương phòng đang trống, sau này cứ để Linh Lang ở trong Tây sương phòng của Liễu Minh Hiên.”
Đặng Như Uẩn không ngờ rằng vị tướng quân ấy lại trở về, lần này còn đưa cả mẫu thân của hắn đến.
Lâm lão phu nhân cho gọi gia đinh đưa chiếc xe ngựa êm ái nhất đến đây, vừa bước vào phòng nhìn thấy dáng vẻ của Đặng Như Uẩn không khỏi thảng thốt lo sợ.
“Thật là ta không lường trước được, mà thủ đoạn của Vinh Lạc quận chúa lại độc ác đến vậy.”
Bà ta thật lòng muốn đưa Đặng Như Uẩn về nhà, Đặng Như Uẩn vốn định từ chối nhưng lại thấy trong mắt vị tướng quân kia đầy quyết ý.
Hắn cứ nhìn nàng như vậy, dường như nếu nàng không đồng ý, hắn sẽ nghĩ ra cách khác muốn đưa nàng về bằng mọi giá.
Đặng Như Uẩn chỉ còn cách đồng ý.
Thực ra, tổ mẫu và Quyên di đều đang ở Tây An phủ, nếu nàng đưa theo Linh Lang về, cả gia đình vẫn có thể đoàn tụ như trước đây, quả là điều tốt đẹp.
Khi Đặng Như Uẩn đến đây chỉ đi nhẹ nhàng đơn giản, nhưng khi rời đi thì lại khiến cả trang viên phải đổ ra nhìn.
Châu phu nhân vốn định đến thăm nàng, nhưng thấy nàng đã về Tây An đành nghĩ để ít hôm nữa mới sang thăm. Châu gia lần này giữ được tính mạng, phần nhiều là nhờ Đặng phu nhân sớm cảnh tỉnh, đưa ra kế sách.
Chỉ không biết vị phu nhân ấy trước đây chịu nhiều gian truân như vậy, từ nay liệu có được sống yên ổn hơn chút nào không?
...
Đặng Như Uẩn lại gặp đại phu ở Tây An phủ, vị đại phu nói rằng nàng bị thiếu máu trầm trọng, liền kê đơn thuốc bổ máu và cần nghỉ dưỡng.
Thuốc uống vào, cơ thể nàng như bị chìm vào cơn mộng mị, say ngủ suốt cả ngày.
Đông Minh đến hỏi Đằng Việt về cách xử trí đám thổ phỉ, Đằng Việt rời ngoại viện một lát, khi trở lại thấy thê tử vẫn đang ngủ say, nhưng bên cạnh giường lại có một thân hình bé nhỏ đang gục xuống thút thít khóc: "Sao cô cô lại ngủ nữa rồi...”
Nhưng cô cô của cô bé không thể trả lời, chỉ ngủ say mê.
Cô bé vùi đầu vào tấm chăn gấm của cô cô, cơ thể nhỏ bé run lên từng hồi vì nghẹn ngào.
Đằng Việt nhìn thấy mà lòng đau như cắt, hắn bước đến cúi người ôm cô bé vào lòng.
“Cô cô đã ngủ rồi, Linh Lang đến với cô phụ đi.”
Nào ngờ, vừa vươn tay ra, cô bé đã gạt phắt tay hắn ra.
Đằng Việt ngây người nghe tiếng cô bé khóc lạc giọng, khản đặc.
“Không cần, cô phụ là của người ta, cô phụ không thích Linh Lang, cũng không thích cô cô, con không cần cô phụ.”
Lời nàng như những cơn mưa đá lớn, từng hòn, từng hòn rơi xuống đập thẳng vào lòng hắn.
Tiểu Linh Lang vừa khóc vừa quay người chạy ra ngoài, để lại Đằng Việt bần thần đứng bên giường, lòng đau như thắt.
Đúng vậy, đứa trẻ nói không sai, hắn chẳng thể biện minh, không thể thanh minh được dù chỉ một câu.
Hắn chỉ đứng lặng nhìn thê tử mình nằm trên giường với gương mặt tái nhợt, thầm mong sao nàng có thể ngồi dậy mắng hắn vài câu thì lòng hắn cũng đỡ nhói hơn chút ít.
Không biết có phải do hắn nghĩ quá nhiều hay không, hay là tiếng khóc của Linh Lang đã đánh thức nàng mà người nằm trên giường bỗng khẽ rung hàng mi rồi mở mắt ra.
Đặng Như Uẩn vừa mở mắt, có chút ngơ ngác không rõ mình đang ở đâu, nàng cố mở to mắt nhìn quanh, cuối cùng bắt gặp ánh mắt của nam nhân bên cạnh.
Đằng Việt thấy nàng định ngồi dậy liền vội vàng ngăn lại.
“Nàng bị thương ở thắt lưng, không nên ngồi dậy, nàng khát không
“Để ta rót nước cho nàng.”
Vừa nói, hắn đã rót một chén nước ấm đưa đến miệng nàng, hắn nhẹ nhàng nâng cổ nàng lên đưa nước cho nàng uống.
Đặng Như Uẩn cảm thấy không thoải mái nhưng chỉ cần hơi động đậy liền đau buốt ở vết thương nơi thắt lưng. Tuy nhiên, hắn đã đưa tay luồn vào trong chăn gấm nắm lấy tay nàng, ngón tay hắn dịu dàng cảm nhận độ ấm trong lòng bàn tay nàng.
“Thế này có sao không? Nàng có thấy lạnh không?”
Hắn vừa nói vừa thấy mấy sợi tóc do lúc nãy nàng uống nước mà rơi xuống mặt, hắn liền đưa tay còn lại khẽ chạm vào mặt nàng, nhẹ nhàng vén những sợi tóc ấy ra sau tai.
Từng cử chỉ liên tiếp chưa từng xuất hiện trước đây, dù là ở trên giường cũng chưa bao giờ được như thế này.
Đặng Như Uẩn khẽ ngạc nhiên rồi mới ngước mắt nhìn hắn một cách nghiêm túc.
Đặng Như Uẩn thoáng sững sờ, ngẩng đầu liền đưa ánh mắt nhìn Đằng Việt một cái.
Đằng Việt mặc cho thê tử ngắm nhìn, nàng nhìn hắn, trong ánh mắt không nói ra nhưng đã thể hiện rõ ràng sự kỳ lạ cùng bất an.
Thế nhưng Đằng Việt vẫn không rút tay về, hắn chỉ thuận theo ánh mắt của nàng, theo dọc gò má nàng từ từ chỉnh lại mớ tóc rối rồi mới lên tiếng hỏi nàng.
“Thương thế còn đau không?”
Đặng Như Uẩn cứng người, chỉ khẽ lắc đầu, nàng muốn chuyển chủ đề để lánh khỏi sự chú ý đang dồn vào mình.
“Linh Lang hiện tại đang ở chỗ Tú nương phải không?”
Nàng muốn đổi đề tài, nam nhân cũng không nói thêm nhiều, hắn nhẹ nhàng thu tay lại đáp lời nàng.
“Linh Lang vừa rồi đã tới đây, thấy nàng mãi không tỉnh dậy, trong lòng con bé ấy rất buồn... ... Ta sẽ đi gọi con bé đến.”
Nàng không phản đối, Đằng Việt kéo chăn đắp lại cho nàng rồi đứng dậy rời đi.
Tú nương và Linh Lang cùng tiến vào phòng, thấy Đặng Như Uẩn đã tỉnh dậy thì cả hai vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ.
Tiểu Linh Lang gọi một tiếng cô cô rồi lao đến bên giường nàng, vừa vui mừng vừa có chút uất ức khẽ hít mũi.
Tú nương cũng lau nước mắt, nói: “Tiểu thư cuối cùng cũng tỉnh rồi, nô tỳ lo lắng đến chết, may mà tiểu thư luôn mang theo mê hồn dược bên mình, nếu không thì lần này không biết phải làm sao để qua khỏi.”
Đặng Như Uẩn vừa xoa đầu Linh Lang vừa gật đầu với Tú nương.
Đằng Việt nghe thấy lời ấy liền hỏi một câu.
“Mê hồn dược là tự chế sao?”
Đặng Như Uẩn thoáng ngẩn ra, rồi nói: “Loại mê hồn dược này ta cũng chỉ mới làm lần đầu, làm ra để tự dùng thôi.”
Nàng vừa dứt lời, Tú nương cũng vội vàng tiếp lời: “Bán mê hồn dược là việc phạm pháp, chúng ta chỉ dùng cho bản thân, chưa từng bán ra ngoài.”
Hai người lần lượt giải thích xong, không gian trong phòng chợt trở nên yên tĩnh, ánh nến lay lắt chiếu lên bức màn bên giường.
Đằng Việt hoàn toàn không có ý gì khác.
Hắn chỉ muốn chen vào giữa hai người, nói chuyện với nàng thôi.
Chỉ là nhìn thấy họ cẩn trọng như vậy, hắn tự hỏi chẳng lẽ họ nghĩ rằng hắn sẽ tố giác họ, hay vì chuyện này mà lại đem nàng đi chỗ khác sao?
Đôi mắt hắn hơi cụp xuống, rồi ánh nhìn nhẹ nhàng dừng lại trên khuôn mặt của nàng.
“Uẩn nương, ta không có ý gì khác.”
Trong cơn mơ màng, Đặng Như Uẩn cũng dần hiểu ra, nhưng lời đã nói rồi cũng không thể thu lại được nữa. Nàng chỉ đành đổi đề tài, cũng tránh ánh mắt của hắn mà hỏi Tú nương một câu về giờ giấc.
Nghe thấy Tú nương bảo trời đã tối, nàng liền nói: “Tối nay tỷ mang Linh Lang về ngủ đi, hai ngày nay con bé ngủ không được yên giấc, tỷ phải chăm sóc kỹ càng.”
Chỉ là sau khi nàng nói câu ấy, nam nhân bỗng nhiên hỏi lại: "Trước đây, Linh Lang thường ở đâu trong phủ?”
Đặng Như Uẩn đáp: "Linh Lang mới đến đây được vài ngày, mấy hôm nay đều ở cùng Tú nương.”
Nhưng vừa dứt lời, hắn lại nói: "Tây sương phòng đang trống, sau này cứ để Linh Lang ở trong Tây sương phòng của Liễu Minh Hiên.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.