Chương 5: Không Khỏe
Pháp Thải
01/10/2024
Dưới sân khấu, một bầu không khí tràn đầy niềm vui phấn khởi.
Đằng Việt đang trấn giữ Ninh Hạ một trong chín trọng trấn biên cương, tuy thuộc Thiểm Tây Đô Ty nhưng khoảng cách không hề gần, kể cả cưỡi ngựa cũng mất vài ngày đường.
Trước đó Đằng Việt có gửi thư nói rằng Trung thu chưa chắc có thể về nhà, nào ngờ hôm nay còn chưa đến Trung thu đã trở về.
Lâm lão phu nhân mừng rỡ, khoé mắt chân mày đều tràn đầy ý cười, bảo Thanh Huyên thưởng cho tất cả những người mang tin.
Các phu nhân đều bật cười, nói:
"Xem ra Đằng tướng quân của chúng ta đã đẩy lui quân Thác Tử, về nhà để ăn bánh trung thu rồi."
"Công tử về nhà là chuyện vui lớn, còn không mau mời đại tướng quân vào để chúng ta cũng hưởng chút hỷ khí?"
Nghe mọi người nói vậy, nụ cười của Lâm lão phu nhân càng thêm rạng rỡ.
Bà liền truyền lệnh: "Mau mời Nhị gia vào đây, nói rằng hôm nay các vị phu nhân đều có mặt nên mời hắn đến hành lễ."
Chỉ trong chốc lát, tiếng bước chân vững vàng, mạnh mẽ của một nam tử đã vang lên ngoài viện.
Mọi người đều ngẩng đầu nhìn ra.
Người ấy dáng dấp anh tuấn hiên ngang, khoác trên mình bộ cẩm bào màu xám bạc, lưng đeo đai ngọc đen, chân đi đôi giày cao cổ, từng bước đi tựa như rồng phượng bay lượn. Trên đôi mày kiếm vẫn còn vương chút phong trần nhưng tuyệt nhiên không thể che lấp được thần thái uy nghi giữa cặp lông mày đen nhánh.
Mấy vị phu nhân ngồi đó ai nấy đều không khỏi lộ vẻ thán phục, thầm nghĩ nếu nhi tử mình cũng được như vậy thật chẳng uổng công sinh dưỡng một lần.
Lâm lão phu nhân cười đến nheo cả mắt.
Việc đi thuyền hay cưỡi ngựa còn có ba phần hiểm nguy, huống chi là chinh chiến nhiều năm nơi biên cương, mỗi lần trở về đều là một tin vui lớn lao.
Đằng Việt liền bước lên một bước, trước hết kính cẩn hành lễ với mẫu thân của mình.
“Mẫu thân an khang, nhi tử đã trở về.”
Lâm lão phu nhân vội vàng đỡ nhi tử dậy, vừa liên tiếp nói “tốt lắm” vừa nhắc nhở hắn hành lễ với các vị phu nhân.
Đằng Việt tự nhiên không dám chậm trễ.
Các vị phu nhân đều gật đầu đáp lễ rồi trước tiên hỏi thăm vài câu về biên cương có còn chiến sự hay không, các phu nhân trong nhà đều có phu tướng nên đối với việc quân sự cũng ít nhiều quen thuộc.
Đằng Việt nghiêm túc trả lời vài câu, nói rằng trước đây chỉ có quân đội nhỏ của Thát Đát tấn công, tất cả đều bị quân sĩ canh giữ biên cương đánh lui, gần đây biên cương tạm thời yên ổn nên hắn mới xin phép về nhà một chuyến.
Nghe thấy không có chuyện gì liền có một vị phu nhân cất tiếng đùa giỡn.
“Tướng quân sao lại chọn giờ chạng vạng tối để vào thành trở về phủ? Há chẳng phải sợ ban ngày tiến vào thành lại khiến các cô nương khắp Tây An phủ ngừng tay thêu dệt mà ra xem ngài sao?”
Nghe vậy, mọi người đều cười vang.
Đằng Việt có phần hơi ngại ngùng, liền nói không dám: "Chỉ là trùng hợp mà thôi.”
Lời nói của vị phu nhân ấy tuy có phần phóng đại nhưng quả thật Đằng Việt nổi danh trong số các cô nương ở Tây An phủ.
Có một năm vào tiết Khất Xảo, hắn vừa đánh trận xong trở về nhà ở Tây An, không ngờ khi đi đến ngoài thành bất chợt phát hiện một toán kẻ gian toan lợi dụng tình thế hỗn loạn bắt cóc các cô nương cầu thần ngoài thành.
Trong đó có một kẻ sơ hở, lập tức khiến cho buổi lễ cầu nguyện đang tốt đẹp trở nên hỗn loạn như mớ bòng bong, nhân đấy bọn kẻ gian càng thêm ngang ngược.
Quan sai trong thành không thể kiểm soát được tình thế, đang gấp rút tìm người đến hỗ trợ, vừa hay Đằng Việt dẫn theo thân vệ binh từ bên đường đi qua.
Hắn ngay lập tức ra tay tương trợ, chỉ trong khoảng thời gian hai khắc đã bắt hết toàn bộ bọn kẻ gian, cứu về tất cả các cô nương bị bắt đi.
Hắn vốn coi đó là chuyện làm chơi thôi, không ngờ việc này lại lan truyền khắp dân gian. Từ đó về sau, mỗi lần vào thành, không cô nương nào ở Tây An không biết đến hắn. Hai năm gần đây hắn càng trở thành đối tượng các cô nương tranh nhau tặng hoa.
Đằng Việt thật sự có chút lúng túng.
Lại có vị phu nhân nhận ra điều đó.
“Tướng quân sao lại thẹn thùng như vậy? Chẳng lẽ tối nay cũng có cô nương nhận ra tướng quân, ném hoa ném khăn thêu muốn gả cho tướng quân ư?”
Vừa nghe thế, cả sảnh liền cười ầm lên.
Sắc mặt Đằng Việt thoáng cứng lại.
“Không dám, ta đã thành thân rồi.”
Đó là lời nói thật, ai ngồi đây cũng biết nhưng không rõ là ai buột miệng nói một câu: "Cũng không sao.”
Mọi người vẫn cười không cảm thấy có điều gì bất thường, thế nhưng Đằng Việt lại cảm thấy lời này không mấy thích hợp, chợt nhớ ra điều gì đó, ánh mắt hắn quét qua đám người.
Trong phòng, ngoài mẫu thân và các vị phu nhân ra còn có mấy cô nương, nhưng hắn nhìn một vòng lại không thấy thê tử của mình.
Đằng Việt không tiện hỏi trực tiếp, lại đối đáp vài câu với các vị phu nhân rồi chuẩn bị rời đi, lúc này mẫu thân là Lâm lão phu nhân cũng lên tiếng.
“Con đầy bụi đường, về thay y phục đi.”
Đằng Việt rời khỏi nơi ấy mới hỏi Ngụy ma ma bên cạnh mẫu thân: "Thê tử vì sao lại không có mặt?”
Ngụy ma ma đã hầu hạ Lâm lão phu nhân mấy chục năm rất được lão phu nhân tín nhiệm, mọi việc trong phủ đều do bà ta thay mặt lão phu nhân xử lý.
Lúc này Ngụy ma ma không trả lời ngay, trước tiên hành lễ rồi hỏi Đằng Việt sao lại về sớm và nếu ở nhà thì sẽ lưu lại mấy ngày.
Đằng Việt đáp đơn giản rằng chưa chắc, Ngụy ma ma lúc ấy mới trả lời câu hỏi trước của hắn.
“Phu nhân có chút không khỏe nên đã trở về nghỉ ngơi ở Liễu Minh Hiên.”
Nghe vậy, Đằng Việt dừng bước.
Hôm nay là ngày tổ chức hoa yến trong phủ, theo lẽ thê tử của hắn nên ở lại bên cạnh mẫu thân để tiếp khách mới phải, cớ sao lại về Liễu Minh Hiên?
“Nàng bệnh rồi ư? Đã mời đại phu đến xem chưa?”
Ngụy ma ma khẽ cười một tiếng: "Nhị gia thật có lòng, nhưng lão nô cho rằng có lẽ không cần phải mời đại phu đâu.”
Lời này nghe có phần kỳ lạ, Đằng Việt không tiện hỏi thêm liền bước chân đi về phía Liễu Minh Hiên.
Đằng Việt đang trấn giữ Ninh Hạ một trong chín trọng trấn biên cương, tuy thuộc Thiểm Tây Đô Ty nhưng khoảng cách không hề gần, kể cả cưỡi ngựa cũng mất vài ngày đường.
Trước đó Đằng Việt có gửi thư nói rằng Trung thu chưa chắc có thể về nhà, nào ngờ hôm nay còn chưa đến Trung thu đã trở về.
Lâm lão phu nhân mừng rỡ, khoé mắt chân mày đều tràn đầy ý cười, bảo Thanh Huyên thưởng cho tất cả những người mang tin.
Các phu nhân đều bật cười, nói:
"Xem ra Đằng tướng quân của chúng ta đã đẩy lui quân Thác Tử, về nhà để ăn bánh trung thu rồi."
"Công tử về nhà là chuyện vui lớn, còn không mau mời đại tướng quân vào để chúng ta cũng hưởng chút hỷ khí?"
Nghe mọi người nói vậy, nụ cười của Lâm lão phu nhân càng thêm rạng rỡ.
Bà liền truyền lệnh: "Mau mời Nhị gia vào đây, nói rằng hôm nay các vị phu nhân đều có mặt nên mời hắn đến hành lễ."
Chỉ trong chốc lát, tiếng bước chân vững vàng, mạnh mẽ của một nam tử đã vang lên ngoài viện.
Mọi người đều ngẩng đầu nhìn ra.
Người ấy dáng dấp anh tuấn hiên ngang, khoác trên mình bộ cẩm bào màu xám bạc, lưng đeo đai ngọc đen, chân đi đôi giày cao cổ, từng bước đi tựa như rồng phượng bay lượn. Trên đôi mày kiếm vẫn còn vương chút phong trần nhưng tuyệt nhiên không thể che lấp được thần thái uy nghi giữa cặp lông mày đen nhánh.
Mấy vị phu nhân ngồi đó ai nấy đều không khỏi lộ vẻ thán phục, thầm nghĩ nếu nhi tử mình cũng được như vậy thật chẳng uổng công sinh dưỡng một lần.
Lâm lão phu nhân cười đến nheo cả mắt.
Việc đi thuyền hay cưỡi ngựa còn có ba phần hiểm nguy, huống chi là chinh chiến nhiều năm nơi biên cương, mỗi lần trở về đều là một tin vui lớn lao.
Đằng Việt liền bước lên một bước, trước hết kính cẩn hành lễ với mẫu thân của mình.
“Mẫu thân an khang, nhi tử đã trở về.”
Lâm lão phu nhân vội vàng đỡ nhi tử dậy, vừa liên tiếp nói “tốt lắm” vừa nhắc nhở hắn hành lễ với các vị phu nhân.
Đằng Việt tự nhiên không dám chậm trễ.
Các vị phu nhân đều gật đầu đáp lễ rồi trước tiên hỏi thăm vài câu về biên cương có còn chiến sự hay không, các phu nhân trong nhà đều có phu tướng nên đối với việc quân sự cũng ít nhiều quen thuộc.
Đằng Việt nghiêm túc trả lời vài câu, nói rằng trước đây chỉ có quân đội nhỏ của Thát Đát tấn công, tất cả đều bị quân sĩ canh giữ biên cương đánh lui, gần đây biên cương tạm thời yên ổn nên hắn mới xin phép về nhà một chuyến.
Nghe thấy không có chuyện gì liền có một vị phu nhân cất tiếng đùa giỡn.
“Tướng quân sao lại chọn giờ chạng vạng tối để vào thành trở về phủ? Há chẳng phải sợ ban ngày tiến vào thành lại khiến các cô nương khắp Tây An phủ ngừng tay thêu dệt mà ra xem ngài sao?”
Nghe vậy, mọi người đều cười vang.
Đằng Việt có phần hơi ngại ngùng, liền nói không dám: "Chỉ là trùng hợp mà thôi.”
Lời nói của vị phu nhân ấy tuy có phần phóng đại nhưng quả thật Đằng Việt nổi danh trong số các cô nương ở Tây An phủ.
Có một năm vào tiết Khất Xảo, hắn vừa đánh trận xong trở về nhà ở Tây An, không ngờ khi đi đến ngoài thành bất chợt phát hiện một toán kẻ gian toan lợi dụng tình thế hỗn loạn bắt cóc các cô nương cầu thần ngoài thành.
Trong đó có một kẻ sơ hở, lập tức khiến cho buổi lễ cầu nguyện đang tốt đẹp trở nên hỗn loạn như mớ bòng bong, nhân đấy bọn kẻ gian càng thêm ngang ngược.
Quan sai trong thành không thể kiểm soát được tình thế, đang gấp rút tìm người đến hỗ trợ, vừa hay Đằng Việt dẫn theo thân vệ binh từ bên đường đi qua.
Hắn ngay lập tức ra tay tương trợ, chỉ trong khoảng thời gian hai khắc đã bắt hết toàn bộ bọn kẻ gian, cứu về tất cả các cô nương bị bắt đi.
Hắn vốn coi đó là chuyện làm chơi thôi, không ngờ việc này lại lan truyền khắp dân gian. Từ đó về sau, mỗi lần vào thành, không cô nương nào ở Tây An không biết đến hắn. Hai năm gần đây hắn càng trở thành đối tượng các cô nương tranh nhau tặng hoa.
Đằng Việt thật sự có chút lúng túng.
Lại có vị phu nhân nhận ra điều đó.
“Tướng quân sao lại thẹn thùng như vậy? Chẳng lẽ tối nay cũng có cô nương nhận ra tướng quân, ném hoa ném khăn thêu muốn gả cho tướng quân ư?”
Vừa nghe thế, cả sảnh liền cười ầm lên.
Sắc mặt Đằng Việt thoáng cứng lại.
“Không dám, ta đã thành thân rồi.”
Đó là lời nói thật, ai ngồi đây cũng biết nhưng không rõ là ai buột miệng nói một câu: "Cũng không sao.”
Mọi người vẫn cười không cảm thấy có điều gì bất thường, thế nhưng Đằng Việt lại cảm thấy lời này không mấy thích hợp, chợt nhớ ra điều gì đó, ánh mắt hắn quét qua đám người.
Trong phòng, ngoài mẫu thân và các vị phu nhân ra còn có mấy cô nương, nhưng hắn nhìn một vòng lại không thấy thê tử của mình.
Đằng Việt không tiện hỏi trực tiếp, lại đối đáp vài câu với các vị phu nhân rồi chuẩn bị rời đi, lúc này mẫu thân là Lâm lão phu nhân cũng lên tiếng.
“Con đầy bụi đường, về thay y phục đi.”
Đằng Việt rời khỏi nơi ấy mới hỏi Ngụy ma ma bên cạnh mẫu thân: "Thê tử vì sao lại không có mặt?”
Ngụy ma ma đã hầu hạ Lâm lão phu nhân mấy chục năm rất được lão phu nhân tín nhiệm, mọi việc trong phủ đều do bà ta thay mặt lão phu nhân xử lý.
Lúc này Ngụy ma ma không trả lời ngay, trước tiên hành lễ rồi hỏi Đằng Việt sao lại về sớm và nếu ở nhà thì sẽ lưu lại mấy ngày.
Đằng Việt đáp đơn giản rằng chưa chắc, Ngụy ma ma lúc ấy mới trả lời câu hỏi trước của hắn.
“Phu nhân có chút không khỏe nên đã trở về nghỉ ngơi ở Liễu Minh Hiên.”
Nghe vậy, Đằng Việt dừng bước.
Hôm nay là ngày tổ chức hoa yến trong phủ, theo lẽ thê tử của hắn nên ở lại bên cạnh mẫu thân để tiếp khách mới phải, cớ sao lại về Liễu Minh Hiên?
“Nàng bệnh rồi ư? Đã mời đại phu đến xem chưa?”
Ngụy ma ma khẽ cười một tiếng: "Nhị gia thật có lòng, nhưng lão nô cho rằng có lẽ không cần phải mời đại phu đâu.”
Lời này nghe có phần kỳ lạ, Đằng Việt không tiện hỏi thêm liền bước chân đi về phía Liễu Minh Hiên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.