Chương 14: Nhà Của Người Ta
Pháp Thải
02/10/2024
Linh Lang đã bị kinh sợ lại còn bị thương, Đặng Như Uẩn không yên tâm để con bé lại trong nhà đành phải dẫn vào Đằng gia.
Nàng đặt đứa bé ở trong tiểu viện của Liễu Minh Hiên, đêm ấy đúng lúc Đằng Việt không trở về phủ, Đặng Như Uẩn bấy giờ mới an lòng mà chăm sóc Linh Lang. Dù cho đã uống thuốc sớm, đến tối tiểu cô nương vẫn có dấu hiệu co giật, Đặng Như Uẩn lo lắng không yên phải canh chừng con bé đến tận canh ba mới chợp mắt đôi chút.
Trời hửng sáng, Đặng Như Uẩn còn chưa tỉnh giấc, tiểu Linh Lang nằm trong lòng nàng đã mở mắt dậy.
Tinh thần của tiểu cô nương đã khá hơn chút ít, thấy cô cô ngủ say bèn nhẹ nhàng nhẹ bước mà rón rén xuống giường.
Cô bé từ trước chưa từng đến đây bao giờ, thấy nơi này cũng có phần giống như nhà, trong viện trồng đầy các loại thảo dược, chỉ là bên ngoài tiểu viện này có gì thì cô bé lại không biết, đúng lúc ấy có một con mèo nhảy qua tường viện mà xông vào.
Con mèo kia thu mình thấp xuống nằm phục trên mặt đất, mắt dõi theo con chim đang mổ cỏ trên mặt sân không chớp, bỗng nhiên mèo nhảy chồm lên, nhưng chim nhạn cảnh giác vô cùng, vội giang cánh mà bay vút lên trời.
Mèo không chịu bỏ cuộc bèn lao nhanh đuổi theo.
Linh Lang chăm chú nhìn, vui mừng mà bước theo, chẳng để ý thế nào đã lách qua khe cửa chạy ra khỏi tiểu viện, nhưng ngoài viện lại là một cái viện khác, lúc này Linh Lang mới đưa mắt ngó quanh.
So với căn viện giản đơn, mái hiên còn mọc đầy cỏ dại mà cô cô dẫn cô bé ở lại đêm qua, nơi này quả thật tráng lệ, bốn bề trang trí cầu kỳ, ngăn nắp gọn gàng không chút nào loạn lạc bừa bãi.
Tiểu cô nương nhìn ngó một hồi, thấy con mèo nọ lại lủi nhanh qua cửa hông mà phóng ra ngoài.
Cô bé hiếu kỳ mèo, lại càng hiếu kỳ bên ngoài của cái viện này chẳng rõ còn có viện nào to lớn, đẹp đẽ hơn hay không bèn nhấc chân, bước theo lối mèo rời đi mà rời khỏi viện.
Bọn gác cổng đang cùng bà tử ngồi đối diện nhau mà cười nói trêu đùa, chẳng một ai để tâm đến việc có một đứa trẻ đã chạy ra khỏi cửa.
...
Đằng Việt hôm qua trước tiên giả bộ đến Đô Ty, sau lại đổi y phục mà đi thẳng về phương Bắc.
Hắn vẫn đang theo dõi một nhóm giặc cỏ, những ngày gần đây bọn chúng đã lén lút mò đến địa phận Tây An phủ, không một tiếng động nuốt trọn một đám thổ phỉ nhỏ, chiếm lĩnh ổ cũ của chúng mà đóng quân cắm trại.
Dẫu cho bọn thổ phỉ hung hãn nhưng vẫn kém xa so với đám người Thát Tử ngoài biên quan, Đằng Việt quan sát một hồi, phái người thầm lặng cài vào bên trong, hắn định bụng chờ cho đến khi nắm rõ tình thế sẽ nhân thời cơ mà tóm gọn một mẻ cho xong.
Sáng nay hắn mới về đến phủ, vừa thay y phục tại tiền viện đã nghe nói mẫu thân cùng muội muội lại vì chuyện theo học ở thư đường nhà khác mà tranh chấp cãi vã, hắn đành phải đi về hậu viện mà khuyên giải, may mắn không có chuyện gì to tát, hắn liền định quay lại tiền viện.
Nào ngờ đã quen với bước chân nhanh nhẹn trong quân ngũ, đến chỗ quẹo lại bất cẩn va phải một tiểu cô nương.
Tiểu cô nương kia chỉ chừng bốn, năm tuổi, đâm sầm vào chân hắn suýt nữa thì ngã ngồi xuống đất.
Đằng Việt vội vàng đỡ cô bé một phen mới nhìn rõ đứa bé này mặt mũi trắng trẻo xinh xắn, trên người vận một bộ y phục sạch sẽ, dung mạo dường như có phần quen mắt nhưng hắn nhất thời lại không nhớ ra.
Hắn thấy cô bé sạch sẽ ngoan ngoãn, bị hắn đụng phải cũng chẳng khóc nháo mà chỉ ngơ ngác ngẩng đầu, đôi mắt tròn xoe sáng long lanh mà nhìn hắn.
Đằng Việt không kìm được mà cúi xuống hỏi: “Ta vừa rồi có làm con đau không?”
Hắn vừa hỏi đã thấy cô bé chớp mắt mấy lần, có chút ấm ức mà nhẹ gật đầu.
Đằng Việt áy náy trong lòng, cúi đầu quan sát kỹ lại mới thấy trên mặt cô bé có vài vết đỏ mờ do đã bôi thuốc nên không rõ lắm, nhưng tai lại được băng bó như thể đã bị thương.
“Tại sao lại bị thương ở tai thế này?” Hắn không kìm được mà hỏi.
Nhưng tiểu cô nương kia lại vội vàng xoay người giấu tai bị thương đi như con thú nhỏ đang chịu thương tích, quyết không cho hắn nhìn.
Trong lòng Đằng Việt bất giác mềm nhũn, không nén nổi mà ngồi xổm xuống dịu giọng hỏi han.
“Con là bé con của nhà ai?”
Cô bé bỗng nhiên buông một câu.
“Là bé con của nhà người ta.”
Lời này vừa thốt ra, tựa như cô bé bỗng dưng không vui, mày nhỏ chau lại, chân quay phắt một cái mà chạy biến vào bụi cây chẳng còn thấy bóng dáng đâu nữa.
Bé con của nhà người ta? Đây là đáp lời kiểu gì vậy?
Đằng Việt không khỏi khẽ cười thành tiếng.
Hắn không nén nổi mà đưa mắt nhìn về phía lùm cây thêm vài lượt.
Tiểu cô nương ấy quả thực khiến người ta không khỏi đau lòng mà thương cảm, cô bé như có mấy phần tương tự ai đó, nhưng rốt cục là ai hắn lại nghĩ mãi không ra.
E rằng, cô bé chỉ là đứa bé của hạ nhân trong phủ thôi.
…
Lúc Đặng Như Uẩn tỉnh dậy đã không thấy bóng dáng Linh Lang đâu liền gọi Tú nương mà hỏi một câu, Tú nương nghe vậy cũng giật mình mà thất sắc.
Vừa hay khi ấy tiểu cô nương từ cửa hông thông đến tiểu viện của Liễu Minh Hiên hối hả chạy vào.
Đặng Như Uẩn một phen kinh hãi, thấy cô bé toàn thân bình an vô sự, lòng mới thở ra nửa hơi nhẹ nhõm, lại vội hỏi: “Sao con lại chạy ra ngoài kia? Có thấy ai không?”
Linh Lang quả có gặp vài tiểu nha hoàn bà tử nhưng bọn họ đều không lưu tâm đến cô bé, chỉ có duy nhất một người dừng lại nói với cô bé mấy câu.
Cô bé ngước mắt nhìn cô cô: "Linh Lang khi nãy có thấy được cô... cô... à không, thấy được cô phụ nhà người ta.”
Lời này vừa ra khỏi miệng, Đặng Như Uẩn đã thoáng ngẩn người ra.
“Thế, thế hắn nói gì? Có nhận ra con là ai không?”
Linh Lang khẽ lắc đầu: "Không ạ, con chưa kịp nói thì đã chạy tọt vào rừng cây, hắn không đuổi kịp con đâu.”
Tú nương nghe vậy mà bật cười khúc khích, Đặng Như Uẩn không ngờ Linh Lang lại khiến cho Đằng Việt phải chịu cảnh không biết từ chối kiểu gì, nàng bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm song cũng dặn dò Linh Lang không được chạy lung tung: "Con cứ ở trong tiểu viện này, đợi vài hôm nữa đỡ hơn cô cô sẽ đưa con về nhà.”
Thế nhưng Linh Lang không muốn về, cô bé chỉ muốn theo cô cô mà thôi.
Cô bé khẽ khàng cất lời hỏi một câu: "Vậy, nơi bên ngoài ấy là gia viên của cô phụ nhà người ta ạ?”
Một câu hỏi vừa dài dòng lại vừa quanh co như thể đang niệm khẩu quyết, Đặng Như Uẩn bật cười xoa nhẹ đầu Linh Lang mà nói: "Phải đó, là nhà của người ta.”
Nàng đặt đứa bé ở trong tiểu viện của Liễu Minh Hiên, đêm ấy đúng lúc Đằng Việt không trở về phủ, Đặng Như Uẩn bấy giờ mới an lòng mà chăm sóc Linh Lang. Dù cho đã uống thuốc sớm, đến tối tiểu cô nương vẫn có dấu hiệu co giật, Đặng Như Uẩn lo lắng không yên phải canh chừng con bé đến tận canh ba mới chợp mắt đôi chút.
Trời hửng sáng, Đặng Như Uẩn còn chưa tỉnh giấc, tiểu Linh Lang nằm trong lòng nàng đã mở mắt dậy.
Tinh thần của tiểu cô nương đã khá hơn chút ít, thấy cô cô ngủ say bèn nhẹ nhàng nhẹ bước mà rón rén xuống giường.
Cô bé từ trước chưa từng đến đây bao giờ, thấy nơi này cũng có phần giống như nhà, trong viện trồng đầy các loại thảo dược, chỉ là bên ngoài tiểu viện này có gì thì cô bé lại không biết, đúng lúc ấy có một con mèo nhảy qua tường viện mà xông vào.
Con mèo kia thu mình thấp xuống nằm phục trên mặt đất, mắt dõi theo con chim đang mổ cỏ trên mặt sân không chớp, bỗng nhiên mèo nhảy chồm lên, nhưng chim nhạn cảnh giác vô cùng, vội giang cánh mà bay vút lên trời.
Mèo không chịu bỏ cuộc bèn lao nhanh đuổi theo.
Linh Lang chăm chú nhìn, vui mừng mà bước theo, chẳng để ý thế nào đã lách qua khe cửa chạy ra khỏi tiểu viện, nhưng ngoài viện lại là một cái viện khác, lúc này Linh Lang mới đưa mắt ngó quanh.
So với căn viện giản đơn, mái hiên còn mọc đầy cỏ dại mà cô cô dẫn cô bé ở lại đêm qua, nơi này quả thật tráng lệ, bốn bề trang trí cầu kỳ, ngăn nắp gọn gàng không chút nào loạn lạc bừa bãi.
Tiểu cô nương nhìn ngó một hồi, thấy con mèo nọ lại lủi nhanh qua cửa hông mà phóng ra ngoài.
Cô bé hiếu kỳ mèo, lại càng hiếu kỳ bên ngoài của cái viện này chẳng rõ còn có viện nào to lớn, đẹp đẽ hơn hay không bèn nhấc chân, bước theo lối mèo rời đi mà rời khỏi viện.
Bọn gác cổng đang cùng bà tử ngồi đối diện nhau mà cười nói trêu đùa, chẳng một ai để tâm đến việc có một đứa trẻ đã chạy ra khỏi cửa.
...
Đằng Việt hôm qua trước tiên giả bộ đến Đô Ty, sau lại đổi y phục mà đi thẳng về phương Bắc.
Hắn vẫn đang theo dõi một nhóm giặc cỏ, những ngày gần đây bọn chúng đã lén lút mò đến địa phận Tây An phủ, không một tiếng động nuốt trọn một đám thổ phỉ nhỏ, chiếm lĩnh ổ cũ của chúng mà đóng quân cắm trại.
Dẫu cho bọn thổ phỉ hung hãn nhưng vẫn kém xa so với đám người Thát Tử ngoài biên quan, Đằng Việt quan sát một hồi, phái người thầm lặng cài vào bên trong, hắn định bụng chờ cho đến khi nắm rõ tình thế sẽ nhân thời cơ mà tóm gọn một mẻ cho xong.
Sáng nay hắn mới về đến phủ, vừa thay y phục tại tiền viện đã nghe nói mẫu thân cùng muội muội lại vì chuyện theo học ở thư đường nhà khác mà tranh chấp cãi vã, hắn đành phải đi về hậu viện mà khuyên giải, may mắn không có chuyện gì to tát, hắn liền định quay lại tiền viện.
Nào ngờ đã quen với bước chân nhanh nhẹn trong quân ngũ, đến chỗ quẹo lại bất cẩn va phải một tiểu cô nương.
Tiểu cô nương kia chỉ chừng bốn, năm tuổi, đâm sầm vào chân hắn suýt nữa thì ngã ngồi xuống đất.
Đằng Việt vội vàng đỡ cô bé một phen mới nhìn rõ đứa bé này mặt mũi trắng trẻo xinh xắn, trên người vận một bộ y phục sạch sẽ, dung mạo dường như có phần quen mắt nhưng hắn nhất thời lại không nhớ ra.
Hắn thấy cô bé sạch sẽ ngoan ngoãn, bị hắn đụng phải cũng chẳng khóc nháo mà chỉ ngơ ngác ngẩng đầu, đôi mắt tròn xoe sáng long lanh mà nhìn hắn.
Đằng Việt không kìm được mà cúi xuống hỏi: “Ta vừa rồi có làm con đau không?”
Hắn vừa hỏi đã thấy cô bé chớp mắt mấy lần, có chút ấm ức mà nhẹ gật đầu.
Đằng Việt áy náy trong lòng, cúi đầu quan sát kỹ lại mới thấy trên mặt cô bé có vài vết đỏ mờ do đã bôi thuốc nên không rõ lắm, nhưng tai lại được băng bó như thể đã bị thương.
“Tại sao lại bị thương ở tai thế này?” Hắn không kìm được mà hỏi.
Nhưng tiểu cô nương kia lại vội vàng xoay người giấu tai bị thương đi như con thú nhỏ đang chịu thương tích, quyết không cho hắn nhìn.
Trong lòng Đằng Việt bất giác mềm nhũn, không nén nổi mà ngồi xổm xuống dịu giọng hỏi han.
“Con là bé con của nhà ai?”
Cô bé bỗng nhiên buông một câu.
“Là bé con của nhà người ta.”
Lời này vừa thốt ra, tựa như cô bé bỗng dưng không vui, mày nhỏ chau lại, chân quay phắt một cái mà chạy biến vào bụi cây chẳng còn thấy bóng dáng đâu nữa.
Bé con của nhà người ta? Đây là đáp lời kiểu gì vậy?
Đằng Việt không khỏi khẽ cười thành tiếng.
Hắn không nén nổi mà đưa mắt nhìn về phía lùm cây thêm vài lượt.
Tiểu cô nương ấy quả thực khiến người ta không khỏi đau lòng mà thương cảm, cô bé như có mấy phần tương tự ai đó, nhưng rốt cục là ai hắn lại nghĩ mãi không ra.
E rằng, cô bé chỉ là đứa bé của hạ nhân trong phủ thôi.
…
Lúc Đặng Như Uẩn tỉnh dậy đã không thấy bóng dáng Linh Lang đâu liền gọi Tú nương mà hỏi một câu, Tú nương nghe vậy cũng giật mình mà thất sắc.
Vừa hay khi ấy tiểu cô nương từ cửa hông thông đến tiểu viện của Liễu Minh Hiên hối hả chạy vào.
Đặng Như Uẩn một phen kinh hãi, thấy cô bé toàn thân bình an vô sự, lòng mới thở ra nửa hơi nhẹ nhõm, lại vội hỏi: “Sao con lại chạy ra ngoài kia? Có thấy ai không?”
Linh Lang quả có gặp vài tiểu nha hoàn bà tử nhưng bọn họ đều không lưu tâm đến cô bé, chỉ có duy nhất một người dừng lại nói với cô bé mấy câu.
Cô bé ngước mắt nhìn cô cô: "Linh Lang khi nãy có thấy được cô... cô... à không, thấy được cô phụ nhà người ta.”
Lời này vừa ra khỏi miệng, Đặng Như Uẩn đã thoáng ngẩn người ra.
“Thế, thế hắn nói gì? Có nhận ra con là ai không?”
Linh Lang khẽ lắc đầu: "Không ạ, con chưa kịp nói thì đã chạy tọt vào rừng cây, hắn không đuổi kịp con đâu.”
Tú nương nghe vậy mà bật cười khúc khích, Đặng Như Uẩn không ngờ Linh Lang lại khiến cho Đằng Việt phải chịu cảnh không biết từ chối kiểu gì, nàng bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm song cũng dặn dò Linh Lang không được chạy lung tung: "Con cứ ở trong tiểu viện này, đợi vài hôm nữa đỡ hơn cô cô sẽ đưa con về nhà.”
Thế nhưng Linh Lang không muốn về, cô bé chỉ muốn theo cô cô mà thôi.
Cô bé khẽ khàng cất lời hỏi một câu: "Vậy, nơi bên ngoài ấy là gia viên của cô phụ nhà người ta ạ?”
Một câu hỏi vừa dài dòng lại vừa quanh co như thể đang niệm khẩu quyết, Đặng Như Uẩn bật cười xoa nhẹ đầu Linh Lang mà nói: "Phải đó, là nhà của người ta.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.