Chương 24: Phải Bắt Sống
Pháp Thải
02/10/2024
Lư quản sự là người thật thà, nghe nàng nói thế liền lập tức đi tìm người, không bao lâu ông đã tìm được bốn, năm người tá điền đến, dặn họ trực đêm và cung cấp hai bữa cơm, những người này dĩ nhiên vui vẻ nhận lời và ở lại ngay trong tối hôm ấy.
May mắn thay, điền trang mới này không nằm độc lập một mình mà xung quanh còn có mười mấy hộ gia đình, cộng lại cũng thành một cái thôn nhỏ, trong số mười mấy hộ đó, có nhà là trang viên của kẻ có tiền nhưng đa phần vẫn có người ở, nổi bật nhất là một ngôi nhà lớn, nhìn bề ngoài thì có vẻ là nhà của một phú hộ địa phương.
Đặng Như Uẩn hỏi Lư quản sự, Lư quản sự đáp: “Nhà ấy họ Châu, quả là người bản xứ, gần đây họ mở một hiệu bán gạo, việc làm ăn khá khẩm nên ngôi nhà lớn ấy vừa mới được xây lại, nghe nói, tháng trước Châu phu nhân vừa hạ sinh song sinh long phượng nên cả gia đình đều mừng rỡ, mấy hôm nữa sẽ tổ chức tiệc đầy tháng.”
Nghe đến đó, trong lòng Đặng Như Uẩn chợt khẽ động.
Nàng đến điền trang này, tuy lão phu nhân nói chỉ bảo tạm ở vài ngày nhưng nhìn vào thái độ của Đằng Việt, e rằng ở lại đây dăm ba năm cũng không có ai gọi nàng trở về.
Nếu đã vậy, chi bằng nên giao thiệp với hàng xóm láng giềng gây dựng quan hệ tốt đẹp, ngày tháng sau này mới dễ dàng hơn. Hơn nữa, nếu thực sự xảy ra chuyện nguy hiểm có lẽ cũng sẽ có nơi để nương nhờ.
Đặng Như Uẩn không thể không tính toán cho bản thân, liền dặn Lư quản sự: “Phiền Lư quản sự ngày mai đi huyện thành một chuyến, chuẩn bị cho ta một món quà đầy tháng để mang đến Châu gia chúc mừng.”
...
Tối hôm đó không có điều gì bất thường, mấy tá điền đến gác đêm còn dắt theo cả con cái để nhân tiện ăn ké bữa cơm, Đặng Như Uẩn cũng không bận tâm, chỉ bảo nhà bếp nấu nhiều thêm một chút, Linh Lang không còn bị giam cầm trong tiểu viện nhà Liễu Minh Hiên nữa giờ lại được chơi đùa cùng đám trẻ con của tá điền, sắc mặt xanh xao ủ rũ cũng trở nên tươi tỉnh, tràn đầy sinh khí hơn.
Hôm sau, Lư quản sự đi huyện thành chuẩn bị lễ vật mừng đầy tháng, khi trở về, sắc mặt ông có phần kỳ lạ.
Lúc ấy, Linh Lang đang trong sân chơi với đám trẻ con tá điền, cả bọn đang trầm trồ với chiếc đèn thỏ cô bé mang từ trong thành về, nhìn bọn trẻ con ríu rít với nhau, Đặng Như Uẩn cảm thấy dễ chịu.
Thấy Lư quản sự trở về mà ánh mắt cứ dõi lại phía cổng, Đặng Như Uẩn liền hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Lư quản sự đáp: “Lúc tiểu nhân trở về thấy trong trang có vài người lạ mặt đi lại, hỏi ra thì bọn họ bảo đến làm việc nhưng không nghe ai trong thôn báo có việc cần làm cả...”
“Có mấy người?” Đặng Như Uẩn liền hỏi.
“Chừng năm sáu người thôi.”
Đặng Như Uẩn lặng lẽ suy nghĩ, Tú Nương đứng bên cũng nghe được, sau đó nói với Đặng Như Uẩn: “Tiểu thư, hôm trước chúng ta đi đường đã có cảm giác có người theo dõi, giờ lại thấy người lạ trong điền trang, e rằng chuyện này không phải ngẫu nhiên đâu.”
Đặng Như Uẩn tất nhiên biết không thể đơn giản như vậy, Tú Nương có chút lo lắng nói tiếp: “Hay là chúng ta quay về Tây An phủ đi?”
Từ đây đến Tây An phủ ít nhất cũng mất nửa ngày, đường xá thế nào ai có thể đoán trước? Đặng Như Uẩn lắc đầu.
“Thế… thế thì bảo Lư quản sự quay về Đằng gia gọi ít gia đinh đến hộ viện, tướng quân cũng đang ở nhà mà, bên cạnh còn có thân binh nữa chứ!”
Có gia đinh, hộ viện, lại thêm cả thân binh của tướng quân, ai dám động vào các nàng? Tú Nương nghĩ như vậy.
Nhưng khi nàng ấy nói ra lại thấy cô nương lắc đầu.
Đặng Như Uẩn cười khẽ một tiếng, không đành lòng mà đáp lời.
“Thử hỏi Tú Nương, nếu như tỷ có một tiểu nha đầu, tỷ đuổi nó ra ngoài làm việc, vừa mới đi ra đã quay về ngay kêu bên ngoài có rắn, sợ bị rắn cắn nháo lên đòi tỷ sai người ra bắt rắn, tỷ có tin không?”
Tú Nương lập tức đáp: “Đó nhất định là nó muốn về lại trong nhà, dựng chuyện để gạt ta mà thôi...”
Lời chưa nói hết, Tú Nương ngây người.
“Nhưng mà cô nương, chuyện này đâu giống như vậy? Người là phu nhân, sao có thể ví mình với tiểu nha hoàn được?”
Nhưng liệu nàng có thật sự là phu nhân của Đằng gia, thê tử của Đằng Việt hay không?
Đặng Như Uẩn không nói ra điều đó, nàng chỉ lại lắc đầu: “Quay về không được đâu, trong phủ cũng chẳng phái người đáng tin đến giúp chúng ta đâu.”
Chỉ e rằng Ngụy ma ma sẽ chắn đường ngay, ngăn không cho người nàng sai đi cầu cứu trở về, cho dù lão phu nhân hay tin, bà ta cũng lắm cũng nghĩ rằng nàng chỉ sợ hãi quá độ, có lẽ sẽ phái vài gia đinh qua giám sát nhưng e rằng chẳng giải quyết được gì cả.
Còn Đằng Việt ư... hắn chắc chắn chẳng muốn nghe chuyện về nàng, đừng nói đến chuyện phái thân binh đến bảo vệ.
Nhưng Đặng Như Uẩn mang theo Tú Nương, còn có Linh Lang nên chuyện này không thể kéo dài.
Nàng cẩn thận suy tính, sau đó bỗng nhiên gọi Tú Nương.
“Tỷ đến bảo Lư quản sự mang lễ vật mừng đầy tháng đến, chúng ta sang Châu gia một chuyến.”
***
Trong khe núi gần điền trang.
Nhị đương gia mấy ngày nay bức bối không chịu nổi.
Lần đầu tiên hắn ta nhận nhiệm vụ giết một nữ nhân chốn cổng lớn nhà cao nhưng nữ tử này tuyệt nhiên chẳng bước ra ngoài cửa chính, cổng sau thì càng không, thi thoảng có ra ngoài thì cũng kè kè bên cạnh toàn người khiến cho đám huynh đệ bọn hắn có tài nghệ đầy mình mà chẳng được đất dụng võ.
Nhị đương gia bồn chồn đợi mãi cuối cùng cũng đợi được đến lúc Đặng thị bị đưa đến điền trang, trong lòng hắn ta vừa mừng vừa hớn hở, nhưng chẳng ngờ Đặng thị lại đề phòng quá mức, đầu tiên là gọi mấy tá điền đến bảo vệ trang viện, sau đó lại thấy có điều chẳng lành liền đi lại kết giao với Châu gia bên cạnh, khiến Châu gia còn cử người đến điền trang đi tuần tra.
Nhị đương gia giận đến nghiến răng nghiến lợi, vẫn đang không biết nên ra tay thế nào thì đột nhiên có tin từ sơn trại Bạch Phượng Sơn truyền đến.
Tin tức này là bí mật, do tâm phúc của đại đương gia đích thân đến truyền báo, nói rằng bọn họ gần đây liên tục trộm cắp lương thảo quân đội triều đình vận chuyển ra biên ải dường như đã bị người chú ý theo dõi.
Nguồn tin không nói rõ nhưng có ám chỉ rằng tướng quân Đằng Việt ở Ninh Hạ đã mang quân về đến Tây An phủ được vài hôm, những lương thảo bị mất trước đây chính là hàng quân dụng của triều đình dành cho quân đội của hắn, rất có thể lần này hắn trở về chính là để bình định giặc cỏ.
“Vậy ý của đại ca là gì?” Nhị đương gia hỏi.
Tâm phúc đáp: “Ý của đại đương gia là hiện giờ không thể giết thê tử của Đằng Việt nữa, mà phải bắt sống nàng. Nếu Đằng Việt thực sự đưa quân tấn công lên núi, chúng ta sẽ đem thê tử hắn ra đối chất, xem hắn chọn san bằng giặc cỏ lập công hay là chọn thê tử mới thành thân của mình.”
Nhị đương gia nghe xong liền cười to.
“Trước kia muốn âm thầm giết người làm ta bị trói buộc không dám ra tay, giờ thì tốt rồi, đã đối địch thẳng với Đằng Việt thì không cần phải nín nhịn nữa, có thể trực tiếp hành động rồi!”
May mắn thay, điền trang mới này không nằm độc lập một mình mà xung quanh còn có mười mấy hộ gia đình, cộng lại cũng thành một cái thôn nhỏ, trong số mười mấy hộ đó, có nhà là trang viên của kẻ có tiền nhưng đa phần vẫn có người ở, nổi bật nhất là một ngôi nhà lớn, nhìn bề ngoài thì có vẻ là nhà của một phú hộ địa phương.
Đặng Như Uẩn hỏi Lư quản sự, Lư quản sự đáp: “Nhà ấy họ Châu, quả là người bản xứ, gần đây họ mở một hiệu bán gạo, việc làm ăn khá khẩm nên ngôi nhà lớn ấy vừa mới được xây lại, nghe nói, tháng trước Châu phu nhân vừa hạ sinh song sinh long phượng nên cả gia đình đều mừng rỡ, mấy hôm nữa sẽ tổ chức tiệc đầy tháng.”
Nghe đến đó, trong lòng Đặng Như Uẩn chợt khẽ động.
Nàng đến điền trang này, tuy lão phu nhân nói chỉ bảo tạm ở vài ngày nhưng nhìn vào thái độ của Đằng Việt, e rằng ở lại đây dăm ba năm cũng không có ai gọi nàng trở về.
Nếu đã vậy, chi bằng nên giao thiệp với hàng xóm láng giềng gây dựng quan hệ tốt đẹp, ngày tháng sau này mới dễ dàng hơn. Hơn nữa, nếu thực sự xảy ra chuyện nguy hiểm có lẽ cũng sẽ có nơi để nương nhờ.
Đặng Như Uẩn không thể không tính toán cho bản thân, liền dặn Lư quản sự: “Phiền Lư quản sự ngày mai đi huyện thành một chuyến, chuẩn bị cho ta một món quà đầy tháng để mang đến Châu gia chúc mừng.”
...
Tối hôm đó không có điều gì bất thường, mấy tá điền đến gác đêm còn dắt theo cả con cái để nhân tiện ăn ké bữa cơm, Đặng Như Uẩn cũng không bận tâm, chỉ bảo nhà bếp nấu nhiều thêm một chút, Linh Lang không còn bị giam cầm trong tiểu viện nhà Liễu Minh Hiên nữa giờ lại được chơi đùa cùng đám trẻ con của tá điền, sắc mặt xanh xao ủ rũ cũng trở nên tươi tỉnh, tràn đầy sinh khí hơn.
Hôm sau, Lư quản sự đi huyện thành chuẩn bị lễ vật mừng đầy tháng, khi trở về, sắc mặt ông có phần kỳ lạ.
Lúc ấy, Linh Lang đang trong sân chơi với đám trẻ con tá điền, cả bọn đang trầm trồ với chiếc đèn thỏ cô bé mang từ trong thành về, nhìn bọn trẻ con ríu rít với nhau, Đặng Như Uẩn cảm thấy dễ chịu.
Thấy Lư quản sự trở về mà ánh mắt cứ dõi lại phía cổng, Đặng Như Uẩn liền hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Lư quản sự đáp: “Lúc tiểu nhân trở về thấy trong trang có vài người lạ mặt đi lại, hỏi ra thì bọn họ bảo đến làm việc nhưng không nghe ai trong thôn báo có việc cần làm cả...”
“Có mấy người?” Đặng Như Uẩn liền hỏi.
“Chừng năm sáu người thôi.”
Đặng Như Uẩn lặng lẽ suy nghĩ, Tú Nương đứng bên cũng nghe được, sau đó nói với Đặng Như Uẩn: “Tiểu thư, hôm trước chúng ta đi đường đã có cảm giác có người theo dõi, giờ lại thấy người lạ trong điền trang, e rằng chuyện này không phải ngẫu nhiên đâu.”
Đặng Như Uẩn tất nhiên biết không thể đơn giản như vậy, Tú Nương có chút lo lắng nói tiếp: “Hay là chúng ta quay về Tây An phủ đi?”
Từ đây đến Tây An phủ ít nhất cũng mất nửa ngày, đường xá thế nào ai có thể đoán trước? Đặng Như Uẩn lắc đầu.
“Thế… thế thì bảo Lư quản sự quay về Đằng gia gọi ít gia đinh đến hộ viện, tướng quân cũng đang ở nhà mà, bên cạnh còn có thân binh nữa chứ!”
Có gia đinh, hộ viện, lại thêm cả thân binh của tướng quân, ai dám động vào các nàng? Tú Nương nghĩ như vậy.
Nhưng khi nàng ấy nói ra lại thấy cô nương lắc đầu.
Đặng Như Uẩn cười khẽ một tiếng, không đành lòng mà đáp lời.
“Thử hỏi Tú Nương, nếu như tỷ có một tiểu nha đầu, tỷ đuổi nó ra ngoài làm việc, vừa mới đi ra đã quay về ngay kêu bên ngoài có rắn, sợ bị rắn cắn nháo lên đòi tỷ sai người ra bắt rắn, tỷ có tin không?”
Tú Nương lập tức đáp: “Đó nhất định là nó muốn về lại trong nhà, dựng chuyện để gạt ta mà thôi...”
Lời chưa nói hết, Tú Nương ngây người.
“Nhưng mà cô nương, chuyện này đâu giống như vậy? Người là phu nhân, sao có thể ví mình với tiểu nha hoàn được?”
Nhưng liệu nàng có thật sự là phu nhân của Đằng gia, thê tử của Đằng Việt hay không?
Đặng Như Uẩn không nói ra điều đó, nàng chỉ lại lắc đầu: “Quay về không được đâu, trong phủ cũng chẳng phái người đáng tin đến giúp chúng ta đâu.”
Chỉ e rằng Ngụy ma ma sẽ chắn đường ngay, ngăn không cho người nàng sai đi cầu cứu trở về, cho dù lão phu nhân hay tin, bà ta cũng lắm cũng nghĩ rằng nàng chỉ sợ hãi quá độ, có lẽ sẽ phái vài gia đinh qua giám sát nhưng e rằng chẳng giải quyết được gì cả.
Còn Đằng Việt ư... hắn chắc chắn chẳng muốn nghe chuyện về nàng, đừng nói đến chuyện phái thân binh đến bảo vệ.
Nhưng Đặng Như Uẩn mang theo Tú Nương, còn có Linh Lang nên chuyện này không thể kéo dài.
Nàng cẩn thận suy tính, sau đó bỗng nhiên gọi Tú Nương.
“Tỷ đến bảo Lư quản sự mang lễ vật mừng đầy tháng đến, chúng ta sang Châu gia một chuyến.”
***
Trong khe núi gần điền trang.
Nhị đương gia mấy ngày nay bức bối không chịu nổi.
Lần đầu tiên hắn ta nhận nhiệm vụ giết một nữ nhân chốn cổng lớn nhà cao nhưng nữ tử này tuyệt nhiên chẳng bước ra ngoài cửa chính, cổng sau thì càng không, thi thoảng có ra ngoài thì cũng kè kè bên cạnh toàn người khiến cho đám huynh đệ bọn hắn có tài nghệ đầy mình mà chẳng được đất dụng võ.
Nhị đương gia bồn chồn đợi mãi cuối cùng cũng đợi được đến lúc Đặng thị bị đưa đến điền trang, trong lòng hắn ta vừa mừng vừa hớn hở, nhưng chẳng ngờ Đặng thị lại đề phòng quá mức, đầu tiên là gọi mấy tá điền đến bảo vệ trang viện, sau đó lại thấy có điều chẳng lành liền đi lại kết giao với Châu gia bên cạnh, khiến Châu gia còn cử người đến điền trang đi tuần tra.
Nhị đương gia giận đến nghiến răng nghiến lợi, vẫn đang không biết nên ra tay thế nào thì đột nhiên có tin từ sơn trại Bạch Phượng Sơn truyền đến.
Tin tức này là bí mật, do tâm phúc của đại đương gia đích thân đến truyền báo, nói rằng bọn họ gần đây liên tục trộm cắp lương thảo quân đội triều đình vận chuyển ra biên ải dường như đã bị người chú ý theo dõi.
Nguồn tin không nói rõ nhưng có ám chỉ rằng tướng quân Đằng Việt ở Ninh Hạ đã mang quân về đến Tây An phủ được vài hôm, những lương thảo bị mất trước đây chính là hàng quân dụng của triều đình dành cho quân đội của hắn, rất có thể lần này hắn trở về chính là để bình định giặc cỏ.
“Vậy ý của đại ca là gì?” Nhị đương gia hỏi.
Tâm phúc đáp: “Ý của đại đương gia là hiện giờ không thể giết thê tử của Đằng Việt nữa, mà phải bắt sống nàng. Nếu Đằng Việt thực sự đưa quân tấn công lên núi, chúng ta sẽ đem thê tử hắn ra đối chất, xem hắn chọn san bằng giặc cỏ lập công hay là chọn thê tử mới thành thân của mình.”
Nhị đương gia nghe xong liền cười to.
“Trước kia muốn âm thầm giết người làm ta bị trói buộc không dám ra tay, giờ thì tốt rồi, đã đối địch thẳng với Đằng Việt thì không cần phải nín nhịn nữa, có thể trực tiếp hành động rồi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.