Chương 30: Sơn Trại
Pháp Thải
02/10/2024
Đông phó tướng nào dám nhận tội biết mà không báo, vội vàng kể toàn bộ sự việc từ đầu đến cuối lại cho Đằng Việt, từ lời của Tôn phó tuần kiểm cho đến mọi việc đã xảy ra, từng chuyện một đều thuật hết.
"... Thuộc hạ cũng mới biết gần đây thôi, vẫn là phu nhân vì dân trong thôn mà đi tìm lương thực và nước uống, thuộc hạ mới hay nàng có mặt ở đó. Khi ấy, thuộc hạ định đến báo với tướng quân nhưng phu nhân lại nói rằng tướng quân có việc lớn trên vai, tốt nhất không nên trì hoãn."
Không nên trì hoãn...
Đằng Việt đứng sững người tại chỗ.
Thì ra nàng đã sớm nhận thấy điều bất thường từ lúc rời khỏi Tây An phủ.
Thế nhưng, chính hắn đã đưa nàng ra khỏi Tây An và cũng là hắn đã gặp xe ngựa của nàng trên đường nhưng lại không dừng lại để gặp mặt nàng.
Vậy nên, dù nàng đã phát giác nguy hiểm cũng không hé răng nói với hắn một lời nào.
Tuy nhiên, nàng lại gửi lễ mừng đầy tháng cho Châu gia, nhờ Châu phu nhân sai người tới trang viên canh phòng.
Nhưng nàng thấy việc này chưa thỏa đáng, e rằng còn gây liên lụy đến Châu gia, cho nên liền nhờ Châu gia báo lên quan phủ cho Tuần Kiểm Ty biết.
Mà Tuần Kiểm Ty rốt cuộc người lực có hạn, nàng đành ra tay giúp đỡ, góp kế hiến mưu để cùng nhau chống lại bọn thổ phỉ.
Nàng luôn tự mình ứng phó với tình cảnh nguy hiểm.
Đằng Việt sững sờ, nhưng khi đảo mắt tìm kiếm chung quanh lại không thấy bóng dáng của nàng đâu.
Hắn cảm thấy bất an, giật giật khóe mắt, vừa muốn hỏi một câu "Phu nhân hiện tại đang ở đâu" thì liền nghe có người vội vàng kêu lớn mà chạy đến.
“Đông tướng quân? Đông tướng quân...”
Người đến gọi Đông Minh nhưng Đằng Việt vừa nhìn kỹ, thì hóa ra đó chính là Tú nương bên cạnh phu nhân.
“Tú nương? Có chuyện gì xảy ra vậy?!”
Tú nương không ngờ rằng Đằng Việt cũng có mặt, nhưng giờ khắc này nàng ấy cũng chẳng còn thời gian để cân nhắc nữa.
Trong tay nàng ấy run rẩy nắm chặt chiếc đèn con thỏ bị dính đầy bùn đất.
“Tướng quân, Linh Lang không thấy đâu nữa, phu nhân cũng chẳng thấy! Chỉ còn lại chiếc đèn này!”
Sắc mặt của Đằng Việt lập tức tái nhợt.
Thế nhưng, nhị đương gia bị bắt trói lại bật cười lớn thành tiếng.
“Ha, cả phu nhân lẫn đứa trẻ đều không còn! Tốt lắm, thật là trời giúp Bạch Phượng Sơn chúng ta!”
Sắc mặt của Đằng Việt lúc này vô cùng khó coi.
Nàng đã bị đám cường đạo bắt đi, mà bên cạnh nàng còn có cả một đứa trẻ.
…
Tại Bạch Phượng Sơn.
Đại đương gia là một gã nam nhân béo đen, khi cười mắt nheo lại thành một đường, giữa bọn thổ phỉ trong sơn trại, chỉ có ông ta là kẻ có vẻ khách khí nhất.
“Phu nhân tướng quân chớ trách chúng ta lỗ mãng, thực sự là có kẻ muốn lấy mạng phu nhân, lại còn ra giá rất cao, chúng ta không dám ra tay chỉ có thể vì nể mặt Đằng tướng quân mà mời phu nhân lên sơn trại dùng trà.”
Nói rồi, ông ta từ tay tiểu thiếp bên cạnh nhận lấy một chén trà, tự mình dâng lên cho Đặng Như Uẩn.
Đặng Như Uẩn không nhận lấy mà đại đương gia cũng không tỏ ra giận dữ, ông ta chỉ đặt chén trà lên bàn trà cạnh nàng.
“Phu nhân hẳn cũng biết Đằng tướng quân của quý phủ đã bắt giữ đệ đệ ruột của ta, còn đang giữ trong tay hơn chục huynh đệ khác của ta, ta vốn là người trọng nghĩa, sao có thể bỏ mặc bọn họ cho đành?”
Ông ta cúi xuống nhìn Linh Lang khiến cô bé vội vàng nép sâu vào lòng của cô cô. Đặng Như Uẩn cũng lập tức ôm chặt cô bé vào lòng để bảo vệ.
Đại đương gia cười, ánh mắt đậu lại trên khuôn mặt của Đặng Như Uẩn.
“Đằng tướng quân bắt giữ huynh đệ của ta, còn ta lại mời phu nhân lên sơn trại, phu nhân còn mang theo cả đứa trẻ, thật chẳng dễ dàng gì, chi bằng phu nhân hãy nói với Đằng tướng quân, bảo hắn thả đệ đệ của ta và những huynh đệ kia ra rồi ta sẽ đưa người ra khỏi núi, chẳng phải tốt hơn sao?”
Ông ta muốn dùng nàng để đổi lấy người với Đằng Việt.
Lời nói vừa dứt, tuy đại đương gia cười nói nhưng đám thổ phỉ sau lưng ông ta lại lộ vẻ hung tợn mà trừng mắt nhìn nàng, thậm chí có kẻ đã rút đao ra khỏi thắt lưng.
Chúng muốn dùng nàng và Linh Lang để đổi lấy đệ đệ của đại đương gia cùng hơn chục tên thổ phỉ bị Đằng Việt bắt giữ.
Đặng Như Uẩn ôm chặt Linh Lang, trong lòng chỉ còn nỗi buồn thương thấu tim.
Nàng vốn chỉ là một nữ nhân xuất thân thôn dã, là người mà Đằng Việt cách đây hai tháng còn hoàn toàn không quen biết.
Lần này còn khiến hắn không vừa lòng nên hắn đã đưa nàng ra khỏi Tây An, đẩy nàng đến cái trang viên này.
Một kẻ như nàng cùng với Linh Lang, đứa trẻ hoàn toàn không liên quan gì đến Đằng Việt, sao có thể đức dày phận lớn đến mức khiến hắn dùng những tên cường đạo kia để đổi lấy hai người?
Huống hồ, nàng vốn chỉ vì hắn mà chặn đứng sự quấy rối của huyện chủ Vinh Lạc, cho hắn thêm vài năm để cưới một tiểu thư khuê các môn đăng hộ đối mà thôi.
Nàng có tư cách gì mà khiến hắn chịu dùng những tên cường đạo trong tay để đổi lấy nàng cùng Linh Lang?
Đặng Như Uẩn thầm than thở trong lòng nhưng không dám để lộ ra tiếng thở dài, trong lòng đầy bi thương nhưng cũng không thể khóc nổi.
Nàng tuyệt đối không thể nói ra những lời ấy, nàng nhìn bọn thổ phỉ trong trại đang chăm chăm nhìn mình, ôm lấy cô cháu gái run rẩy trong lòng rồi ngẩng đầu đối diện với đại đương gia, gật đầu đồng ý.
Nàng nói ổn thỏa, thể hiện khí chất của phu nhân tướng quân, nàng ngẩng cao đầu chậm rãi mà cất tiếng.
“Đợi khi phu quân của ta đến, chẳng cần các người nói, hắn cũng sẽ tự mình dùng những kẻ đó để đổi lấy ta cùng cháu gái xuống núi, chỉ là ta đã mệt, đứa trẻ cũng đã sợ hãi không ít, ta cần một nơi yên tĩnh để nghỉ ngơi, đại đương gia không đến nỗi không đồng ý chứ?”
Đôi mắt đại đương gia sắc bén như chim ưng chằm chằm nhìn nàng, tựa như muốn nhìn thấu lời nói của nàng có bao nhiêu phần thật.
Đặng Như Uẩn cố giữ vững vẻ ngoài bình tĩnh để cho ông ta nhìn, không biết đã bao lâu sau đại đương gia bỗng bật cười.
“Tốt, phu nhân đã chắc chắn như vậy, ta liền yên tâm. Người đâu, đưa phu nhân cùng tiểu thư đến phòng khách nghỉ ngơi, hầu hạ chu đáo!”
"... Thuộc hạ cũng mới biết gần đây thôi, vẫn là phu nhân vì dân trong thôn mà đi tìm lương thực và nước uống, thuộc hạ mới hay nàng có mặt ở đó. Khi ấy, thuộc hạ định đến báo với tướng quân nhưng phu nhân lại nói rằng tướng quân có việc lớn trên vai, tốt nhất không nên trì hoãn."
Không nên trì hoãn...
Đằng Việt đứng sững người tại chỗ.
Thì ra nàng đã sớm nhận thấy điều bất thường từ lúc rời khỏi Tây An phủ.
Thế nhưng, chính hắn đã đưa nàng ra khỏi Tây An và cũng là hắn đã gặp xe ngựa của nàng trên đường nhưng lại không dừng lại để gặp mặt nàng.
Vậy nên, dù nàng đã phát giác nguy hiểm cũng không hé răng nói với hắn một lời nào.
Tuy nhiên, nàng lại gửi lễ mừng đầy tháng cho Châu gia, nhờ Châu phu nhân sai người tới trang viên canh phòng.
Nhưng nàng thấy việc này chưa thỏa đáng, e rằng còn gây liên lụy đến Châu gia, cho nên liền nhờ Châu gia báo lên quan phủ cho Tuần Kiểm Ty biết.
Mà Tuần Kiểm Ty rốt cuộc người lực có hạn, nàng đành ra tay giúp đỡ, góp kế hiến mưu để cùng nhau chống lại bọn thổ phỉ.
Nàng luôn tự mình ứng phó với tình cảnh nguy hiểm.
Đằng Việt sững sờ, nhưng khi đảo mắt tìm kiếm chung quanh lại không thấy bóng dáng của nàng đâu.
Hắn cảm thấy bất an, giật giật khóe mắt, vừa muốn hỏi một câu "Phu nhân hiện tại đang ở đâu" thì liền nghe có người vội vàng kêu lớn mà chạy đến.
“Đông tướng quân? Đông tướng quân...”
Người đến gọi Đông Minh nhưng Đằng Việt vừa nhìn kỹ, thì hóa ra đó chính là Tú nương bên cạnh phu nhân.
“Tú nương? Có chuyện gì xảy ra vậy?!”
Tú nương không ngờ rằng Đằng Việt cũng có mặt, nhưng giờ khắc này nàng ấy cũng chẳng còn thời gian để cân nhắc nữa.
Trong tay nàng ấy run rẩy nắm chặt chiếc đèn con thỏ bị dính đầy bùn đất.
“Tướng quân, Linh Lang không thấy đâu nữa, phu nhân cũng chẳng thấy! Chỉ còn lại chiếc đèn này!”
Sắc mặt của Đằng Việt lập tức tái nhợt.
Thế nhưng, nhị đương gia bị bắt trói lại bật cười lớn thành tiếng.
“Ha, cả phu nhân lẫn đứa trẻ đều không còn! Tốt lắm, thật là trời giúp Bạch Phượng Sơn chúng ta!”
Sắc mặt của Đằng Việt lúc này vô cùng khó coi.
Nàng đã bị đám cường đạo bắt đi, mà bên cạnh nàng còn có cả một đứa trẻ.
…
Tại Bạch Phượng Sơn.
Đại đương gia là một gã nam nhân béo đen, khi cười mắt nheo lại thành một đường, giữa bọn thổ phỉ trong sơn trại, chỉ có ông ta là kẻ có vẻ khách khí nhất.
“Phu nhân tướng quân chớ trách chúng ta lỗ mãng, thực sự là có kẻ muốn lấy mạng phu nhân, lại còn ra giá rất cao, chúng ta không dám ra tay chỉ có thể vì nể mặt Đằng tướng quân mà mời phu nhân lên sơn trại dùng trà.”
Nói rồi, ông ta từ tay tiểu thiếp bên cạnh nhận lấy một chén trà, tự mình dâng lên cho Đặng Như Uẩn.
Đặng Như Uẩn không nhận lấy mà đại đương gia cũng không tỏ ra giận dữ, ông ta chỉ đặt chén trà lên bàn trà cạnh nàng.
“Phu nhân hẳn cũng biết Đằng tướng quân của quý phủ đã bắt giữ đệ đệ ruột của ta, còn đang giữ trong tay hơn chục huynh đệ khác của ta, ta vốn là người trọng nghĩa, sao có thể bỏ mặc bọn họ cho đành?”
Ông ta cúi xuống nhìn Linh Lang khiến cô bé vội vàng nép sâu vào lòng của cô cô. Đặng Như Uẩn cũng lập tức ôm chặt cô bé vào lòng để bảo vệ.
Đại đương gia cười, ánh mắt đậu lại trên khuôn mặt của Đặng Như Uẩn.
“Đằng tướng quân bắt giữ huynh đệ của ta, còn ta lại mời phu nhân lên sơn trại, phu nhân còn mang theo cả đứa trẻ, thật chẳng dễ dàng gì, chi bằng phu nhân hãy nói với Đằng tướng quân, bảo hắn thả đệ đệ của ta và những huynh đệ kia ra rồi ta sẽ đưa người ra khỏi núi, chẳng phải tốt hơn sao?”
Ông ta muốn dùng nàng để đổi lấy người với Đằng Việt.
Lời nói vừa dứt, tuy đại đương gia cười nói nhưng đám thổ phỉ sau lưng ông ta lại lộ vẻ hung tợn mà trừng mắt nhìn nàng, thậm chí có kẻ đã rút đao ra khỏi thắt lưng.
Chúng muốn dùng nàng và Linh Lang để đổi lấy đệ đệ của đại đương gia cùng hơn chục tên thổ phỉ bị Đằng Việt bắt giữ.
Đặng Như Uẩn ôm chặt Linh Lang, trong lòng chỉ còn nỗi buồn thương thấu tim.
Nàng vốn chỉ là một nữ nhân xuất thân thôn dã, là người mà Đằng Việt cách đây hai tháng còn hoàn toàn không quen biết.
Lần này còn khiến hắn không vừa lòng nên hắn đã đưa nàng ra khỏi Tây An, đẩy nàng đến cái trang viên này.
Một kẻ như nàng cùng với Linh Lang, đứa trẻ hoàn toàn không liên quan gì đến Đằng Việt, sao có thể đức dày phận lớn đến mức khiến hắn dùng những tên cường đạo kia để đổi lấy hai người?
Huống hồ, nàng vốn chỉ vì hắn mà chặn đứng sự quấy rối của huyện chủ Vinh Lạc, cho hắn thêm vài năm để cưới một tiểu thư khuê các môn đăng hộ đối mà thôi.
Nàng có tư cách gì mà khiến hắn chịu dùng những tên cường đạo trong tay để đổi lấy nàng cùng Linh Lang?
Đặng Như Uẩn thầm than thở trong lòng nhưng không dám để lộ ra tiếng thở dài, trong lòng đầy bi thương nhưng cũng không thể khóc nổi.
Nàng tuyệt đối không thể nói ra những lời ấy, nàng nhìn bọn thổ phỉ trong trại đang chăm chăm nhìn mình, ôm lấy cô cháu gái run rẩy trong lòng rồi ngẩng đầu đối diện với đại đương gia, gật đầu đồng ý.
Nàng nói ổn thỏa, thể hiện khí chất của phu nhân tướng quân, nàng ngẩng cao đầu chậm rãi mà cất tiếng.
“Đợi khi phu quân của ta đến, chẳng cần các người nói, hắn cũng sẽ tự mình dùng những kẻ đó để đổi lấy ta cùng cháu gái xuống núi, chỉ là ta đã mệt, đứa trẻ cũng đã sợ hãi không ít, ta cần một nơi yên tĩnh để nghỉ ngơi, đại đương gia không đến nỗi không đồng ý chứ?”
Đôi mắt đại đương gia sắc bén như chim ưng chằm chằm nhìn nàng, tựa như muốn nhìn thấu lời nói của nàng có bao nhiêu phần thật.
Đặng Như Uẩn cố giữ vững vẻ ngoài bình tĩnh để cho ông ta nhìn, không biết đã bao lâu sau đại đương gia bỗng bật cười.
“Tốt, phu nhân đã chắc chắn như vậy, ta liền yên tâm. Người đâu, đưa phu nhân cùng tiểu thư đến phòng khách nghỉ ngơi, hầu hạ chu đáo!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.