Chương 35: Suy Nghĩ Sai Lầm Của Hắn
Pháp Thải
02/10/2024
Đông Phó tướng đã tìm được một con đường ngắn phía trước, lại còn sai người đưa xe ngựa đến đoạn đường bằng phẳng, chẳng mấy chốc họ đã xuống núi.
Xe ngựa dừng lại dưới chân núi, Đằng Việt sai người chuẩn bị ít đồ ăn và nước uống rồi còn mang đến một hộp thuốc.
Hắn thấy sắc mặt của nàng tái nhợt, trong lòng không yên, cảm giác rằng nàng không chỉ bị thương ngoài da ở mu bàn tay mà thôi.
“Trừ vết thương trên tay, còn có chỗ nào khác bị thương không?” Hắn dò hỏi.
Nghe vậy, Đặng Như Uẩn ngước nhìn hắn một cái, nàng cảm nhận vết thương ở thắt lưng có lẽ đã trở nặng, cơn đau dần dần khiến đầu óc nàng trở nên mơ hồ.
Nhưng trước khi nàng kịp trả lời, bỗng nhiên bên ngoài có tiếng báo tin.
“Đại tướng quân, chúng ta đã bắt được tên đầu lĩnh của bọn thổ phỉ nhưng còn gặp phải một nhóm người khác.”
“Người nào?” Hắn cau mày hỏi.
Người lính thân tín bên ngoài lập tức dẫn người vào, không ngờ lại là đại nha hoàn của Dương Vưu Lăng – Đông Huân.
Đông Huân vừa nhìn thấy Đằng Việt liền quỳ xuống dập đầu.
“Nhị gia, may quá có ngài ở đây rồi! Bọn thổ phỉ đã xông vào va chạm với xe ngựa của tiểu thư, bọn chúng đánh giết hạ nhân của chúng nô khiến tiểu thư hoảng sợ vô cùng, tình trạng của tiểu thư lúc này thật sự không tốt, nô tỳ xin nhị gia hãy đến xem tiểu thư thế nào!”
Đông Huân vừa nói vừa dập đầu cầu xin, Đằng Việt không khỏi lên tiếng hỏi: “Nhị biểu muội bị thương sao?”
Nhưng Đông Huân không rõ tình hình, chỉ biết nói: “Tiểu thư lúc này tinh thần rất tệ, có lẽ nếu nhị gia ở bên, tiểu thư sẽ bình tĩnh hơn!”
Những lời nói này nghe thật kỳ lạ, dường như ẩn chứa điều gì khó nói ra.
Đằng Việt không khỏi do dự liếc nhìn người thê tử sắc mặt tái nhợt đứng bên cạnh.
Đặng Như Uẩn thấy vậy, vốn định nói lời gì đó nhưng rồi lại thôi.
“Ngài cứ đi đi, đừng để lỡ việc của biểu cô nương.”
Bên ngoài Đông Huân vẫn đang tha thiết cầu xin, Đằng Việt chợt nhớ lại những chuyện từng xảy ra giữa nàng và nhị biểu muội ở Hoàng phủ, chuyện đó cuối cùng lại kết thúc bằng việc nha hoàn nhảy xuống sông, ban đầu hắn còn nghĩ là do nàng mà ra.
Nhưng giờ đây nhìn lại tất cả những gì hắn từng nghĩ về nàng, có lẽ đều là sai lầm và ngộ nhận.
Nàng rõ ràng không muốn nói gì thêm với hắn, nếu như vậy, chẳng bằng đi hỏi nhị biểu muội cho rõ mọi chuyện.
Tuy nhiên, trước khi rời đi, Đằng Việt vẫn hỏi ý nàng trước.
"Vậy ta bây giờ đi một chuyến rồi sẽ quay lại ngay, được không?"
Hắn hỏi nàng, nàng khẽ “Ừm” một tiếng, rồi nói: “Tướng quân mau đi đi.”
Không biết vì sao, hắn mơ hồ cảm thấy tinh thần kiên cường mà nàng đang cố gắng duy trì giống như những hạt cát chảy qua kẽ tay, đang dần dần mất đi một cách lặng lẽ.
Hắn liền dặn dò Đông Minh: “Chăm sóc phu nhân cẩn thận,” rồi dưới sự thúc giục của Đông Huân, hắn nhanh chóng phi ngựa rời đi.
...
Đông Huân kể lại rằng tối hôm qua khi tên đại đương gia của bọn thổ phỉ lao xuống núi, đã tình cờ gặp xe ngựa của Dương gia đang đi qua.
Lũ thổ phỉ định cướp xe ngựa của Dương gia, bọn chúng xông vào đánh nhau với thị vệ của Dương gia, lũ thổ phỉ vô cùng hung ác, ra tay tàn nhẫn, mỗi nhát dao đều thấm đẫm máu, Dương Vưu Lăng trước giờ chưa từng thấy cảnh tượng kinh hoàng như vậy.
Ngay lúc người đánh xe cố gắng bảo vệ nàng ta thoát khỏi đó, hắn ta đột nhiên bị một mũi tên của thổ phỉ bắn xuyên qua ngã nhào ngay trước mặt Dương Vưu Lăng, máu văng đầy lên mặt nàng ta.
“... Cô nương sợ hãi đến mức thần trí trở nên mơ hồ, ngã khuỵu xuống đất không thể đứng dậy được, nô tỳ không biết phải làm thế nào cả!”
Đông Huân còn chưa nói hết, cô nương không chỉ vậy, mà trong miệng nàng ta còn không ngừng lẩm bẩm: “Ngải Liễu đến giết ta rồi, hồn ma của Ngải Liễu đến giết ta rồi!”
Nàng ta nghĩ rằng có thể gặp được Nhị gia, cô nương sẽ không còn sợ hãi nữa, Nhị gia cũng có thể sắp xếp người hộ tống cô nương về an toàn.
Không ngờ vừa đến sơn trại, hai người đã thấy Dương Vưu Lăng kéo tay binh lính của Đằng gia lần lượt trò chuyện với từng người.
Đằng Việt không nghe rõ nàng ta nói gì, nhưng Đông Huân thì sốt ruột không thôi liền vội vã tiến lên kéo nàng ta lại.
“Cô nương đừng nói nữa, Nhị gia ở đây rồi, Nhị gia sẽ bảo vệ cô nương!”
Đông Huân vừa trấn an vừa muốn đưa nàng ta ra ngoài gặp Đằng Việt.
Có lẽ gặp được biểu huynh, nàng ta sẽ bình tĩnh lại một chút.
Ai ngờ, khi Dương Vưu Lăng vừa nhìn thấy Đằng Việt lại không nhận ra hắn, chỉ cảm thấy trên người hắn có mùi máu tanh nên càng thêm hoảng sợ.
“Đừng giết ta, đừng giết ta! Ta không cố ý ép Ngải Liễu phải chết đâu!”
Giọng nàng ta sắc bén và hoảng loạn, nàng ta núp sau lưng Đông Huân run rẩy nói tiếp.
“Là nha hoàn đó làm vỡ đồ của Hoàng gia, vì để bảo toàn danh tiếng của ta, ta buộc phải trừng phạt nàng ta! Ta chỉ muốn đưa nàng ta đi gả cho người ta thôi, ta không muốn ép nàng ta phải chết...”
Nàng ta càng nói càng loạn, đầu đuôi lẫn lộn.
“Ta là khuê nữ chưa xuất giá, danh tiếng của ta là quan trọng nhất, mẫu thân bảo ta đổ hết mọi chuyện lên đầu cô nương Đặng thị kia! Chuyện này không liên quan đến ta, Ngải Liễu, đừng giết ta, tất cả đều là lỗi của Đặng thị kia! Là nàng không chịu thế tội cho ngươi, ngươi hãy đi giết nàng, hãy tìm nàng mà trả thù...”
Nàng ta thốt ra tất cả những lời này trong một hơi dài mà chưa kịp để Đằng Việt mở miệng hỏi.
Đằng Việt chỉ cảm thấy trong tai vang lên một tiếng ầm lớn.
“Nói lại một lần nữa?”
Dương Vưu Lăng lại càng sợ hãi, cả người nàng ta run rẩy không ngừng.
Đông Huân gần như bật khóc khẩn cầu nàng ta: “Cô nương đừng nói thêm những lời như vậy nữa! Đây là Nhị gia của Đằng gia, là biểu huynh của cô nương đấy, cô nương hãy tỉnh táo lại đi!”
Lời nói của Đông Huân tạm thời kéo thần trí của Dương Vưu Lăng quay trở lại.
Trong khi đó, tai của Đằng Việt vẫn vang vọng những gì nàng ta vừa nói, nhưng chưa kịp để hắn hỏi rõ, Dương Vưu Lăng đột nhiên lao đến nắm chặt lấy cánh tay của hắn.
“Nhị biểu ca, biểu ca! Mau cho người bảo vệ ta! Chuyện này không phải lỗi của ta, đều là lỗi của Đặng thị thôn dã quê mùa kia! Chính nàng không chịu thế tội cho Ngải Liễu... Biểu ca hãy đuổi nàng đi, đuổi nàng về nông thôn đi!”
Nàng ta liên tục nhắc đi nhắc lại rằng phải đuổi Đặng Như Uẩn đi, rồi dường như cảm thấy thế vẫn chưa đủ.
“Nàng ta vốn dĩ không xứng với biểu ca, hay là biểu ca hãy bỏ nàng đi? Như vậy sẽ không còn ai nghi ngờ ta nữa, dù sao sống chết của nàng ta cũng chẳng quan trọng!”
Dương Vưu Lăng vừa dứt lời thì thần trí lại tiếp tục rối loạn, nàng ta lao ra ngoài sân kéo tay binh lính giải thích.
“Các ngươi phải tin ta, Ngải Liễu thực sự đã trở thành hồn ma về đòi mạng ta rồi! Nàng ta hận ta vì đã gả nàng ta cho người khác, nhưng ta cũng không còn cách nào khác, danh tiếng của ta là quan trọng nhất...”
Nàng ta đi khắp nơi kéo người kể lể, đến mức Đông Huân muốn ngăn cản mà không thể làm được, chỉ có thể nghe nàng ta tự mình nói ra toàn bộ sự thật không ai biết.
Đằng Việt đứng bất động, hoàn toàn sững sờ.
Quả nhiên tất cả những gì trước đây hắn nghĩ về nàng, đều là sai lầm và hỗn loạn.
Thế nhưng, chính vì những sai lầm đó, hắn lại tự tay đẩy nàng vào chỗ chết dưới lưỡi dao của bọn thổ phỉ...
Xe ngựa dừng lại dưới chân núi, Đằng Việt sai người chuẩn bị ít đồ ăn và nước uống rồi còn mang đến một hộp thuốc.
Hắn thấy sắc mặt của nàng tái nhợt, trong lòng không yên, cảm giác rằng nàng không chỉ bị thương ngoài da ở mu bàn tay mà thôi.
“Trừ vết thương trên tay, còn có chỗ nào khác bị thương không?” Hắn dò hỏi.
Nghe vậy, Đặng Như Uẩn ngước nhìn hắn một cái, nàng cảm nhận vết thương ở thắt lưng có lẽ đã trở nặng, cơn đau dần dần khiến đầu óc nàng trở nên mơ hồ.
Nhưng trước khi nàng kịp trả lời, bỗng nhiên bên ngoài có tiếng báo tin.
“Đại tướng quân, chúng ta đã bắt được tên đầu lĩnh của bọn thổ phỉ nhưng còn gặp phải một nhóm người khác.”
“Người nào?” Hắn cau mày hỏi.
Người lính thân tín bên ngoài lập tức dẫn người vào, không ngờ lại là đại nha hoàn của Dương Vưu Lăng – Đông Huân.
Đông Huân vừa nhìn thấy Đằng Việt liền quỳ xuống dập đầu.
“Nhị gia, may quá có ngài ở đây rồi! Bọn thổ phỉ đã xông vào va chạm với xe ngựa của tiểu thư, bọn chúng đánh giết hạ nhân của chúng nô khiến tiểu thư hoảng sợ vô cùng, tình trạng của tiểu thư lúc này thật sự không tốt, nô tỳ xin nhị gia hãy đến xem tiểu thư thế nào!”
Đông Huân vừa nói vừa dập đầu cầu xin, Đằng Việt không khỏi lên tiếng hỏi: “Nhị biểu muội bị thương sao?”
Nhưng Đông Huân không rõ tình hình, chỉ biết nói: “Tiểu thư lúc này tinh thần rất tệ, có lẽ nếu nhị gia ở bên, tiểu thư sẽ bình tĩnh hơn!”
Những lời nói này nghe thật kỳ lạ, dường như ẩn chứa điều gì khó nói ra.
Đằng Việt không khỏi do dự liếc nhìn người thê tử sắc mặt tái nhợt đứng bên cạnh.
Đặng Như Uẩn thấy vậy, vốn định nói lời gì đó nhưng rồi lại thôi.
“Ngài cứ đi đi, đừng để lỡ việc của biểu cô nương.”
Bên ngoài Đông Huân vẫn đang tha thiết cầu xin, Đằng Việt chợt nhớ lại những chuyện từng xảy ra giữa nàng và nhị biểu muội ở Hoàng phủ, chuyện đó cuối cùng lại kết thúc bằng việc nha hoàn nhảy xuống sông, ban đầu hắn còn nghĩ là do nàng mà ra.
Nhưng giờ đây nhìn lại tất cả những gì hắn từng nghĩ về nàng, có lẽ đều là sai lầm và ngộ nhận.
Nàng rõ ràng không muốn nói gì thêm với hắn, nếu như vậy, chẳng bằng đi hỏi nhị biểu muội cho rõ mọi chuyện.
Tuy nhiên, trước khi rời đi, Đằng Việt vẫn hỏi ý nàng trước.
"Vậy ta bây giờ đi một chuyến rồi sẽ quay lại ngay, được không?"
Hắn hỏi nàng, nàng khẽ “Ừm” một tiếng, rồi nói: “Tướng quân mau đi đi.”
Không biết vì sao, hắn mơ hồ cảm thấy tinh thần kiên cường mà nàng đang cố gắng duy trì giống như những hạt cát chảy qua kẽ tay, đang dần dần mất đi một cách lặng lẽ.
Hắn liền dặn dò Đông Minh: “Chăm sóc phu nhân cẩn thận,” rồi dưới sự thúc giục của Đông Huân, hắn nhanh chóng phi ngựa rời đi.
...
Đông Huân kể lại rằng tối hôm qua khi tên đại đương gia của bọn thổ phỉ lao xuống núi, đã tình cờ gặp xe ngựa của Dương gia đang đi qua.
Lũ thổ phỉ định cướp xe ngựa của Dương gia, bọn chúng xông vào đánh nhau với thị vệ của Dương gia, lũ thổ phỉ vô cùng hung ác, ra tay tàn nhẫn, mỗi nhát dao đều thấm đẫm máu, Dương Vưu Lăng trước giờ chưa từng thấy cảnh tượng kinh hoàng như vậy.
Ngay lúc người đánh xe cố gắng bảo vệ nàng ta thoát khỏi đó, hắn ta đột nhiên bị một mũi tên của thổ phỉ bắn xuyên qua ngã nhào ngay trước mặt Dương Vưu Lăng, máu văng đầy lên mặt nàng ta.
“... Cô nương sợ hãi đến mức thần trí trở nên mơ hồ, ngã khuỵu xuống đất không thể đứng dậy được, nô tỳ không biết phải làm thế nào cả!”
Đông Huân còn chưa nói hết, cô nương không chỉ vậy, mà trong miệng nàng ta còn không ngừng lẩm bẩm: “Ngải Liễu đến giết ta rồi, hồn ma của Ngải Liễu đến giết ta rồi!”
Nàng ta nghĩ rằng có thể gặp được Nhị gia, cô nương sẽ không còn sợ hãi nữa, Nhị gia cũng có thể sắp xếp người hộ tống cô nương về an toàn.
Không ngờ vừa đến sơn trại, hai người đã thấy Dương Vưu Lăng kéo tay binh lính của Đằng gia lần lượt trò chuyện với từng người.
Đằng Việt không nghe rõ nàng ta nói gì, nhưng Đông Huân thì sốt ruột không thôi liền vội vã tiến lên kéo nàng ta lại.
“Cô nương đừng nói nữa, Nhị gia ở đây rồi, Nhị gia sẽ bảo vệ cô nương!”
Đông Huân vừa trấn an vừa muốn đưa nàng ta ra ngoài gặp Đằng Việt.
Có lẽ gặp được biểu huynh, nàng ta sẽ bình tĩnh lại một chút.
Ai ngờ, khi Dương Vưu Lăng vừa nhìn thấy Đằng Việt lại không nhận ra hắn, chỉ cảm thấy trên người hắn có mùi máu tanh nên càng thêm hoảng sợ.
“Đừng giết ta, đừng giết ta! Ta không cố ý ép Ngải Liễu phải chết đâu!”
Giọng nàng ta sắc bén và hoảng loạn, nàng ta núp sau lưng Đông Huân run rẩy nói tiếp.
“Là nha hoàn đó làm vỡ đồ của Hoàng gia, vì để bảo toàn danh tiếng của ta, ta buộc phải trừng phạt nàng ta! Ta chỉ muốn đưa nàng ta đi gả cho người ta thôi, ta không muốn ép nàng ta phải chết...”
Nàng ta càng nói càng loạn, đầu đuôi lẫn lộn.
“Ta là khuê nữ chưa xuất giá, danh tiếng của ta là quan trọng nhất, mẫu thân bảo ta đổ hết mọi chuyện lên đầu cô nương Đặng thị kia! Chuyện này không liên quan đến ta, Ngải Liễu, đừng giết ta, tất cả đều là lỗi của Đặng thị kia! Là nàng không chịu thế tội cho ngươi, ngươi hãy đi giết nàng, hãy tìm nàng mà trả thù...”
Nàng ta thốt ra tất cả những lời này trong một hơi dài mà chưa kịp để Đằng Việt mở miệng hỏi.
Đằng Việt chỉ cảm thấy trong tai vang lên một tiếng ầm lớn.
“Nói lại một lần nữa?”
Dương Vưu Lăng lại càng sợ hãi, cả người nàng ta run rẩy không ngừng.
Đông Huân gần như bật khóc khẩn cầu nàng ta: “Cô nương đừng nói thêm những lời như vậy nữa! Đây là Nhị gia của Đằng gia, là biểu huynh của cô nương đấy, cô nương hãy tỉnh táo lại đi!”
Lời nói của Đông Huân tạm thời kéo thần trí của Dương Vưu Lăng quay trở lại.
Trong khi đó, tai của Đằng Việt vẫn vang vọng những gì nàng ta vừa nói, nhưng chưa kịp để hắn hỏi rõ, Dương Vưu Lăng đột nhiên lao đến nắm chặt lấy cánh tay của hắn.
“Nhị biểu ca, biểu ca! Mau cho người bảo vệ ta! Chuyện này không phải lỗi của ta, đều là lỗi của Đặng thị thôn dã quê mùa kia! Chính nàng không chịu thế tội cho Ngải Liễu... Biểu ca hãy đuổi nàng đi, đuổi nàng về nông thôn đi!”
Nàng ta liên tục nhắc đi nhắc lại rằng phải đuổi Đặng Như Uẩn đi, rồi dường như cảm thấy thế vẫn chưa đủ.
“Nàng ta vốn dĩ không xứng với biểu ca, hay là biểu ca hãy bỏ nàng đi? Như vậy sẽ không còn ai nghi ngờ ta nữa, dù sao sống chết của nàng ta cũng chẳng quan trọng!”
Dương Vưu Lăng vừa dứt lời thì thần trí lại tiếp tục rối loạn, nàng ta lao ra ngoài sân kéo tay binh lính giải thích.
“Các ngươi phải tin ta, Ngải Liễu thực sự đã trở thành hồn ma về đòi mạng ta rồi! Nàng ta hận ta vì đã gả nàng ta cho người khác, nhưng ta cũng không còn cách nào khác, danh tiếng của ta là quan trọng nhất...”
Nàng ta đi khắp nơi kéo người kể lể, đến mức Đông Huân muốn ngăn cản mà không thể làm được, chỉ có thể nghe nàng ta tự mình nói ra toàn bộ sự thật không ai biết.
Đằng Việt đứng bất động, hoàn toàn sững sờ.
Quả nhiên tất cả những gì trước đây hắn nghĩ về nàng, đều là sai lầm và hỗn loạn.
Thế nhưng, chính vì những sai lầm đó, hắn lại tự tay đẩy nàng vào chỗ chết dưới lưỡi dao của bọn thổ phỉ...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.