Ngọc Hợp Thành Đôi

Chương 38: Thừa Nhận

Pháp Thải

02/10/2024

Ước chừng qua một khắc, y nữ cuối cùng cũng xử lý xong vết thương của nàng.

Tuy sắc môi đã trắng bệch đến không còn chút huyết sắc nhưng nàng vẫn gắng gượng mà giữ lấy chút tinh thần.

Đằng Việt lập tức hỏi thăm lang trung cùng y nữ.

Lang trung bẩm báo: “Hồi bẩm tướng quân, phu nhân hiện tại đã không có gì đáng ngại, nhưng nếu muốn vết thương hồi phục nhanh hơn, chỉ e dược liệu tại hiệu thuốc ở Đồng Quan này khó mà hiệu nghiệm, tốt nhất là đến Tây An phủ mua ít thuốc tốt về dùng.”

“Vậy nếu giờ hồi Tây An, vết thương của thê tử chịu được không?” Hắn hỏi tiếp.

Lang trung đáp lời: “Nếu tướng quân có thể tìm được cỗ xe ngựa êm ái, lại cẩn thận bảo vệ phu nhân, đưa về Tây An phủ chữa trị thì không gì tốt hơn.”

Đằng Việt nghe xong liền vội vã đồng ý, chuẩn bị đi phân phó người.

Nhưng Đặng Như Uẩn lập tức lắc đầu, vội vàng đáp không cần.

Thân thể của nàng, nàng tự biết rõ hơn ai hết, gai gỗ đã rút ra, máu cũng đã ngừng chảy, về sau chỉ cần tĩnh dưỡng thêm chút thời gian là ổn thỏa, chẳng qua chỉ là cần dưỡng lâu hơn đôi chút.

Thế nhưng nàng đã nhận bạc của Lâm lão phu nhân khi rời Tây An phủ.

Nàng rời khỏi Tây An phủ đến điền trang này không chỉ để thay Dương Vưu Lăng gánh tội, mà còn là để tạm cắt đứt đoạn duyên với Đằng Việt. Nhưng nào ngờ tính đi tính lại chưa đến năm ngày lại phải quay về, như thế thì còn ra thể thống gì?

Nhận tiền của người, không thể không hoàn thành chuyện người nhờ cậy, đó là đạo lý hiển nhiên.

Đặng Như Uẩn lắc đầu nói: "Tướng quân không cần phiền phức như vậy, vết thương đã xử lý xong rồi nên không cần nhọc lòng thêm nữa.”

“Nhưng dược liệu ở Đồng Quan thiếu thốn, trong Tây An phủ có nhiều thứ tốt hơn, về cùng ta được chứ?” Giọng hắn bỗng trở nên dịu dàng, cúi xuống đến gần bên nàng.

Hắn vừa nói, lang trung cùng thê tử vội vã lui ra khỏi phòng.

Khoảng cách giữa hai người trở nên quá gần, Đặng Như Uẩn không quen với sự gần gũi ấy, hơi thở của cả hai như chạm khẽ vào nhau khiến nàng càng thêm lúng túng.

Nàng không tự chủ mà muốn lùi lại một chút, vừa khẽ động ý định thì hắn lập tức cất lời ngăn nàng lại.

“Nàng đừng cử động.” Hắn dường như còn căng thẳng hơn nàng, đôi mắt khẽ cụp xuống rồi nói tiếp: "Ta sẽ lùi lại.”

Đằng Việt lùi lại nửa bước nhưng ánh mắt hắn nhìn nàng vẫn đầy vẻ mong mỏi.

“Nàng đã mất quá nhiều máu, ta chỉ muốn đưa nàng về tìm danh y xem kỹ lại để đảm bảo mọi thứ an toàn.”



Hắn lại một lần nữa thuyết phục, vẫn mong nàng cùng mình hồi phủ.

Thế nhưng Đặng Như Uẩn chẳng qua chỉ là thiếp thất chứ không phải thê tử kết tóc với hắn.

Hắn không biết điều đó, nhưng sự đồng thuận giữa nàng và mẫu thân hắn là Lâm lão phu nhân không dễ dàng phá bỏ.

Nàng lại lắc đầu, còn khuyên hắn.

“Tướng quân không cần bận lòng như vậy, ta thật sự không sao, huống chi có cả Linh Lang ở đây nữa, ta mang theo trẻ nhỏ qua lại thực sự không tiện, thôi thì cứ thế đi.”

Nàng nói xong dường như nhớ ra điều gì.

“Chỉ là trang điền này quá hỗn loạn, lão phu nhân có dặn dò chỉnh lý nhưng ta còn chưa kịp thực hiện, dù cho có dọn dẹp cũng chưa ra dáng vẻ gì, tướng quân vẫn nên hồi phủ thôi. trời đã muộn, ta không giữ tướng quân lại.”

Lời vừa dứt, Đằng Việt sững sờ tại chỗ.

Nàng chẳng những không muốn theo hắn về mà còn khuyên hắn đừng vì nàng mà lưu lại nơi này.

Trong lòng Đằng Việt dâng lên một cảm giác chua xót, nặng nề như dòng nước ngầm trào dâng, khiến hắn nghẹn lời chẳng thể nói gì, đúng lúc ấy, tiểu Linh Lang len lén từ khe cửa chạy vào, vừa nhìn thấy cô cô đã vội vàng chạy đến bên giường.

Con bé nước mắt lã chã rơi: "Cô cô, sao cô cô lại chảy nhiều máu như vậy? Nhiều lắm, Linh Lang sợ lắm...”

Nàng chỉ khẽ vuốt ve đầu chấu gái, hơi thở gấp gáp nhưng vẫn dịu dàng an ủi.

“Vừa rồi có một chú chim sẻ bay vào đây, nó đánh nhau với con khác mà bị thương, đó là máu của con chim sẻ ấy, không phải máu của cô cô đâu.”

“Thật không, cô cô?”

“Thật đó, con xem này, cô cô đã không sao rồi.”

Đằng Việt đứng lặng không thể nói ra lời, từng cơn đau âm ỉ như muôn sợi tơ thắt chặt trong lòng, quặn xoắn lấy tâm can hắn.

Xin lỗi...

Nhưng giờ đây, đến cả câu xin lỗi hắn cũng không thể thốt lên.



Đêm ấy, Đằng Việt không lưu lại điền trang mà trở về Tây An.

Đặng Như Uẩn thấy hắn cuối cùng đã đi mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.



Đối với hắn, nàng thực sự chẳng quan trọng đến thế, hắn hẳn có những việc khác cần phải xử lý, trong thời gian ngắn sẽ không quay lại nữa.

Giữ một khoảng cách như thế này mới là điều phù hợp giữa hắn và nàng.

Còn những chuyện khác, Đặng Như Uẩn không còn đủ sức để suy nghĩ thêm, đêm ấy nàng mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.



Đằng Việt trở lại Tây An.

Lâm lão phu nhân vừa nghe được tin về đám thổ phỉ ở Bạch Phượng Sơn, thấy Đằng Việt hồi phủ liền bước tới hỏi ngay.

“Ta nghe nói hôm qua con lên Bạch Phượng Sơn diệt phỉ, có bị thương không?”

Không ngờ Đằng Việt mở miệng lại hỏi: "Mẫu thân không hỏi Như Uẩn thế nào sao?”

“Như Uẩn?” Lâm lão phu nhân chưa hề nghe qua việc Đặng Như Uẩn bị thổ phỉ bắt đi.

Đằng Việt chỉ bằng vài lời ngắn gọn kể lại sự tình rồi tự cười giễu bản thân, giọng nhỏ đến nỗi như đang thì thầm với chính mình.

“Con là một tướng quân mang binh nơi sa trường, thế mà để thê tử rơi vào cảnh như vậy.”

Lâm lão phu nhân kinh ngạc, còn Ngụy ma ma đứng bên cũng bất giác hít vào một hơi thật sâu.

Đột nhiên, Đằng Việt ngẩng đầu nhìn thẳng vào mẫu thân của mình.

“Chuyện của Hoàng gia vốn không liên quan gì đến nàng, thế nhưng chuyện cái chết của nha hoàn, di mẫu Dương gia vì muốn giữ gìn thanh danh cho nữ nhi mình đã truyền lời khắp thành rằng đó là lỗi của Như Uẩn, nhất mực đổ mọi tội danh lên đầu nàng, mẫu thân biết không?”

Đằng Việt kể lại việc Dương Vưu Lăng khi hoảng sợ đã thú nhận sự thật, nói rõ cho mẫu thân nghe.

Lâm lão phu nhân khẽ sững lại, chưa kịp đáp lời thì Ngụy ma ma bên cạnh đã vội vàng thay bà ta cất tiếng.

Ngụy ma ma vội vàng đáp: "Dương gia di phu nhân là người rất trọng mặt mũi, chuyện ấy vừa xảy ra, chúng ta chưa kịp phản ứng là bà ta đã nhanh chóng đẩy tội thay cho nữ nhi mình, lão nô cũng đã sai người đi làm rõ nhưng thế lực Dương gia quá lớn, không thể nào đối địch được.”

Bà ta muốn giúp Lâm lão phu nhân giải vây đôi chút, nhưng Dương gia đẩy trách nhiệm là một chuyện, còn việc Đằng gia thuận thế đưa Đặng Như Uẩn về quê lại càng khiến cho những lời đồn đại kia thêm phần xác thực, đó lại là một chuyện khác hẳn.

Lâm lão phu nhân thấy nhi tử mình im lặng, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào mình, bà ta cũng đành thẳng thắn mà thừa nhận.

“Ta quả thực đã nhận lời thỉnh cầu của di mẫu con, nghĩ đến việc Vưu Lăng dù sao cũng là một nữ tử chưa xuất giá, nếu chuyện này thật sự rơi lên đầu nàng sau này việc hôn nhân ắt sẽ vô cùng khó khăn.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Ngọc Hợp Thành Đôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook