Chương 38
Đa Lê
26/10/2022
Chương Chi Vi buông tay ra, Lục Đình Trấn khép lại vạt áo sơ mi. Anh chưa từng trải qua tình huống như thế này nhưng vẫn bình thản cài từng chiếc cúc một. Chương Chi Vi để móng tay, không dài không ngắn nhưng vừa nãy cô cào rất nặng tay, để lại ba đường màu đỏ trên ngực anh, làm nổi bật hai hạt đậu đỏ to nhỏ không đều.
Lục Đình Trấn nhìn vết cào: "Hai năm không gặp, em có thêm bản lĩnh rồi đấy.”
Anh không giận, vẫn cười tủm tỉm, hỏi: “Em đoán xem là ai báo cảnh sát? Anh chàng mắt xanh khờ khạo kia? Hay là cái cô Vivian ở ngoài kia?”
Chương Chi Vi rời khỏi giường: "Chú đến Coventry bao lâu rồi?”
Lục Đình Trấn quỳ một chân xuống đất, đi dép lê cho cô: "Chưa lâu lắm, nhưng chắc là lâu hơn em tưởng đấy.”
Rốt cuộc Lục Đình Trấn đã mở cửa phòng ngủ ra trước khi cánh cửa đáng thương đó bị đập rung cả nhà.
Áo sơ mi của anh chưa cài hết cúc, ống tay áo bị Chương Chi Vi túm chặt thành vết nhăn nhúm, căn phòng rất gọn gàng, nhìn không giống có người bị hại ở bên trong. Chương Chi Vi đi dép lê, ngồi ngay ngắn trên chiếc giường nhỏ, mắt cô rất đỏ, nhìn có vẻ vừa mới khóc xong.
Lục Đình Trấn phối hợp giơ hai tay lên, anh trình bày rành mạch với cảnh sát rằng anh đến thăm bạn gái, đúng là hai người vừa xảy ra một số tranh cãi, nhưng bây giờ đã giải quyết vấn đề xong xuôi...
Cảnh sát vẫn yêu cầu anh rời khỏi phòng ngủ.
Một nữ cảnh sát ở lại, nhìn Chương Chi Vi bằng ánh mắt quan tâm: "Cô vẫn ổn chứ?”
“Rất ổn, cảm ơn cô.” Chương Chi Vi nói: "Cảm ơn.”
Cô cảm ơn hai lần liền, nữ cảnh sát hỏi: “Người đàn ông ban nãy có làm tổn thương cô không?”
Chương Chi Vi ngây ngẩn giây lát, chậm chạp lắc đầu: "Không có.”
Cô nhớ lúc nãy Lục Đình Trấn đã nhắc đến Ryan và Vivian, nghĩ lại câu “Lâu hơn em tưởng”. Anh có quan hệ làm ăn với rất nhiều người Anh, anh luôn luôn có cách thoát thân, đến bây giờ cũng giống như vậy.
Cô không được tùy hứng.
Nữ cảnh sát xác nhận lại: “Có đúng vậy không?”
“Đúng vậy.” Chương Chi Vi đáp: "Đúng là ban nãy chúng tôi đã xảy ra cãi vã, xin lỗi, chắc là đã làm người khác hiểu lầm.”
Nữ cảnh sát không rời đi ngay, quan sát Chương Chi Vi tới khi chắc chắn trên người cô không có vết thương nào, trông cô rất ổn, có lẽ điều cô nói đúng là sự thật.
Họ thả Lục Đình Trấn, không làm khó anh. Lục Đình Trấn cũng phối hợp để cảnh sát khám người, trên người anh chỉ có ví tiền mà giấy tờ cần thiết, không có bất cứ vũ khí có thể gây thương tích nào, càng không có súng.
Những vị cảnh sát này rời khỏi đó trong tiếng xin lỗi của Lục Đình Trấn.
Vivian vẫn đứng ở dưới nhà, cô ấy đã cởi bao tay cao su, trong tay đang cầm cây lau nhà, nhìn Lục Đình Trấn với vẻ bất an.
Nhưng Lục Đình Trấn chỉ mỉm cười với cô ấy: "Mọi người đối xử với Jane rất tốt, cảm ơn mọi người đã thay tôi ở bên cô ấy.”
Vivian không đáp lại.
Trước khi lên tầng, Lục Đình Trấn cầm theo cặp nến long phượng trên bàn, người trong buổi tiệc đều bỏ quên nó, không ai thắp nến.
Mở cánh cửa phòng ngủ đáng thương vừa bị đập rầm rầm, Lục Đình Trấn đặt cặp nến lên trên bàn, nhìn về phía Chương Chi Vi ở trên giường.
Trông cô đã có khí sắc hơn lúc nãy nhiều, đôi má cũng ửng hồng, chỉ là vẫn không chịu lên tiếng, không chịu nói chuyện với anh.
Lục Đình Trấn lấy chiếc bật lửa bạc anh luôn mang theo bên mình, thắp sáng cặp nến.
Chất lượng của cặp nến này không tồi, không có khói đen và mùi lạ.
Lục Đình Trấn ngồi trên chiếc sofa màu lục sẫm, nhìn Chương Chi Vi: "Vi Vi, tôi đã đi tìm em suốt hai năm qua.”
“Thoạt tiên, họ nói em chết đuối dưới biển ở Malaysia, nói em lặn xuống biển rồi không lên bờ nữa. Tôi không tin, Vi Vi, tôi dạy em học bơi, tôi biết em bơi giỏi, em không thể nào chết ở đó.”
Sáp nến màu đỏ chảy dọc theo thân nến, như giọt lệ của mỹ nhân.
Lục Đình Trấn bình tĩnh thuật lại chuyện cũ, như thể anh chỉ là một người đứng bên ngoài quan sát: "Tôi đã đến Malaysia, đến đảo Pangkor, Kuala Lumpur, tôi đã cho thằng nhãi Hạ Thành Minh mấy cú đấm, tôi hận không thể chặt ngón tay cậu ta, một phát bắn chết cậu ta.”
“Tôi tìm được lịch sử cuộc gọi của hai người, tra ra được kế hoạch của hai người, lần theo đến Johor Bahru, chặn đường người đi giao giấy tờ tùy thân, lật tung cả bang Johor - Vi Vi, em có biết tôi đã tuyệt vọng đến nhường nào khi nhìn thấy túi xách của em không?”
Chương Chi Vi hỏi: “Túi xách gì?”
“Có một cô gái Hoa kiều bị sát hại, bên cạnh cô ấy là túi xách của em, mọi người đều cho đó là em. Tôi đã thu lượm thi thể, xây mộ dựng bia cho cô ấy. Vi Vi, tôi cũng nghĩ em thật sự đã chết.”
Chương Chi Vi im lặng.
Cuối cùng cô đã hiểu, vì sao Lục Đình Trấn lại tìm cô lâu như vậy.
Lục Đình Trấn cúi xuống, anh nói chầm chậm: “Tôi rất hối hận, Vi Vi, tôi hối hận vì đã dạy em bơi, hối hận vì đưa em đi du học Malaysia, hối hận... vì không cho em danh phận và địa vị đáng có.”
“Đợi đến khi em quay về Hồng Kông...” Lục Đình Trấn nói: "Em sẽ là bà Lục, người vợ duy nhất của tôi.”
“Chú Lục.” Chương Chi Vi ngắt lời anh: "Vì sao chú lại nghĩ rằng việc làm vợ chú là sự thỏa hiệp của tôi? Chẳng lẽ chú nghĩ tôi sẽ từ bỏ cái danh “Cô Chương” hoặc “Tiến sĩ Chương” tương lai để mang họ của chú, làm “Lục Chương Chi Vi”, làm “Bà Lục” ư?”
Lục Đình Trấn ngồi thẳng lại.
“Trước đây là tôi không hiểu chuyện.” Chương Chi Vi nói: "Chỉ chăm chăm muốn làm bà Lục, bây giờ thì hết rồi, tôi cảm thấy con đường mà chú vạch sẵn cho tôi rất tốt. Ra nước ngoài học tập, đăng ký đào tạo chuyên sâu ở Cambridge hoặc Oxford, học tiến sĩ... chưa biết chừng có thể gặp được người cùng chí hướng rồi kết hôn…”
“Chương Chi Vi!” Lục Đình Trấn hạ giọng gọi cả tên lẫn họ của cô. Anh cầm chiếc bật lửa của mình, nhận ra mình đang mất khống chế, anh dịu giọng, dỗ dành cô: “Vi Vi, đừng nói những lời làm tôi đau lòng, được không?”
Chương Chi Vi chưa bao giờ thấy anh tỏ ra yếu lòng.
Có trời mới biết lòng dạ của Lục Đình Trấn sắt đá nhường nào, sao anh có thể đau lòng cơ chứ.
Có lẽ anh chỉ tiếc rẻ vì mình tốn hết tâm tư, mà lại bồi dưỡng ra một đứa không yêu chủ cũ, vô ơn vô nghĩa như thế này mà thôi.
“Tôi biết trước đây tôi đã chịu nhiều ân huệ của chú, ông chủ Lục và bà Lục.” Chương Chi Vi nói: "Chú yên tâm, những thứ mà tôi thiếu chú tôi sẽ ghi nhớ, đợi đến khi tôi đi làm kiếm được tiền, tôi sẽ trả hết lại cho chú…”
Còn chưa nói xong, Lục Đình Trấn đã đứng lên, anh hỏi: “Em muốn cắt đứt quan hệ với tôi?”
“Tôi cứ ngỡ là trước đó tôi đã thể hiện rõ thái độ rồi.” Chương Chi Vi nói: "Chú Lục, à không ngài Lục, cảm ơn ngài và ông chủ Lục đã bằng lòng nhận nuôi tôi, nhưng tôi không muốn vì báo ơn mà dâng tặng cả đời mình.”
Lục Đình Trấn lại gần cô, anh không cười nữa, khóe môi mím chặt, đáy mắt toàn là nỗi thất vọng sâu sắc.
“Chỉ là báo ơn thôi sao?” Anh hỏi: "Chẳng phải em nói yêu tôi sao?”
Chương Chi Vi ưỡn thẳng sống lưng, trông cô như mầm cây nhỏ vươn mình cao cao.
Cô nói: “Là do trước đây tôi còn ít tuổi, không hiểu chuyện.”
Người Lục Đình Trấn lảo đảo chực ngã.
“Bây giờ hiểu chuyện rồi, cũng biết những lời nói trước đây đều là nhăng cuội.” Chương Chi Vi không nhìn anh, cô nhìn cặp nến long phượng cách đó không xa, dòng sáp đỏ ầng ậng, vẻ mặt cô không một cảm xúc: "Vẫn là ngài Lục nhìn xa trông rộng, chỉ rõ con đường đúng đắn cho tôi.”
Lục Đình Trấn đã đến bên cạnh cô, anh cúi xuống, duỗi tay nâng mặt cô lên.
“Vi Vi.” Lục Đình Trấn hỏi: “Em muốn cắt đứt thế nào?”
Chương Chi Vi đáp: “Tôi đã nói rồi, những gì chú tiêu tốn cho tôi, sau này tôi sẽ trả hết cho chú, cho tới khi chú hài lòng mới thôi.”
Lục Đình Trấn cúi đầu, ngón cái khẽ vuốt ve gò má của cô, cô đã gầy đến mức này. Tuy nhiên, quả thật cô đã thông minh hơn, mỗi một câu nói đều khiến anh nghẹn lời, mỗi một câu đều khiến anh muốn nổi điên.
“Trả thế nào? Tiền có thể trả hết, thế còn những thứ tôi đưa vào trong em?” Lục Đình Trấn hỏi: "Em định trả thế nào?”
“Chẳng phải những thứ đó đều bắn vào trong bao, vứt trong thùng rác rồi hay sao?” Chương Chi Vi nhìn anh bằng đôi mắt đen trắng rõ ràng: "Bản thân chú có sướng hay không? Giờ lại đến hỏi tôi?”
“Tôi chưa bao giờ nghe nói phụ nữ có thể ép buộc đàn ông làm chuyện ấy cả.” Chương Chi Vi nói: "Những chuyện anh tình tôi nguyện kia không cần nhắc lại nữa, nếu chú thật sự si mê cơ thể của tôi thì cũng không cần lòng vòng, cứ nói thẳng là được.”
Chương Chi Vi cúi đầu, bắt đầu kéo khóa áo, lạnh lùng nói: “Muốn làm thì cứ việc, không muốn làm thì đừng nói nhảm.”
Lục Đình Trấn ấn tay cô lại, trên cổ đã nổi gân xanh, anh gằn từng chữ một: “Em nghĩ, tôi tìm em bấy lâu nay chỉ để làm em sao?”
“Nếu không thì sao?” Chương Chi Vi hỏi ngược lại. Cô dần lấy lại lý trí từ trong cuộc trò chuyện này. Cuối cùng cô cũng hiểu ra, ai là người tỉnh táo nhất vào lúc này, người đó sẽ chiếm ưu thế trong cuộc trò chuyện này. “Thế ban nãy chú Lục hết ôm ấp lại hôn hít tôi, hóa ra không phải để ngủ với tôi sao? Để làm phép hả?”
Căn phòng này, anh không thể nán lại thêm một phút nào nữa, nếu không sớm muộn gì anh cũng bị cô chọc tức chết.
Lục Đình Trấn trực tiếp bế thốc cô lên, đi xuống dưới nhà. Vivian không còn ở đó nữa, chẳng ai biết cô ấy đã đi đâu.
Xe vẫn đậu yên trên đường cái bên ngoài căn nhà, lần này nó đã đường hoàng đỗ lại chính diện căn nhà.
Tài xế, lão Tứ vẫn ngồi chờ trên xe, nhìn thấy bóng người là họ xuống xe ngay tắp lự.
Cửa sổ xe đã mở hồi lâu, gió tuyết thổi vào bên trong, không còn mùi thuốc lá nữa. Có điều đầu xe bị lõm mất một mảng, là “Vết tích vẻ vang” của cú đâm xe trước đó. Lão Tứ mở cửa xe, Lục Đình Trấn cẩn thận bế Chương Chi Vi vào xe rồi đóng sập cửa lại.
Lục Đình Trấn bóp huyệt thái dương, hít thật sâu, anh cần phải bình tĩnh, phải bình tĩnh lại.
Lục Đình Trấn đứng trong gió tuyết để bình tĩnh lại, khi tâm trạng đã hòa hoãn, anh mở cửa định nói chuyện nghiêm túc với Vi Vi…
Anh chỉ nhìn thấy Chương Chi Vi vo tròn áo ngoài, lạnh lùng ném đi. Cơ thể trần trụi, vậy mà cô hoàn toàn không bận tâm, vẫn còn nói được, mỗi một âm tiết đều như một con dao: "Chẳng phải anh muốn tôi như thế này sao? Chú Lục?”
Lửa giận xộc lên trong tim.
Lục Đình Trấn đóng cửa xe cái “rầm”, anh quát hai người đang chuẩn bị mở cửa lên xe: “Đứng lại, nhắm mắt lùi ra sau. Dám nhìn một cái, tôi sẽ móc mắt hai người.”
Lão Tứ giật bắn cả người, trượt chân ngã phịch xuống đất, tài xế vội vàng túm cổ áo anh ta, nhờ lực nâng của lớp tuyết trên đất, kéo anh ta ra xa hai mét, cách xa chiếc xe kia. Sương tuyết chui vào cổ áo, dính vào bàn tọa của lão Tứ, lưng anh ta áp sát mặt đường đóng băng nhưng vẫn không hó hé nửa lời.
Lục Đình Trấn day huyệt thái dương, thở dài mấy tiếng. Cuối cùng, anh nghiêm mặt, mở cửa lên xe.
Khuôn mặt Chương Chi Vi vô cảm, lần này cô đã vo tròn quần lót ném lên mặt Lục Đình Trấn, vừa vặn ném trúng vào trán anh. Người Hồng Kông đều kiêng kỵ, người làm ăn càng mê tín hơn, đây là một chuyện cực kỳ xui xẻo.
Mảnh vải hình tam giác từ từ rơi xuống, Lục Đình Trấn chỉ nhìn Chương Chi Vi, ánh mắt vừa yêu vừa hận.
Chương Chi Vi nhắm mắt, cô đã chuẩn bị để ăn mắng. Cô chỉ muốn dùng những lời lẽ, những hành vi quá đáng để sỉ nhục anh, phản kháng anh.
Nhưng anh lại giữ im lặng.
Khoang xe tĩnh lặng một lúc lâu.
Chương Chi Vi mở mắt ra, nhìn thấy Lục Đình Trấn lẳng lặng ngồi trong xe. Xe không bật đèn, mọi thứ dựa hết vào ánh trăng màu tuyết ở ngoài cửa xe. Anh chỉ trầm mặc nhìn Chương Chi Vi, một lúc sau mới vươn tay sang chỗ cô.
Vòng tay anh chỉ có nỗi trống vắng.
“Vi Vi.” Lục Đình Trấn khẽ nói: "Hai năm rồi, ngay cả một cái ôm em cũng không muốn cho tôi sao?”
Lục Đình Trấn nhìn vết cào: "Hai năm không gặp, em có thêm bản lĩnh rồi đấy.”
Anh không giận, vẫn cười tủm tỉm, hỏi: “Em đoán xem là ai báo cảnh sát? Anh chàng mắt xanh khờ khạo kia? Hay là cái cô Vivian ở ngoài kia?”
Chương Chi Vi rời khỏi giường: "Chú đến Coventry bao lâu rồi?”
Lục Đình Trấn quỳ một chân xuống đất, đi dép lê cho cô: "Chưa lâu lắm, nhưng chắc là lâu hơn em tưởng đấy.”
Rốt cuộc Lục Đình Trấn đã mở cửa phòng ngủ ra trước khi cánh cửa đáng thương đó bị đập rung cả nhà.
Áo sơ mi của anh chưa cài hết cúc, ống tay áo bị Chương Chi Vi túm chặt thành vết nhăn nhúm, căn phòng rất gọn gàng, nhìn không giống có người bị hại ở bên trong. Chương Chi Vi đi dép lê, ngồi ngay ngắn trên chiếc giường nhỏ, mắt cô rất đỏ, nhìn có vẻ vừa mới khóc xong.
Lục Đình Trấn phối hợp giơ hai tay lên, anh trình bày rành mạch với cảnh sát rằng anh đến thăm bạn gái, đúng là hai người vừa xảy ra một số tranh cãi, nhưng bây giờ đã giải quyết vấn đề xong xuôi...
Cảnh sát vẫn yêu cầu anh rời khỏi phòng ngủ.
Một nữ cảnh sát ở lại, nhìn Chương Chi Vi bằng ánh mắt quan tâm: "Cô vẫn ổn chứ?”
“Rất ổn, cảm ơn cô.” Chương Chi Vi nói: "Cảm ơn.”
Cô cảm ơn hai lần liền, nữ cảnh sát hỏi: “Người đàn ông ban nãy có làm tổn thương cô không?”
Chương Chi Vi ngây ngẩn giây lát, chậm chạp lắc đầu: "Không có.”
Cô nhớ lúc nãy Lục Đình Trấn đã nhắc đến Ryan và Vivian, nghĩ lại câu “Lâu hơn em tưởng”. Anh có quan hệ làm ăn với rất nhiều người Anh, anh luôn luôn có cách thoát thân, đến bây giờ cũng giống như vậy.
Cô không được tùy hứng.
Nữ cảnh sát xác nhận lại: “Có đúng vậy không?”
“Đúng vậy.” Chương Chi Vi đáp: "Đúng là ban nãy chúng tôi đã xảy ra cãi vã, xin lỗi, chắc là đã làm người khác hiểu lầm.”
Nữ cảnh sát không rời đi ngay, quan sát Chương Chi Vi tới khi chắc chắn trên người cô không có vết thương nào, trông cô rất ổn, có lẽ điều cô nói đúng là sự thật.
Họ thả Lục Đình Trấn, không làm khó anh. Lục Đình Trấn cũng phối hợp để cảnh sát khám người, trên người anh chỉ có ví tiền mà giấy tờ cần thiết, không có bất cứ vũ khí có thể gây thương tích nào, càng không có súng.
Những vị cảnh sát này rời khỏi đó trong tiếng xin lỗi của Lục Đình Trấn.
Vivian vẫn đứng ở dưới nhà, cô ấy đã cởi bao tay cao su, trong tay đang cầm cây lau nhà, nhìn Lục Đình Trấn với vẻ bất an.
Nhưng Lục Đình Trấn chỉ mỉm cười với cô ấy: "Mọi người đối xử với Jane rất tốt, cảm ơn mọi người đã thay tôi ở bên cô ấy.”
Vivian không đáp lại.
Trước khi lên tầng, Lục Đình Trấn cầm theo cặp nến long phượng trên bàn, người trong buổi tiệc đều bỏ quên nó, không ai thắp nến.
Mở cánh cửa phòng ngủ đáng thương vừa bị đập rầm rầm, Lục Đình Trấn đặt cặp nến lên trên bàn, nhìn về phía Chương Chi Vi ở trên giường.
Trông cô đã có khí sắc hơn lúc nãy nhiều, đôi má cũng ửng hồng, chỉ là vẫn không chịu lên tiếng, không chịu nói chuyện với anh.
Lục Đình Trấn lấy chiếc bật lửa bạc anh luôn mang theo bên mình, thắp sáng cặp nến.
Chất lượng của cặp nến này không tồi, không có khói đen và mùi lạ.
Lục Đình Trấn ngồi trên chiếc sofa màu lục sẫm, nhìn Chương Chi Vi: "Vi Vi, tôi đã đi tìm em suốt hai năm qua.”
“Thoạt tiên, họ nói em chết đuối dưới biển ở Malaysia, nói em lặn xuống biển rồi không lên bờ nữa. Tôi không tin, Vi Vi, tôi dạy em học bơi, tôi biết em bơi giỏi, em không thể nào chết ở đó.”
Sáp nến màu đỏ chảy dọc theo thân nến, như giọt lệ của mỹ nhân.
Lục Đình Trấn bình tĩnh thuật lại chuyện cũ, như thể anh chỉ là một người đứng bên ngoài quan sát: "Tôi đã đến Malaysia, đến đảo Pangkor, Kuala Lumpur, tôi đã cho thằng nhãi Hạ Thành Minh mấy cú đấm, tôi hận không thể chặt ngón tay cậu ta, một phát bắn chết cậu ta.”
“Tôi tìm được lịch sử cuộc gọi của hai người, tra ra được kế hoạch của hai người, lần theo đến Johor Bahru, chặn đường người đi giao giấy tờ tùy thân, lật tung cả bang Johor - Vi Vi, em có biết tôi đã tuyệt vọng đến nhường nào khi nhìn thấy túi xách của em không?”
Chương Chi Vi hỏi: “Túi xách gì?”
“Có một cô gái Hoa kiều bị sát hại, bên cạnh cô ấy là túi xách của em, mọi người đều cho đó là em. Tôi đã thu lượm thi thể, xây mộ dựng bia cho cô ấy. Vi Vi, tôi cũng nghĩ em thật sự đã chết.”
Chương Chi Vi im lặng.
Cuối cùng cô đã hiểu, vì sao Lục Đình Trấn lại tìm cô lâu như vậy.
Lục Đình Trấn cúi xuống, anh nói chầm chậm: “Tôi rất hối hận, Vi Vi, tôi hối hận vì đã dạy em bơi, hối hận vì đưa em đi du học Malaysia, hối hận... vì không cho em danh phận và địa vị đáng có.”
“Đợi đến khi em quay về Hồng Kông...” Lục Đình Trấn nói: "Em sẽ là bà Lục, người vợ duy nhất của tôi.”
“Chú Lục.” Chương Chi Vi ngắt lời anh: "Vì sao chú lại nghĩ rằng việc làm vợ chú là sự thỏa hiệp của tôi? Chẳng lẽ chú nghĩ tôi sẽ từ bỏ cái danh “Cô Chương” hoặc “Tiến sĩ Chương” tương lai để mang họ của chú, làm “Lục Chương Chi Vi”, làm “Bà Lục” ư?”
Lục Đình Trấn ngồi thẳng lại.
“Trước đây là tôi không hiểu chuyện.” Chương Chi Vi nói: "Chỉ chăm chăm muốn làm bà Lục, bây giờ thì hết rồi, tôi cảm thấy con đường mà chú vạch sẵn cho tôi rất tốt. Ra nước ngoài học tập, đăng ký đào tạo chuyên sâu ở Cambridge hoặc Oxford, học tiến sĩ... chưa biết chừng có thể gặp được người cùng chí hướng rồi kết hôn…”
“Chương Chi Vi!” Lục Đình Trấn hạ giọng gọi cả tên lẫn họ của cô. Anh cầm chiếc bật lửa của mình, nhận ra mình đang mất khống chế, anh dịu giọng, dỗ dành cô: “Vi Vi, đừng nói những lời làm tôi đau lòng, được không?”
Chương Chi Vi chưa bao giờ thấy anh tỏ ra yếu lòng.
Có trời mới biết lòng dạ của Lục Đình Trấn sắt đá nhường nào, sao anh có thể đau lòng cơ chứ.
Có lẽ anh chỉ tiếc rẻ vì mình tốn hết tâm tư, mà lại bồi dưỡng ra một đứa không yêu chủ cũ, vô ơn vô nghĩa như thế này mà thôi.
“Tôi biết trước đây tôi đã chịu nhiều ân huệ của chú, ông chủ Lục và bà Lục.” Chương Chi Vi nói: "Chú yên tâm, những thứ mà tôi thiếu chú tôi sẽ ghi nhớ, đợi đến khi tôi đi làm kiếm được tiền, tôi sẽ trả hết lại cho chú…”
Còn chưa nói xong, Lục Đình Trấn đã đứng lên, anh hỏi: “Em muốn cắt đứt quan hệ với tôi?”
“Tôi cứ ngỡ là trước đó tôi đã thể hiện rõ thái độ rồi.” Chương Chi Vi nói: "Chú Lục, à không ngài Lục, cảm ơn ngài và ông chủ Lục đã bằng lòng nhận nuôi tôi, nhưng tôi không muốn vì báo ơn mà dâng tặng cả đời mình.”
Lục Đình Trấn lại gần cô, anh không cười nữa, khóe môi mím chặt, đáy mắt toàn là nỗi thất vọng sâu sắc.
“Chỉ là báo ơn thôi sao?” Anh hỏi: "Chẳng phải em nói yêu tôi sao?”
Chương Chi Vi ưỡn thẳng sống lưng, trông cô như mầm cây nhỏ vươn mình cao cao.
Cô nói: “Là do trước đây tôi còn ít tuổi, không hiểu chuyện.”
Người Lục Đình Trấn lảo đảo chực ngã.
“Bây giờ hiểu chuyện rồi, cũng biết những lời nói trước đây đều là nhăng cuội.” Chương Chi Vi không nhìn anh, cô nhìn cặp nến long phượng cách đó không xa, dòng sáp đỏ ầng ậng, vẻ mặt cô không một cảm xúc: "Vẫn là ngài Lục nhìn xa trông rộng, chỉ rõ con đường đúng đắn cho tôi.”
Lục Đình Trấn đã đến bên cạnh cô, anh cúi xuống, duỗi tay nâng mặt cô lên.
“Vi Vi.” Lục Đình Trấn hỏi: “Em muốn cắt đứt thế nào?”
Chương Chi Vi đáp: “Tôi đã nói rồi, những gì chú tiêu tốn cho tôi, sau này tôi sẽ trả hết cho chú, cho tới khi chú hài lòng mới thôi.”
Lục Đình Trấn cúi đầu, ngón cái khẽ vuốt ve gò má của cô, cô đã gầy đến mức này. Tuy nhiên, quả thật cô đã thông minh hơn, mỗi một câu nói đều khiến anh nghẹn lời, mỗi một câu đều khiến anh muốn nổi điên.
“Trả thế nào? Tiền có thể trả hết, thế còn những thứ tôi đưa vào trong em?” Lục Đình Trấn hỏi: "Em định trả thế nào?”
“Chẳng phải những thứ đó đều bắn vào trong bao, vứt trong thùng rác rồi hay sao?” Chương Chi Vi nhìn anh bằng đôi mắt đen trắng rõ ràng: "Bản thân chú có sướng hay không? Giờ lại đến hỏi tôi?”
“Tôi chưa bao giờ nghe nói phụ nữ có thể ép buộc đàn ông làm chuyện ấy cả.” Chương Chi Vi nói: "Những chuyện anh tình tôi nguyện kia không cần nhắc lại nữa, nếu chú thật sự si mê cơ thể của tôi thì cũng không cần lòng vòng, cứ nói thẳng là được.”
Chương Chi Vi cúi đầu, bắt đầu kéo khóa áo, lạnh lùng nói: “Muốn làm thì cứ việc, không muốn làm thì đừng nói nhảm.”
Lục Đình Trấn ấn tay cô lại, trên cổ đã nổi gân xanh, anh gằn từng chữ một: “Em nghĩ, tôi tìm em bấy lâu nay chỉ để làm em sao?”
“Nếu không thì sao?” Chương Chi Vi hỏi ngược lại. Cô dần lấy lại lý trí từ trong cuộc trò chuyện này. Cuối cùng cô cũng hiểu ra, ai là người tỉnh táo nhất vào lúc này, người đó sẽ chiếm ưu thế trong cuộc trò chuyện này. “Thế ban nãy chú Lục hết ôm ấp lại hôn hít tôi, hóa ra không phải để ngủ với tôi sao? Để làm phép hả?”
Căn phòng này, anh không thể nán lại thêm một phút nào nữa, nếu không sớm muộn gì anh cũng bị cô chọc tức chết.
Lục Đình Trấn trực tiếp bế thốc cô lên, đi xuống dưới nhà. Vivian không còn ở đó nữa, chẳng ai biết cô ấy đã đi đâu.
Xe vẫn đậu yên trên đường cái bên ngoài căn nhà, lần này nó đã đường hoàng đỗ lại chính diện căn nhà.
Tài xế, lão Tứ vẫn ngồi chờ trên xe, nhìn thấy bóng người là họ xuống xe ngay tắp lự.
Cửa sổ xe đã mở hồi lâu, gió tuyết thổi vào bên trong, không còn mùi thuốc lá nữa. Có điều đầu xe bị lõm mất một mảng, là “Vết tích vẻ vang” của cú đâm xe trước đó. Lão Tứ mở cửa xe, Lục Đình Trấn cẩn thận bế Chương Chi Vi vào xe rồi đóng sập cửa lại.
Lục Đình Trấn bóp huyệt thái dương, hít thật sâu, anh cần phải bình tĩnh, phải bình tĩnh lại.
Lục Đình Trấn đứng trong gió tuyết để bình tĩnh lại, khi tâm trạng đã hòa hoãn, anh mở cửa định nói chuyện nghiêm túc với Vi Vi…
Anh chỉ nhìn thấy Chương Chi Vi vo tròn áo ngoài, lạnh lùng ném đi. Cơ thể trần trụi, vậy mà cô hoàn toàn không bận tâm, vẫn còn nói được, mỗi một âm tiết đều như một con dao: "Chẳng phải anh muốn tôi như thế này sao? Chú Lục?”
Lửa giận xộc lên trong tim.
Lục Đình Trấn đóng cửa xe cái “rầm”, anh quát hai người đang chuẩn bị mở cửa lên xe: “Đứng lại, nhắm mắt lùi ra sau. Dám nhìn một cái, tôi sẽ móc mắt hai người.”
Lão Tứ giật bắn cả người, trượt chân ngã phịch xuống đất, tài xế vội vàng túm cổ áo anh ta, nhờ lực nâng của lớp tuyết trên đất, kéo anh ta ra xa hai mét, cách xa chiếc xe kia. Sương tuyết chui vào cổ áo, dính vào bàn tọa của lão Tứ, lưng anh ta áp sát mặt đường đóng băng nhưng vẫn không hó hé nửa lời.
Lục Đình Trấn day huyệt thái dương, thở dài mấy tiếng. Cuối cùng, anh nghiêm mặt, mở cửa lên xe.
Khuôn mặt Chương Chi Vi vô cảm, lần này cô đã vo tròn quần lót ném lên mặt Lục Đình Trấn, vừa vặn ném trúng vào trán anh. Người Hồng Kông đều kiêng kỵ, người làm ăn càng mê tín hơn, đây là một chuyện cực kỳ xui xẻo.
Mảnh vải hình tam giác từ từ rơi xuống, Lục Đình Trấn chỉ nhìn Chương Chi Vi, ánh mắt vừa yêu vừa hận.
Chương Chi Vi nhắm mắt, cô đã chuẩn bị để ăn mắng. Cô chỉ muốn dùng những lời lẽ, những hành vi quá đáng để sỉ nhục anh, phản kháng anh.
Nhưng anh lại giữ im lặng.
Khoang xe tĩnh lặng một lúc lâu.
Chương Chi Vi mở mắt ra, nhìn thấy Lục Đình Trấn lẳng lặng ngồi trong xe. Xe không bật đèn, mọi thứ dựa hết vào ánh trăng màu tuyết ở ngoài cửa xe. Anh chỉ trầm mặc nhìn Chương Chi Vi, một lúc sau mới vươn tay sang chỗ cô.
Vòng tay anh chỉ có nỗi trống vắng.
“Vi Vi.” Lục Đình Trấn khẽ nói: "Hai năm rồi, ngay cả một cái ôm em cũng không muốn cho tôi sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.