Ngọc Minh! Em Là Định Mệnh Của Anh!
Chương 29: Em Đã Biết Em Chỉ Xem Anh Như Là Anh Trai Thôi!
Thư Fuon
15/06/2015
Khả Liên được nhóm Ng.Minh đưa về khách sạn trước. Cô cùng ba người họ chờ nhóm Huy ở cổng.
Chiếc taxi dừng lại ở phía trước. NghI bước xuống từ phía phụ xe sau đó là Nhân phụ Huy đỡ Ng.Anh xuống ở băng ghế sau.
Vừa xuống thì Huy đã bế sốc Ng.Anh đi thẳng vào trong vụt qua mặt của Khả Liên. Khả Liên thấy nhói trong tim nhưng rõ là Huy không thuộc về cô, Huy đi cứu Ng.Anh chứ không cứu cô. Khả Liên gượng cười rồi cùng mọi người vào trong.
Ng.Anh được đặt trên chiếc giường lớn ở phòng Ng.Minh. Môi cô tái nhợt đi vì lạnh. Ng.Minh giúp cô thay đồ rồi đem cháo và thuốc mà Nghi vừa mua lại giường.
Ng.Anh dần tỉnh, thân thể cô bây giờ thấy rét run, cô lấy chiếc mềm cuộn tròn người vào đó. Khả Liên thấy vậy thì rất có lỗi với cô.
-Ngọc Anh ăn tí cháo và uống thuốc đi cho đỡ bệnh.- Ng.Minh đưa cho Ng.Anh tô cháo.
-Ừ- Ng.Anh nhận lấy.
Cô chỉ ăn từng miếng nhỏ, được vài muỗng thì không chịu ăn nữa.
-Ngọc Anh ăn hết đi nha- Ng.Minh dùng giọng ngọt dụ Ng.Anh (chị ơi! người ta bằng tuổi chị đấy).
-Không mình không muốn ăn.-Ng.Anh đẩy tô cháo ra xa.
-Ăn đi- Ng.Minh lại đưa tô cháo lại.
-Không mình không muốn ăn nữa mà.
Hết lời khuyên rồi, Ng.Minh đành phải dùng kế sách thôi.
-Nếu cậu không ăn hết thì mình sẽ kêu anh Huy qua đút đấy.
Ng.Anh vừa nghe vậy thì dựt phắt tô cháo ăn như chết đói đời nào. Nghi, Khả Liên ngồi ở ghế sofa cũng phải phì cười.
Ng.Anh vừa ăn xong thì Khả Liên đi đến đưa thuốc cho cô.
-Cậu uống đi.
Ng.Anh nhìn thấy Khả Liên thì giật mình. Cô quay đi qua chổ khác không nhận lấy thuốc.
-Mình xin lỗi! Cậu hãy tha lỗ cho mình.-Khả Liên cuối gầm mặt
-Tôi không thể tha lỗi cho cậu....-Ng.Anh vẫn nhìn về phía cửa sổ.
-Nè Khả Liên xin lỗi rồi thì cậu cũng nên tha lỗi đi chứ.- Ng.Minh lay tay Ng.Anh.
-Đúng đó! Em nên tha lỗi đi.-Nghi vừa tiến lại vừa nói.
-Tôi không thể tha lỗi cho cậu.....vì cậu không có lỗi với tôi- Ng.Anh quay đầu lại cười tươi.
-Con bé này.- Nghi cốc yêu Ng.Anh. Ngay cả Nghi còn tha thứ chẳng lẽ Ng.Anh lại để bụng.
-Cảm ơn cậu- Khả Liên ôm lấy Ng.Anh sục sùi khóc.
-Không có gì- Ng.Anh lấy tay vuốt vuốt lưng Khả Liên.
-Thôi qua phòng của thằng Minh đi, bàn về chuyện này.-Nghi lên tiếng ngăn cản màn xước mước của cả hai.
Ba người gật đầu rồi cùng Nghi qua phòng của Q.Minh.
*Cốc...Cốc*
Nghi gõ cửa xong thì mở ra và cùng ba người họ vào trong.
Trong phòng, bốn người Q.Minh, Nhân, Huy, Ng.Ký đã có mặt.
Ng.Minh, Ng.Anh, Khả Liên cuối chào rồi cùng Nghi lại sofa ngồi xuống.
-Tại sao em lại bị bắt?- Nhân thắc mắc hỏi.
-Em...em xin lỗi. Em chỉ định bắt Ngọc Anh nhưng sau đó bị Khả Linh phát hiện và sai người bắt em.- Khả Liên cuối gầm mặt nói lí nhí.
-Sao cô ta lại bắt em? Chẳng phải em là em gái của cô ta sao?- Nhân lại hỏi.
-Không! Mẹ em là vợ lẽ của ba em nên em không phải em chị ấy....chuyện này em cũng vừa biết thôi.
-Ừ- Nhân gật gù.
Q.Minh, Huy, Ng.Ký chẳng nói gì cùng chung một nét mặt giống nhau....LẠNH LÙNG, KHÔNG CẢM XÚC.
Ng.Minh quay qua cười với Khả Liên.
-Cậu đừng lo! Sau này mình, cậu và Ng.Anh là bạn thân nhất của nhau luôn.
-Ừ đúng đó- Ng.Anh cũng nắm tay Khả Liên.
-Không có chị sao?- Nghi hỏi làm Q.Minh, Huy, Nhân, Ng.Ký giậc mình.
-Tất nhiên là có.- Ng.minh chu chu cái mỏ lên làm tim ai đó lỡ một nhịp.
Bốn cô nàng nhìn nhau cười.
-Khả LIên nè nếu như cậu về mà không sống cùng với chị cậu thì hãy qua sống chung với mình nha.-Ng.Minh nhìn Khả Liên một cách cầu khẩn.
Khả Liên mỉm cười gật đầu. Ng.Anh, Nghi thấy Ng.Minh bất công thì cũng lên tiếng giành "QUYỀN LỢI"
-Nè cho tui/chị ở nữa chứ.
-Tất nhiên.- Ng.Minh phồng hai má lên cực kiêu.
-Em cho bạn em ở thì anh trai này sẽ ở đâu- Ng.Ký bất bình lên tiếng.
-Thì anh cũng có thể mua nhà khác.- Ng.Minh trả lời qua loa rồi quăng cho Ng.Ký cục lơ to đùng.
Ng.Ký hậm hực bậm môi trúc giận lên cái ghế.
-Mọi người. Bây giờ Khả Liên là bạn của em rồi vậy bạn ấy có thể đi chung với mình chứ?- Ng.Minh nhìn một lượt.
-Đồng ý- Ng.Anh/Nghi đồng thanh.
-Anh Nhân- Ng.Minh quay qua nhìn Nhân
-Ừ-Nhân vui vẻ đồng ý.
-Anh hai. anh Huy- Lại nhìn sang Huy, Ng.Ký
Hai người không nói gì chỉ gật đầu.
-Anh Minh- Ng.Minh e dè khi hỏi Q.Minh. ANh là "đấn tối cao" chỉ cần anh không đầng ý thì cả nhóm cũng bó tay.
-......Tùy em-Q.Minh nói làm Ng.Minh mừng rỡ.
Chỉ cần cô vui thì chuyện này có là gì đối với anh.
-Phòng tôi đã thuê thêm một cái để ở cho thoải mái.- Q.Minh tiếp lời.
Anh vừa dứt câu thì cả nhóm nháo nhào lên.
-Tao ở chung với vợ tao- Nhân.
-Biến....Tao ở chung với Khả Liên- Nghi.
-Em ở chung với Ngọc Anh/Ngọc Minh- NgMinh/Ng.Anh
-.....
-.....
-.....
-IM- Ng.Ký lên tiếng.
Anh lấy trong tủ ra một tờ giấy xé thành 8 miếng nhỏ, và ghi số vào trong. Anh trộn lại và thẩy nó ra bàn.
-Công bằng.-Ng.Ký nói xong thì bóc lấy một tờ.
Cả nhóm thấy vậy cũng không phản đối mỗi người bóc lấy.
-Số 2- Nhân đưa tờ giấy lên.
-Á sao tao lại ở chung với nó.- Nghi đưa tờ giấy của mình lên....số 2
-Em số 1- Ng.Anh hồn nhiên nói
-Em với anh có duyên nhỉ- Huy cười ma mị.
-Số 4- Q.Minh đặt tờ giấy lên bàn.
Ng.Minh vừa nghe số bốn thì hoảng hồn ghì chặt lấy tờ giấy. Nghi thấy lạ thì cô gằn tay cô ra, vừa lấy được tờ giấy nghi mở ra cùng Ng.Anh và Khả Liên xem.
Vừa xem xong thì ba người cười như điên.
-S...số...b...ốn- Ng.Anh vừa cười vừa nói.
Ng.Minh chỉ cuối gầm mặt.
Khả Liên cười một lúc thấy lạ lạ số của cô là số 3 mà ba người kia thì không trùng số. Cô nhìn Ng.Ký, hai ánh mắt chạm vào nhau, hai người đồng loạt thu lại Ng.Ký nhìn chổ khác còn Khả Liên thì cuối mặt xuống.
-Đi ăn- Q.minh nói rồi đi ra ngoài.
Cũng đúng! Cả ngày cả nhóm chưa có gì vào bụng. Cả nhóm liền kéo nhau xuống khu nhà hàng của khách sạn bắt đầu đánh chén.
Sau khi ăn xong mọi người kéo về phòng nghỉ ngơi còn lại Huy và Khả Liên là người sau cùng.
Huy định đi ra thì Khả Liên gọi lại.
-Anh Huy.
-Có chuyện gì-Huy nhíu mày.
-Em có chuyện muốn nói.- Khả Liên ấp úng.
-Ừ nói đi- Huy lãnh khốc nhìn Khả Liên.
-Anh thích....Ngọc Anh?
-Liên quan?
-À...anh đừng lo. Lúc trước em có tình cảm với anh nhưng bây giờ em biết nó chỉ là tình cảm anh em thôi.
-Ừ...Em gái ngoan- Huy mỉm cười xoa đầu cô.
-Em xem anh là anh trai của em.
-Ừ...Anh lên trước.
Khả Liên mỉm cười gật đầu.
Huy đi khuất bóng thì Khả Liên nhắm mắt lại hình ảnh Huy hiện lên rồi mờ dần đi thay thế đó một hình ảnh mờ ảo.
Khả Liên mở mắt mỉm cười.
-Em đã biết em chỉ xem anh là anh trai thôi!
Chiếc taxi dừng lại ở phía trước. NghI bước xuống từ phía phụ xe sau đó là Nhân phụ Huy đỡ Ng.Anh xuống ở băng ghế sau.
Vừa xuống thì Huy đã bế sốc Ng.Anh đi thẳng vào trong vụt qua mặt của Khả Liên. Khả Liên thấy nhói trong tim nhưng rõ là Huy không thuộc về cô, Huy đi cứu Ng.Anh chứ không cứu cô. Khả Liên gượng cười rồi cùng mọi người vào trong.
Ng.Anh được đặt trên chiếc giường lớn ở phòng Ng.Minh. Môi cô tái nhợt đi vì lạnh. Ng.Minh giúp cô thay đồ rồi đem cháo và thuốc mà Nghi vừa mua lại giường.
Ng.Anh dần tỉnh, thân thể cô bây giờ thấy rét run, cô lấy chiếc mềm cuộn tròn người vào đó. Khả Liên thấy vậy thì rất có lỗi với cô.
-Ngọc Anh ăn tí cháo và uống thuốc đi cho đỡ bệnh.- Ng.Minh đưa cho Ng.Anh tô cháo.
-Ừ- Ng.Anh nhận lấy.
Cô chỉ ăn từng miếng nhỏ, được vài muỗng thì không chịu ăn nữa.
-Ngọc Anh ăn hết đi nha- Ng.Minh dùng giọng ngọt dụ Ng.Anh (chị ơi! người ta bằng tuổi chị đấy).
-Không mình không muốn ăn.-Ng.Anh đẩy tô cháo ra xa.
-Ăn đi- Ng.Minh lại đưa tô cháo lại.
-Không mình không muốn ăn nữa mà.
Hết lời khuyên rồi, Ng.Minh đành phải dùng kế sách thôi.
-Nếu cậu không ăn hết thì mình sẽ kêu anh Huy qua đút đấy.
Ng.Anh vừa nghe vậy thì dựt phắt tô cháo ăn như chết đói đời nào. Nghi, Khả Liên ngồi ở ghế sofa cũng phải phì cười.
Ng.Anh vừa ăn xong thì Khả Liên đi đến đưa thuốc cho cô.
-Cậu uống đi.
Ng.Anh nhìn thấy Khả Liên thì giật mình. Cô quay đi qua chổ khác không nhận lấy thuốc.
-Mình xin lỗi! Cậu hãy tha lỗ cho mình.-Khả Liên cuối gầm mặt
-Tôi không thể tha lỗi cho cậu....-Ng.Anh vẫn nhìn về phía cửa sổ.
-Nè Khả Liên xin lỗi rồi thì cậu cũng nên tha lỗi đi chứ.- Ng.Minh lay tay Ng.Anh.
-Đúng đó! Em nên tha lỗi đi.-Nghi vừa tiến lại vừa nói.
-Tôi không thể tha lỗi cho cậu.....vì cậu không có lỗi với tôi- Ng.Anh quay đầu lại cười tươi.
-Con bé này.- Nghi cốc yêu Ng.Anh. Ngay cả Nghi còn tha thứ chẳng lẽ Ng.Anh lại để bụng.
-Cảm ơn cậu- Khả Liên ôm lấy Ng.Anh sục sùi khóc.
-Không có gì- Ng.Anh lấy tay vuốt vuốt lưng Khả Liên.
-Thôi qua phòng của thằng Minh đi, bàn về chuyện này.-Nghi lên tiếng ngăn cản màn xước mước của cả hai.
Ba người gật đầu rồi cùng Nghi qua phòng của Q.Minh.
*Cốc...Cốc*
Nghi gõ cửa xong thì mở ra và cùng ba người họ vào trong.
Trong phòng, bốn người Q.Minh, Nhân, Huy, Ng.Ký đã có mặt.
Ng.Minh, Ng.Anh, Khả Liên cuối chào rồi cùng Nghi lại sofa ngồi xuống.
-Tại sao em lại bị bắt?- Nhân thắc mắc hỏi.
-Em...em xin lỗi. Em chỉ định bắt Ngọc Anh nhưng sau đó bị Khả Linh phát hiện và sai người bắt em.- Khả Liên cuối gầm mặt nói lí nhí.
-Sao cô ta lại bắt em? Chẳng phải em là em gái của cô ta sao?- Nhân lại hỏi.
-Không! Mẹ em là vợ lẽ của ba em nên em không phải em chị ấy....chuyện này em cũng vừa biết thôi.
-Ừ- Nhân gật gù.
Q.Minh, Huy, Ng.Ký chẳng nói gì cùng chung một nét mặt giống nhau....LẠNH LÙNG, KHÔNG CẢM XÚC.
Ng.Minh quay qua cười với Khả Liên.
-Cậu đừng lo! Sau này mình, cậu và Ng.Anh là bạn thân nhất của nhau luôn.
-Ừ đúng đó- Ng.Anh cũng nắm tay Khả Liên.
-Không có chị sao?- Nghi hỏi làm Q.Minh, Huy, Nhân, Ng.Ký giậc mình.
-Tất nhiên là có.- Ng.minh chu chu cái mỏ lên làm tim ai đó lỡ một nhịp.
Bốn cô nàng nhìn nhau cười.
-Khả LIên nè nếu như cậu về mà không sống cùng với chị cậu thì hãy qua sống chung với mình nha.-Ng.Minh nhìn Khả Liên một cách cầu khẩn.
Khả Liên mỉm cười gật đầu. Ng.Anh, Nghi thấy Ng.Minh bất công thì cũng lên tiếng giành "QUYỀN LỢI"
-Nè cho tui/chị ở nữa chứ.
-Tất nhiên.- Ng.Minh phồng hai má lên cực kiêu.
-Em cho bạn em ở thì anh trai này sẽ ở đâu- Ng.Ký bất bình lên tiếng.
-Thì anh cũng có thể mua nhà khác.- Ng.Minh trả lời qua loa rồi quăng cho Ng.Ký cục lơ to đùng.
Ng.Ký hậm hực bậm môi trúc giận lên cái ghế.
-Mọi người. Bây giờ Khả Liên là bạn của em rồi vậy bạn ấy có thể đi chung với mình chứ?- Ng.Minh nhìn một lượt.
-Đồng ý- Ng.Anh/Nghi đồng thanh.
-Anh Nhân- Ng.Minh quay qua nhìn Nhân
-Ừ-Nhân vui vẻ đồng ý.
-Anh hai. anh Huy- Lại nhìn sang Huy, Ng.Ký
Hai người không nói gì chỉ gật đầu.
-Anh Minh- Ng.Minh e dè khi hỏi Q.Minh. ANh là "đấn tối cao" chỉ cần anh không đầng ý thì cả nhóm cũng bó tay.
-......Tùy em-Q.Minh nói làm Ng.Minh mừng rỡ.
Chỉ cần cô vui thì chuyện này có là gì đối với anh.
-Phòng tôi đã thuê thêm một cái để ở cho thoải mái.- Q.Minh tiếp lời.
Anh vừa dứt câu thì cả nhóm nháo nhào lên.
-Tao ở chung với vợ tao- Nhân.
-Biến....Tao ở chung với Khả Liên- Nghi.
-Em ở chung với Ngọc Anh/Ngọc Minh- NgMinh/Ng.Anh
-.....
-.....
-.....
-IM- Ng.Ký lên tiếng.
Anh lấy trong tủ ra một tờ giấy xé thành 8 miếng nhỏ, và ghi số vào trong. Anh trộn lại và thẩy nó ra bàn.
-Công bằng.-Ng.Ký nói xong thì bóc lấy một tờ.
Cả nhóm thấy vậy cũng không phản đối mỗi người bóc lấy.
-Số 2- Nhân đưa tờ giấy lên.
-Á sao tao lại ở chung với nó.- Nghi đưa tờ giấy của mình lên....số 2
-Em số 1- Ng.Anh hồn nhiên nói
-Em với anh có duyên nhỉ- Huy cười ma mị.
-Số 4- Q.Minh đặt tờ giấy lên bàn.
Ng.Minh vừa nghe số bốn thì hoảng hồn ghì chặt lấy tờ giấy. Nghi thấy lạ thì cô gằn tay cô ra, vừa lấy được tờ giấy nghi mở ra cùng Ng.Anh và Khả Liên xem.
Vừa xem xong thì ba người cười như điên.
-S...số...b...ốn- Ng.Anh vừa cười vừa nói.
Ng.Minh chỉ cuối gầm mặt.
Khả Liên cười một lúc thấy lạ lạ số của cô là số 3 mà ba người kia thì không trùng số. Cô nhìn Ng.Ký, hai ánh mắt chạm vào nhau, hai người đồng loạt thu lại Ng.Ký nhìn chổ khác còn Khả Liên thì cuối mặt xuống.
-Đi ăn- Q.minh nói rồi đi ra ngoài.
Cũng đúng! Cả ngày cả nhóm chưa có gì vào bụng. Cả nhóm liền kéo nhau xuống khu nhà hàng của khách sạn bắt đầu đánh chén.
Sau khi ăn xong mọi người kéo về phòng nghỉ ngơi còn lại Huy và Khả Liên là người sau cùng.
Huy định đi ra thì Khả Liên gọi lại.
-Anh Huy.
-Có chuyện gì-Huy nhíu mày.
-Em có chuyện muốn nói.- Khả Liên ấp úng.
-Ừ nói đi- Huy lãnh khốc nhìn Khả Liên.
-Anh thích....Ngọc Anh?
-Liên quan?
-À...anh đừng lo. Lúc trước em có tình cảm với anh nhưng bây giờ em biết nó chỉ là tình cảm anh em thôi.
-Ừ...Em gái ngoan- Huy mỉm cười xoa đầu cô.
-Em xem anh là anh trai của em.
-Ừ...Anh lên trước.
Khả Liên mỉm cười gật đầu.
Huy đi khuất bóng thì Khả Liên nhắm mắt lại hình ảnh Huy hiện lên rồi mờ dần đi thay thế đó một hình ảnh mờ ảo.
Khả Liên mở mắt mỉm cười.
-Em đã biết em chỉ xem anh là anh trai thôi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.