Ngọc Minh! Em Là Định Mệnh Của Anh!
Chương 74: Muốn Cưới Thì Ta Cho Cưới
Thư Fuon
14/01/2016
-Quỳ xuống! Một giọng nói đầy uy lực vang lên. Nhóm Nhân, Quốc Minh
và Khả Linh đưa mắt nhìn nơi phát ra giọng nói ấy. Họ vừa nhìn thấy một
người đàn ông thì liền im bặt.
Ông Nhất Phàm hiên ngang đứng ở cửa chính. Gương mặt ông chẳng biểu lộ cảm xúc gì ngoài sự lạnh giá đến tột độ. Ông từ từ bước xuống bậc thang, ánh mắt lãnh băng của ông dán chặt vào gương mặt anh tuấn của Quốc Minh.
-Chúng con chào bác ạ- Tất cả đồng thanh.
Ông nhìn lướt qua từng người một rồi gật đầu.
-Đã là đàn ông thì nên giữ đúng lời của mình. Chọn con đường ngắn nhưng nó có vằng cũng phải đi đừng bao giờ quay đầu lại.
-Con muốn cưới Khả Linh thì có gì sai chứ ba.- Anh cau mày.
-Im!- Ông trừng mắt.
-Con chẳng thấy gì sai cả, con...
*Chát*
-Bất hiếu!
Ông Nhất Phàm vun tay tát vào mặt anh. Mọi người nín bặt, họ há hốc mồm nhìn ông. Quốc Minh đưa tay lên khóe môi của mình, khi lấy tay ra anh nhìn thấy vệt máu tươi bám ở ngón tay trỏ.
-Con còn dám nói! Từ khi mẹ con qua đời đến nay ta chưa bao giờ đánh con dù con nghịch ngợm, không vâng lời. Nhưng hôm nay ta đánh con cho con nhớ, ta đánh để con thấy được chính bản thân đã làm sai. Dù bận rộn đến đâu, ta cũng dành thời gian chăm sóc cho con. Ta muốn con có cha bên cạnh đồng thời cũng cảm nhận được mẹ luôn bên con. Ta biết, con không được như những đứa trẻ khác. Từ khi vừa chào đời đã mất mẹ, không có mẹ thương yêu. Vì thế ta luôn dành cho con những gì tốt đẹp nhất từ vật chất đến cả tin thần nhưng con làm ta quá thất vọng.
-Ba...là con sai, con sai rồi!
-Thừa lúc này em vào trong đi- Nghi hối thúc Ngọc Anh.
-Ơ...dạ- Ngọc Anh nhìn xung quanh xem có ai để ý gì không rồi từ từ lẻn vào trong biệt thự.
Khả Linh cau mày rồi nhìn theo Ngọc Anh, ả lưỡng lự một lúc rồi vào trong.
Ông chìa tay ra trước mặt anh.
-Đứng dậy đi!
Anh nắm chặt tay ông rồi đứng dậy.
-Con xin lỗi ba.
-Không cần đâu, nếu con muốn làm theo ý mình thì làm đi. Xem như...ta chưa từng có đứa con này.
Ông nói rồi quay lưng bước đi.
-BA...
-Bác- Nghi gọi ông.
Ông Nhất Phàm dừng chân, ông quay sang nhìn cô.
-Có chuyện gì?
-Thưa bác, con biết bác đã rất vất vả. Vừa làm cha và vừa làm mẹ của Quốc Minh. Con cũng mất mẹ từ nhỏ nên con hiểu cảm giác đó trống trải như thế nào. Con xin bác, bác là người thân duy nhất của Quốc Minh, bác đừng bỏ cậu ấy mà.- Nghi năn nỉ ông.
-Phải đó bác, bác đừng để Quốc Minh một mình. Cậu ấy đã mất trí nhớ là một cực hình rồi- Nhân ghì vai Nghi.
Nghi bước đến gần ông và thì thầm.
-Con muốn nói chuyện riêng với bác.
-Được, vào phòng đi!
Ông nhìn Quốc Minh lần nữa, khẽ lắc đầu rồi quay đi.
Nghi nhìn Nhân, Huy và Ngọc Ký. Cô mỉm cười rồi theo sau ông.
Ngọc Ký bước đến vỗ vai Quốc Minh.
-Rồi mày sẽ hiểu!
...
-Con muốn nói gì?
Ông tựa người vào chiếc ghế đệm lớn ở bàn làm việc.
Môi Nghi cong lên tạo thành một nụ cười, cô nhẹ nhàng nói với ông.
-Bác đã biết chuyện trong thuốc có chất gây nghiện?
-Đúng!
-Con đã điều chế được loại thuốc giảm đau đầu và có thể tránh chất nghiện. Bác cứ yên tâm cho cậu ấy cưới Khả Linh. Chuyện gì đến thì nó sẽ đến.
-Như thế chẳng khác nào làm xấu mặt nhà họ Lý này.- Ông cau có.
-Không đâu, những người khách đó sẽ dồn hết sự chú ý cho cô dâu...
...
Ngọc Anh nhìn dáo dác xung quanh rồi lẻn vào phòng riêng của Quốc Minh. Cô bắt đầu lục lọi tìm lọ thuốc ở khắp nơi.
-Sao không có vậy chứ?
Ngọc Anh nhìn tổng quát căn phòng, chợt cô thấy còn một chỗ chưa tìm. Cô nhanh chóng chạy đến tủ đầu giường tìm kiếm.
Lúc vừa mở ra, Ngọc Anh thấy rất nhiều hình của Ngọc Minh và Quốc Minh. Cô còn thấy chiếc đồng hồ đôi của anh và Ngọc Minh nữa.
Ngọc Anh sực nhớ, hình như lúc Ngọc Minh định tự tử ném chiếc đồng hồ đi thì cô có nhặt và đem cất.
-Chắc nó cũng có ích chứ nhỉ?- Cô vội cho chiếc đồng hồ vào túi.
Điều may mắn hơn nữa là cô đã tìm được lọ thuốc của Quốc Minh. Ngọc Anh mừng quýnh, cô hí hửng tráo hai lọ thuốc với nhau. Ngọc Anh vừa ra mở cửa thì gặp ngay Khả Linh đã đứng ở đó từ bao giờ. Ả nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống rồi nắm chặt cổ tay cô gằn từng chữ.
-Cô làm gì ở đây?
-Tôi...tôi...- Ngọc Anh lắp bắp.
-Cô làm chuyện mờ ám gì hả?- Ả xiếc chặt tay hơn.
-Tôi không có!
-Được thôi, mau xuống đây với tôi.
Nói rồi ả kéo tay cô đi sòng sọc xuống lầu.
Ả đẩy cô xuống sofa. Quốc Minh, Hiếu Nhân, Khắc Huy và Ngọc Ký đều cau mày khó hiểu.
-Cô làm gì Ngọc Anh vậy hả?- Huy chắn trước Ngọc Anh.
-Anh nên hỏi cô ta đi, cô ta vào phòng riêng của Quốc Minh để làm gì?- Khả Linh vênh mặt.
-Tôi...tôi...- Ngọc Anh ấp úng.
-Là ta gọi Ngọc Anh đấy.
Hết thảy mọi người đều nhìn về phía phát ra tiếng nói ấy.
Ông Nhất Phàm và Gia Nghi đang bước xuống bậc thang. Ông liếc mắt ngang Khả Linh rồi nói với mọi người.
-Ta gọi Ngọc Anh lấy đồng hồ của Quốc Minh!
Ngọc Anh thở phào, tay cô run run đưa cho ông chiếc đồng hồ.
-Dạ...của bác...đây ạ...
Ông cầm lấy rồi nhìn Quốc Minh và nói.
-Ta suy nghĩ rồi, hôn lễ của con và...Khả Linh sẽ được cử hành vào đầu tuần sau.
-Không cần gấp thế đâu ba.- Anh từ chối.
-Nhưng ta muốn thế...
...
Ngọc Minh ngồi ở cửa sổ. Dù tình trạng của cô đã tốt hơn rất nhiều nhưng cô vẫn cứ im lặng chẳng nói chuyện với một ai.
Khả Liên vào phòng, vừa thấy cô Khả Liên liền mỉm cười.
-Mình đem nước ép cho cậu đây!
Ngọc Minh nhìn Khả Liên rồi lại nhìn ra ngoài cửa sổ.
-Cậu thấy trong người thế nào, mệt trong người sao?
-Không sao, mình không sao hết.
-Mình xin lỗi- Khả Liên ôm chầm lấy cô- Mình không giúp gì được cho cậu hết.
-Cậu đừng như thế- Cô buông Khả Liên ra và nắm đôi tay đang dần lạnh ngắt của Khả Liên.- Hứa với mình, quay lại với anh mình nha!
-Mình chưa biết được, mình không thể nào tin được, Ngọc Ký lại trở nên khác thường như vậy.- Tự nhiên Khả Liên bật khóc.
-Mình biết cậu yêu anh ba mình nhiều lắm, cậu đừng khóc nữa.
-Cậu muốn đi đâu không?- Khả Liên đưa tay lau hai hàng nước mắt.
-Không đâu, mình muốn ở trong phòng. Mình không muốn khi ra ngoài lại thấy chuyện không nên thấy.
*King...Kong...*
Tiếng chuông cửa vang lên, Khả Liên mỉm cười với cô rồi xuống mở cửa. Khả Liên vừa mở cửa ra thì gặp ngay nhóm Nhân đang đứng ở phía trước.
-Lại là các người sao?
-Tụi chị có thể vào không?- Nghi lên tiếng.
-Được thôi!- Khả Liên nói rồi mở cổng to ra.
Ba chiếc xe chạy vào và dừng trước sân. Nghi, Nhân, Huy và Ngọc Anh vào trước còn Ngọc Ký ở lại. Anh nhìn Khả Liên, phải nói anh rất nhớ cô. Anh luôn muốn tự tay chăm sóc cho cô và Ngọc Minh nhưng trong tình thế này thì chưa được.
Anh níu tay Khả Liên lại ôm cô vào lòng.
-Anh xin lỗi!
Khả Liên vùng vẫy thoát khỏi anh, cô nhìn anh rồi vào nhà.
-Anh chẳng có lỗi đâu.
...
Ngọc Minh ở trong phòng, cô đã uống hết ly nước ép rồi. Nghĩ đi nghĩ lại thì lâu rồi cô chưa ra sân chơi, không biết những chậu hoa kiểng của cô đã ra sao. Nghĩ vậy Ngọc Minh liền xuống nhà sẵn tiện đem luôn ly nước ép xuống dưới.
-Cái gì? Không thể nào!- Giọng Khả Liên đầy bức xúc.
-Chuyện cũng đã lỡ rồi chị không biết nên làm thế nào hết- Nghi thở dài.
-Mình không thể nói cho cậu biết sớm được, xin lỗi cậu nhiều lắm.- Ngọc Anh hối lỗi cúi đầu.
-Điều đáng quan tâm là Quốc Minh không thể cưới Khả Linh...
*Xoảng*
-...
Ông Nhất Phàm hiên ngang đứng ở cửa chính. Gương mặt ông chẳng biểu lộ cảm xúc gì ngoài sự lạnh giá đến tột độ. Ông từ từ bước xuống bậc thang, ánh mắt lãnh băng của ông dán chặt vào gương mặt anh tuấn của Quốc Minh.
-Chúng con chào bác ạ- Tất cả đồng thanh.
Ông nhìn lướt qua từng người một rồi gật đầu.
-Đã là đàn ông thì nên giữ đúng lời của mình. Chọn con đường ngắn nhưng nó có vằng cũng phải đi đừng bao giờ quay đầu lại.
-Con muốn cưới Khả Linh thì có gì sai chứ ba.- Anh cau mày.
-Im!- Ông trừng mắt.
-Con chẳng thấy gì sai cả, con...
*Chát*
-Bất hiếu!
Ông Nhất Phàm vun tay tát vào mặt anh. Mọi người nín bặt, họ há hốc mồm nhìn ông. Quốc Minh đưa tay lên khóe môi của mình, khi lấy tay ra anh nhìn thấy vệt máu tươi bám ở ngón tay trỏ.
-Con còn dám nói! Từ khi mẹ con qua đời đến nay ta chưa bao giờ đánh con dù con nghịch ngợm, không vâng lời. Nhưng hôm nay ta đánh con cho con nhớ, ta đánh để con thấy được chính bản thân đã làm sai. Dù bận rộn đến đâu, ta cũng dành thời gian chăm sóc cho con. Ta muốn con có cha bên cạnh đồng thời cũng cảm nhận được mẹ luôn bên con. Ta biết, con không được như những đứa trẻ khác. Từ khi vừa chào đời đã mất mẹ, không có mẹ thương yêu. Vì thế ta luôn dành cho con những gì tốt đẹp nhất từ vật chất đến cả tin thần nhưng con làm ta quá thất vọng.
-Ba...là con sai, con sai rồi!
-Thừa lúc này em vào trong đi- Nghi hối thúc Ngọc Anh.
-Ơ...dạ- Ngọc Anh nhìn xung quanh xem có ai để ý gì không rồi từ từ lẻn vào trong biệt thự.
Khả Linh cau mày rồi nhìn theo Ngọc Anh, ả lưỡng lự một lúc rồi vào trong.
Ông chìa tay ra trước mặt anh.
-Đứng dậy đi!
Anh nắm chặt tay ông rồi đứng dậy.
-Con xin lỗi ba.
-Không cần đâu, nếu con muốn làm theo ý mình thì làm đi. Xem như...ta chưa từng có đứa con này.
Ông nói rồi quay lưng bước đi.
-BA...
-Bác- Nghi gọi ông.
Ông Nhất Phàm dừng chân, ông quay sang nhìn cô.
-Có chuyện gì?
-Thưa bác, con biết bác đã rất vất vả. Vừa làm cha và vừa làm mẹ của Quốc Minh. Con cũng mất mẹ từ nhỏ nên con hiểu cảm giác đó trống trải như thế nào. Con xin bác, bác là người thân duy nhất của Quốc Minh, bác đừng bỏ cậu ấy mà.- Nghi năn nỉ ông.
-Phải đó bác, bác đừng để Quốc Minh một mình. Cậu ấy đã mất trí nhớ là một cực hình rồi- Nhân ghì vai Nghi.
Nghi bước đến gần ông và thì thầm.
-Con muốn nói chuyện riêng với bác.
-Được, vào phòng đi!
Ông nhìn Quốc Minh lần nữa, khẽ lắc đầu rồi quay đi.
Nghi nhìn Nhân, Huy và Ngọc Ký. Cô mỉm cười rồi theo sau ông.
Ngọc Ký bước đến vỗ vai Quốc Minh.
-Rồi mày sẽ hiểu!
...
-Con muốn nói gì?
Ông tựa người vào chiếc ghế đệm lớn ở bàn làm việc.
Môi Nghi cong lên tạo thành một nụ cười, cô nhẹ nhàng nói với ông.
-Bác đã biết chuyện trong thuốc có chất gây nghiện?
-Đúng!
-Con đã điều chế được loại thuốc giảm đau đầu và có thể tránh chất nghiện. Bác cứ yên tâm cho cậu ấy cưới Khả Linh. Chuyện gì đến thì nó sẽ đến.
-Như thế chẳng khác nào làm xấu mặt nhà họ Lý này.- Ông cau có.
-Không đâu, những người khách đó sẽ dồn hết sự chú ý cho cô dâu...
...
Ngọc Anh nhìn dáo dác xung quanh rồi lẻn vào phòng riêng của Quốc Minh. Cô bắt đầu lục lọi tìm lọ thuốc ở khắp nơi.
-Sao không có vậy chứ?
Ngọc Anh nhìn tổng quát căn phòng, chợt cô thấy còn một chỗ chưa tìm. Cô nhanh chóng chạy đến tủ đầu giường tìm kiếm.
Lúc vừa mở ra, Ngọc Anh thấy rất nhiều hình của Ngọc Minh và Quốc Minh. Cô còn thấy chiếc đồng hồ đôi của anh và Ngọc Minh nữa.
Ngọc Anh sực nhớ, hình như lúc Ngọc Minh định tự tử ném chiếc đồng hồ đi thì cô có nhặt và đem cất.
-Chắc nó cũng có ích chứ nhỉ?- Cô vội cho chiếc đồng hồ vào túi.
Điều may mắn hơn nữa là cô đã tìm được lọ thuốc của Quốc Minh. Ngọc Anh mừng quýnh, cô hí hửng tráo hai lọ thuốc với nhau. Ngọc Anh vừa ra mở cửa thì gặp ngay Khả Linh đã đứng ở đó từ bao giờ. Ả nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống rồi nắm chặt cổ tay cô gằn từng chữ.
-Cô làm gì ở đây?
-Tôi...tôi...- Ngọc Anh lắp bắp.
-Cô làm chuyện mờ ám gì hả?- Ả xiếc chặt tay hơn.
-Tôi không có!
-Được thôi, mau xuống đây với tôi.
Nói rồi ả kéo tay cô đi sòng sọc xuống lầu.
Ả đẩy cô xuống sofa. Quốc Minh, Hiếu Nhân, Khắc Huy và Ngọc Ký đều cau mày khó hiểu.
-Cô làm gì Ngọc Anh vậy hả?- Huy chắn trước Ngọc Anh.
-Anh nên hỏi cô ta đi, cô ta vào phòng riêng của Quốc Minh để làm gì?- Khả Linh vênh mặt.
-Tôi...tôi...- Ngọc Anh ấp úng.
-Là ta gọi Ngọc Anh đấy.
Hết thảy mọi người đều nhìn về phía phát ra tiếng nói ấy.
Ông Nhất Phàm và Gia Nghi đang bước xuống bậc thang. Ông liếc mắt ngang Khả Linh rồi nói với mọi người.
-Ta gọi Ngọc Anh lấy đồng hồ của Quốc Minh!
Ngọc Anh thở phào, tay cô run run đưa cho ông chiếc đồng hồ.
-Dạ...của bác...đây ạ...
Ông cầm lấy rồi nhìn Quốc Minh và nói.
-Ta suy nghĩ rồi, hôn lễ của con và...Khả Linh sẽ được cử hành vào đầu tuần sau.
-Không cần gấp thế đâu ba.- Anh từ chối.
-Nhưng ta muốn thế...
...
Ngọc Minh ngồi ở cửa sổ. Dù tình trạng của cô đã tốt hơn rất nhiều nhưng cô vẫn cứ im lặng chẳng nói chuyện với một ai.
Khả Liên vào phòng, vừa thấy cô Khả Liên liền mỉm cười.
-Mình đem nước ép cho cậu đây!
Ngọc Minh nhìn Khả Liên rồi lại nhìn ra ngoài cửa sổ.
-Cậu thấy trong người thế nào, mệt trong người sao?
-Không sao, mình không sao hết.
-Mình xin lỗi- Khả Liên ôm chầm lấy cô- Mình không giúp gì được cho cậu hết.
-Cậu đừng như thế- Cô buông Khả Liên ra và nắm đôi tay đang dần lạnh ngắt của Khả Liên.- Hứa với mình, quay lại với anh mình nha!
-Mình chưa biết được, mình không thể nào tin được, Ngọc Ký lại trở nên khác thường như vậy.- Tự nhiên Khả Liên bật khóc.
-Mình biết cậu yêu anh ba mình nhiều lắm, cậu đừng khóc nữa.
-Cậu muốn đi đâu không?- Khả Liên đưa tay lau hai hàng nước mắt.
-Không đâu, mình muốn ở trong phòng. Mình không muốn khi ra ngoài lại thấy chuyện không nên thấy.
*King...Kong...*
Tiếng chuông cửa vang lên, Khả Liên mỉm cười với cô rồi xuống mở cửa. Khả Liên vừa mở cửa ra thì gặp ngay nhóm Nhân đang đứng ở phía trước.
-Lại là các người sao?
-Tụi chị có thể vào không?- Nghi lên tiếng.
-Được thôi!- Khả Liên nói rồi mở cổng to ra.
Ba chiếc xe chạy vào và dừng trước sân. Nghi, Nhân, Huy và Ngọc Anh vào trước còn Ngọc Ký ở lại. Anh nhìn Khả Liên, phải nói anh rất nhớ cô. Anh luôn muốn tự tay chăm sóc cho cô và Ngọc Minh nhưng trong tình thế này thì chưa được.
Anh níu tay Khả Liên lại ôm cô vào lòng.
-Anh xin lỗi!
Khả Liên vùng vẫy thoát khỏi anh, cô nhìn anh rồi vào nhà.
-Anh chẳng có lỗi đâu.
...
Ngọc Minh ở trong phòng, cô đã uống hết ly nước ép rồi. Nghĩ đi nghĩ lại thì lâu rồi cô chưa ra sân chơi, không biết những chậu hoa kiểng của cô đã ra sao. Nghĩ vậy Ngọc Minh liền xuống nhà sẵn tiện đem luôn ly nước ép xuống dưới.
-Cái gì? Không thể nào!- Giọng Khả Liên đầy bức xúc.
-Chuyện cũng đã lỡ rồi chị không biết nên làm thế nào hết- Nghi thở dài.
-Mình không thể nói cho cậu biết sớm được, xin lỗi cậu nhiều lắm.- Ngọc Anh hối lỗi cúi đầu.
-Điều đáng quan tâm là Quốc Minh không thể cưới Khả Linh...
*Xoảng*
-...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.