Ngọc Minh! Em Là Định Mệnh Của Anh!
Chương 67: Nụ Hồng Mong Manh
Thư Fuon
28/12/2015
Ngọc Minh cùng Ngọc Anh, Khả Liên và Gia Nghi vào trung tâm mua sắm lớn
nhất. Ba người kia lựa khá nhiều quần áo, trang sức đẹp. Riêng Ngọc
Minh, cô đứng lựa áo, tay cứ vén hết cái này sang cái khác nhưng mắt lại nhìn về phía nào đó-Ngọc Minh, em lựa gì vậy?- Gia Nghi đi lại rồi lựa đồ với cô.
Ngọc Minh chẳng trả lời, cô cứ thả hồn vào không trung.
-Ngọc Minh- Nghi gọi cô.
-Ơ dạ?- Cô giật bắn người.
-Em sao thế? Lại nghĩ đến thằng Minh sao?
-Không có gì đâu chị!- Ngọc Minh cười nhạt rồi chú tâm lựa áo.
-Em nên gần gũi với nó hơn, chị thấy vừa nãy em cứ muốn giữ khoảng cách với nó ý. Đúng không?
-Chị đừng suy nghĩ nhiều, không có đâu!
Ngọc Minh rời nơi đó, cô bước nhanh ra ngoài. Vừa ra đến cửa cô vô tình đâm sầm vào một người, người đó liền cúi xuống nhặt những thứ bị rơi ra.
-Tôi xin lỗi- Ngọc Minh cúi đầu.
-Là cậu sao Ngọc Minh- Người đó ngước mắt lên nhìn cô.
-Sĩ Thành!
-May quá gặp cậu ở đây,của cậu này- Cậu đưa cho cô cái túi lớn.
-Gì vậy?- Cô hỏi cậu.
-Mình mua những thứ này cho cậu, định là sẽ qua thăm cậu nhưng thôi, gặp cậu ở đây, thấy cậu khỏe mạnh thế này là mình vui rồi.- Cậu gãi đầu.
-Cảm ơn cậu nha- Cô mỉm cười.
-Không có gì, mà chiều mai cậu có thể cùng mình đi công viên không?
-Mình xin lỗi, mình không đi được, cậu thông cảm cho mình nha.
-Uhm không sao, lúc khác cũng được mà.
-Sĩ Thành này, cậu đừng...
-Ngọc Minh ơi về thôi!- Khả Liên gọi cô.
-Ừ mình ra liền. Mình về nha.
Cô chào cậu rồi nhanh chân chạy theo ba người kia. Sĩ Thành mỉm cười, cậu biết. Tình cảm của cậu đặt ở cô lạ sai lầm. Vì cô chẳng bao giờ bên cậu và là của cậu.
Cậu muốn quên cô lắm chứ nhưng nhớ đến ánh mắt của cô nhìn cậu ngay lần đầu gặp gỡ thì cậu lại chẳng thể nào kiềm nén được thứ tình cảm ấy.
Ngọc Minh và ba cô nàng kia ra ngoài. Vừa ra đến đường lộ thì họ thấy Ngọc Ký và Khắc Huy đang chờ ở đó. Ngọc Minh và Khả Liên lên xe của Ngọc Ký, anh bắt đầu nổ máy và phóng đi thật nhanh. Nghi và Ngọc Anh lên xe của Huy, Huy cũng chẳng thua kém, anh vội cho xe đuổi theo xe phía trước.
Huy chạy đến, song song với xe của Ngọc Ký. Anh nhìn Ngọc Ký bằng ánh mắt thách thức.
Ngọc Ký đưa tay lên, ngón trỏ, ngón giữa, đến ngón áp út thì hai xe tăng tốc chạy thật nhanh theo hướng về biệt thự của Quốc Minh để lại phía sau là những người đi đường và những hạt bụi hòa lẫn với không khí.
Ngọc Minh vừa xuống xe thì lao ngay vào nhà vệ sinh. Cô trở ra mặt mày cô bây giờ xanh lét chẳng còn sức sống.
-Cậu không sao chứ?- Ngọc Anh lo lắng cho cô.
-Không...không sao đâu.
Ngọc Minh lại sofa ngồi xuống, cô thở hắt ra rồi uống ngụm nước trong ly.
Quốc Minh xuống phòng khách, phía sau anh là Khả Linh với bộ mặtự cao tự đại.
Quốc Minh cũng lại sofa rồi ngồi xuống, anh đưa mắt nhìn Ngọc Minh rồi nhanh chóng chuyển ánh mắt đó sang nơi khác.
-Tụi mình hát karaoke đi, lâu rồi chưa có hát.- Huy nhướng mày.
-Okie luôn- Nghi đồng tình.
-Tụi bây hát mà chẳng rủ tao- Nhân sa sầm mặt từ ngoài đi vào.
Nghi liền liếc mắt lườm Nhân, Nhân thấy thế thì liền đến gần khoát vai và cười với Nghi.
-Để tao mở.
Ngọc Ký đến tivi mở lên, sau khi xong hết mọi thứ thì anh trở lại ngồi kế Khả Liên.
Mọi người đều vui vẻ hát hò với nhau. Riêng chỉ có ba người vẫn cứ im lặng ngồi xem.
Khả Linh chán ghét cứ thở dài thở ngắn rồi lại chịu khó ngồi đó.
Quốc Minh ngồi nhìn, lâu lâu anh cứ liếc mắt nhìn sang Ngọc Minh. Đã lâu rồi mà cô cứ ngồi đó chẳng biểu hiện cảm xúc gì.
Ngọc Minh thì cứ xem nhưng chẳng có hứng thú gì, cô nhìn vào màn hình, mắt dò theo từng chữ nhưng mọi sự tập trung của cô đều dồn hết cho Quốc Minh.
-Ngọc Minh em hát một bài đi- Nghi gọi cô.
-Thôi em hát dở lắm.- Cô từ chối.
-Em nói dối, anh ba thường nghe em hát mà- Ngọc Ký dụ ngọt cô.
-Em không hát đâu!- Cô lắc đầu.
-Cậu thương tụi mình đi mà- Ngọc Anh và Khả Liên nhìn cô bằng đôi mắt long lanh.
-Thôi được rồi.
Ngọc Minh bấm dãy số rồi lấy micro. Nhạc dạo đầu một bài ballad buồn bã, từng nốt cứ từ từ vang lên.
"Anh đem trao cho em nụ hồng
Nụ hồng mong manh
Như sương mai trong gió.
Em nâng niu đem hoa về giữ
Trong hồn
Mong sao hoa không phai sắc hương.
Nhưng sao hoa kia mau phai tàn
Rụng tả tơi trên đôi tay em băng giá.
Em nghe như trong tim rạn vỡ,
Nỗi đau
Làm nhạt nhoà một trời sương khói.
Anh như chim bay quên đường về,
Âm thầm mình em nơi đây
Với những bâng khuâng.
Cánh chim ơi
Còn mịt mùng tận trời nao,
Vui chi nơi xa xôi ấy
Anh quên em như quên cánh hoa.
Nhưng sao nay anh quay trở về
Ta còn gì đâu hoa xưa đã héo trong tim.
Mối duyên xưa
Dù giờ chỉ là mộng thôi.
Em nay như trăng đã úa.
Thôi anh ơi duyên ta đành lỡ."
(Nụ Hồng Mong Manh- Bích Phương)
Vừa dứt bài hát thì nước mắt của cô đã giàn giụa Ngọc Minh vội bỏ mic xuống rồi chạy lên phòng.
Quốc Minh cau mày, anh đứng dậy chạy theo cô lên phòng. Anh vào trong, khóa trái cửa lại rồi bước đến ngồi xuống kế cô. Ngọc Minh lại như hôm trước, cô co ro người, nép sát vào góc tường.
-Anh đừng lại gần tôi, đừng lại gần tôi...đừng...đừng mà...
Ngọc Minh cứ lẩm bẩm rồi đẩy anh ra. Anh lấy tay mình giữ chặt hai tay cô lại.
-Em bị sao thế?
Cô cứ lắc đầu rồi ra sức đẩy anh ra khỏi người.
-Quốc Minh mày mở cửa coi, có chuyện gì vậy?- Nhân đập cửa.
-Anh à, anh mở cửa đi.- Khả Linh gọi anh.
-Tự dưng mày khóa cửa trong vậy?- Huy nói vọng vào.
-Anh ba cứu em.- Ngọc Minh la lên.
-Im ngay- Quốc Minh lấy tay bịt miệng cô lại.
-Tôi có làm gì em đâu, tại sao em lại khóc chứ?
Thấy cô có vẻ ngoan ngoãn hơn, Quốc Minh thả tay ra.
-Anh ba...um...um...
Anh lại bịt miệng cô.
-Em có im đi không? Sao em cứng đầu thế hả?
Ngọc Minh vùng vẫy, vừa thoát khỏi tay anh cô nhanh chóng chạy đến cửa.
-Anh ba...
Quốc Minh tức giận, anh vươn tay kéo cô lại. Vì lực của anh quá mạnh làm cô té nhào vào người anh.
Anh hôn tới tấp vào môi, nó không giống như lúc trước nhẹ nhàng và mềm mại thay vào đó, nó rất thô bạo và đầy ấp sự chiếm hữu.
Ngọc Minh giãy nảy. Cô cắn vào môi anh, làm đôi môi anh bật máu.
Như cô nghĩ, anh ngay tức khắc buông cô ra. Ngọc Minh cố chạy đến cửa nhưng đôi tay ấy của anh lại kịp thời kéo cô trở lại.
-Anh buông tôi ra.
-Do em tự chuốc lấy mà thôi!
Anh lại tiếp tục hôn lên đôi môi nhỏ nhắn đang có dấu hiệu sưng mọng lên.
Ngọc Minh dùng hết sức của mình cố đẩy anh ra nhưng chẳng thể nào làm được. Cô bất lực không còn phản kháng nữa. Cô lại khóc, phải chi như lúc trước thì cô sẽ nhẹ nhàng đáp trả lại nụ hôn của anh. Nhưng bây giờ đã khác, cô và anh_hai thế giới khác nhau, càng ngày cô càng cảm nhận được khoảng cách giữa cô và anh càng lớn.
Tại sao cô muốn buông tay thì anh lại dùng những ánh mắt, những hành động quan tâm để kéo cô trở lên thế?
Anh cảm nhận được vị mặn của nước mắt. Đôi mắt anh nhìn cô, chợt tim anh lại nhói đau. Anh ôm cô vào lòng và thì thầm.
-Tôi sẽ trả em lại nơi em đáng thuộc về...
Ngọc Minh chẳng trả lời, cô cứ thả hồn vào không trung.
-Ngọc Minh- Nghi gọi cô.
-Ơ dạ?- Cô giật bắn người.
-Em sao thế? Lại nghĩ đến thằng Minh sao?
-Không có gì đâu chị!- Ngọc Minh cười nhạt rồi chú tâm lựa áo.
-Em nên gần gũi với nó hơn, chị thấy vừa nãy em cứ muốn giữ khoảng cách với nó ý. Đúng không?
-Chị đừng suy nghĩ nhiều, không có đâu!
Ngọc Minh rời nơi đó, cô bước nhanh ra ngoài. Vừa ra đến cửa cô vô tình đâm sầm vào một người, người đó liền cúi xuống nhặt những thứ bị rơi ra.
-Tôi xin lỗi- Ngọc Minh cúi đầu.
-Là cậu sao Ngọc Minh- Người đó ngước mắt lên nhìn cô.
-Sĩ Thành!
-May quá gặp cậu ở đây,của cậu này- Cậu đưa cho cô cái túi lớn.
-Gì vậy?- Cô hỏi cậu.
-Mình mua những thứ này cho cậu, định là sẽ qua thăm cậu nhưng thôi, gặp cậu ở đây, thấy cậu khỏe mạnh thế này là mình vui rồi.- Cậu gãi đầu.
-Cảm ơn cậu nha- Cô mỉm cười.
-Không có gì, mà chiều mai cậu có thể cùng mình đi công viên không?
-Mình xin lỗi, mình không đi được, cậu thông cảm cho mình nha.
-Uhm không sao, lúc khác cũng được mà.
-Sĩ Thành này, cậu đừng...
-Ngọc Minh ơi về thôi!- Khả Liên gọi cô.
-Ừ mình ra liền. Mình về nha.
Cô chào cậu rồi nhanh chân chạy theo ba người kia. Sĩ Thành mỉm cười, cậu biết. Tình cảm của cậu đặt ở cô lạ sai lầm. Vì cô chẳng bao giờ bên cậu và là của cậu.
Cậu muốn quên cô lắm chứ nhưng nhớ đến ánh mắt của cô nhìn cậu ngay lần đầu gặp gỡ thì cậu lại chẳng thể nào kiềm nén được thứ tình cảm ấy.
Ngọc Minh và ba cô nàng kia ra ngoài. Vừa ra đến đường lộ thì họ thấy Ngọc Ký và Khắc Huy đang chờ ở đó. Ngọc Minh và Khả Liên lên xe của Ngọc Ký, anh bắt đầu nổ máy và phóng đi thật nhanh. Nghi và Ngọc Anh lên xe của Huy, Huy cũng chẳng thua kém, anh vội cho xe đuổi theo xe phía trước.
Huy chạy đến, song song với xe của Ngọc Ký. Anh nhìn Ngọc Ký bằng ánh mắt thách thức.
Ngọc Ký đưa tay lên, ngón trỏ, ngón giữa, đến ngón áp út thì hai xe tăng tốc chạy thật nhanh theo hướng về biệt thự của Quốc Minh để lại phía sau là những người đi đường và những hạt bụi hòa lẫn với không khí.
Ngọc Minh vừa xuống xe thì lao ngay vào nhà vệ sinh. Cô trở ra mặt mày cô bây giờ xanh lét chẳng còn sức sống.
-Cậu không sao chứ?- Ngọc Anh lo lắng cho cô.
-Không...không sao đâu.
Ngọc Minh lại sofa ngồi xuống, cô thở hắt ra rồi uống ngụm nước trong ly.
Quốc Minh xuống phòng khách, phía sau anh là Khả Linh với bộ mặtự cao tự đại.
Quốc Minh cũng lại sofa rồi ngồi xuống, anh đưa mắt nhìn Ngọc Minh rồi nhanh chóng chuyển ánh mắt đó sang nơi khác.
-Tụi mình hát karaoke đi, lâu rồi chưa có hát.- Huy nhướng mày.
-Okie luôn- Nghi đồng tình.
-Tụi bây hát mà chẳng rủ tao- Nhân sa sầm mặt từ ngoài đi vào.
Nghi liền liếc mắt lườm Nhân, Nhân thấy thế thì liền đến gần khoát vai và cười với Nghi.
-Để tao mở.
Ngọc Ký đến tivi mở lên, sau khi xong hết mọi thứ thì anh trở lại ngồi kế Khả Liên.
Mọi người đều vui vẻ hát hò với nhau. Riêng chỉ có ba người vẫn cứ im lặng ngồi xem.
Khả Linh chán ghét cứ thở dài thở ngắn rồi lại chịu khó ngồi đó.
Quốc Minh ngồi nhìn, lâu lâu anh cứ liếc mắt nhìn sang Ngọc Minh. Đã lâu rồi mà cô cứ ngồi đó chẳng biểu hiện cảm xúc gì.
Ngọc Minh thì cứ xem nhưng chẳng có hứng thú gì, cô nhìn vào màn hình, mắt dò theo từng chữ nhưng mọi sự tập trung của cô đều dồn hết cho Quốc Minh.
-Ngọc Minh em hát một bài đi- Nghi gọi cô.
-Thôi em hát dở lắm.- Cô từ chối.
-Em nói dối, anh ba thường nghe em hát mà- Ngọc Ký dụ ngọt cô.
-Em không hát đâu!- Cô lắc đầu.
-Cậu thương tụi mình đi mà- Ngọc Anh và Khả Liên nhìn cô bằng đôi mắt long lanh.
-Thôi được rồi.
Ngọc Minh bấm dãy số rồi lấy micro. Nhạc dạo đầu một bài ballad buồn bã, từng nốt cứ từ từ vang lên.
"Anh đem trao cho em nụ hồng
Nụ hồng mong manh
Như sương mai trong gió.
Em nâng niu đem hoa về giữ
Trong hồn
Mong sao hoa không phai sắc hương.
Nhưng sao hoa kia mau phai tàn
Rụng tả tơi trên đôi tay em băng giá.
Em nghe như trong tim rạn vỡ,
Nỗi đau
Làm nhạt nhoà một trời sương khói.
Anh như chim bay quên đường về,
Âm thầm mình em nơi đây
Với những bâng khuâng.
Cánh chim ơi
Còn mịt mùng tận trời nao,
Vui chi nơi xa xôi ấy
Anh quên em như quên cánh hoa.
Nhưng sao nay anh quay trở về
Ta còn gì đâu hoa xưa đã héo trong tim.
Mối duyên xưa
Dù giờ chỉ là mộng thôi.
Em nay như trăng đã úa.
Thôi anh ơi duyên ta đành lỡ."
(Nụ Hồng Mong Manh- Bích Phương)
Vừa dứt bài hát thì nước mắt của cô đã giàn giụa Ngọc Minh vội bỏ mic xuống rồi chạy lên phòng.
Quốc Minh cau mày, anh đứng dậy chạy theo cô lên phòng. Anh vào trong, khóa trái cửa lại rồi bước đến ngồi xuống kế cô. Ngọc Minh lại như hôm trước, cô co ro người, nép sát vào góc tường.
-Anh đừng lại gần tôi, đừng lại gần tôi...đừng...đừng mà...
Ngọc Minh cứ lẩm bẩm rồi đẩy anh ra. Anh lấy tay mình giữ chặt hai tay cô lại.
-Em bị sao thế?
Cô cứ lắc đầu rồi ra sức đẩy anh ra khỏi người.
-Quốc Minh mày mở cửa coi, có chuyện gì vậy?- Nhân đập cửa.
-Anh à, anh mở cửa đi.- Khả Linh gọi anh.
-Tự dưng mày khóa cửa trong vậy?- Huy nói vọng vào.
-Anh ba cứu em.- Ngọc Minh la lên.
-Im ngay- Quốc Minh lấy tay bịt miệng cô lại.
-Tôi có làm gì em đâu, tại sao em lại khóc chứ?
Thấy cô có vẻ ngoan ngoãn hơn, Quốc Minh thả tay ra.
-Anh ba...um...um...
Anh lại bịt miệng cô.
-Em có im đi không? Sao em cứng đầu thế hả?
Ngọc Minh vùng vẫy, vừa thoát khỏi tay anh cô nhanh chóng chạy đến cửa.
-Anh ba...
Quốc Minh tức giận, anh vươn tay kéo cô lại. Vì lực của anh quá mạnh làm cô té nhào vào người anh.
Anh hôn tới tấp vào môi, nó không giống như lúc trước nhẹ nhàng và mềm mại thay vào đó, nó rất thô bạo và đầy ấp sự chiếm hữu.
Ngọc Minh giãy nảy. Cô cắn vào môi anh, làm đôi môi anh bật máu.
Như cô nghĩ, anh ngay tức khắc buông cô ra. Ngọc Minh cố chạy đến cửa nhưng đôi tay ấy của anh lại kịp thời kéo cô trở lại.
-Anh buông tôi ra.
-Do em tự chuốc lấy mà thôi!
Anh lại tiếp tục hôn lên đôi môi nhỏ nhắn đang có dấu hiệu sưng mọng lên.
Ngọc Minh dùng hết sức của mình cố đẩy anh ra nhưng chẳng thể nào làm được. Cô bất lực không còn phản kháng nữa. Cô lại khóc, phải chi như lúc trước thì cô sẽ nhẹ nhàng đáp trả lại nụ hôn của anh. Nhưng bây giờ đã khác, cô và anh_hai thế giới khác nhau, càng ngày cô càng cảm nhận được khoảng cách giữa cô và anh càng lớn.
Tại sao cô muốn buông tay thì anh lại dùng những ánh mắt, những hành động quan tâm để kéo cô trở lên thế?
Anh cảm nhận được vị mặn của nước mắt. Đôi mắt anh nhìn cô, chợt tim anh lại nhói đau. Anh ôm cô vào lòng và thì thầm.
-Tôi sẽ trả em lại nơi em đáng thuộc về...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.