[Ngọc Mộng Cp] Kinh Qua Năm Tháng
Chương 21
Idos
29/05/2022
"Cố thủ trưởng, cô đối xử với Lý thượng tá so với mọi người có chút khác biệt nhỉ?" Takahashi Reiko có chút khó hiểu. Lúc trước, cô ta không quen biết Cố Hiểu Mộng, nhưng ánh mắt của Cố Hiểu Mộng như thế kia thì cũng không quá khó đoán. Nhưng hai người phụ nữ thực sự có thể sao?
"Tôi thích chị ấy. Chị ấy thích tôi..." Cố Hiểu Mộng nghiêm túc hiếm thấy.
"Cô thích cô ấy? Lấy gì chứng minh?"
"Chứng minh?" Cố Hiểu Mộng cảm thấy rất tức cười. Người phụ nữ này e rằng trước giờ chưa từng thích qua bất cứ ai rồi!
"Yêu thích không có cách nào để chứng minh. Chỉ là yêu thích thôi!"
"Vậy làm sao cô biết cô ấy thích cô?"
"Tôi chỉ biết vậy thôi." Cố Hiểu Mộng có chút kỳ quái nhìn Takahashi Reiko.
"Làm phiền Cố thủ trưởng phối hợp với hành động của chúng tôi, trong ba ngày này đừng rời khỏi Sở Đặc vụ."
"Lý Ninh Ngọc là một người có thể vì giải mã mà không màng nghỉ ngơi. Nếu như cô thực sự muốn chị ấy giúp cô, thì hãy dòm chừng chị ấy, nếu không thì chị ấy sẽ không trụ nổi. Còn nữa, đừng cho Thẩm Dật Chi đến gần Lý Ninh Ngọc." Cố Hiểu Mộng vô cùng nghiêm túc. Nói xong cũng không thèm quan tâm Takahashi Reiko có nghe thấy hay không, tự mình rời đi.
Lý Ninh Ngọc nghỉ ngơi chưa được bao lâu thì đã quay về với công việc của mình. Takahashi Reiko vô cùng hài lòng với hiệu suất công việc của Lý Ninh Ngọc.
Sở Đặc vụ
"Đánh..."
"Cố Hiểu Mộng, cô là đồ chết tiệt..."
"Nói hay không..."
Từ khi Cố Hiểu Mộng bước vào Sở Đặc vụ thì đã bắt đầu thẩm vấn phạm nhân. Nàng ngồi phía trước thong thả uống trà, cũng không quan tâm đến lời chửi rủa của người trước mặt. Hôm nay, hiệu suất công việc tăng cao hơn gấp mấy lần, bởi vì Cố Hiểu Mộng bị nhốt ở Sở Đặc vụ đã đưa ra yêu cầu cho cấp dưới: 'Hoặc là khiến cho bọn chúng khai ra câu trả lời mà nàng muốn nghe, hoặc là đánh chết bọn chúng...'
"Thủ trưởng, không thể đánh tiếp nữa. Hắn không chịu nổi nữa."
"Đánh chết là đáng đời!" Cố Hiểu Mộng không chút lưu tình.
"Chuyện này..." Không biết ai đã đắc tội Cố Hiểu Mộng, cả người toát ra sự tàn nhẫn: "Nhưng mà thủ trưởng, nếu đánh chết nữa thì hôm nay đã là người thứ ba rồi."
"Anh đang dạy tôi làm việc à?" Cố Hiểu Mộng đặt tách trà xuống. Đôi mắt xinh đẹp giống như tràn đầy sự tò mò, nhưng lại khiến cho tên cấp dưới giật nảy mình.
"Đánh..." Không dám nói gì nữa.
"Thủ trưởng, chết rồi."
"Gộp chung với hai cái xác kia rồi ném ra ngoài đi, nhìn thấy phát phiền." Cố Hiểu Mộng tùy tiện nói.
"Vâng."
"Tiếp tục." Cố Hiểu Mộng như muốn đánh chết tất cả phạm nhân của ngày hôm nay.
"Aaa..."
Từng tiếng hét thảm thiết vang lên từ Sở Đặc vụ được truyền đến, khiến cho các phòng ban khác đều run sợ. Thiên kim tiểu thư như Cố Hiểu Mộng, kêu nàng đừng đến Sở Cơ yếu thì nàng lại muốn đến, sau khi đến rồi thì lại không chịu được, bây giờ đã trở thành một sát thần.
"Thủ trưởng..."
"Có chuyện gì..."
"Mấy cái xác bị người Nhật Bản ngăn lại. Nói là trong ba ngày này, chỉ có thể vào, không được phép ra. Thi thể cũng không cho đưa ra ngoài."
"Vậy thi thể đâu?"
"Mang về rồi."
"Anh... Là heo à? Mang về cho hôi chết à? Không cho mang ra ngoài thì cứ ném trước cổng cho tôi. Bọn họ không cần mặt mũi, chẳng lẽ tôi còn phải giữ mặt mũi cho họ..." Cố Hiểu Mộng đột nhiên nổi trận lôi đình.
"Ngu xuẩn.... A... Phiền chết đi được... Tôi không được ra ngoài thì ai cũng đừng hòng được yên ổn... Cắt thức ăn trong hai ngày tiếp theo của tất cả phạm nhân. Khi nào tôi được ra ngoài thì bọn họ mới được ăn cơm..." Cố Hiểu Mộng tùy hứng.
"Chuyện này..." Cấp dưới líu lưỡi, còn có thể làm như vậy sao!
"Bọn họ là tổ tông à? Bọn họ là phạm nhân! Tôi còn phải cấp thức ăn cho họ sao? Tôi đã bị giam ở chỗ này rồi, chẳng lẽ còn phải để cho họ thoải mái sao..." Cố Hiểu Mộng không muốn nói lý lẽ.
"Vâng..."
Khoa Tình báo
"Thủ trưởng... Cố Hiểu Mộng đang nổi điên ở Sở Đặc vụ, đã đánh chết ba người rồi, nói là hai ngày tiếp theo cô ta không được ra ngoài thì tất cả phạm nhân đừng hòng ăn cơm."
"Ồ... Kiểm tra người chết chưa?" Lý Đàm vừa uống trà, vừa xem tài liệu đã được giải mã, không hề bị ảnh hưởng.
"Kiểm tra rồi, không có bất cứ điều gì khác thường."
"Ồ, vậy thì cứ để cho cô ta quậy đi! Mấy người phụ nữ trong Sở Cơ yếu này đều là tổ tông, không thể đắc tội!" Lý Đàm cười như không cười.
Lý Ninh Ngọc nhìn số thi thể bên ngoài cửa sổ, xem ra vẫn chưa đưa ra ngoài, rồi quay về chỗ ngồi của mình, tiếp tục giải mật mã.
Cố phủ
"Sao rồi?"
"Không có tin tức, quá nghiêm ngặt."
"Tiên sinh, hình như trước cổng Sở Cơ yếu có ba bộ thi thể."
"Thi thể? Còn gì nữa không?"
"Hình như người đưa đồ ăn có nói, lượng thức ăn giảm một nửa..."
Tâm trạng của Cố Minh Chương trong nháy mắt có chút bất đắc dĩ. Chuyện lớn rồi... Cố Hiểu Mộng từng nói, số người nhiều hay ít đại diện cho mức độ nguy hiểm. Bây giờ, mức độ này, Cố Hiểu Mộng có thể làm chủ được, sẽ dựa vào số phạm nhân ở Sở Đặc vụ mà nàng quản lý. Tất cả mọi người không có cơm ăn, đó chính là chuyện lớn rồi!
"Phái người đi đến nơi đó đợi, cho dù lúc nào cũng không được phép bỏ đi, cho đến khi tin tức được truyền ra ngoài. Họ sẽ truyền tin ra!"
Bộ Tư lệnh.
"Thi thể đặt ở cổng Sở Cơ yếu à?"
"Đúng vậy..."
"Cậu đem đi thiêu đi! Phái hai người canh giữ nơi đó. Sở Đặc vụ chuyển ra bao nhiều người thì kêu bọn họ đều tiêu hủy hết đi!" Tống Lăng cũng không để ý lắm. Anh ta mặc kệ Cố Hiểu Mộng muốn làm gì, nhưng anh ta biết tất cả mọi chuyện cũng không thể tụ lại thành một vũng nước đọng.
"Cố Hiểu Mộng, thú vị." Takahashi Reiko đột nhiên quay đầu nhìn về phía Tống Lăng, nói: "Tống tư lệnh, hay là anh hủy bỏ hôn ước với Lý thượng tá đi!"
"..." Tống Lăng không hiểu nỗi mạch suy nghĩ của người trước mặt.
"Ý của tiểu thư Reiko là...?"
"Anh thích cô ấy à?"
"..." Tống Lăng không trả lời!
"Cố Hiểu Mộng thích cô ấy. Cô ấy cũng thích Cố Hiểu Mộng. Như thế này mà anh vẫn còn muốn kết hôn với Lý Ninh Ngọc à?"
"Ha ha, e rằng tiểu thư Reiko chưa biết rồi, Cố Hiểu Mộng này là một người trở mặt không nhận người quen. Năm đó, ở Cầu Trang, cô ta đã bán đứng Lý Ninh Ngọc, nói Lý Ninh Ngọc là Lão Quỷ, khiến cho cô ấy xém chút nữa đã chết ở Cầu Trang. Cô nói xem, sự yêu thích của cô ta có mấy phần thật đây." Tống Lăng uống trà, cảm thấy rất nực cười.
"Vậy Lý Ninh Ngọc kia thực sự là Lão Quỷ à?" Takahashi Reiko hỏi.
"Ai biết được... Nhưng mà không có chứng cứ. Hơn nữa, sau khi Lý Ninh Ngọc chết, Lão Quỷ của Đảng Cộng Sản vẫn tiếp tục hành động, sợ là do Cố Hiểu Mộng cố ý hãm hại rồi... Cho nên mới nói, phụ nữ là thứ khó dò nhất."
"Vậy Lý Ninh Ngọc cũng vậy à?"
"Chỉ có thể nói, Lý Ninh Ngọc so với Cố Hiểu Mộng lại càng khó dò." Ánh mắt của Tống Lăng xẹt qua một tia do dự: "Cô ấy là người duy nhất khiến tôi cảm thấy nếu như cô ấy là kẻ địch, sợ rằng tôi sẽ không sống nổi. Người phụ nữ như vậy, thực sự không nên sống trên đời."
"Vậy mà anh lại còn cưới cô ấy?"
"Ha ha ha ha ha ha... Nếu cô ấy gả cho tôi thì không phải là Lý Ninh Ngọc nữa rồi." Tống Lăng cười, giống như đang nhạo báng bản thân. Cô ta thà chết cũng sẽ không gả, một năm sau, hoặc là anh chết, hoặc là cô ta chết.
"Theo tôi thấy! Không đúng, Lý Ninh Ngọc và Cố Hiểu Mộng e rằng quan tâm đến đối phương hơn bất cứ ai. Về chuyện Cầu Trang... Ha ha ha, người của đất nước các anh luôn làm ra một vài chuyện bất ngờ mà!"
Takahashi Reiko lúc còn ở Thượng Hải chính là một nhà ngoại giao tài ba. Bản lĩnh đưa đẩy trong đám người kia sợ là rất khó có được. Thời điểm quan trọng nhất, giọng nói của cô ta nhỏ nhẹ, ngọt ngào, khiến cho người bên cạnh đều nảy sinh ảo giác như thế. Nhưng không ai có thể ngờ được cô ta là người phụ nữ Nhật Bản có thể khuấy đảo cả một thành phố.
"..." Tống Lăng nghiêm túc nhìn Takahashi Reiko, một người còn nguy hiểm hơn cả Mitsui, e rằng Hàng Châu cũng khó có thể thái bình: "Tiểu thư Reiko cao kiến."
"Không ổn rồi... Tư lệnh..."
"Chuyện là... Lý Ninh Ngọc kia đột nhiên ngã khuỵu rồi, hình như là..."
"Hình như cái gì?" Bây giờ là lúc Lý Ninh Ngọc có thể gục ngã sao?
"Trúng độc rồi..."
"Cái gì?" Hai người bị dọa.
Khoa Tình báo.
"Tình hình như thế nào?" Chỉ thấy Lý Ninh Ngọc đang nằm trên ghế sô pha, sắc mặt tái nhợt, đầu đầy mồ hôi, giống như đang chịu đựng nỗi đau đớn rất dữ dội.
"Tôi không biết! Tôi chỉ đến đưa tài liệu đã giải mã! Sau đó..." Thẩm Dật Chi sắp khóc. Cô ta thấy Lý Ninh Ngọc tập trung giải mã, cháo buổi chiều đưa đến cũng chưa ăn. Cô ta chỉ thuận miệng nói một chút: "Lý thượng tá, vẫn nên chú ý sức khỏe của mình..."
Cô ta biết Lý Ninh Ngọc có bệnh bao tử. Lúc này, người không hi vọng Lý Ninh Ngọc gục ngã nhất chính là Thẩm Dật Chi. Lý Ninh Ngọc ngã xuống, một lượng lớn nhiệm vụ giải mã đều sẽ do cô ta gánh vác, nhiệm vụ của cô ta sẽ lại tăng lên.
Hơn nữa, dựa vào nội dung giải mã, cho dù lần này thành công hay thất bại, đều sẽ có nguy cơ. Người Nhật Bản giải mã thành công mật điện, vậy thì bản thân cô ta sẽ trở thành tội đồ của chiến dịch Chiết Giang này. Trước kia có lẽ chỉ là danh Hán gian, nhưng đây chính là tội phản quốc, suốt đời cũng không thể trở mình. Nếu như không thành công, vậy thì người giải mã thất bại sẽ phải đứng mũi chịu sào.
Lý Ninh Ngọc cản trước mặt cô ta là chuyện không còn gì bằng! Có ai ngờ Lý Ninh Ngọc lại nghe lời cô ta, thực sự ăn cháo rồi cứ thế đổ gục trước mặt cô ta, bất thình lình khiến cho Thẩm Dật Chi rơi vào vòng nguy hiểm.
Nhưng mà, cả đám còn chưa kịp phản ứng thì đã nghe thấy Cố Hiểu Mộng vội vàng xông vào. Lý Đàm và Lưu Khắc Thành cũng chạy vào phòng làm việc của Lý Ninh Ngọc ở Khoa Tình báo. Lần này, người nên đến, không nên đến đều đã đến đông đủ.
"Chị Ngọc..." Cố Hiểu Mộng bị dọa sợ, quỳ bên cạnh Lý Ninh Ngọc, cả người đều có chút run rẩy. Nhìn thấy dáng vẻ mê man của Lý Ninh Ngọc, Cố Hiểu Mộng mất đi lý trí, trong đầu chỉ còn lại bóng lưng bỏ đi của người kia khi ở Cầu Trang, tin tức người kia sẽ không quay lại nữa. Đầu như muốn nổ tung, hai mắt trong phút chốc đỏ bừng. ngôn tình hoàn
"Lý Ninh Ngọc..." Giọng nói kia rít ra từ kẽ răng. Bả vai của Cố Hiểu Mộng như muốn sụp đổ, trông rất tiêu điều. Bây giờ, e rằng ngay cả đồ đần cũng có thể nhìn ra được Cố Hiểu Mộng đối xử với Lý Ninh Ngọc thực sự có chỗ khác biệt. Nếu như dáng vẻ này của Cố Hiểu Mộng có thể giả vờ, vậy thì cũng quá đáng sợ rồi.
"Chị đã đồng ý với em, chị sẽ không vứt bỏ em mà." Làm gì còn sức để lo bên cạnh đang có người khác.
Lý Ninh Ngọc, em nói em đưa mà, chị làm cái quái gì vậy. E rằng ngay cả bản thân Lý Ninh Ngọc cũng không ngờ Cố Hiểu Mộng lại xúc động như vậy. Đây là chuyện hoàn toàn không lường trước được. Nhưng đối với Cố Hiểu Mộng mà nói, hai lần tổn thương có lẽ mới là thứ trí mạng nhất.
"Chị Ngọc..." Vươn tay trái áp lên mặt của Lý Ninh Ngọc, cảm nhận được độ ấm của cô: "Bác sĩ... Bác sĩ đâu???"
"Cố thủ trưởng... Cô cũng đừng quá kích động..." Lý Đàm vẫn luôn là sự tồn tại khẩu phật tâm xà, giống như chẳng có chuyện gì có thể chọc tức được anh ta.
Cố Hiểu Mộng không có cảm xúc giống như khúc nhạc dạo của ngọn núi lửa sắp phun trào: "Thẩm Dật Chi..." Nàng đột nhiên đứng lên: "Cô đã làm gì?"
Thẩm Dật Chi gần như phát điên: "Mình không có làm gì cả! Tự cô ta ăn cháo rồi gục ngã!"
"Tôi đã nói rồi, cô không thể đụng vào chị ấy." Hai mắt của Cố Hiểu Mộng đỏ bừng, giống như muốn giết người.
"Cố Hiểu Mộng, cô nổi điên cái gì! Dật Chi đã nói không có chạm đến Lý Ninh Ngọc. Trong đầu cô đang suy nghĩ cái gì vậy... Bây giờ, cô ấy động đến Lý Ninh Ngọc chẳng có chút ích lợi gì cả." Lưu Khắc Thành đứng trước mặt Thẩm Dật Chi, ra vẻ muốn bảo vệ vợ của mình, sợ Cố Hiểu Mộng nổi điên lên sẽ gây ra chuyện bất lợi cho Thẩm Dật Chi.
"Tôi nói rồi... Kêu cô đừng đụng vào chị ấy..." Cố Hiểu Mộng không còn nghe thấy người khác nói gì, móc súng của mình ra. Người xung quanh trợn tròn mắt.
"Cố Hiểu Mộng..." Đột nhiên, rất nhiều binh lính Nhật Bản cũng bắt đầu cầm súng lên, chĩa về phía Cố Hiểu Mộng, giống như chỉ cần nhúc nhích một chút thì sẽ nổ súng.
"Cố thủ trưởng, cô đừng xúc động..." Giọng nói của Takahashi Reiko vẫn như cũ, không nhanh không chậm: "Chúng ta vẫn nên nghe thử bác sĩ nói thế nào đã."
"Thẩm Dật Chi, cô tự tìm chết." Cố Hiểu Mộng giống như chẳng nghe thấy bất cứ ai nói gì, một lòng nghe theo ý nghĩ của mình.
Thẩm Dật Chi thực sự vô cùng tuyệt vọng, đó là Cố Hiểu Mộng, nàng vậy mà lại không tin tưởng mình, chĩa súng về phía mình.
"Hiểu Mộng..." Lý Ninh Ngọc nằm trên ghế sô pha. Thị giác của cô chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của Cố Hiểu Mộng, tay của Lý Ninh Ngọc nhẹ nhàng cầm lấy tay của Cố Hiểu Mộng.
"Chị Ngọc..." Cố Hiểu Mộng bỗng hạ súng xuống, quay người nhìn Lý Ninh Ngọc: "Chị dọa em?"
"Không sao đâu."
"Tiểu thư Reiko, trong cháo có một lượng nhỏ thuốc kích thích, có thể cái này đã khiến cho bao tử của Lý thượng tá khó chịu."
"Vậy, thực sự có người bỏ thuốc vào đồ của cô ấy." Mặc dù không phải độc, nhưng ngay thời khắc mấu chốt này, lại dưới tình huống phòng thủ nghiêm ngặt này mà vẫn có thể xuống tay với cô. Takahashi Reiko có chút tức giận, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Dật Chi mang theo sát ý, nhưng nháy mắt lại biến mất.
"Đưa Cố thủ trưởng đi, Sở Đặc vụ e rằng không thích hợp với Cố thủ trưởng, cũng thực sự không giam được cô ta. Hai tiếng trước mới nói sẽ đợi ở Sở Đặc vụ, bên này vừa mới xảy ra chuyện thì Cố thủ trưởng đã đường đường chính chính xuất hiện rồi. Tôi cảm thấy cô có chút không tôn trọng tôi." Takahashi Reiko nhẹ nhàng nói ra những lời này.
"Tiểu thư Reiko..." Lý Ninh Ngọc có chút yếu ớt nhìn Takahashi Reiko, yếu ớt như đang yếu thế, cầu xin.
"Mời Cố thủ trưởng đến phòng giam của Khoa Tình báo ở hai ngày. Còn anh nữa." Chỉ vào Lưu Khắc Thành, dù sao thì anh ta cũng không nên xuất hiện ở chỗ này. Về phần Lý Đàm, vốn dĩ là thủ trưởng của Khoa Tình báo, cũng không cần thiết. Tống Lăng theo mình đến đây cũng không cần quá chấp nhất.
"Tiểu thư Reiko..." Lý Ninh Ngọc sốt ruột.
"Lý thượng tá, đây xem như là tôi nể mặt cô và tiên sinh Cố Minh Chương rồi. Cô cảm thấy sự khoan dung của tôi có được bao nhiêu, mặt mũi của hai người được bao nhiêu." Takahashi Reiko giống như một quả bom, khiến người trong phòng rùng mình một cái. Bây giờ, cô ấy thực sự chính là người quyết định sống chết của tất cả mọi người.
"Chị Ngọc, đừng cầu xin cô ta... Đánh quyền, đánh tiền, nếu như em xảy ra chuyện, cả cái Hàng Châu này cũng không trụ được nữa... Dù sao tiền của nhà họ Cố em đã đạt đến mức độ thay đổi thời gian rồi." Cố Hiểu Mộng nhìn thấy Lý Ninh Ngọc không sao, lý trí phút chốc quay trở lại.
Những lời nói chọc tức chết người không đền mạng này, chính là đang nhắc nhở Takahashi Reiko, đừng khiến cho nhà họ Cố đứng ở phía đối lập với các người, cũng là đang nhắc nhở tất cả mọi người ở đây, nếu như không có nhà họ Cố, có lẽ Hàng Châu sẽ trở thành chiến trường đầu tiên của chiến dịch Chiết Giang này.
"Hiểu Mộng, ngoan nào..." Sự dịu dàng của Lý Ninh Ngọc như muốn tràn ra! Lần này, tất cả mọi người đều biết, hóa ra Lý Ninh Ngọc nàng lại yêu thương Cố Hiểu Mộng đến như vậy.
Vở kịch ồn ào này theo Cố Hiểu Mộng và Lưu Khắc Thành bị nhốt vào phòng giam mà hạ màn. Trong ba ngày, bên cạnh Lý Ninh Ngọc từng giây từng phút đều có bác sĩ Nhật Bản. Lý Ninh Ngọc cũng tập trung giải mật mã, không có chút nào là không ổn. Cứ thế, ba ngày sau, Takahashi Reiko dẫn theo binh lính Nhật Bản rút lui khỏi Sở Cơ yếu... Đến lúc này, nhiệm vụ chính thức kết thúc...
"Tôi thích chị ấy. Chị ấy thích tôi..." Cố Hiểu Mộng nghiêm túc hiếm thấy.
"Cô thích cô ấy? Lấy gì chứng minh?"
"Chứng minh?" Cố Hiểu Mộng cảm thấy rất tức cười. Người phụ nữ này e rằng trước giờ chưa từng thích qua bất cứ ai rồi!
"Yêu thích không có cách nào để chứng minh. Chỉ là yêu thích thôi!"
"Vậy làm sao cô biết cô ấy thích cô?"
"Tôi chỉ biết vậy thôi." Cố Hiểu Mộng có chút kỳ quái nhìn Takahashi Reiko.
"Làm phiền Cố thủ trưởng phối hợp với hành động của chúng tôi, trong ba ngày này đừng rời khỏi Sở Đặc vụ."
"Lý Ninh Ngọc là một người có thể vì giải mã mà không màng nghỉ ngơi. Nếu như cô thực sự muốn chị ấy giúp cô, thì hãy dòm chừng chị ấy, nếu không thì chị ấy sẽ không trụ nổi. Còn nữa, đừng cho Thẩm Dật Chi đến gần Lý Ninh Ngọc." Cố Hiểu Mộng vô cùng nghiêm túc. Nói xong cũng không thèm quan tâm Takahashi Reiko có nghe thấy hay không, tự mình rời đi.
Lý Ninh Ngọc nghỉ ngơi chưa được bao lâu thì đã quay về với công việc của mình. Takahashi Reiko vô cùng hài lòng với hiệu suất công việc của Lý Ninh Ngọc.
Sở Đặc vụ
"Đánh..."
"Cố Hiểu Mộng, cô là đồ chết tiệt..."
"Nói hay không..."
Từ khi Cố Hiểu Mộng bước vào Sở Đặc vụ thì đã bắt đầu thẩm vấn phạm nhân. Nàng ngồi phía trước thong thả uống trà, cũng không quan tâm đến lời chửi rủa của người trước mặt. Hôm nay, hiệu suất công việc tăng cao hơn gấp mấy lần, bởi vì Cố Hiểu Mộng bị nhốt ở Sở Đặc vụ đã đưa ra yêu cầu cho cấp dưới: 'Hoặc là khiến cho bọn chúng khai ra câu trả lời mà nàng muốn nghe, hoặc là đánh chết bọn chúng...'
"Thủ trưởng, không thể đánh tiếp nữa. Hắn không chịu nổi nữa."
"Đánh chết là đáng đời!" Cố Hiểu Mộng không chút lưu tình.
"Chuyện này..." Không biết ai đã đắc tội Cố Hiểu Mộng, cả người toát ra sự tàn nhẫn: "Nhưng mà thủ trưởng, nếu đánh chết nữa thì hôm nay đã là người thứ ba rồi."
"Anh đang dạy tôi làm việc à?" Cố Hiểu Mộng đặt tách trà xuống. Đôi mắt xinh đẹp giống như tràn đầy sự tò mò, nhưng lại khiến cho tên cấp dưới giật nảy mình.
"Đánh..." Không dám nói gì nữa.
"Thủ trưởng, chết rồi."
"Gộp chung với hai cái xác kia rồi ném ra ngoài đi, nhìn thấy phát phiền." Cố Hiểu Mộng tùy tiện nói.
"Vâng."
"Tiếp tục." Cố Hiểu Mộng như muốn đánh chết tất cả phạm nhân của ngày hôm nay.
"Aaa..."
Từng tiếng hét thảm thiết vang lên từ Sở Đặc vụ được truyền đến, khiến cho các phòng ban khác đều run sợ. Thiên kim tiểu thư như Cố Hiểu Mộng, kêu nàng đừng đến Sở Cơ yếu thì nàng lại muốn đến, sau khi đến rồi thì lại không chịu được, bây giờ đã trở thành một sát thần.
"Thủ trưởng..."
"Có chuyện gì..."
"Mấy cái xác bị người Nhật Bản ngăn lại. Nói là trong ba ngày này, chỉ có thể vào, không được phép ra. Thi thể cũng không cho đưa ra ngoài."
"Vậy thi thể đâu?"
"Mang về rồi."
"Anh... Là heo à? Mang về cho hôi chết à? Không cho mang ra ngoài thì cứ ném trước cổng cho tôi. Bọn họ không cần mặt mũi, chẳng lẽ tôi còn phải giữ mặt mũi cho họ..." Cố Hiểu Mộng đột nhiên nổi trận lôi đình.
"Ngu xuẩn.... A... Phiền chết đi được... Tôi không được ra ngoài thì ai cũng đừng hòng được yên ổn... Cắt thức ăn trong hai ngày tiếp theo của tất cả phạm nhân. Khi nào tôi được ra ngoài thì bọn họ mới được ăn cơm..." Cố Hiểu Mộng tùy hứng.
"Chuyện này..." Cấp dưới líu lưỡi, còn có thể làm như vậy sao!
"Bọn họ là tổ tông à? Bọn họ là phạm nhân! Tôi còn phải cấp thức ăn cho họ sao? Tôi đã bị giam ở chỗ này rồi, chẳng lẽ còn phải để cho họ thoải mái sao..." Cố Hiểu Mộng không muốn nói lý lẽ.
"Vâng..."
Khoa Tình báo
"Thủ trưởng... Cố Hiểu Mộng đang nổi điên ở Sở Đặc vụ, đã đánh chết ba người rồi, nói là hai ngày tiếp theo cô ta không được ra ngoài thì tất cả phạm nhân đừng hòng ăn cơm."
"Ồ... Kiểm tra người chết chưa?" Lý Đàm vừa uống trà, vừa xem tài liệu đã được giải mã, không hề bị ảnh hưởng.
"Kiểm tra rồi, không có bất cứ điều gì khác thường."
"Ồ, vậy thì cứ để cho cô ta quậy đi! Mấy người phụ nữ trong Sở Cơ yếu này đều là tổ tông, không thể đắc tội!" Lý Đàm cười như không cười.
Lý Ninh Ngọc nhìn số thi thể bên ngoài cửa sổ, xem ra vẫn chưa đưa ra ngoài, rồi quay về chỗ ngồi của mình, tiếp tục giải mật mã.
Cố phủ
"Sao rồi?"
"Không có tin tức, quá nghiêm ngặt."
"Tiên sinh, hình như trước cổng Sở Cơ yếu có ba bộ thi thể."
"Thi thể? Còn gì nữa không?"
"Hình như người đưa đồ ăn có nói, lượng thức ăn giảm một nửa..."
Tâm trạng của Cố Minh Chương trong nháy mắt có chút bất đắc dĩ. Chuyện lớn rồi... Cố Hiểu Mộng từng nói, số người nhiều hay ít đại diện cho mức độ nguy hiểm. Bây giờ, mức độ này, Cố Hiểu Mộng có thể làm chủ được, sẽ dựa vào số phạm nhân ở Sở Đặc vụ mà nàng quản lý. Tất cả mọi người không có cơm ăn, đó chính là chuyện lớn rồi!
"Phái người đi đến nơi đó đợi, cho dù lúc nào cũng không được phép bỏ đi, cho đến khi tin tức được truyền ra ngoài. Họ sẽ truyền tin ra!"
Bộ Tư lệnh.
"Thi thể đặt ở cổng Sở Cơ yếu à?"
"Đúng vậy..."
"Cậu đem đi thiêu đi! Phái hai người canh giữ nơi đó. Sở Đặc vụ chuyển ra bao nhiều người thì kêu bọn họ đều tiêu hủy hết đi!" Tống Lăng cũng không để ý lắm. Anh ta mặc kệ Cố Hiểu Mộng muốn làm gì, nhưng anh ta biết tất cả mọi chuyện cũng không thể tụ lại thành một vũng nước đọng.
"Cố Hiểu Mộng, thú vị." Takahashi Reiko đột nhiên quay đầu nhìn về phía Tống Lăng, nói: "Tống tư lệnh, hay là anh hủy bỏ hôn ước với Lý thượng tá đi!"
"..." Tống Lăng không hiểu nỗi mạch suy nghĩ của người trước mặt.
"Ý của tiểu thư Reiko là...?"
"Anh thích cô ấy à?"
"..." Tống Lăng không trả lời!
"Cố Hiểu Mộng thích cô ấy. Cô ấy cũng thích Cố Hiểu Mộng. Như thế này mà anh vẫn còn muốn kết hôn với Lý Ninh Ngọc à?"
"Ha ha, e rằng tiểu thư Reiko chưa biết rồi, Cố Hiểu Mộng này là một người trở mặt không nhận người quen. Năm đó, ở Cầu Trang, cô ta đã bán đứng Lý Ninh Ngọc, nói Lý Ninh Ngọc là Lão Quỷ, khiến cho cô ấy xém chút nữa đã chết ở Cầu Trang. Cô nói xem, sự yêu thích của cô ta có mấy phần thật đây." Tống Lăng uống trà, cảm thấy rất nực cười.
"Vậy Lý Ninh Ngọc kia thực sự là Lão Quỷ à?" Takahashi Reiko hỏi.
"Ai biết được... Nhưng mà không có chứng cứ. Hơn nữa, sau khi Lý Ninh Ngọc chết, Lão Quỷ của Đảng Cộng Sản vẫn tiếp tục hành động, sợ là do Cố Hiểu Mộng cố ý hãm hại rồi... Cho nên mới nói, phụ nữ là thứ khó dò nhất."
"Vậy Lý Ninh Ngọc cũng vậy à?"
"Chỉ có thể nói, Lý Ninh Ngọc so với Cố Hiểu Mộng lại càng khó dò." Ánh mắt của Tống Lăng xẹt qua một tia do dự: "Cô ấy là người duy nhất khiến tôi cảm thấy nếu như cô ấy là kẻ địch, sợ rằng tôi sẽ không sống nổi. Người phụ nữ như vậy, thực sự không nên sống trên đời."
"Vậy mà anh lại còn cưới cô ấy?"
"Ha ha ha ha ha ha... Nếu cô ấy gả cho tôi thì không phải là Lý Ninh Ngọc nữa rồi." Tống Lăng cười, giống như đang nhạo báng bản thân. Cô ta thà chết cũng sẽ không gả, một năm sau, hoặc là anh chết, hoặc là cô ta chết.
"Theo tôi thấy! Không đúng, Lý Ninh Ngọc và Cố Hiểu Mộng e rằng quan tâm đến đối phương hơn bất cứ ai. Về chuyện Cầu Trang... Ha ha ha, người của đất nước các anh luôn làm ra một vài chuyện bất ngờ mà!"
Takahashi Reiko lúc còn ở Thượng Hải chính là một nhà ngoại giao tài ba. Bản lĩnh đưa đẩy trong đám người kia sợ là rất khó có được. Thời điểm quan trọng nhất, giọng nói của cô ta nhỏ nhẹ, ngọt ngào, khiến cho người bên cạnh đều nảy sinh ảo giác như thế. Nhưng không ai có thể ngờ được cô ta là người phụ nữ Nhật Bản có thể khuấy đảo cả một thành phố.
"..." Tống Lăng nghiêm túc nhìn Takahashi Reiko, một người còn nguy hiểm hơn cả Mitsui, e rằng Hàng Châu cũng khó có thể thái bình: "Tiểu thư Reiko cao kiến."
"Không ổn rồi... Tư lệnh..."
"Chuyện là... Lý Ninh Ngọc kia đột nhiên ngã khuỵu rồi, hình như là..."
"Hình như cái gì?" Bây giờ là lúc Lý Ninh Ngọc có thể gục ngã sao?
"Trúng độc rồi..."
"Cái gì?" Hai người bị dọa.
Khoa Tình báo.
"Tình hình như thế nào?" Chỉ thấy Lý Ninh Ngọc đang nằm trên ghế sô pha, sắc mặt tái nhợt, đầu đầy mồ hôi, giống như đang chịu đựng nỗi đau đớn rất dữ dội.
"Tôi không biết! Tôi chỉ đến đưa tài liệu đã giải mã! Sau đó..." Thẩm Dật Chi sắp khóc. Cô ta thấy Lý Ninh Ngọc tập trung giải mã, cháo buổi chiều đưa đến cũng chưa ăn. Cô ta chỉ thuận miệng nói một chút: "Lý thượng tá, vẫn nên chú ý sức khỏe của mình..."
Cô ta biết Lý Ninh Ngọc có bệnh bao tử. Lúc này, người không hi vọng Lý Ninh Ngọc gục ngã nhất chính là Thẩm Dật Chi. Lý Ninh Ngọc ngã xuống, một lượng lớn nhiệm vụ giải mã đều sẽ do cô ta gánh vác, nhiệm vụ của cô ta sẽ lại tăng lên.
Hơn nữa, dựa vào nội dung giải mã, cho dù lần này thành công hay thất bại, đều sẽ có nguy cơ. Người Nhật Bản giải mã thành công mật điện, vậy thì bản thân cô ta sẽ trở thành tội đồ của chiến dịch Chiết Giang này. Trước kia có lẽ chỉ là danh Hán gian, nhưng đây chính là tội phản quốc, suốt đời cũng không thể trở mình. Nếu như không thành công, vậy thì người giải mã thất bại sẽ phải đứng mũi chịu sào.
Lý Ninh Ngọc cản trước mặt cô ta là chuyện không còn gì bằng! Có ai ngờ Lý Ninh Ngọc lại nghe lời cô ta, thực sự ăn cháo rồi cứ thế đổ gục trước mặt cô ta, bất thình lình khiến cho Thẩm Dật Chi rơi vào vòng nguy hiểm.
Nhưng mà, cả đám còn chưa kịp phản ứng thì đã nghe thấy Cố Hiểu Mộng vội vàng xông vào. Lý Đàm và Lưu Khắc Thành cũng chạy vào phòng làm việc của Lý Ninh Ngọc ở Khoa Tình báo. Lần này, người nên đến, không nên đến đều đã đến đông đủ.
"Chị Ngọc..." Cố Hiểu Mộng bị dọa sợ, quỳ bên cạnh Lý Ninh Ngọc, cả người đều có chút run rẩy. Nhìn thấy dáng vẻ mê man của Lý Ninh Ngọc, Cố Hiểu Mộng mất đi lý trí, trong đầu chỉ còn lại bóng lưng bỏ đi của người kia khi ở Cầu Trang, tin tức người kia sẽ không quay lại nữa. Đầu như muốn nổ tung, hai mắt trong phút chốc đỏ bừng. ngôn tình hoàn
"Lý Ninh Ngọc..." Giọng nói kia rít ra từ kẽ răng. Bả vai của Cố Hiểu Mộng như muốn sụp đổ, trông rất tiêu điều. Bây giờ, e rằng ngay cả đồ đần cũng có thể nhìn ra được Cố Hiểu Mộng đối xử với Lý Ninh Ngọc thực sự có chỗ khác biệt. Nếu như dáng vẻ này của Cố Hiểu Mộng có thể giả vờ, vậy thì cũng quá đáng sợ rồi.
"Chị đã đồng ý với em, chị sẽ không vứt bỏ em mà." Làm gì còn sức để lo bên cạnh đang có người khác.
Lý Ninh Ngọc, em nói em đưa mà, chị làm cái quái gì vậy. E rằng ngay cả bản thân Lý Ninh Ngọc cũng không ngờ Cố Hiểu Mộng lại xúc động như vậy. Đây là chuyện hoàn toàn không lường trước được. Nhưng đối với Cố Hiểu Mộng mà nói, hai lần tổn thương có lẽ mới là thứ trí mạng nhất.
"Chị Ngọc..." Vươn tay trái áp lên mặt của Lý Ninh Ngọc, cảm nhận được độ ấm của cô: "Bác sĩ... Bác sĩ đâu???"
"Cố thủ trưởng... Cô cũng đừng quá kích động..." Lý Đàm vẫn luôn là sự tồn tại khẩu phật tâm xà, giống như chẳng có chuyện gì có thể chọc tức được anh ta.
Cố Hiểu Mộng không có cảm xúc giống như khúc nhạc dạo của ngọn núi lửa sắp phun trào: "Thẩm Dật Chi..." Nàng đột nhiên đứng lên: "Cô đã làm gì?"
Thẩm Dật Chi gần như phát điên: "Mình không có làm gì cả! Tự cô ta ăn cháo rồi gục ngã!"
"Tôi đã nói rồi, cô không thể đụng vào chị ấy." Hai mắt của Cố Hiểu Mộng đỏ bừng, giống như muốn giết người.
"Cố Hiểu Mộng, cô nổi điên cái gì! Dật Chi đã nói không có chạm đến Lý Ninh Ngọc. Trong đầu cô đang suy nghĩ cái gì vậy... Bây giờ, cô ấy động đến Lý Ninh Ngọc chẳng có chút ích lợi gì cả." Lưu Khắc Thành đứng trước mặt Thẩm Dật Chi, ra vẻ muốn bảo vệ vợ của mình, sợ Cố Hiểu Mộng nổi điên lên sẽ gây ra chuyện bất lợi cho Thẩm Dật Chi.
"Tôi nói rồi... Kêu cô đừng đụng vào chị ấy..." Cố Hiểu Mộng không còn nghe thấy người khác nói gì, móc súng của mình ra. Người xung quanh trợn tròn mắt.
"Cố Hiểu Mộng..." Đột nhiên, rất nhiều binh lính Nhật Bản cũng bắt đầu cầm súng lên, chĩa về phía Cố Hiểu Mộng, giống như chỉ cần nhúc nhích một chút thì sẽ nổ súng.
"Cố thủ trưởng, cô đừng xúc động..." Giọng nói của Takahashi Reiko vẫn như cũ, không nhanh không chậm: "Chúng ta vẫn nên nghe thử bác sĩ nói thế nào đã."
"Thẩm Dật Chi, cô tự tìm chết." Cố Hiểu Mộng giống như chẳng nghe thấy bất cứ ai nói gì, một lòng nghe theo ý nghĩ của mình.
Thẩm Dật Chi thực sự vô cùng tuyệt vọng, đó là Cố Hiểu Mộng, nàng vậy mà lại không tin tưởng mình, chĩa súng về phía mình.
"Hiểu Mộng..." Lý Ninh Ngọc nằm trên ghế sô pha. Thị giác của cô chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của Cố Hiểu Mộng, tay của Lý Ninh Ngọc nhẹ nhàng cầm lấy tay của Cố Hiểu Mộng.
"Chị Ngọc..." Cố Hiểu Mộng bỗng hạ súng xuống, quay người nhìn Lý Ninh Ngọc: "Chị dọa em?"
"Không sao đâu."
"Tiểu thư Reiko, trong cháo có một lượng nhỏ thuốc kích thích, có thể cái này đã khiến cho bao tử của Lý thượng tá khó chịu."
"Vậy, thực sự có người bỏ thuốc vào đồ của cô ấy." Mặc dù không phải độc, nhưng ngay thời khắc mấu chốt này, lại dưới tình huống phòng thủ nghiêm ngặt này mà vẫn có thể xuống tay với cô. Takahashi Reiko có chút tức giận, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Dật Chi mang theo sát ý, nhưng nháy mắt lại biến mất.
"Đưa Cố thủ trưởng đi, Sở Đặc vụ e rằng không thích hợp với Cố thủ trưởng, cũng thực sự không giam được cô ta. Hai tiếng trước mới nói sẽ đợi ở Sở Đặc vụ, bên này vừa mới xảy ra chuyện thì Cố thủ trưởng đã đường đường chính chính xuất hiện rồi. Tôi cảm thấy cô có chút không tôn trọng tôi." Takahashi Reiko nhẹ nhàng nói ra những lời này.
"Tiểu thư Reiko..." Lý Ninh Ngọc có chút yếu ớt nhìn Takahashi Reiko, yếu ớt như đang yếu thế, cầu xin.
"Mời Cố thủ trưởng đến phòng giam của Khoa Tình báo ở hai ngày. Còn anh nữa." Chỉ vào Lưu Khắc Thành, dù sao thì anh ta cũng không nên xuất hiện ở chỗ này. Về phần Lý Đàm, vốn dĩ là thủ trưởng của Khoa Tình báo, cũng không cần thiết. Tống Lăng theo mình đến đây cũng không cần quá chấp nhất.
"Tiểu thư Reiko..." Lý Ninh Ngọc sốt ruột.
"Lý thượng tá, đây xem như là tôi nể mặt cô và tiên sinh Cố Minh Chương rồi. Cô cảm thấy sự khoan dung của tôi có được bao nhiêu, mặt mũi của hai người được bao nhiêu." Takahashi Reiko giống như một quả bom, khiến người trong phòng rùng mình một cái. Bây giờ, cô ấy thực sự chính là người quyết định sống chết của tất cả mọi người.
"Chị Ngọc, đừng cầu xin cô ta... Đánh quyền, đánh tiền, nếu như em xảy ra chuyện, cả cái Hàng Châu này cũng không trụ được nữa... Dù sao tiền của nhà họ Cố em đã đạt đến mức độ thay đổi thời gian rồi." Cố Hiểu Mộng nhìn thấy Lý Ninh Ngọc không sao, lý trí phút chốc quay trở lại.
Những lời nói chọc tức chết người không đền mạng này, chính là đang nhắc nhở Takahashi Reiko, đừng khiến cho nhà họ Cố đứng ở phía đối lập với các người, cũng là đang nhắc nhở tất cả mọi người ở đây, nếu như không có nhà họ Cố, có lẽ Hàng Châu sẽ trở thành chiến trường đầu tiên của chiến dịch Chiết Giang này.
"Hiểu Mộng, ngoan nào..." Sự dịu dàng của Lý Ninh Ngọc như muốn tràn ra! Lần này, tất cả mọi người đều biết, hóa ra Lý Ninh Ngọc nàng lại yêu thương Cố Hiểu Mộng đến như vậy.
Vở kịch ồn ào này theo Cố Hiểu Mộng và Lưu Khắc Thành bị nhốt vào phòng giam mà hạ màn. Trong ba ngày, bên cạnh Lý Ninh Ngọc từng giây từng phút đều có bác sĩ Nhật Bản. Lý Ninh Ngọc cũng tập trung giải mật mã, không có chút nào là không ổn. Cứ thế, ba ngày sau, Takahashi Reiko dẫn theo binh lính Nhật Bản rút lui khỏi Sở Cơ yếu... Đến lúc này, nhiệm vụ chính thức kết thúc...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.