Chương 58
Nhĩ Nhã
17/05/2017
CHƯƠNG 58
Một chuyến đi Vô Lượng quan này tuy nói không tìm tung tích của Liễu Nga, nhưng lại tìm được Lưu Mặc Hải, cũng coi như là một chuyện may mắn ngoài ý muốn. Lưu Mặc Hải đã muốn thành thập tứ hiếu gia gia của Tiểu Thiên Thiên. Nhưng là vật nhỏ như thế nào cũng không chịu hắn, chỉ cho ôm một chút, nhưng là nếu ôm lâu thì vẫn nháo đòi Tiểu Tứ Tử.
Lưu Mặc Hải đưa bảo bối cho Tiểu Tứ Tử, bảo bối sẽ không náo loạn nữa.
Công Tôn ở bên càng thêm lo lắng. Lưu Mặc Hải thấy Tiểu Tứ Tử cùng bảo bối tình cảm rất tốt, trong lòng liền hiểu được. tám phần là do dọc đường đi Tiểu Tứ Tử thường chiếu cố bảo bối, nên cũng không cùng Tiểu Tứ Tử cướp bế. Dù sao thì chỉ cần nhìn thấy tôn tử đại béo của hắn bên cạnh, hắn cũng đã cảm thấy mĩ mãn rồi.
Sau khi trở lại phủ nha, mọi người đem vụ án năm đó nói rõ lại một lần, cảm thấy tựa hồ còn có nhân mã của kẻ thứ ba hoạt động, rất có khả năng là bọn họ đã bắt Liễu Nga đi. Mà kì thật bắt được Liễu Nga cũng không có tác dụng gì lớn, trọng yếu nhất hẳn là ngân khóa trên người bảo bối đi.
Đồng thời, mọi người cũng nghĩ đến một việc, lúc trước bắt được mấy hung tăng, bọn họ đã khai ra, là một cao nhân muốn bọn họ đi bắt thiếu phụ cùng bảo bảo. Như vậy Liễu Nga rất có thể đã nằm trong tay của gã.
“Lão gia tử? Liễu Nga dùng tên giả, có phải hay không là Ngọc nương?” Tiêu Lương hỏi hắn.
“Đúng!” Lưu Mặc Hải gật gật đầu, “Không phải dùng tên giả, là nhủ danh lúc nhỏ.”
“Bằng không như vậy đi.” Long Thiên Lý nói, “Ngài đem tướng mạo của Liễu Nga miêu tả cụ thể cho ta một chút, sau đó ta họa lại hình nàng. Rồi chúng ta phái người đến các tửu lâu trong thành tìm kiếm, hơn nữa nàng cùng một trung niên thanh sam có mang theo một tiểu hầu tử ở cùng một chỗ, vậy rất dễ phân biệt.”
Lưu Mặc Hải gật đầu, cùng Long Thiên Lý đi đến thư phòng họa lại, những người khác đều tự tán đi.
Tiểu Tứ Tử ôm tiểu bảo bảo, lửng thửng cùng Tiêu Lương đi vào trong viện, Thạch Đầu đi kề bên.
Vừa mới bước vào viện, đột nhiên nghe người ở sài phòng (phòng chứa củi)truyền đến tiếng động ồn ào, “Ai nha, không xong rồi, cháy rồi a!”
“Nha, cháy!” Tiểu Tứ Tử nghe được âm thanh liền quay đầu lại, chỉ thấy phía sau khói đặc cuồn cuộn, vội vàng giơ tay chụp Thạch Đầu, “Thạch Đầu, nhanh đi cứu hỏa!”
Thạch Đầu kêu chi chi rồi bỏ chạy đến tiền viện, Tiêu Lương cũng tiến lên vài bước để nhìn. Đột nhiên chợt nghe bên tai sưu một tiếng, Tiêu Lương cả kinh, lập tức quay đầu, liền thấy một người từ tường viện bay vào, cùng lúc lấy một tấm vải lụa lớn, bao lấy Tiểu Tứ Tử cùng bảo bảo, sau đó nhảy ra ngoài.
Tiểu Tứ Tử còn đang ngốc hồ hồ lo chuyện đại hỏa, liền cảm thấy có cái gì đó bao lấy mình,sau đó chính mình bị nhấc bổng lên, bay đi.
“Cẩn nhi!” Tiêu Lương thấy một hắc y nhân từ tường viện nhảy vào bắt Tiểu Tứ Tử đi, chạy trốn ra ngoài, liền hô một tiếng rồi vội vã bay theo.
Hai ảnh vệ cũng thấy được tình cảnh này, vội vàng quay đầu chặn lại. Lúc này, Công Tôn cùng Triệu Phổ nghe thấy động tĩnh đã đuổi tới, vừa nhìn thấy Tiểu Tứ Tử bị người ta cướp đi, Công Tôn gấp đến độ kêu to, “A! Tiểu Tứ Tử!”
Đi theo phía sau hai người là Hắc Ảnh cùng Bạch Ảnh cũng đồng thời đuổi tới, Triệu Phổ ôm Công Tôn, bay theo sau Tiêu Lương.
“Ngươi là ai nha!” Tiểu Tứ Tử bị bao lấy không động đậy được, liền ngẩng đầu nhìn về phía hắc y nhân đang ôm chính mình.
“Đừng ồn ào!” Người nọ hung dữ nói với hắn.
“Ngươi nói không ồn thì phải không ồn sao!” Tiểu Tứ Tử bắt đầu vặn vẹo, “Đáng ghét, buộc chặt như vậy, Thiên Thiên sẽ đau!”
Người nọ cũng không trả lời, chính là càng thi triển khinh công bay thật nhanh.
Tiêu Lương động tác nhanh hơn, nhảy lên phía trước. người nọ từ bên hông lấy ra vài viên mai đạn hoàn ra, giơ tay muốn bắn ra. Tiểu Tứ Tử nhấc đầu gối, đụng phải khuỷu tay gã một chút, mai đạn đánh trật, tuy rằng phóng ra nhiều, nhưng Tiêu Lương bọn họ đoán được hướng phóng nên né được, không bị bắn trúng. Hơn nữa Tiêu Lương có chuẩn bị, nhảy đến chỗ cao, người nọ vừa thấy không làm gì được, liền cúi đầu hung hăng trừng mắt liếc Tiểu Tứ Tử một cái.
Tiêu Tử Tử nhăn mặt nhăn mày, “Trừng cái gì! Ngươi mau thả ta xuống, chúng ta một đấu một!”
“Buông Cẩn nhi!” Tiêu Lương lúc này đã muốn đuổi tới bên cạnh hắc y nhân. Hắc y nhân biết không đánh lại Tiêu Lương, đang muốn chui vào rừng trốn. Đột nhiên nghe một tiếng “chi chi” vang lên, một cái bóng trắng lớn sưu một tiếng liền vọt vào cánh rừng. Hắc y nhân kia hai chân vừa mới chạm đất, liền thấy bóng trắng đó mạnh mẽ quay ngược lại, có cái gì đó, cắn một ngụm chân gã……
“Tê……” Người nọ trên chân đau xót, tranh thủ nhảy lên, đáp xuống một thân cây bình tĩnh quan sát, chỉ thấy đó là một con vật giống tiểu hùng đang đứng đối diện với gã, miệng ngậm nữa ống quần gã, là từ trên đùi gã xả xuống, còn mang theo một ít da thịt…… Còn nhe răng nhếch miệng nhìn gã.
“Thạch Đầu!” Tiểu Tứ Tử giật mình, Thạch Đầu động tác luôn rất chậm, nguyên lai cũng có thể chạy nhanh như vậy a.
Hắc y nhân kia còn muốn chạy, cũng đã không kịp rồi, Tiêu Lương chặn đường lui của gã, bốn ảnh vệ chia làm bốn phía vây kín gã, Triệu Phổ cùng Công Tôn cũng vừa hạ xuống.
“Thả nó ra, ngươi không muốn sống sao!” Công Tôn sốt ruột.
Hắc y nhân nâng tay rút ra một thanh chủy thủ, kề ngay cổ Tiểu Tứ Tử, uy hiếp, “Thả người cũng có thể, dùng đồ vật trao đổi.”
“Vật gì?” Triệu Phổ biết rõ còn cố hỏi.
“Bản đồ phân bố mỏ vàng.” Hắc y nhân thấp giọng nói.
“Ngươi là ai?” Triệu Phổ lạnh giọng hỏi, “Vì sao lại biết chuyện bản đồ phân bố mỏ vàng?”
“Ít nói nhảm, đưa vật đó giao ra đây, bằng không ta giết hắn!” Vừa nói, vừa cầm chủy thủ hướng Tiểu Tứ Tử mà khoa chân múa tay.
Tiểu Tứ Tử lo lắng bảo bối trong lòng, liền nói, “Ngươi cẩn thận một chút, đừng hoảng loạn làm bị thương bảo bối!”
“Nó ở trong ngân khóa của bảo bối.” Triệu Phổ thấp giọng nói.
Người nọ nhìn thoáng qua ngân khóa trên cổ bảo bối, nếu chính mình muốn cởi ngân khóa xuống, nhất định phải buông tay. Nơi này mọi người đều là cao thủ gã biết rõ, một chút sơ sẩy thì ngay cả mạng của mình cũng không còn, tròng mắt vòng vo chuyển, gã chỉ tay vào Công Tôn, “Ngươi tới! Ngươi tới đem ngân khóa cởi xuống!”
Triệu Phổ nhíu mày, quay qua nhìn Công Tôn một cái, Công Tôn gật gật đầu, hướng phía hắc y nhân mà đi qua, đi đến trước mắt Tiểu Tứ Tử, Công Tôn vươn tay như là muốn cởi bỏ ngân khóa xuống, đột nhiên tay lại ngửa lên, trong tay phóng ra ít bột phấn……
“A……” Người nọ bị bột phấn phóng vào mắt, mặt nhăn lại, đột nhiên cảm thấy mắt vừa nóng vừa ngứa, liền muốn dụi mắt.
Cùng lúc đó, Tiêu Lương cầm trụ lấy tay cầm chủy thủ của gã, cầm lấy cánh tay gã quăng mạnh qua một bên, thật mạnh đến đụng vào thân cây, bốn ảnh vệ lập tức đè người gã lại. Công Tôn vội vàng chạy tới cởi bỏ bao lụa cho Tiểu Tứ Tử, “Tiểu Tứ Tử, có bị thương không?”
“Không có.” Tiểu Tứ Tử cúi xuống xem bảo bối có chuyện gì hay không, thấy nó vẫn bình thường mà mở to đôi mắt nhìn trái ngó phải, thở phào nói, “Ta mới không sợ đâu, bảo bối cũng không sợ.”
Tiêu Lương áy náy, “Đều là do ta sơ sẩy.”
“Tiểu Lương Tử, cái này với ngươi không quan hệ!” Tiểu Tứ Tử vội vã an ủi Tiêu Lương, “Ngươi tại sao lại tự trách mình.”
“Là sơ sót của chúng ta.” Triệu Phổ nói, “Không nghĩ tới có người trực tiếp đến bắt Tiểu Tứ Tử.”
Lúc này, bốn ảnh vệ đã áp giải hắc y nhân lại đây, Triệu Phổ nâng tay gỡ khăn đen che mặt của gã, chỉ thấy đó là một nam tử trung niên, tiểu hồ tử……
“A, có phải hay không là hắn nha?” Tiểu Tứ Tử hỏi.
“Bắt trở về, để cho mấy hòa thượng kia nhìn một chút.” Triệu Phổ đối Thanh Ảnh nói, “Áp giải đi!”
Thanh Ảnh cùng Xích Ảnh áp giải người đi rồi, Hắc Ảnh đưa cho Triệu Phổ một khối lệnh bài, nói, “Vương gia, cái này là lấy được trên người hắn.”
Triệu Phổ tiếp nhận, nhìn chốc lát, liền nhíu mày, “Là lệnh bài của thượng thư phủ.”
“Hắn là người của phủ thượng thư?” Công Tôn cau mày, “Vậy Liễu Nga có phải hay không là do người của thượng thư phủ bắt trở về?”
“Có chút khả năng.” Triệu Phổ nghĩ nghĩ, “Sự tình cụ thể thì phải về hỏi người nọ một chút.”
Thạch Đầu lắc lư đi đến bên cạnh Tiểu Tứ Tử cọ cọ, để cho Tiểu Tứ Tử ngồi trên người nó, Tiểu Tứ Tử xoa bóp lỗ tai Thạch Đầu, thấy nó trên người toàn là bụi, liền vỗ vỗ nó, “Thạch Đầu ngươi vừa rồi đuổi theo thật là nhanh nha!”
Thạch Đầu đắc ý chi chi hai tiếng.
“Một thân toàn bụi, trở về nên tắm rửa đi.” Tiểu Tứ Tử cười tủm tỉm nói chuyện phiếm với Thạch Đầu. Tiêu Lương ở một bên vẫn là có chút áy náy, Triệu Phổ đi phía sau hắn, vỗ vỗ bả vai hắn, hỏi, “Sao lại rầu rĩ không vui? Hôm nay nếu không có ngươi hô lên, nói không chừng Tiểu Tứ Tử còn bị người bắt đi.”
Tiêu Lương có chút lo lắng nhìn về Công Tôn đang gắt gao ôm lấy Tiểu Tứ Tử đang ngồi trên lưng Thạch Đầu, hỏi Triệu Phổ, “Ta không hảo hảo chiếu cố Tiểu Tứ Tử, thiếu chút nữa để cho hắn xảy ra chuyện… Tiên sinh có thể hay không đối với ta không hài lòng?”
“A…” Triệu Phổ kém chút nữa là cười văng, vỗ Tiêu Lương, “Ngốc tiểu tử, Sách vừa rồi còn nói với ta, nhiều người như vậy liền chỉ có Tiểu Lương Tử ngươi nhìn chằm chằm Tiểu Tứ Tử a. Ngươi còn cho rằng đỉnh đỉnh đại danh Công Tôn tiên sinh sẽ không nói đạo lý nha?”
“Thật sao?” Tiêu Lương nghe xong mới nhẹ nhàng thở ra, bao nhiêu lo lắng cũng đều được giải tỏa.
Triệu Phổ sờ sờ cằm, “Ngươi cùng Tiểu Tứ Tử tiến triển đến mức độ nào rồi?”
“Bộ dáng gì.” Tiêu Lương buồn khổ lắc lắc đầu, “Không có gì tiến triển, Cẩn nhi hiện tại lấy hôn nhẹ ta làm luyện công đi.”
Triệu Phổ chỉ tiếc rằng sắt không thành thép mà liếc hắn một cái, “Nhìn ngươi tiền đồ, tay chân sao lại chậm như vậy đi?”
“Ta……” Tiêu Lương có chút khó xử, “Ta chỉ sợ Cẩn nhi mất hứng.”
Triệu Phổ nhìn trời, “Ngươi này ngốc tử, Tiểu Tứ Tử đáng yêu như vậy, ngươi hiện tại không cùng nó định ra, cẩn thận ngày nào đó bị người khác đoạt đi!” Nói xong, liền đi nhanh đuổi theo Công Tôn bọn họ, Tiêu Lương nghe được vậy, trong lòng có chút khẩn trương.
Chờ khi về tới nha môn, lửa đã được diệt, vừa rồi chỉ là có chút cháy nhỏ, là có người cố ý tung tin dẫn dắt sự chú ý của mọi người. Long Thiên Lý mang theo người ra đón, thấy Tiểu Tứ Tử không có việc gì, mới yên tâm.
Triệu Phổ cùng mấy ảnh vệ đem hắc y nhân áp giải vào nhà lao, kêu vài hòa thượng đến nhận diện, đã nói cao nhân kia xác thực là gã.
Nhóm ảnh vệ nói muốn thẩm vấn người nọ, Tiểu Tứ Tử nghĩ muốn ở bên trong nghe, nhưng là Công Tôn biết, Triệu Phổ bọn hắn là người trong quân doanh, ngươi không muốn mở miệng thì bọn họ ắt sẽ có biện pháp làm cho ngươi phải mở miệng. Chính là điều này không nên để cho Tiểu Tứ Tử thấy, cuối cùng, Tiểu Tứ Tử bị đuổi ra ngoài.
“Lại không cho ta xem!” Tiểu Tứ Tử quệt miệng, bất mãn ngồi trên lưng Thạch Đầu hừ hừ. Tiêu Lương cười, “Vương gia bọn họ có thể là muốn dùng nghiêm hình bức cung, cho nên không muốn cho ngươi thấy.”
“Nghiêm hình bức cung?!” Tiểu Tứ Tử tinh thần tỉnh táo, còn thật nghiêm túc hỏi, “Là muốn đánh mông hắn sao?”
Tiêu Lương bật cười, ấn tượng của Tiểu Tứ Tử đối với Tiểu Tứ Tử cơ hồ chỉ có đánh bằng roi, liền gật gật đầu, “Hẳn là vậy đi, do hắn biết muốn bắt Liễu Nga, phỏng chừng sẽ dùng một chút thủ đoạn cực đoan.”
“Nga……” Tiểu Tứ Tử hơi hơi chun mũi, “Đánh đòn có gì đẹp mắt đâu.” Vừa nói, vừa vỗ vỗ đầu Thạch Đầu, “Đi thôi Thạch Đầu, chúng ta đi tắm rửa đi.”
Vừa nghe đến tắm rửa, Thạch Đầu đã nghĩ muốn chạy trốn, Thạch Đầu nó cả đời này hận nhất là tắm rửa! Nhưng là vừa mới chuyển thân, đã bị Tiểu Tứ Tử tóm lấy, “Không được chạy! Bẩn muốn chết, hôm nay nhất định phải tẩy!”
Thạch Đầu chi chi kêu, bị lôi đến cửa phòng, nó lại muốn chạy, lại bị Tiểu Tứ Tử nhéo nhéo đuôi, “Ngươi lại chạy!”
“Chi chi!” Thạch Đầu giãy dụa, Tiểu Tứ Tử nhéo đuôi nó không tha.
Thạch Đầu đáng thương hề hề nhìn Tiểu Tứ Tử, Tiêu Lương nhanh chóng gọi người mang nước ấm đến.
Thạch Đầu thấy nước ấm đã đưa tới, là trốn không thoát, đã nghĩ muốn đào hố chuồn đi, nhưng Tiểu Tứ Tử ôm cổ nó không cho nó đi, “Ngươi dám chạy! Bẩn Thạch Đầu! Nữ hài tử sẽ không bẩn như vậy! Về sau gã không được đâu!”
Tiêu Lương cũng tiến lên, bắt lấy chân sau của Thạch Đầu, cùng Tiểu Tứ Tử đem Thạch Đầu đang đào hồ tẩu thoát tha ra.
Tiểu Tứ Tử thì Thạch Đầu mới không sợ đâu, dù sao cũng không có bao nhiêu khí lực, chính là chính nó phải cẩn thận lúc mình giãy dụa để không bị thương đến hắn. Nhưng là Tiêu Lương cùng Triệu Phổ thì lại làm nó sợ hãi, hai người này khí lực rất lớn, còn bị đánh mông!
Cuối cùng, Thạch Đầu bị Tiêu Lương cùng Tiểu Tứ Tử liên hợp dùng “vũ lực” trấn áp, cả một thân bị thả vào trong nước. Tiểu Tứ Tử cởi áo khoác, sắn tay áo lên cùng với Tiêu Lương hướng thân mình Thạch Đầu mà cọ xát, còn thoa thêm phấn thơm. Thạch Đầu vừa giãy vừa hắt xì, bị biến thành một thân bọt, Tiêu Lương dùng nước ấm gội lại sạch sẽ cho nó.
Chiên đấu hăng hái suốt một canh giờ, rốt cuộc cũng tắm sạch sẽ cho Thạch Đầu, Thạch Đầu trên người toàn nước bước ra ngoài, đứng lên vẫy vẫy nước…… Còn chơi xấu mà hắt hết nước lên người Tiêu Lương cùng Tiểu Tứ Tử, sau đó bất mãn chạy vào phòng nằm trên thảm mà liếm liếm lông mao.
Tiêu Lương cùng Tiểu Tứ Tử mệt lả, ngồi tại chỗ mà thở hổn hển, lúc này cũng đã gần chạng vạng, một trận gió thổi qua, Tiểu Tứ Tử “hắt xì” một tiếng.
“Cẩn nhi, vào phòng đi, đừng để cảm lạnh.” Tiêu Lương trước để Tiểu Tứ Tử vào phòng, sau đó lấy nước ấm đến, để cho Tiểu Tứ Tử tắm rửa một chút.
Tiểu Tứ Tử cởi áo ngắn, rồi bước vào ngồi trong dục dũng, thấy Tiêu Lương đến gần hỏi hắn, “Cẩn nhi, cùng nhau tẩy sao?”
“Ân.” Tiểu Tứ Tử gật gật đầu, Tiêu Lương cởi quần áo, bước vào dục dũng.
Tiểu Tứ Tửt mặt hơi hơi hồng lên, cũng không biết là vì nước ấm, hay vẫn là nhìn đến bộ dáng không mặc quần áo của Tiêu Lương.
Tiêu Lương đưa tay kéo Tiểu Tứ Tử đến trước người, gội đầu cho hắn, “Nước có lạnh hay không?”
“Ân… Không lạnh.” Tiểu Tứ Tử thư thư phục phục tựa vào trước ngực Tiêu Lương, để hắn gội đầu cho mình.
Tiêu Lương cẩn thận tẩy, hai mắt cũng không tự giác nhìn xuống làn nước trong suốt, nhìn thân mình trắng nộn nộn của Tiểu Tứ Tử.
“Cẩn nhi.” Tiêu Lương xả tóc cho Tiểu Tứ Tử, nhẹ nhàng mà ngửi mùi thơm thoang thoảng của tóc hắn, cười lại gần, “Lúc này giống như Thạch Đầu thơm ngào ngạt.”
Tiểu Tứ Tử cười liếc mắt xem thường, hỏi, “Tiểu Lương Tử, muốn ta tẩy cho ngươi sao?”
Tiêu Lương lắc đầu, “Trước tẩy cho ngươi, bằng không hồi nữa nước sẽ lạnh.” Khi nói chuyện, bắt đầu sờ bả vai Tiểu Tứ Tử, Tiểu Tứ Tử cũng không để ý, vẫn là thoải mái mà dựa vào.
Tiêu Lương nhích lại gần, hôn lỗ tai Tiểu Tứ Tử.
“Ân… Ngứa.” Tiểu Tứ Tử lắc đầu, cũng không để ý nhiều.
Tiêu Lương đột nhiên lo lắng lên, chính mình trước đây cùng Tiểu Tứ Tử nháo qua nháo lại một hồi, nguyên bản Tiểu Tứ Tử còn có chút thẹn thùng, nhưng là hiện tại chính mình đụng hắn, hắn cũng không có cảm giác.
“Cẩn nhi.” Tiêu Lương hỏi, “Ngươi có thích ta hay không nha?”
“Thích a.” Tiểu Tứ Tử trả lời không cần suy nghĩ.
“Kia có nghĩ tới hôn nhẹ?” Tiêu Lương lại hỏi.
“Hấp nội lực sao?” Tiểu Tứ Tử quay đầu, quệt miệng.
Tiêu Lương dở khóc dở cười, cảm thấy có chút không biết là tư vị gì, liền nói, “Không phải hấp nội lực…… Là cái loại ngươi thích ta, sau đó ta cũng thích hôn nhẹ ngươi!”
Tiểu Tứ Tử chớp chớp mắt nhìn hắn, “Ân… Như vậy a?”
“Muốn hay không nha?” Tiêu Lương đưa tay ôm lấy thắt lưng Tiểu Tứ Tử, thấp giọng nói, “Chúng ta có thể càng tiến thêm một bước.”
“Đi vào làm sao nha?” Tiểu Tứ Tử nghiêng đầu nhìn hắn.
Tiêu Lương bật cười, Tiểu Tứ Tử nói lời này nếu không phải với khuôn mặt đáng yêu kia, còn tưởng rằng là hắn chủ động dụ hoặc người đi…… Nghĩ nghĩ, liền nói, “Chúng ta làm một chút chuyện trước kia chưa làm qua, được không?”
“Ân…” Tiểu Tứ Tử đỏ mặt lên, hỏi, “Là cái gì nha?”
“Chính là cái mà chỉ có tiên sinh cùng vương gia làm, chuyện tình thân mật một chút.” Tiêu Lương thấp giọng nói.
Tiểu Tứ Tử nghĩ nghĩ, gật đầu nhỏ giọng đáp ứng, “Ân… Được rồi.” Đăng bởi: admin
Một chuyến đi Vô Lượng quan này tuy nói không tìm tung tích của Liễu Nga, nhưng lại tìm được Lưu Mặc Hải, cũng coi như là một chuyện may mắn ngoài ý muốn. Lưu Mặc Hải đã muốn thành thập tứ hiếu gia gia của Tiểu Thiên Thiên. Nhưng là vật nhỏ như thế nào cũng không chịu hắn, chỉ cho ôm một chút, nhưng là nếu ôm lâu thì vẫn nháo đòi Tiểu Tứ Tử.
Lưu Mặc Hải đưa bảo bối cho Tiểu Tứ Tử, bảo bối sẽ không náo loạn nữa.
Công Tôn ở bên càng thêm lo lắng. Lưu Mặc Hải thấy Tiểu Tứ Tử cùng bảo bối tình cảm rất tốt, trong lòng liền hiểu được. tám phần là do dọc đường đi Tiểu Tứ Tử thường chiếu cố bảo bối, nên cũng không cùng Tiểu Tứ Tử cướp bế. Dù sao thì chỉ cần nhìn thấy tôn tử đại béo của hắn bên cạnh, hắn cũng đã cảm thấy mĩ mãn rồi.
Sau khi trở lại phủ nha, mọi người đem vụ án năm đó nói rõ lại một lần, cảm thấy tựa hồ còn có nhân mã của kẻ thứ ba hoạt động, rất có khả năng là bọn họ đã bắt Liễu Nga đi. Mà kì thật bắt được Liễu Nga cũng không có tác dụng gì lớn, trọng yếu nhất hẳn là ngân khóa trên người bảo bối đi.
Đồng thời, mọi người cũng nghĩ đến một việc, lúc trước bắt được mấy hung tăng, bọn họ đã khai ra, là một cao nhân muốn bọn họ đi bắt thiếu phụ cùng bảo bảo. Như vậy Liễu Nga rất có thể đã nằm trong tay của gã.
“Lão gia tử? Liễu Nga dùng tên giả, có phải hay không là Ngọc nương?” Tiêu Lương hỏi hắn.
“Đúng!” Lưu Mặc Hải gật gật đầu, “Không phải dùng tên giả, là nhủ danh lúc nhỏ.”
“Bằng không như vậy đi.” Long Thiên Lý nói, “Ngài đem tướng mạo của Liễu Nga miêu tả cụ thể cho ta một chút, sau đó ta họa lại hình nàng. Rồi chúng ta phái người đến các tửu lâu trong thành tìm kiếm, hơn nữa nàng cùng một trung niên thanh sam có mang theo một tiểu hầu tử ở cùng một chỗ, vậy rất dễ phân biệt.”
Lưu Mặc Hải gật đầu, cùng Long Thiên Lý đi đến thư phòng họa lại, những người khác đều tự tán đi.
Tiểu Tứ Tử ôm tiểu bảo bảo, lửng thửng cùng Tiêu Lương đi vào trong viện, Thạch Đầu đi kề bên.
Vừa mới bước vào viện, đột nhiên nghe người ở sài phòng (phòng chứa củi)truyền đến tiếng động ồn ào, “Ai nha, không xong rồi, cháy rồi a!”
“Nha, cháy!” Tiểu Tứ Tử nghe được âm thanh liền quay đầu lại, chỉ thấy phía sau khói đặc cuồn cuộn, vội vàng giơ tay chụp Thạch Đầu, “Thạch Đầu, nhanh đi cứu hỏa!”
Thạch Đầu kêu chi chi rồi bỏ chạy đến tiền viện, Tiêu Lương cũng tiến lên vài bước để nhìn. Đột nhiên chợt nghe bên tai sưu một tiếng, Tiêu Lương cả kinh, lập tức quay đầu, liền thấy một người từ tường viện bay vào, cùng lúc lấy một tấm vải lụa lớn, bao lấy Tiểu Tứ Tử cùng bảo bảo, sau đó nhảy ra ngoài.
Tiểu Tứ Tử còn đang ngốc hồ hồ lo chuyện đại hỏa, liền cảm thấy có cái gì đó bao lấy mình,sau đó chính mình bị nhấc bổng lên, bay đi.
“Cẩn nhi!” Tiêu Lương thấy một hắc y nhân từ tường viện nhảy vào bắt Tiểu Tứ Tử đi, chạy trốn ra ngoài, liền hô một tiếng rồi vội vã bay theo.
Hai ảnh vệ cũng thấy được tình cảnh này, vội vàng quay đầu chặn lại. Lúc này, Công Tôn cùng Triệu Phổ nghe thấy động tĩnh đã đuổi tới, vừa nhìn thấy Tiểu Tứ Tử bị người ta cướp đi, Công Tôn gấp đến độ kêu to, “A! Tiểu Tứ Tử!”
Đi theo phía sau hai người là Hắc Ảnh cùng Bạch Ảnh cũng đồng thời đuổi tới, Triệu Phổ ôm Công Tôn, bay theo sau Tiêu Lương.
“Ngươi là ai nha!” Tiểu Tứ Tử bị bao lấy không động đậy được, liền ngẩng đầu nhìn về phía hắc y nhân đang ôm chính mình.
“Đừng ồn ào!” Người nọ hung dữ nói với hắn.
“Ngươi nói không ồn thì phải không ồn sao!” Tiểu Tứ Tử bắt đầu vặn vẹo, “Đáng ghét, buộc chặt như vậy, Thiên Thiên sẽ đau!”
Người nọ cũng không trả lời, chính là càng thi triển khinh công bay thật nhanh.
Tiêu Lương động tác nhanh hơn, nhảy lên phía trước. người nọ từ bên hông lấy ra vài viên mai đạn hoàn ra, giơ tay muốn bắn ra. Tiểu Tứ Tử nhấc đầu gối, đụng phải khuỷu tay gã một chút, mai đạn đánh trật, tuy rằng phóng ra nhiều, nhưng Tiêu Lương bọn họ đoán được hướng phóng nên né được, không bị bắn trúng. Hơn nữa Tiêu Lương có chuẩn bị, nhảy đến chỗ cao, người nọ vừa thấy không làm gì được, liền cúi đầu hung hăng trừng mắt liếc Tiểu Tứ Tử một cái.
Tiêu Tử Tử nhăn mặt nhăn mày, “Trừng cái gì! Ngươi mau thả ta xuống, chúng ta một đấu một!”
“Buông Cẩn nhi!” Tiêu Lương lúc này đã muốn đuổi tới bên cạnh hắc y nhân. Hắc y nhân biết không đánh lại Tiêu Lương, đang muốn chui vào rừng trốn. Đột nhiên nghe một tiếng “chi chi” vang lên, một cái bóng trắng lớn sưu một tiếng liền vọt vào cánh rừng. Hắc y nhân kia hai chân vừa mới chạm đất, liền thấy bóng trắng đó mạnh mẽ quay ngược lại, có cái gì đó, cắn một ngụm chân gã……
“Tê……” Người nọ trên chân đau xót, tranh thủ nhảy lên, đáp xuống một thân cây bình tĩnh quan sát, chỉ thấy đó là một con vật giống tiểu hùng đang đứng đối diện với gã, miệng ngậm nữa ống quần gã, là từ trên đùi gã xả xuống, còn mang theo một ít da thịt…… Còn nhe răng nhếch miệng nhìn gã.
“Thạch Đầu!” Tiểu Tứ Tử giật mình, Thạch Đầu động tác luôn rất chậm, nguyên lai cũng có thể chạy nhanh như vậy a.
Hắc y nhân kia còn muốn chạy, cũng đã không kịp rồi, Tiêu Lương chặn đường lui của gã, bốn ảnh vệ chia làm bốn phía vây kín gã, Triệu Phổ cùng Công Tôn cũng vừa hạ xuống.
“Thả nó ra, ngươi không muốn sống sao!” Công Tôn sốt ruột.
Hắc y nhân nâng tay rút ra một thanh chủy thủ, kề ngay cổ Tiểu Tứ Tử, uy hiếp, “Thả người cũng có thể, dùng đồ vật trao đổi.”
“Vật gì?” Triệu Phổ biết rõ còn cố hỏi.
“Bản đồ phân bố mỏ vàng.” Hắc y nhân thấp giọng nói.
“Ngươi là ai?” Triệu Phổ lạnh giọng hỏi, “Vì sao lại biết chuyện bản đồ phân bố mỏ vàng?”
“Ít nói nhảm, đưa vật đó giao ra đây, bằng không ta giết hắn!” Vừa nói, vừa cầm chủy thủ hướng Tiểu Tứ Tử mà khoa chân múa tay.
Tiểu Tứ Tử lo lắng bảo bối trong lòng, liền nói, “Ngươi cẩn thận một chút, đừng hoảng loạn làm bị thương bảo bối!”
“Nó ở trong ngân khóa của bảo bối.” Triệu Phổ thấp giọng nói.
Người nọ nhìn thoáng qua ngân khóa trên cổ bảo bối, nếu chính mình muốn cởi ngân khóa xuống, nhất định phải buông tay. Nơi này mọi người đều là cao thủ gã biết rõ, một chút sơ sẩy thì ngay cả mạng của mình cũng không còn, tròng mắt vòng vo chuyển, gã chỉ tay vào Công Tôn, “Ngươi tới! Ngươi tới đem ngân khóa cởi xuống!”
Triệu Phổ nhíu mày, quay qua nhìn Công Tôn một cái, Công Tôn gật gật đầu, hướng phía hắc y nhân mà đi qua, đi đến trước mắt Tiểu Tứ Tử, Công Tôn vươn tay như là muốn cởi bỏ ngân khóa xuống, đột nhiên tay lại ngửa lên, trong tay phóng ra ít bột phấn……
“A……” Người nọ bị bột phấn phóng vào mắt, mặt nhăn lại, đột nhiên cảm thấy mắt vừa nóng vừa ngứa, liền muốn dụi mắt.
Cùng lúc đó, Tiêu Lương cầm trụ lấy tay cầm chủy thủ của gã, cầm lấy cánh tay gã quăng mạnh qua một bên, thật mạnh đến đụng vào thân cây, bốn ảnh vệ lập tức đè người gã lại. Công Tôn vội vàng chạy tới cởi bỏ bao lụa cho Tiểu Tứ Tử, “Tiểu Tứ Tử, có bị thương không?”
“Không có.” Tiểu Tứ Tử cúi xuống xem bảo bối có chuyện gì hay không, thấy nó vẫn bình thường mà mở to đôi mắt nhìn trái ngó phải, thở phào nói, “Ta mới không sợ đâu, bảo bối cũng không sợ.”
Tiêu Lương áy náy, “Đều là do ta sơ sẩy.”
“Tiểu Lương Tử, cái này với ngươi không quan hệ!” Tiểu Tứ Tử vội vã an ủi Tiêu Lương, “Ngươi tại sao lại tự trách mình.”
“Là sơ sót của chúng ta.” Triệu Phổ nói, “Không nghĩ tới có người trực tiếp đến bắt Tiểu Tứ Tử.”
Lúc này, bốn ảnh vệ đã áp giải hắc y nhân lại đây, Triệu Phổ nâng tay gỡ khăn đen che mặt của gã, chỉ thấy đó là một nam tử trung niên, tiểu hồ tử……
“A, có phải hay không là hắn nha?” Tiểu Tứ Tử hỏi.
“Bắt trở về, để cho mấy hòa thượng kia nhìn một chút.” Triệu Phổ đối Thanh Ảnh nói, “Áp giải đi!”
Thanh Ảnh cùng Xích Ảnh áp giải người đi rồi, Hắc Ảnh đưa cho Triệu Phổ một khối lệnh bài, nói, “Vương gia, cái này là lấy được trên người hắn.”
Triệu Phổ tiếp nhận, nhìn chốc lát, liền nhíu mày, “Là lệnh bài của thượng thư phủ.”
“Hắn là người của phủ thượng thư?” Công Tôn cau mày, “Vậy Liễu Nga có phải hay không là do người của thượng thư phủ bắt trở về?”
“Có chút khả năng.” Triệu Phổ nghĩ nghĩ, “Sự tình cụ thể thì phải về hỏi người nọ một chút.”
Thạch Đầu lắc lư đi đến bên cạnh Tiểu Tứ Tử cọ cọ, để cho Tiểu Tứ Tử ngồi trên người nó, Tiểu Tứ Tử xoa bóp lỗ tai Thạch Đầu, thấy nó trên người toàn là bụi, liền vỗ vỗ nó, “Thạch Đầu ngươi vừa rồi đuổi theo thật là nhanh nha!”
Thạch Đầu đắc ý chi chi hai tiếng.
“Một thân toàn bụi, trở về nên tắm rửa đi.” Tiểu Tứ Tử cười tủm tỉm nói chuyện phiếm với Thạch Đầu. Tiêu Lương ở một bên vẫn là có chút áy náy, Triệu Phổ đi phía sau hắn, vỗ vỗ bả vai hắn, hỏi, “Sao lại rầu rĩ không vui? Hôm nay nếu không có ngươi hô lên, nói không chừng Tiểu Tứ Tử còn bị người bắt đi.”
Tiêu Lương có chút lo lắng nhìn về Công Tôn đang gắt gao ôm lấy Tiểu Tứ Tử đang ngồi trên lưng Thạch Đầu, hỏi Triệu Phổ, “Ta không hảo hảo chiếu cố Tiểu Tứ Tử, thiếu chút nữa để cho hắn xảy ra chuyện… Tiên sinh có thể hay không đối với ta không hài lòng?”
“A…” Triệu Phổ kém chút nữa là cười văng, vỗ Tiêu Lương, “Ngốc tiểu tử, Sách vừa rồi còn nói với ta, nhiều người như vậy liền chỉ có Tiểu Lương Tử ngươi nhìn chằm chằm Tiểu Tứ Tử a. Ngươi còn cho rằng đỉnh đỉnh đại danh Công Tôn tiên sinh sẽ không nói đạo lý nha?”
“Thật sao?” Tiêu Lương nghe xong mới nhẹ nhàng thở ra, bao nhiêu lo lắng cũng đều được giải tỏa.
Triệu Phổ sờ sờ cằm, “Ngươi cùng Tiểu Tứ Tử tiến triển đến mức độ nào rồi?”
“Bộ dáng gì.” Tiêu Lương buồn khổ lắc lắc đầu, “Không có gì tiến triển, Cẩn nhi hiện tại lấy hôn nhẹ ta làm luyện công đi.”
Triệu Phổ chỉ tiếc rằng sắt không thành thép mà liếc hắn một cái, “Nhìn ngươi tiền đồ, tay chân sao lại chậm như vậy đi?”
“Ta……” Tiêu Lương có chút khó xử, “Ta chỉ sợ Cẩn nhi mất hứng.”
Triệu Phổ nhìn trời, “Ngươi này ngốc tử, Tiểu Tứ Tử đáng yêu như vậy, ngươi hiện tại không cùng nó định ra, cẩn thận ngày nào đó bị người khác đoạt đi!” Nói xong, liền đi nhanh đuổi theo Công Tôn bọn họ, Tiêu Lương nghe được vậy, trong lòng có chút khẩn trương.
Chờ khi về tới nha môn, lửa đã được diệt, vừa rồi chỉ là có chút cháy nhỏ, là có người cố ý tung tin dẫn dắt sự chú ý của mọi người. Long Thiên Lý mang theo người ra đón, thấy Tiểu Tứ Tử không có việc gì, mới yên tâm.
Triệu Phổ cùng mấy ảnh vệ đem hắc y nhân áp giải vào nhà lao, kêu vài hòa thượng đến nhận diện, đã nói cao nhân kia xác thực là gã.
Nhóm ảnh vệ nói muốn thẩm vấn người nọ, Tiểu Tứ Tử nghĩ muốn ở bên trong nghe, nhưng là Công Tôn biết, Triệu Phổ bọn hắn là người trong quân doanh, ngươi không muốn mở miệng thì bọn họ ắt sẽ có biện pháp làm cho ngươi phải mở miệng. Chính là điều này không nên để cho Tiểu Tứ Tử thấy, cuối cùng, Tiểu Tứ Tử bị đuổi ra ngoài.
“Lại không cho ta xem!” Tiểu Tứ Tử quệt miệng, bất mãn ngồi trên lưng Thạch Đầu hừ hừ. Tiêu Lương cười, “Vương gia bọn họ có thể là muốn dùng nghiêm hình bức cung, cho nên không muốn cho ngươi thấy.”
“Nghiêm hình bức cung?!” Tiểu Tứ Tử tinh thần tỉnh táo, còn thật nghiêm túc hỏi, “Là muốn đánh mông hắn sao?”
Tiêu Lương bật cười, ấn tượng của Tiểu Tứ Tử đối với Tiểu Tứ Tử cơ hồ chỉ có đánh bằng roi, liền gật gật đầu, “Hẳn là vậy đi, do hắn biết muốn bắt Liễu Nga, phỏng chừng sẽ dùng một chút thủ đoạn cực đoan.”
“Nga……” Tiểu Tứ Tử hơi hơi chun mũi, “Đánh đòn có gì đẹp mắt đâu.” Vừa nói, vừa vỗ vỗ đầu Thạch Đầu, “Đi thôi Thạch Đầu, chúng ta đi tắm rửa đi.”
Vừa nghe đến tắm rửa, Thạch Đầu đã nghĩ muốn chạy trốn, Thạch Đầu nó cả đời này hận nhất là tắm rửa! Nhưng là vừa mới chuyển thân, đã bị Tiểu Tứ Tử tóm lấy, “Không được chạy! Bẩn muốn chết, hôm nay nhất định phải tẩy!”
Thạch Đầu chi chi kêu, bị lôi đến cửa phòng, nó lại muốn chạy, lại bị Tiểu Tứ Tử nhéo nhéo đuôi, “Ngươi lại chạy!”
“Chi chi!” Thạch Đầu giãy dụa, Tiểu Tứ Tử nhéo đuôi nó không tha.
Thạch Đầu đáng thương hề hề nhìn Tiểu Tứ Tử, Tiêu Lương nhanh chóng gọi người mang nước ấm đến.
Thạch Đầu thấy nước ấm đã đưa tới, là trốn không thoát, đã nghĩ muốn đào hố chuồn đi, nhưng Tiểu Tứ Tử ôm cổ nó không cho nó đi, “Ngươi dám chạy! Bẩn Thạch Đầu! Nữ hài tử sẽ không bẩn như vậy! Về sau gã không được đâu!”
Tiêu Lương cũng tiến lên, bắt lấy chân sau của Thạch Đầu, cùng Tiểu Tứ Tử đem Thạch Đầu đang đào hồ tẩu thoát tha ra.
Tiểu Tứ Tử thì Thạch Đầu mới không sợ đâu, dù sao cũng không có bao nhiêu khí lực, chính là chính nó phải cẩn thận lúc mình giãy dụa để không bị thương đến hắn. Nhưng là Tiêu Lương cùng Triệu Phổ thì lại làm nó sợ hãi, hai người này khí lực rất lớn, còn bị đánh mông!
Cuối cùng, Thạch Đầu bị Tiêu Lương cùng Tiểu Tứ Tử liên hợp dùng “vũ lực” trấn áp, cả một thân bị thả vào trong nước. Tiểu Tứ Tử cởi áo khoác, sắn tay áo lên cùng với Tiêu Lương hướng thân mình Thạch Đầu mà cọ xát, còn thoa thêm phấn thơm. Thạch Đầu vừa giãy vừa hắt xì, bị biến thành một thân bọt, Tiêu Lương dùng nước ấm gội lại sạch sẽ cho nó.
Chiên đấu hăng hái suốt một canh giờ, rốt cuộc cũng tắm sạch sẽ cho Thạch Đầu, Thạch Đầu trên người toàn nước bước ra ngoài, đứng lên vẫy vẫy nước…… Còn chơi xấu mà hắt hết nước lên người Tiêu Lương cùng Tiểu Tứ Tử, sau đó bất mãn chạy vào phòng nằm trên thảm mà liếm liếm lông mao.
Tiêu Lương cùng Tiểu Tứ Tử mệt lả, ngồi tại chỗ mà thở hổn hển, lúc này cũng đã gần chạng vạng, một trận gió thổi qua, Tiểu Tứ Tử “hắt xì” một tiếng.
“Cẩn nhi, vào phòng đi, đừng để cảm lạnh.” Tiêu Lương trước để Tiểu Tứ Tử vào phòng, sau đó lấy nước ấm đến, để cho Tiểu Tứ Tử tắm rửa một chút.
Tiểu Tứ Tử cởi áo ngắn, rồi bước vào ngồi trong dục dũng, thấy Tiêu Lương đến gần hỏi hắn, “Cẩn nhi, cùng nhau tẩy sao?”
“Ân.” Tiểu Tứ Tử gật gật đầu, Tiêu Lương cởi quần áo, bước vào dục dũng.
Tiểu Tứ Tửt mặt hơi hơi hồng lên, cũng không biết là vì nước ấm, hay vẫn là nhìn đến bộ dáng không mặc quần áo của Tiêu Lương.
Tiêu Lương đưa tay kéo Tiểu Tứ Tử đến trước người, gội đầu cho hắn, “Nước có lạnh hay không?”
“Ân… Không lạnh.” Tiểu Tứ Tử thư thư phục phục tựa vào trước ngực Tiêu Lương, để hắn gội đầu cho mình.
Tiêu Lương cẩn thận tẩy, hai mắt cũng không tự giác nhìn xuống làn nước trong suốt, nhìn thân mình trắng nộn nộn của Tiểu Tứ Tử.
“Cẩn nhi.” Tiêu Lương xả tóc cho Tiểu Tứ Tử, nhẹ nhàng mà ngửi mùi thơm thoang thoảng của tóc hắn, cười lại gần, “Lúc này giống như Thạch Đầu thơm ngào ngạt.”
Tiểu Tứ Tử cười liếc mắt xem thường, hỏi, “Tiểu Lương Tử, muốn ta tẩy cho ngươi sao?”
Tiêu Lương lắc đầu, “Trước tẩy cho ngươi, bằng không hồi nữa nước sẽ lạnh.” Khi nói chuyện, bắt đầu sờ bả vai Tiểu Tứ Tử, Tiểu Tứ Tử cũng không để ý, vẫn là thoải mái mà dựa vào.
Tiêu Lương nhích lại gần, hôn lỗ tai Tiểu Tứ Tử.
“Ân… Ngứa.” Tiểu Tứ Tử lắc đầu, cũng không để ý nhiều.
Tiêu Lương đột nhiên lo lắng lên, chính mình trước đây cùng Tiểu Tứ Tử nháo qua nháo lại một hồi, nguyên bản Tiểu Tứ Tử còn có chút thẹn thùng, nhưng là hiện tại chính mình đụng hắn, hắn cũng không có cảm giác.
“Cẩn nhi.” Tiêu Lương hỏi, “Ngươi có thích ta hay không nha?”
“Thích a.” Tiểu Tứ Tử trả lời không cần suy nghĩ.
“Kia có nghĩ tới hôn nhẹ?” Tiêu Lương lại hỏi.
“Hấp nội lực sao?” Tiểu Tứ Tử quay đầu, quệt miệng.
Tiêu Lương dở khóc dở cười, cảm thấy có chút không biết là tư vị gì, liền nói, “Không phải hấp nội lực…… Là cái loại ngươi thích ta, sau đó ta cũng thích hôn nhẹ ngươi!”
Tiểu Tứ Tử chớp chớp mắt nhìn hắn, “Ân… Như vậy a?”
“Muốn hay không nha?” Tiêu Lương đưa tay ôm lấy thắt lưng Tiểu Tứ Tử, thấp giọng nói, “Chúng ta có thể càng tiến thêm một bước.”
“Đi vào làm sao nha?” Tiểu Tứ Tử nghiêng đầu nhìn hắn.
Tiêu Lương bật cười, Tiểu Tứ Tử nói lời này nếu không phải với khuôn mặt đáng yêu kia, còn tưởng rằng là hắn chủ động dụ hoặc người đi…… Nghĩ nghĩ, liền nói, “Chúng ta làm một chút chuyện trước kia chưa làm qua, được không?”
“Ân…” Tiểu Tứ Tử đỏ mặt lên, hỏi, “Là cái gì nha?”
“Chính là cái mà chỉ có tiên sinh cùng vương gia làm, chuyện tình thân mật một chút.” Tiêu Lương thấp giọng nói.
Tiểu Tứ Tử nghĩ nghĩ, gật đầu nhỏ giọng đáp ứng, “Ân… Được rồi.” Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.