Ngốc Ngốc Tiểu Thần Bộ

Chương 62

Nhĩ Nhã

17/05/2017

CHƯƠNG 62

Hứa Diệu nhìn Triệu Phổ xuất hiện trước mặt mình, liền biết rằng cái chết của mình gần đến, có chút suy sụp lùi lại vài bước, muốn chạy, nhưng là bốn phía đều có người chặn lại.

“Hứa thượng thư.” Hoa Phi Phi thân thủ giao bồ câu cho Triệu Phổ, vừa cười nói, “Ngươi làm ta oan uổng thật thảm a.”

Hứa Diệu nhìn Triệu Phổ gỡ cuộn giấy dưới chân bồ câu ra, đưa lên đọc, Triệu Phổ liên tục cười lạnh, “Chữ Liêu……”

Hứa Diệu sắc mặt liên tục đổi, Tiểu Tứ Tử cũng tiến lại xem, nhìn thấy trong cuộn giấy viết viết mấy chữ Liêu, liền hỏi Triệu Phổ, “Cửu Cửu, viết gì vậy?”

Triệu Phổ nhiều năm đối Liêu Quốc chinh chiến, bởi vậy am hiểu chữ Liêu, nhìn thoáng qua nội dung trong thư, nói, “Đây là viết cho thập thất vương gia Da Luật Chấn của Liêu Quốc, nội dung thư nói, bị phát hiện, trước mang theo người dời đi.”

“Ngươi thế nhưng lại tư thông với Liêu Quốc?!” Công Tôn nhíu mày lắc đầu, “Ngươi là người Hán, ở Đại Tống đã làm quan hơn ba mươi năm, thế nhưng lại tư thông với Liêu Quốc!”

Long Thiên Lý cũng cực kì tức giận, ngẫm lại xem, đường đường là thượng thư đại nhân, thế nhưng lại là gian tế của Liêu Quốc…… Đại Tống mấy năm nay đã không biết bị hắn bán đứng bao nhiêu cơ mật rồi, khó trách Tống quân cùng Liêu quân chinh chiến thường bị trúng mai phục như vậy. Hơn nữa, Liêu Quốc thế nhưng lại có nhiều quân phí để đánh giặc, nguyên lai đều là do chúng ta xuất hoàng kim nuôi bọn chúng.

“Quả thực đáng giận!” Long Nhất Phương hung hăng nhìn chằm chằm Hứa Diệu.

Hứa Diệu sắc mặt tái nhợt, nhìn nhìn Triệu Phổ, nói, “Ta không thể không làm vậy……”

“Không thể?” Triệu Phổ lạnh mặt nhìn hắn, “Không thể ngươi liền thông đồng với địch phản quốc?”

“Ta…… Ta kì thực là người Liêu!” Câu nói này của Hứa Diệu làm mọi người chấn kinh.

Tiểu Tứ Tử nghiêng đầu đánh giá hắn nửa ngày, lôi kéo Tiêu Lương hỏi, “Ta nói Tiểu Lương Tử nha, người Liêu không phải cuốn tóc đại hồ tử sao? Hứa Diệu nhìn không giống nha.”

Tiêu Lương nhẹ nhàng mà nhéo mông Tiểu Tứ Tử một cái, cho hắn một ánh mắt — ngoan, chốc nữa lại hỏi.

Tiểu Tứ Tử mặt đỏ hồng, đưa tay chụp lấy bàn tay đặt trên mông hắn của Tiêu Lương, thật cẩn thận nhìn xung quanh, phát hiện không có người chú ý đến hắn, liền thoáng yên tâm chút.

Nhưng là Tiểu Tứ Tử không biết, Công Tôn đã sớm thấy, tâm can đều sôi sục, nhưng không lên tiếng, hiện tại không phải thời điểm để nói loại chuyện này.

“Giải vào địa lao.” Triệu Phổ nói với hai ảnh vệ, Thanh Ảnh và Xích Ảnh cùng bước lên áp Hứa Diệu, mọi người một đường đi tới địa lao.

Hứa Diệu thấy trong địa lao còn nhốt cả Lưu Mậu, chỉ thấy rằng đường chết là không thoát khỏi. Lúc này, chợt nghe ngoài địa lao một thanh âm lão nhân vang lên, “Lão bằng hữu, còn nhớ ta không?”

Hứa Diệu mạnh quay đầu lại, thấy được Lưu Mặc Hải đứng cạnh cửa. Thoáng chốc, Hứa Diệu mặt xanh mét, như là nhìn thấy quỷ, đưa tay run rẩy chỉ vào Lưu Mặc Hải, “Ngươi…… Ngươi không chết?”

“Đúng vậy, ngươi thì rất muốn ta chết!” Lưu Mặc Hải lạnh lùng nói, “Ngươi hại ta không nói, đoạt đi con ta, bây giờ còn kêu người Liêu bắt đi dưỡng nữ của ta, hai ta thật đúng là nghiệt duyên a!”

“Dưỡng nữ?!” Hứa Diệu kinh hãi, “Liễu Nga nguyên lai là dưỡng nữ của ngươi, khó trách nàng biết nhiều như vậy……”

“Hứa Diệu.” Triệu Phổ đánh gãy lời nói của hắn, “Ngươi đến tột cùng là vì cái gì mà muốn phản Tống theo Liêu, đừng che giấu nữa, nói đi.”

“Ai……” Hứa Diệu thở thật dài, nản lòng ngồi xuống, thấp giọng nói, “Nói đến thì thật dài a…… Ta từ nhỏ đã theo mẫu thân ta lớn lên, khổ học là vì muốn góp sức cho quốc gia, nhưng là ta có chuẩn bị tốt hơn hai mươi tiến sĩ cùng đợt với ta một chút nên có sự nghiệp hơn. Cũng là thiên ý trêu người, ngày đó ta theo mẫu thân ta trên đường gặp một nam tử giống người dị tộc, mẫu thân ta lúc ấy rất sợ hãi, liền lôi kéo ta đào tẩu. Ta khi đó cũng không còn nhỏ, chỉ cảm thấy người nọ cùng ta bộ dáng có vài phần giống nhau. Khi ta theo mẫu thân về nhà, liền hỏi nàng người đó là ai. Sau, là người nọ truy được đến nơi, ta mới biết rằng, hắn cư nhiên là phụ thân ta. Mẫu thân ta năm đó lúc lưu lạc tha hương, gặp cường giả, được một người Liêu cứu giúp, hai người ở chung lâu ngày mà nảy sinh tình cảm, sinh ra ta. Sau đó mẫu thân ta mới biết người đó cư nhiên là một vương gia của Liêu Quốc, nhưng vì vương thất Liêu Quốc không có khả năng dung nạp một nữ nhân người Hán là vương phi, cho nên ta cùng mẫu thân không từ mà biệt, trở về Đại Tống.”

Tiểu Tứ Tử ngưỡng mặt nhìn Công Tôn, “Phụ thân, vì cái gì có thể sinh tiểu hài tử nhưng lại không thể thành thân? Không phải là trước thành thân, rồi mới sinh oa nhi sao?”

Tất cả mọi người có chút vô lực nhìn Tiểu Tứ Tử, Công Tôn đem hắn kéo qua một bên, che cái miệng nhỏ của hắn lại.

“Hắn nói đúng.” Hứa Diệu thản nhiên nói, “Lúc ấy nếu bọn họ có thể lý trí một chút, sẽ không có bi kịch như ta ngày hôm nay.”

“Sau đó thì sao, ngươi có biết thân phận của chính mình không?” Triệu Phổ hỏi.



“Sau khi ta biết thân phận của mình, cảm giác như là sét đánh ngang tai.” Hứa Diệu lắc đầu, “Lúc ấy ta lập tức khó có thể tiếp nhận được. Sau, phụ thân nói với ta, nếu để cho người khác biết được thân phận của ta, là sẽ không cho phép ta làm quan ở Đại Tống, hắn muốn mang ta trở về Liêu Quốc. Nhưng vì ta có nửa dòng máu là người Hán, bởi vậy trước cứ lập chút công tích, chứng minh tài cán của ta có thể trung tâm phục vụ Liêu Quốc, mới có thể được!”

“Cho nên ngươi ngay tại trong triều làm gian tế?” Triệu Phổ hỏi, “Thấy chuyện mỏ vàng tốt như vậy, chính là cơ hội của ngươi?”

“Ân.” Hứa Diệu gật gật đầu, nói, “Năm đó sau khi ta phát hiện mỏ vàng, đã có quyết định này. Khi ấy Lưu Mặc Hải bị bệnh mà chết, vì thế ta nghĩ trước hết cứ đem mỏ vàng làm của riêng, ta cũng không nghĩ rằng phải đưa bản đồ mỏ vàng cho Liêu Quốc, nghĩ cứ từ từ, xem thế cục về sau thế nào. Nhưng khi hết thảy mọi chuyện đều chuẩn bị hảo, Lưu Mặc Hải bị bệnh lại khỏe lên…… Dưới tình thế cấp bách, ta liền động thủ giết hắn.”

Lưu Mặc Hải lạnh lùng nhìn Hứa Diệu một cái, lắc đầu.

“Cho nên ngươi phái người lén lút khai thác mỏ vàng, sau đó đem vàng đưa đến Liêu Quốc?” Triệu Phổ hỏi tiếp.

“Đúng!” Hứa Diệu gật đầu, “Thông qua phụ thân, ta đưa hoàng kim vào Liêu Quốc càng nhiều, ta trở nên kiêu ngạo và tự tin vào khả năng của mình hơn.”

“Vậy vì sao lại đột nhiên dừng lại?”

“Thiên ý trêu người!” Hứa Diệu lắc đầu, “Đợi tới khi phụ thân ta tính hướng đại vương Liêu Quốc bẩm báo chuyện của ta…… Hắn lại ngoài ý muốn ngã ngựa mà chết.”

Tiểu Tứ Tử nghe xong khẽ nhíu mày, đưa tay mở tay Công Tôn đang che miệng mình, nhỏ giọng nói, “Phụ thân, hắn thật không hay ho.”

Công Tôn vỗ vỗ đầu Tiểu Tứ Tử, gật gật.

“Khi đó, ta còn vừa lúc lên chức thượng thư, vì thế nghĩ rằng cứ lừa dối người Tống trước đi rồi tính sau. Thế nên liền dựng chuyện đồn đãi ở Tang Thi lĩnh, cũng sai người giết hết mấy công nhân mỏ vàng, từ nay về sau thần không biết quỷ không hay.”

Mọi người nghe xong đều lắc đầu, Hứa Diệu này, vì chính bản thân hắn muốn sống tốt mà lạm sát bao nhiêu người.

“Vậy hiện tại thì sao?” Triệu Phổ hỏi, “Như thế nào lại cùng người Liêu đáp ứng quan hệ?”

“Hiện tại thập thất vương gia Da Luật Chấn, là đệ đệ thứ mười bảy của phụ thân ta, năm nay chưa đến ba mươi tuổi. Năm đó hắn còn rất nhỏ, từng theo phụ thân ta lớn lên, bởi vậy đối với chuyện của ta hắn thực hiểu biết. Nay hắn trưởng thành, nhu cầu cấp bách trợ cấp mỏ vàng để hắn đoạt vị. Về chuyện kim mạch địa đồ, ta đã từng nói qua với phụ thân, bởi vậy Da Luật Chấn cũng biết, cho nên hắn liền bức ta giao ra bản vẽ, bằng không liền hướng hoàng thượng tố giác thân phận của ta. Đến lúc đó, ta nhất định không thể thoát khỏi tội xử trảm cả nhà.”

“Sau đó nữa?” Triệu Phổ hỏi, “Ngươi như thế nào có liên quan đến Liễu Nga?”

“Ta biết năm đó Lưu Mặc Hải đem kim mạch địa đồ bỏ vàng ngân khóa của Hứa Vinh, nhưng Hứa Vinh đối chuyện này cũng không cảm kích, bởi vậy đem ngân khóa tặng lại cho thanh lâu nữ tử Liễu Nga…… Ta lúc trước còn chưa phát hiện chuyện của bọn chúng, thẳng đến khi ta truy hỏi ngân khóa của hắn, hắn mới cho ta biết hắn đã cho người ta, ta còn có một tôn tử.”

“Ngươi đã bắt Liễu Nga?” Công Tôn hỏi.

“Ta lúc ấy cũng thực mâu thuẫn, ta không cam lòng bị người Liêu lợi dụng, nhưng mặt khác cũng lo lắng thân phận bại lộ. Nên trước hết đem Liễu Nga ẩn nấp trong phủ, muốn nghĩ biện pháp. Đêm hôm đó, Da Luật Chấn tới tìm ta, chúng ta nói chuyện tới khuya, đột nhiên nghe bên ngoài mơ hồ có tiếng khóc oa nhi truyền đến, đi ra nhìn, mới phát hiện là Liễu Nga đang ở cửa nghe lén…… Nàng vốn muốn đến khuyên nhủ ta, không ngờ lại nghe được bí mật này. Ta phái người truy nàng, nhưng vừa lúc lại để Hoa Phi Phi cứu được, ta liền lệnh Lưu Mậu đem theo người đuổi bắt. Mặt khác, Hứa Vinh cự tuyệt hôn sự với công chúa Liêu Quốc, ta liền mượn cớ Hoa Phi Phi hái hoa hắn, đối phó với hoàng thượng không tiếp tục truy cứu việc này, mà nhờ đó, ta cũng có cơ hội nhờ thần bộ triển khai bắt Hoa Phi Phi.” Nói tới đây, Hứa Diệu thở dài một hơi, “Ai…… Đáng tiếc, người định không bằng trời định.”

“Đúng vậy.” Mục Phương cười gật gật đầu, “Không nghĩ tới bảo bối phúc lớn mạng lớn, để cho Tiểu Tứ Tử bọn họ tìm được!”

“Liễu Nga sở dĩ trên huyết thư lưu lại nói nàng đang ở Hồi Long quan, cũng là do nàng tâm địa thiện lương, muốn người tới cứu những mẫu tử bị bắt cóc này. Về phương diện khác, cũng muốn người đến bắt bọn người Lưu Mậu, từ mộc dũng có thể dẫn đến mỏ vàng, mà từ Lưu Mậu có thể tìm được ngươi!” Tiêu Lương không nhanh không chậm nói, “Ngươi nếu còn chút nhân tính, liền nói cho chúng ta biết, Liễu Nga hiện đang ở đâu, để cho chúng ta cứu nàng ra, cũng để cho Hứa Vinh cùng cả nhà hắn đoàn viên! Bảo bối cũng có thể tìm được mẫu thân nó.”

Hứa Diệu do dự thật lâu sau, mới hỏi, “Hứa Vinh…… Biết chuyện của ta sao?”

Lưu Mặc Hải lắc đầu, “Thân thể hắn không tốt, chúng ta vẫn chưa nói cho hắn.”

“Ta thực xin lỗi hắn a.” Hứa Diệu lắc lắc đầu, “Liễu Nga bị bọn người Da Luật Chấn bắt đi rồi, bọn họ muốn ta giao ra bản đồ kim mạch. Ta biết Da Luật Chấn muốn lưu Liễu Nga lại làm đường lui cuối cùng. Nếu ta có gì bất trắc, hắn sẽ dùng Liễu Nga uy hiếp Hứa Vinh, để cho Hứa Vinh mang địa đồ đến. Nhưng nếu ta còn sống, phỏng chừng Liễu Nga dữ nhiều lành ít…… Nàng hiện tại hẳn là an toàn, bọn họ trụ tại một ngôi miếu đổ nát ở phía đông cách đây khoảng mười dặm, có hơn ba mươi hộ vệ đều là võ sĩ Liêu Quốc, Da Luật Chấn công phu cũng không tệ.”

Mọi người trao đổi ánh mắt, Triệu Phổ để cho Long Nhất Phương mang theo mấy ngàn tinh binh đi, đem tất cả đường lui vùng đó phong kín, sau đó nói với mấy người Tiêu Lương, “Chúng ta sẽ đi gặp bọn người Da Luật Chấn kia, đem Liễu Nga cứu ra!”

Mọi người gật đầu đáp ứng, vừa chuẩn bị rời đi, đột nhiên nghe thấy Hứa Diệu thấp giọng nói, “Các ngươi giúp ta nói với Hứa Vinh một tiếng, nói rằng, ta thực xin lỗi hắn.” Nói xong, liền mạnh mẽ đâm đầu vào vách tường địa lao…… Nháy mắt máu chảy khắp mặt, ngã xuống.

“Ai nha!” Tiểu Tứ Tử kinh hãi, Công Tôn bọn họ cũng chạy nhanh qua, sờ sờ vào mạch trên cổ Hứa Diệu, Công Tôn thở dài một hơi, lắc đầu, đối đám người Triệu Phổ nói, “Không cứu được.”

“Người này như thế nào lại bổn như vậy nha.” Tiểu Tứ Tử không khỏi có chút tiếc hận lắc đầu.

Những người khác cũng đều lắc đầu thở dài. Triệu Phổ nói, “Trước đừng manh động, việc cấp bách trước mắt là chúng ta phải cứu được Liễu Nga, để lâu ắt sinh biến, chỉ sợ Da Luật Chấn phát hiện khác thường mà gây bất lợi cho Liễu Nga.”



“Ta có chủ ý này!” Tiểu Tứ Tử đột nhiên nói.

Mọi người giật mình xoay mặt nhìn Tiểu Tứ Tử, Công Tôn vui vẻ, nhéo nhéo hai má Tiểu Tứ Tử, hỏi, “Ngươi có chủ ý gì?”

“Ân, chúng ta trước cứ cho một người có võ công cao cường giả trang làm thượng thư đi, sau đó để hắn làm bộ mang bản đồ đến chỗ Da Luật Chấn nương tựa. Bọn họ khẳng định không có phòng bị. Như vậy, vừa cứu được người, mà cũng vừa bắt được tên đầu sỏ a.” Tiểu Tứ Tử nói.

Tất cả mọi người sửng sốt, hai mặt nhìn nhau, chỉ có Tiêu Lương là vươn tay sờ sờ đầu Tiểu Tứ Tử, “Cẩn nhi, diệu kế a!”

Tiểu Tứ Tử có hơi chút đắc ý mà tủm tỉm cười, Công Tôn đột nhiên có chút cảm khái, chính mình vẫn không bỏ được Tiểu Tứ Tử, nhưng là không biết khi nào thì bắt đầu, Tiểu Tứ Tử thật sự đã trưởng thành rồi.

“Phương pháp của Tiểu Tứ Tử thực thâm diệu!” Long Thiên Lý nói, “Bất quá, là ai giả trang thượng thư đây?”

Tiêu Lương ngẫm nghĩ, nói, “Ta đây đến đi!”

“Ân?” Tiểu Tứ Tử kéo kéo góc áo Tiêu Lương, “Tiểu Lương Tử, ngươi đi nha? Này nguy hiểm lắm, kêu Cửu Cửu đi thôi.” (=)) ta thật bó tay với ẻm)

Triệu Phổ dở khóc dở cười, đưa tay nhéo quai hàm Tiểu Tứ Tử một cái, “Ngươi thật tốt a, có Tiểu Lương Tử thì ngay cả ta này cũng coi là một nửa phụ thân ngươi cũng không cần, có nguy hiểm thì kêu Tiểu Lương Tử đừng đi mà để ta đi?”

Tiểu Tứ Tử nhu nhu khuôn mặt mà trốn ra sau Công Tôn, nhỏ giọng nói thầm, “Bởi vì Cửu Cửu là sư phụ Tiểu Lương Tử a.”

Công Tôn cũng không nói lại, trừng mắt nhìn Triệu Phổ một cái, “Không cho nhéo nó!”

Tiêu Lương cười nói, “Vẫn là ta đi đi.” Nói xong, xoay mặt nhìn Hoa Phi Phi một bên, “Hoa huynh tựa hồ giỏi về dịch dung, hẳn là không thành vấn đề đi.”

“A, đơn giản!” Hoa Phi Phi gật gật đầu, mang Tiêu Lương quay lại viện dịch dung, mọi người đem quần áo Hứa Diệu cởi ra, để cho Tiêu Lương mặc.

Tiểu Tứ Tử ở trong sân tò mò nhìn, chỉ thấy Hoa Phi Phi thực sự giỏi về dịch dung, chỉ cần một chút công phu, đã đem Tiêu Lương biến thành một lão nhân, hình dáng cùng thượng thư có vài phần giống nhau, lại mặc thêm một thân y phục, Tiêu Lương hơi hơi còng lưng lại. Mọi người nhìn vào, nhìn qua thật đúng là không phân biệt được ai là ai!

Tiểu Tứ Tử ở một bên sờ sờ cằm, hai mắt cứ nhìn chằm chằm Hoa Phi Phi, bước qua nói, “Hoa Hoa nha, ngươi thực có tài năng!”

Hoa Phi Phi vui vẻ, gật gật đầu, “Đâu có a Tiểu Tứ Tử, này bất quá chỉ là vài thủ thuật đơn giản, năng lực lợi hại của ta ngươi còn chưa thấy qua đâu.”

Tiểu Tứ Tử đuổi theo hắn hỏi, “Cái kia, Hoa Hoa, bằng không, ngươi theo chúng ta cùng đi thôi?”

“Theo các ngươi cùng đi?” Hoa Phi Phi có chút giật mình hỏi lại, “Theo các ngươi cùng nhau làm gì?”

“Ta muốn làm thần bộ.” Tiểu Tứ Tử nói, “Người ta thường nói, “Một cây làm chẳng lên non – Ba cây chụm lại nên hòn núi cao’ sao. Ngươi xem, Mục Phương biết nấu cơm, ta đã muốn lung lạc hắn, sau đó ngươi biết dịch dung, ngươi cũng theo chúng ta cùng nhau đi thôi!”

“Ha ha.” Hoa Phi Phi vui vẻ, nhìn Tiểu Tứ Tử, “Ý ngươi là nói, ngươi muốn ta theo ngươi hành tẩu, ngươi thu ta làm đồ đệ? Chúng ta cùng nhau đi bắt đạo tặc?”

“Ân.” Tiểu Tứ Tử còn thật nghiêm túc gật đầu, “Ngươi nghĩ nha, ngươi cũng không có chuyện gì làm, không bằng liền theo chúng ta đi! Ngươi yên tâm, tiền chi tiêu của ngươi đều do ta phụ trách!”

Hoa Phi Phi nghĩ nghĩ, gật đầu, nói, “Này quả thực cũng có lợi nha, bất quá a, ta thích mỹ nhân…”

Tiểu Tứ Tử nháy mắt mấy cái, “Ngươi hiện tại không phải là bị mọi người gọi là hái hoa tặc sao? Mấy mỹ nhân ai cũng đều sợ ngươi, chỉ có ngươi làm thần bộ, bắt lấy hái hoa tặc, chứng minh rằng ngươi trong sạch. Anh hùng cứu mỹ nhân, có phải hay không?”

Hoa Phi Phi sửng sốt, sau đó cười đến ngã nghiêng, sảng khoái gật đầu một cái, “Thành giao! Ta sau này liền đi theo ngươi lăn lộn, chúng ta đi làm danh bộ!”

Tiểu Tứ Tử vui vẻ a vui vẻ, chạy về lôi kéo tay Tiêu Lương, “Tiểu Lương Tử, ta lại thu được một đồ đệ!”

Tiêu Lương dở khóc dở cười.

Triệu Phổ ở một bên quan sát Tiểu Tứ Tử nửa ngày, kéo kéo Công Tôn, thấp giọng nói, “Thân ái, chúng ta trước kia có phải hay không đánh giá sai Tiểu Tứ Tử rồi? Tiểu Tứ Tử này một chút cũng không ngốc a, tương lai nhất định sẽ có tiền đồ rộng mở!” Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ngốc Ngốc Tiểu Thần Bộ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook