Chương 8: Không Cần Mỹ Nhân
Sơn Hữu Mộc Hề Mộc Hữu Chi
01/06/2023
Editor: Ái Tuyết
Ánh mắt Tư Diệc Sâm dừng ở trên người Thẩm Ngoạn, đánh giá tỉ mỉ kỹ càng một lượt từ trên xuống dưới.
Thẩm Ngoạn có thể cảm giác rõ ràng ánh mắt kia dừng trên người nàng khiến da đầu tê dại. Trong lòng có chút khẩn trương, nhưng trên mặt vẫn kiên trì giữ bộ dáng vô tâm vô phổi, thậm chí lúc này còn cười hì hì.
"Hì hì......"
Thịnh Đức Hoàng Thái Hậu nhìn một màn này, ngay lập tức nhắm chặt hai mắt.
Ngượng ngùng, thật sự không muốn nhìn.
Bùi ma ma lúc này không khỏi hít sâu một hơi, trong lòng tràn ngập cảm giác khẩn trương.
Vị tiểu chủ này ngày thường nhìn vẫn tốt đẹp, cho dù là ai cũng không nhìn ra thế nhưng là một ngốc tử?
Nếu ngay từ đầu bà biết như vậy, sao có thể sẽ đem người giữ lại?
Phải biết rằng, đây chính là tội chém đầu a!
"Diêu Linh Nhi."
Tư Diệc Sâm yên lặng gọi tên nàng, sau đó xoay người trực tiếp trở về long ỷ phía trên, thanh âm đạm mạc nói: "Phong làm Mỹ nhân."
"Vâng."
Bùi ma ma tức khắc thở dài nhẹ nhõm một hơi, vừa rồi, bà thậm chí còn cho rằng mệnh mình đã khó giữ được!
Mà Thịnh Đức Hoàng Thái Hậu sau khi nghe vậy liền nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía Hoàng đế lộ vẻ không tán đồng.
"Hoàng đế!"
Này quả thực là hoang đường!
"Hoàng đế, nữ tử này là người như thế nào, chẳng lẽ ngài không nhìn ra được sao? Tâm trí nàng có vấn đề, trong cung làm sao có thể giữ lại loại người này?"
Thẩm Ngoạn tự mình giả ngu thật ra không có việc gì, nhưng lúc này nghe thấy người khác nói mình là ngốc tử, Thẩm Ngoạn giở tính đột nhiên không muốn nghe.
Nàng lập tức quệt miệng nói.
"Ta...... Không ngốc!"
Đôi mắt Thịnh Đức Hoàng Thái Hậu đều sắp đau muốn chết.
Này còn không ngốc sao?
Nha đầu này nếu không ngốc, như vậy trên đời này sẽ không có ai là ngốc tử.
Thịnh Đức Hoàng Thái Hậu nghĩ mãi không ra, các ngươi nói thử xem từ khi nào mà khẩu vị Hoàng đế lại nặng như vậy?
Loại người như thế này, cũng có thể tiếp nhận sao?
Mà ánh mắt Hoàng đế Tư Diệc Sâm lại không có nửa điểm biến hóa.
"Ân, ngươi không ngốc."
Cuối cùng Hoàng đế nhìn lướt qua Thẩm Ngoạn, sau đó xua tay.
Thịnh Đức Hoàng Thái Hậu còn muốn nói cái gì nữa, nhưng lúc này Tư Diệc Sâm lại nhìn về phía bà.
"Mẫu hậu, nhi thần không thể tự chọn cho mình một người thuận mắt mình sao?"
Một câu này, đem Thịnh Đức Hoàng Thái Hậu nói đến á khẩu, một chữ cũng không nói ra được.
Thịnh Đức Hoàng Thái Hậu hít sâu một hơi, cuối cùng thỏa hiệp.
"Được."
Thẩm Ngoạn nghe xong đối thoại mẫu tử bọn họ, ngay lập tức không khỏi co rút khóe miệng.
Nàng vốn muốn xuất cung, thế nhưng lại bị phong phân vị ở lại trong cung. Nói thật, kết quả này cũng không phải là điều Thẩm Ngoạn muốn nhìn thấy nhất.
Nàng nghĩ nghĩ, sau đó lại hắc hắc cười.
"Không cần mỹ nhân! Phân vị Mỹ nhân nhỏ!"
Hô!
Lời Thẩm Ngoạn vừa dứt, ngay lập tức không khí bên trong Thừa Ân điện cơ hồ muốn đọng lại.
Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều có cảm giác ngốc tử này, lá gan như thế nào lại lớn như vậy a?
Thậm chí là đang tìm đường chết a!
Thẩm Ngoạn thật sự muốn tìm đường chết, nàng chính là muốn nháo một chút, sau đó khiến Hoàng đế chán ghét nàng, tốt nhất đem cái phân vị Mỹ nhân này thu hồi luôn đi. Sau đó đem nàng ôm tâm tình vui sướng bị đuổi ra khỏi cung, đây mới là chuyện tốt nhất đó!
Lại không nghĩ, Tư Diệc Sâm nghe xong lời này, cũng ngẩng đầu nhìn thoáng qua Thẩm Ngoạn.
Đương nhiên, Thẩm Ngoạn nhìn không thấy, từ đầu đến cuối nàng đều cúi đầu.
"Ngươi vừa mới tiến cung, trước cứ làm Mỹ nhân đi, chờ sau này trẫm lại nâng phân vị cho ngươi, có được không?"
Thẩm Ngoạn: ...... (●´⌓`●)
Đại ca à, ngươi là Hoàng đế đó, ngươi không cần phải đi thỉnh cầu ý kiến người khác nhỉ?
*Chương này hơi ngắn, do tác giả không phải do Tuyết làm biếng nha ^^~
Ánh mắt Tư Diệc Sâm dừng ở trên người Thẩm Ngoạn, đánh giá tỉ mỉ kỹ càng một lượt từ trên xuống dưới.
Thẩm Ngoạn có thể cảm giác rõ ràng ánh mắt kia dừng trên người nàng khiến da đầu tê dại. Trong lòng có chút khẩn trương, nhưng trên mặt vẫn kiên trì giữ bộ dáng vô tâm vô phổi, thậm chí lúc này còn cười hì hì.
"Hì hì......"
Thịnh Đức Hoàng Thái Hậu nhìn một màn này, ngay lập tức nhắm chặt hai mắt.
Ngượng ngùng, thật sự không muốn nhìn.
Bùi ma ma lúc này không khỏi hít sâu một hơi, trong lòng tràn ngập cảm giác khẩn trương.
Vị tiểu chủ này ngày thường nhìn vẫn tốt đẹp, cho dù là ai cũng không nhìn ra thế nhưng là một ngốc tử?
Nếu ngay từ đầu bà biết như vậy, sao có thể sẽ đem người giữ lại?
Phải biết rằng, đây chính là tội chém đầu a!
"Diêu Linh Nhi."
Tư Diệc Sâm yên lặng gọi tên nàng, sau đó xoay người trực tiếp trở về long ỷ phía trên, thanh âm đạm mạc nói: "Phong làm Mỹ nhân."
"Vâng."
Bùi ma ma tức khắc thở dài nhẹ nhõm một hơi, vừa rồi, bà thậm chí còn cho rằng mệnh mình đã khó giữ được!
Mà Thịnh Đức Hoàng Thái Hậu sau khi nghe vậy liền nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía Hoàng đế lộ vẻ không tán đồng.
"Hoàng đế!"
Này quả thực là hoang đường!
"Hoàng đế, nữ tử này là người như thế nào, chẳng lẽ ngài không nhìn ra được sao? Tâm trí nàng có vấn đề, trong cung làm sao có thể giữ lại loại người này?"
Thẩm Ngoạn tự mình giả ngu thật ra không có việc gì, nhưng lúc này nghe thấy người khác nói mình là ngốc tử, Thẩm Ngoạn giở tính đột nhiên không muốn nghe.
Nàng lập tức quệt miệng nói.
"Ta...... Không ngốc!"
Đôi mắt Thịnh Đức Hoàng Thái Hậu đều sắp đau muốn chết.
Này còn không ngốc sao?
Nha đầu này nếu không ngốc, như vậy trên đời này sẽ không có ai là ngốc tử.
Thịnh Đức Hoàng Thái Hậu nghĩ mãi không ra, các ngươi nói thử xem từ khi nào mà khẩu vị Hoàng đế lại nặng như vậy?
Loại người như thế này, cũng có thể tiếp nhận sao?
Mà ánh mắt Hoàng đế Tư Diệc Sâm lại không có nửa điểm biến hóa.
"Ân, ngươi không ngốc."
Cuối cùng Hoàng đế nhìn lướt qua Thẩm Ngoạn, sau đó xua tay.
Thịnh Đức Hoàng Thái Hậu còn muốn nói cái gì nữa, nhưng lúc này Tư Diệc Sâm lại nhìn về phía bà.
"Mẫu hậu, nhi thần không thể tự chọn cho mình một người thuận mắt mình sao?"
Một câu này, đem Thịnh Đức Hoàng Thái Hậu nói đến á khẩu, một chữ cũng không nói ra được.
Thịnh Đức Hoàng Thái Hậu hít sâu một hơi, cuối cùng thỏa hiệp.
"Được."
Thẩm Ngoạn nghe xong đối thoại mẫu tử bọn họ, ngay lập tức không khỏi co rút khóe miệng.
Nàng vốn muốn xuất cung, thế nhưng lại bị phong phân vị ở lại trong cung. Nói thật, kết quả này cũng không phải là điều Thẩm Ngoạn muốn nhìn thấy nhất.
Nàng nghĩ nghĩ, sau đó lại hắc hắc cười.
"Không cần mỹ nhân! Phân vị Mỹ nhân nhỏ!"
Hô!
Lời Thẩm Ngoạn vừa dứt, ngay lập tức không khí bên trong Thừa Ân điện cơ hồ muốn đọng lại.
Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều có cảm giác ngốc tử này, lá gan như thế nào lại lớn như vậy a?
Thậm chí là đang tìm đường chết a!
Thẩm Ngoạn thật sự muốn tìm đường chết, nàng chính là muốn nháo một chút, sau đó khiến Hoàng đế chán ghét nàng, tốt nhất đem cái phân vị Mỹ nhân này thu hồi luôn đi. Sau đó đem nàng ôm tâm tình vui sướng bị đuổi ra khỏi cung, đây mới là chuyện tốt nhất đó!
Lại không nghĩ, Tư Diệc Sâm nghe xong lời này, cũng ngẩng đầu nhìn thoáng qua Thẩm Ngoạn.
Đương nhiên, Thẩm Ngoạn nhìn không thấy, từ đầu đến cuối nàng đều cúi đầu.
"Ngươi vừa mới tiến cung, trước cứ làm Mỹ nhân đi, chờ sau này trẫm lại nâng phân vị cho ngươi, có được không?"
Thẩm Ngoạn: ...... (●´⌓`●)
Đại ca à, ngươi là Hoàng đế đó, ngươi không cần phải đi thỉnh cầu ý kiến người khác nhỉ?
*Chương này hơi ngắn, do tác giả không phải do Tuyết làm biếng nha ^^~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.