Chương 1: Đầu óc bị phá hư
Oa Ngưu Hồ Lô Hiệp
07/10/2016
Ngươi sai rồi!
Ngươi sai rồi!
Cái gì mà tu tiên theo một con đường lớn, cái gì mà một bước lên chín tầng mây!
Không yêu không hận, không hỉ không ai.
Đến nơi cô quạnh vắng vẻ này, ngàn năm cũng không quay lại được.
Nguyệt Tiểu Hoan vẫn còn buồn ngủ, nhìn ngoài cửa sổ thấy mặt trời đã lơ lửng giữa trời, lúc này mới hoàn toàn tỉnh lại từ trong giấc mộng, trong mộng có một hài đồng đang khóc nức nở, lời nói còn vang vọng trong đầu, gằn từng tiếng gieo vào tận xương tủy, làm cho nàng thập phần khó chịu, sau đó thật vất vả nằm mơ thấy nam nhân, kết quả là một vị thành niên, tuy rằng bộ dạng trắng trẻo thư sinh, nhưng đang gào khóc thảm thiết, kêu khóc khiến người khác kinh sợ, ai, ngủ lâu như vậy, không phải là nàng mơ thấy mộng xuân đâu chứ?
Nguyệt Tiểu Hoan tiếc nuối nghĩ lại giấc mộng nhưng không nhớ được, bất đắc dĩ tự đánh vào đầu mình, để cho thanh âm kia trong đầu mau mau biến mất,
"Cô gái ngốc, sao lại đánh vào đầu ? Vốn sinh ra đã ngốc như vậy, đánh vào đầu càng choáng váng hơn."
Vương bà bà vừa mới đẩy cửa ra, liền nhìn thấy tiểu cô nương ngồi ở trên giường đang đánh vào đầu chính mình, lo lắng tiến lại.
"Bà bà, không cần, lo lắng. Tôi, tôi, tôi chính là bị đau đầu."
Nguyệt Tiểu Hoan giật mình dừng động tác kỳ quái, vẻ mặt ngây ngốc đúng như Vương bà bà nói. Nguyệt Tiểu Hoan đi vào thế giới này đã mấy tháng, Vương bà này chính là người trong thôn có lòng tốt đem nàng về nhà nuôi dưỡng, nói đến thật sự là sỉ nhục, nàng tới nơi này biểu hiện chậm chạp, nói hơi lắp một chút, kết quả đã bị trở thành ngốc tử. Bất quá đôi khi, ngay cả chính nàng cũng hoài nghi chính mình, một câu dài quá nàng đều nói không xong, chẳng lẽ thân thể nhỏ đi, chỉ số thông minh cũng hạ thấp? Khốn khiếp, đã bị xuyên qua còn biến thành kẻ ngốc.
"Đau đầu thì uống thuốc, tại sao lại đánh vào đầu? Ta xem ngươi là bị lạnh, ai, thật là tội nghiệp, hèn gì bị để lại tại thôn chúng ta hai ngày cũng chưa có ai tìm đến. Ngươi cũng là mệnh khổ a."
Vương bà bà nói xong lộ ra vẻ mặt "đứa trẻ bi thảm tội nghiệp", nhìn Tiểu Nguyệt đang vô cùng sợ hãi, có thể hay không đừng nhắc lại việc "không ai tìm kiếm" để người khác đau lòng vậy chứ?
"Không nói rõ chuyện tình đúng là không thoải mái, Tiểu Hoan nha, về sau ngươi hãy đi theo mạng già này, có ta ở đây một ngày sẽ không đói ngươi một bữa cơm, ta đã khổ cả đời, hiện tại thật may có ngươi cùng ta làm bạn, dù sao cũng không thấy ai đến đưa ngươi đi"
"Tôi, tôi..."
Nhìn Vương bà bà càng nói càng thương cảm, Nguyệt Tiểu Hoan thiên ngôn vạn ngữ đều khó có thể nói ra, chỉ có thể kéo Vương bà bà già nua mà ôm vào trong ngực.
"Tốt lắm, tiểu hài nhi này, ngươi tuy rằng ngốc, nhưng nhìn ra được ngươi là hài tử tốt, sau này ngươi sẽ có kết quả tốt đẹp. Ngươi mau đứng lên sửa soạn một chút, chúng ta còn lên núi tìm chút quả dại mang về."
"Được!"
Sau một phen chỉnh đốn trang phục, Nguyệt Tiểu Hoan cũng giống trước không thay đổi gì, cùng Vương bà bà mang giỏ trúc trên lưng hướng phía núi rừng bước vào.
Đến đây đã một thời gian, ở nơi địa bàn này cuộc sống vốn yên tĩnh, bất tri bất giác, nàng hình như cũng đã quen rồi, còn khi nghĩ đến việc mình sẽ ở tại thời đại này từ giờ về sau, Nguyệt Tiểu Hoan vẫn là nửa buồn nửa vui.
Buồn chính là vì cuộc sống hiện giờ so với thời đại trước kia kém một trăm tám mươi hàng vạn hàng nghìn lý, không điện không điều hòa không mạng, chỉ có thể dùng một từ hoang vắng để hình dung, đối với người từng là con nhà nghèo như Nguyệt Tiểu Hoan mà nói, cuộc sống sau này căn bản không thể khá lên sao!
Nhưng vui chính là, đối với người từng bị bệnh nặng cả ngày chỉ có thể ở trên giường bệnh chờ chết như Nguyệt Tiểu Hoan mà nói, tỉnh lại khỏe mạnh như này giống như được sinh ra một lần nữa.
Có lẽ nhân quả tuần hoàn, xuân đến cây khô sẽ nảy lộc đâm chồi, ông trời từng từ bỏ nàng, nhưng hiện giờ lại chiếu cố!
Nguyệt Tiểu Hoan là người tốt, luôn nghĩ tới nhân sinh, nhất định phải luôn ra sức hướng về phía trước, mới có thể không phí phạm cuộc đời này. Nguyệt Tiểu Hoan đang suy nghĩ mông lung, đã theo bà bà tới trong rừng rồi, nàng thường lui tới nơi này, đi cà nhắc dùng cành trúc nhằm vào trái ở trên cây mà đánh, cách cách cách cách, một đống lớn quả dại liền từ trên cây rớt xuống, cũng giống như trước, thẳng rơi xuống mặt Nguyệt Tiểu Hoan.
Nàng có chút tuyệt vọng, nửa tháng, đến nay vào rừng hái quả dại cũng đã hai mươi lần, mỗi lần, nàng có thể biết được quả dại đang sắp rơi xuống, theo gió lay động giữa không trung, nàng có thể nhìn quỹ đạo rơi xuống của từng trái, nàng thậm chí có thể cảm giác được, trái cây sẽ rơi xuống vị trí nào trên người. Nàng muốn di chuyển bước chân né tránh, nhưng trớ trêu, thân thể không thể khống chế, không chịu nhúc nhích.
Xong rồi, lần này nàng thật sự bị choáng váng.
"Ai nha, Hoan à, ngươi tại sao lại bị rơi trên mặt ? Để bà bà nhìn một cái, có bị đau không?"
Vương bà bà buông rổ trong tay, liền vội vội vàng vàng sải bước đến bên người Nguyệt Tiểu Hoan, vẻ mặt đau lòng lau lau chà chà khuôn mặt nàng.
"Tiểu Hoan không đau, không đau."
Nguyệt Tiểu Hoan mặt mũi bầm dập lắc đầu nguây nguẩy, không muốn Vương bà bà lo lắng, nàng còn lộ ra hàm răng trắng, vui tươi hớn hở cốt làm Vương bà bà cười, nhưng mà hiệu quả lại không khá lắm, chỉ thấy vẻ sầu bi khiến cho những nếp nhăn trên khuôn mặt Vương bà bà lại càng lộ rõ hơn.
"Cô gái ngốc này, bị ngã cũng chỉ biết ngây ngô cười, như vậy sau này cũng không phải chuyện tốt, phải đưa ngươi vào thành xem xét bệnh này, bằng không về sau không thể tự nuôi sống bản thân... Lão thân cũng sắp vào quan tài, không biết còn có đủ thời gian chữa khỏi bệnh của ngươi hay không."
Vương bà bà nói lời xúc động, làm cho Nguyệt Tiểu Hoan nhất thời đỏ mắt,
Vương bà bà trước mặt mái tóc đã hoa râm, lão nhân gia vốn nên an dưỡng tuổi già, con cháu quây quần xung quanh, lại sống khổ sở đến nay, còn vướng phải một người ngốc nghếch như nàng, Nguyệt Tiểu Hoan hiện tại trì độn gật đầu lia lịa, mang lại cho Vương bà bà rất nhiều phiền toái, hiện giờ Vương bà bà còn muốn dùng hết gia tài chữa bệnh cho nàng, nàng trong lòng càng muốn càng thấy mình ích kỷ.
Nguyệt Tiểu Hoan ơi, Nguyệt Tiểu Hoan, ngươi đời trước sống hai mươi mấy năm, nửa đời người bị bệnh gắng gượng vượt qua, nửa phần hiếu đạo chưa báo hết, còn liên lụy người nhà trở nên túng quẫn, đời này thật vất vả được sinh ra, lại thành kẻ ngốc, ở với lão nhân gia đáng lý làm con cái báo hiếu, nàng có khi cũng hoài nghi đời trước nàng phạm phải tội gì to lớn, thế cho nên dùng hai từ bảo bối cũng không đủ.
Đang ảo não, Vương bà bà đã dắt Nguyệt Tiểu Hoan đứng lên, tập tễnh bước hướng tới ngoài rừng.
"Hôm nay chúng ta trở về sớm dọn dẹp, ngày mai liền mang ngươi qua thầy thuốc."
"Ân!"
Tiểu Nguyệt bên cạnh niềm vui là sự áy náy, đương nhiên nàng cũng bức thiết hy vọng mình hiện trạng có thể thay đổi, ít nhất phải chữa được đầu tiên là bệnh "ngu dại", lúc đấy nàng mới có năng lực báo đáp Vương bà bà đã đối tốt với nàng.
Hôm sau, lúc bình minh vừa ló dạng, hai người một già một trẻ mang toàn bộ gia sản đổi được năm hai quan tiền, men theo con đường nhỏ lên thị trấn. Vì muốn tiết kiệm lộ phí đi đường, Vương bà bà lựa chọn đi bộ đến thôn gần đó, nghe trong thôn có người nói ở đó có lão Đại phu nổi danh, liền đi tìm hắn nhờ xem bệnh cho tiểu Hoan, nói không chừng có thể lập tức tìm được biện pháp chữa khỏi.
Vì thế Nguyệt Tiểu Hoan đi theo Vương bà bà, lần đầu tiên được ra khỏi thôn trang nhỏ sau mấy tháng sinh sống. Dọc theo đường đi nàng đều tròn xoe mắt nhìn chung quanh, dù sao đi tới thế giới này, nàng căn bản là chưa có cơ hội tìm hiểu tình hình chung nơi này, đang ở niên đại gì, địa giới nào, tất cả nàng đều không biết.
Điều này cũng thật sự là buồn bực, người khác xuyên không toàn là cái gì Đại tiểu thư được cưng chiều, sống trong nhung lụa, tới rồi mới biết chỉ có hai chữ "khốn khổ".
Hai người đi mãi cũng hết một ngày, lúc hoàng hôn bắt đầu buông xuống, Nguyệt Tiểu Hoan mới nhìn thấy phía chân trời là một loạt tường thành cao cao, phong cách kiến trúc cổ xưa có hoa văn kỳ lạ, tiểu Hoan thoáng chốc giật mình cảm thấy giống như trong giấc mộng.
"Thành Minh Nguyệt?"
"Hoan à, ngươi nhận biết được từ ghi trên cổng thành kia?"
Nguyệt Tiểu Hoan cũng khó hiểu, lần đầu tiên mới nhìn thấy mặt chữ nàng như thế nào liền dễ dàng đọc ra luôn? Bỗng dưng cảm thấy đầu óc mịt mù không hiểu sao lại có chuyện như vậy, nàng đột nhiên có thể biết nghĩa của mặt chữ .
"Giống như là, tự nhận thức."
Vương bà bà vẻ mặt kinh ngạc, cô nương này chưa bao giờ tới thành Minh Nguyệt, chính mình cũng không có nói qua tên nơi này, nơi này vốn là long châu văn tự, phải là gia tộc giàu có mới có năng lực ở đây , có thể nào cô nương này là bởi vì ngốc nghếch mà bị gia tộc vứt bỏ tại nơi hẻo lánh trong thôn.
Ngươi sai rồi!
Cái gì mà tu tiên theo một con đường lớn, cái gì mà một bước lên chín tầng mây!
Không yêu không hận, không hỉ không ai.
Đến nơi cô quạnh vắng vẻ này, ngàn năm cũng không quay lại được.
Nguyệt Tiểu Hoan vẫn còn buồn ngủ, nhìn ngoài cửa sổ thấy mặt trời đã lơ lửng giữa trời, lúc này mới hoàn toàn tỉnh lại từ trong giấc mộng, trong mộng có một hài đồng đang khóc nức nở, lời nói còn vang vọng trong đầu, gằn từng tiếng gieo vào tận xương tủy, làm cho nàng thập phần khó chịu, sau đó thật vất vả nằm mơ thấy nam nhân, kết quả là một vị thành niên, tuy rằng bộ dạng trắng trẻo thư sinh, nhưng đang gào khóc thảm thiết, kêu khóc khiến người khác kinh sợ, ai, ngủ lâu như vậy, không phải là nàng mơ thấy mộng xuân đâu chứ?
Nguyệt Tiểu Hoan tiếc nuối nghĩ lại giấc mộng nhưng không nhớ được, bất đắc dĩ tự đánh vào đầu mình, để cho thanh âm kia trong đầu mau mau biến mất,
"Cô gái ngốc, sao lại đánh vào đầu ? Vốn sinh ra đã ngốc như vậy, đánh vào đầu càng choáng váng hơn."
Vương bà bà vừa mới đẩy cửa ra, liền nhìn thấy tiểu cô nương ngồi ở trên giường đang đánh vào đầu chính mình, lo lắng tiến lại.
"Bà bà, không cần, lo lắng. Tôi, tôi, tôi chính là bị đau đầu."
Nguyệt Tiểu Hoan giật mình dừng động tác kỳ quái, vẻ mặt ngây ngốc đúng như Vương bà bà nói. Nguyệt Tiểu Hoan đi vào thế giới này đã mấy tháng, Vương bà này chính là người trong thôn có lòng tốt đem nàng về nhà nuôi dưỡng, nói đến thật sự là sỉ nhục, nàng tới nơi này biểu hiện chậm chạp, nói hơi lắp một chút, kết quả đã bị trở thành ngốc tử. Bất quá đôi khi, ngay cả chính nàng cũng hoài nghi chính mình, một câu dài quá nàng đều nói không xong, chẳng lẽ thân thể nhỏ đi, chỉ số thông minh cũng hạ thấp? Khốn khiếp, đã bị xuyên qua còn biến thành kẻ ngốc.
"Đau đầu thì uống thuốc, tại sao lại đánh vào đầu? Ta xem ngươi là bị lạnh, ai, thật là tội nghiệp, hèn gì bị để lại tại thôn chúng ta hai ngày cũng chưa có ai tìm đến. Ngươi cũng là mệnh khổ a."
Vương bà bà nói xong lộ ra vẻ mặt "đứa trẻ bi thảm tội nghiệp", nhìn Tiểu Nguyệt đang vô cùng sợ hãi, có thể hay không đừng nhắc lại việc "không ai tìm kiếm" để người khác đau lòng vậy chứ?
"Không nói rõ chuyện tình đúng là không thoải mái, Tiểu Hoan nha, về sau ngươi hãy đi theo mạng già này, có ta ở đây một ngày sẽ không đói ngươi một bữa cơm, ta đã khổ cả đời, hiện tại thật may có ngươi cùng ta làm bạn, dù sao cũng không thấy ai đến đưa ngươi đi"
"Tôi, tôi..."
Nhìn Vương bà bà càng nói càng thương cảm, Nguyệt Tiểu Hoan thiên ngôn vạn ngữ đều khó có thể nói ra, chỉ có thể kéo Vương bà bà già nua mà ôm vào trong ngực.
"Tốt lắm, tiểu hài nhi này, ngươi tuy rằng ngốc, nhưng nhìn ra được ngươi là hài tử tốt, sau này ngươi sẽ có kết quả tốt đẹp. Ngươi mau đứng lên sửa soạn một chút, chúng ta còn lên núi tìm chút quả dại mang về."
"Được!"
Sau một phen chỉnh đốn trang phục, Nguyệt Tiểu Hoan cũng giống trước không thay đổi gì, cùng Vương bà bà mang giỏ trúc trên lưng hướng phía núi rừng bước vào.
Đến đây đã một thời gian, ở nơi địa bàn này cuộc sống vốn yên tĩnh, bất tri bất giác, nàng hình như cũng đã quen rồi, còn khi nghĩ đến việc mình sẽ ở tại thời đại này từ giờ về sau, Nguyệt Tiểu Hoan vẫn là nửa buồn nửa vui.
Buồn chính là vì cuộc sống hiện giờ so với thời đại trước kia kém một trăm tám mươi hàng vạn hàng nghìn lý, không điện không điều hòa không mạng, chỉ có thể dùng một từ hoang vắng để hình dung, đối với người từng là con nhà nghèo như Nguyệt Tiểu Hoan mà nói, cuộc sống sau này căn bản không thể khá lên sao!
Nhưng vui chính là, đối với người từng bị bệnh nặng cả ngày chỉ có thể ở trên giường bệnh chờ chết như Nguyệt Tiểu Hoan mà nói, tỉnh lại khỏe mạnh như này giống như được sinh ra một lần nữa.
Có lẽ nhân quả tuần hoàn, xuân đến cây khô sẽ nảy lộc đâm chồi, ông trời từng từ bỏ nàng, nhưng hiện giờ lại chiếu cố!
Nguyệt Tiểu Hoan là người tốt, luôn nghĩ tới nhân sinh, nhất định phải luôn ra sức hướng về phía trước, mới có thể không phí phạm cuộc đời này. Nguyệt Tiểu Hoan đang suy nghĩ mông lung, đã theo bà bà tới trong rừng rồi, nàng thường lui tới nơi này, đi cà nhắc dùng cành trúc nhằm vào trái ở trên cây mà đánh, cách cách cách cách, một đống lớn quả dại liền từ trên cây rớt xuống, cũng giống như trước, thẳng rơi xuống mặt Nguyệt Tiểu Hoan.
Nàng có chút tuyệt vọng, nửa tháng, đến nay vào rừng hái quả dại cũng đã hai mươi lần, mỗi lần, nàng có thể biết được quả dại đang sắp rơi xuống, theo gió lay động giữa không trung, nàng có thể nhìn quỹ đạo rơi xuống của từng trái, nàng thậm chí có thể cảm giác được, trái cây sẽ rơi xuống vị trí nào trên người. Nàng muốn di chuyển bước chân né tránh, nhưng trớ trêu, thân thể không thể khống chế, không chịu nhúc nhích.
Xong rồi, lần này nàng thật sự bị choáng váng.
"Ai nha, Hoan à, ngươi tại sao lại bị rơi trên mặt ? Để bà bà nhìn một cái, có bị đau không?"
Vương bà bà buông rổ trong tay, liền vội vội vàng vàng sải bước đến bên người Nguyệt Tiểu Hoan, vẻ mặt đau lòng lau lau chà chà khuôn mặt nàng.
"Tiểu Hoan không đau, không đau."
Nguyệt Tiểu Hoan mặt mũi bầm dập lắc đầu nguây nguẩy, không muốn Vương bà bà lo lắng, nàng còn lộ ra hàm răng trắng, vui tươi hớn hở cốt làm Vương bà bà cười, nhưng mà hiệu quả lại không khá lắm, chỉ thấy vẻ sầu bi khiến cho những nếp nhăn trên khuôn mặt Vương bà bà lại càng lộ rõ hơn.
"Cô gái ngốc này, bị ngã cũng chỉ biết ngây ngô cười, như vậy sau này cũng không phải chuyện tốt, phải đưa ngươi vào thành xem xét bệnh này, bằng không về sau không thể tự nuôi sống bản thân... Lão thân cũng sắp vào quan tài, không biết còn có đủ thời gian chữa khỏi bệnh của ngươi hay không."
Vương bà bà nói lời xúc động, làm cho Nguyệt Tiểu Hoan nhất thời đỏ mắt,
Vương bà bà trước mặt mái tóc đã hoa râm, lão nhân gia vốn nên an dưỡng tuổi già, con cháu quây quần xung quanh, lại sống khổ sở đến nay, còn vướng phải một người ngốc nghếch như nàng, Nguyệt Tiểu Hoan hiện tại trì độn gật đầu lia lịa, mang lại cho Vương bà bà rất nhiều phiền toái, hiện giờ Vương bà bà còn muốn dùng hết gia tài chữa bệnh cho nàng, nàng trong lòng càng muốn càng thấy mình ích kỷ.
Nguyệt Tiểu Hoan ơi, Nguyệt Tiểu Hoan, ngươi đời trước sống hai mươi mấy năm, nửa đời người bị bệnh gắng gượng vượt qua, nửa phần hiếu đạo chưa báo hết, còn liên lụy người nhà trở nên túng quẫn, đời này thật vất vả được sinh ra, lại thành kẻ ngốc, ở với lão nhân gia đáng lý làm con cái báo hiếu, nàng có khi cũng hoài nghi đời trước nàng phạm phải tội gì to lớn, thế cho nên dùng hai từ bảo bối cũng không đủ.
Đang ảo não, Vương bà bà đã dắt Nguyệt Tiểu Hoan đứng lên, tập tễnh bước hướng tới ngoài rừng.
"Hôm nay chúng ta trở về sớm dọn dẹp, ngày mai liền mang ngươi qua thầy thuốc."
"Ân!"
Tiểu Nguyệt bên cạnh niềm vui là sự áy náy, đương nhiên nàng cũng bức thiết hy vọng mình hiện trạng có thể thay đổi, ít nhất phải chữa được đầu tiên là bệnh "ngu dại", lúc đấy nàng mới có năng lực báo đáp Vương bà bà đã đối tốt với nàng.
Hôm sau, lúc bình minh vừa ló dạng, hai người một già một trẻ mang toàn bộ gia sản đổi được năm hai quan tiền, men theo con đường nhỏ lên thị trấn. Vì muốn tiết kiệm lộ phí đi đường, Vương bà bà lựa chọn đi bộ đến thôn gần đó, nghe trong thôn có người nói ở đó có lão Đại phu nổi danh, liền đi tìm hắn nhờ xem bệnh cho tiểu Hoan, nói không chừng có thể lập tức tìm được biện pháp chữa khỏi.
Vì thế Nguyệt Tiểu Hoan đi theo Vương bà bà, lần đầu tiên được ra khỏi thôn trang nhỏ sau mấy tháng sinh sống. Dọc theo đường đi nàng đều tròn xoe mắt nhìn chung quanh, dù sao đi tới thế giới này, nàng căn bản là chưa có cơ hội tìm hiểu tình hình chung nơi này, đang ở niên đại gì, địa giới nào, tất cả nàng đều không biết.
Điều này cũng thật sự là buồn bực, người khác xuyên không toàn là cái gì Đại tiểu thư được cưng chiều, sống trong nhung lụa, tới rồi mới biết chỉ có hai chữ "khốn khổ".
Hai người đi mãi cũng hết một ngày, lúc hoàng hôn bắt đầu buông xuống, Nguyệt Tiểu Hoan mới nhìn thấy phía chân trời là một loạt tường thành cao cao, phong cách kiến trúc cổ xưa có hoa văn kỳ lạ, tiểu Hoan thoáng chốc giật mình cảm thấy giống như trong giấc mộng.
"Thành Minh Nguyệt?"
"Hoan à, ngươi nhận biết được từ ghi trên cổng thành kia?"
Nguyệt Tiểu Hoan cũng khó hiểu, lần đầu tiên mới nhìn thấy mặt chữ nàng như thế nào liền dễ dàng đọc ra luôn? Bỗng dưng cảm thấy đầu óc mịt mù không hiểu sao lại có chuyện như vậy, nàng đột nhiên có thể biết nghĩa của mặt chữ .
"Giống như là, tự nhận thức."
Vương bà bà vẻ mặt kinh ngạc, cô nương này chưa bao giờ tới thành Minh Nguyệt, chính mình cũng không có nói qua tên nơi này, nơi này vốn là long châu văn tự, phải là gia tộc giàu có mới có năng lực ở đây , có thể nào cô nương này là bởi vì ngốc nghếch mà bị gia tộc vứt bỏ tại nơi hẻo lánh trong thôn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.