Ngốc Ơi! Anh Yêu Em!

Chương 9: Bữa cơm gia đình

Minh sunry

26/07/2016

Nó mở của bước vào. Nghe tiếng ồn bốn đứa kia đưa mắt nhìn lên.

- Min, Min không phải mày đau bụng sao? - Mail đang chơi với Zan, đưa đôi mắt đen lấy nhìn nó hỏi

- À, tao uống thuốc rồi. - nó nhẹ nhàng trả lời. Sao không thấy giống lúc nó cầm súng nhỉ?

- Min đến rồi! - Zan nói

Nghe được giọng nói của nó hắn ngẩng đầu lên. Nó đứng đó nở một nụ cười tuyệt mĩ trên môi.

- Mau lại đây ngồi đi - San đứng dậy kéo nó đến ghế sopha.

Nhìn qua nhìn lại chỉ còn chỗ của hắn là trống một ít. Còn mấy chỗ còn lại thì toàn là bim bim, nước ngọt, rượu, bài, kẹo... Kẹo và bim bim là do Zan sai người đi mua.

San đẩy nó xuống chỗ hắn, vì thừa chút síu nên hắn và nó ngồi rất sát nhau. Nó thì thấy chẳng sao với lại hắn còn cho nó bánh nên nó bớt ghét hắn hơn rồi nên còn chủ động kéo hắn ngồi gần lại. Còn hắn thì cảm thấy thật ngột ngạt, mặc dù cách vài lớp vải nhưng hắn vẫn cảm nhận được sự mềm mại ấm áp của nó. Cau mày lại.

Hăns ngành chóng lấy lại bình tĩnh trở lại khuôn mặt lạnh băng. Đưa tay lấy một ly rượu, nó đưa lên miệng mùi rượu phẳng phất làm cho người ta cảm thấy thật thỏa mãn. Nhấm một ngụm rượu nó cảm thấy thỏa mãn nở nụ cười nhẹ.

Hắn để ý từng cử chỉ hành động của nó, nụ cười đó hắn bắt trọn. Nụ cười ấy làm cho nó trở nên dễ thương cực kì. Hắn nhìn chằm chằm vào nó.

Phát hiện có hắn nhìn mình nó quay ra hỏi:

- Cậu nhìn gì vậy. Mặt mình có dính gì à? - nó đưa tay xoa xoa mặt, rồi nhì qua hắn - đâu có đâu

Hắn không nói gì, ngoảnh mặt ra chỗ khác. Trong mắt hắn bây giờ là một tia dịu dàng và mang ý cười. Đôi môi cũng nhếch lên một chút.



Chỉ tội cho Zan thắng gần hết có được uống ngụm rượu nào đâu. Chơi bài còn thua bị phạt tiền. Sao mà số khổ vậy cái cần thắng lại không thắng, cái cần thua lại thắng. Kai thì bị San chặn họng, hai đứa ngồi cãi nhau mà.

Rồi đúng như dự kiến của "tụi nó" hơn 3 giờ sáng tụi nó mới lết xác về nhà.

Lúc lấy xe bọn hắn chố mắt ngạc nhiên khi nó đến bên chiếc xe phân khối lớn đó.

Mail và San thì tất nhiên hiểu chuyện gì xảy ra nên cũng chẳng nói gì. Nó đánh mắt qua ba tên kia rồi cười hì hì.

- Chiếc xe này do mẹ mình tặng nhân dịp sinh nhật của mình. Hôm nay có dịp nên đi thử thôi - nó nói

Mail, San thầm cảm thán: "Đúng là nói dối không chớp mắt mà, rõ là nó suốt ngày đua xe vậy mà."

Cái gì cơ bọn hắn không nghe nhằm chứ nó nói là "mẹ" nó tặng cho chiếc xe đó.? Mẹ nó là ai mà có thể để cho một đứa con gái mới 17 tuổi điều khiển chiếc xe phân khối lớn như vậy. Mà nó cũng gan giám ngồi lên nó.

- Các cậu có định về không? - nó lên tiếng cắt đứt dòng suy nghĩ của bọn hắn

- À, ừ về - nói rồi ba bọn hắn bước lên xe của mình

Mail, San cũng đã lên xe. Ba chiếc xe tiến về phía con đường. Khi đến đường chính bọn hắn có ý đi chậm lại sợ nó không theo kịp (khinh thường nó quá à). San lái xe đi vận tốc vẫn như cũ, rất nhanh. Bọn hắn muốn kêu San đi chậm lại nhưng nhận thấy chiếc xe của nó cũng đã phóng vọt lên trước. Bọn hắn vội vàng đuổi theo sợ nó xảy ra chuyện, nhưng không nó không những không mang mũ bảo hiểm mà còn lao nhanh với vận tốc kinh hoàng.

Nhiều thanh niên chơi đêm cũng phải đứng tim với nó. Bọn hắn ngơ ngác nhìn nó đang đùa với tử thần mà phát sợ. Lúc đó hắn thật sự không nghĩ nó là một cô gái.

.........



Hôm sau nó nhận được một cuộc điện thoại thông báo là ba mẹ nó đã xuống sân bay. Nó nhanh chóng chuẩn bị rồi đến sân bay.

Sân bay khá đông, nó ngó nghiêng vài cái thì tìm thấy ba mẹ. Ba mẹ nó chờ ở một phòng riêng.

Nó nhìn thấy ba mẹ liền hét lên rồi chạy lại chỗ họ:

- Ba...mẹ

Thấy nó bà Trần vội ôm nó vào lòng, ông Trần cũng đưa tay xoa xoa đầu nó.

Rồi cả nhà nó bước ra xe với sự ngưỡng mộ của bao nhiêu con mắt.

Bà Trần mang một vẻ đẹp quý phái, trang nhã. Mặc dù đã 40 nhưng bà nhìn như một phụ nữ khoảng 25 tuổi. Nó đã thừa hưởng sắc đẹp từ mẹ nó.

Ông Trần khí thế hơn người, đôi mắt mang một sự sâu xa. Giống như có thể nhìn thấu người khác vậy.

Trên đường về nó hỏi bà Trần rất nhiều điều. Khi về tới nhà nó đích thân vào bếp. Mẹ nó nấu ăn rất ngon, nó cũng thừa hưởng được một phần. Nhưng mà nó có bao giờ nấu đâu chỉ có dịp đặc biệt hoặc là tự dưng nó thích nấu thôi.

Hơn 30 phút sau nó nấu nướng xong. Kêu người dọn ra, có khoảng 5 món. Món nào cũng thơm phức, nhìn là muốn ăn rồi.

- Quản gia Hưng cũng ngồi xuống ăn đi - ông Trần nói

- Dạ. - quản gia Hưng kéo nghề ngồi xuống

Bữa ăn gia đình hôm ấy thật ấm áp trọn vẹn. Tiếng cười vang khắp nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ngốc Ơi! Anh Yêu Em!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook