Ngốc Ơi! Anh Yêu Em!

Chương 12: Ghét hoàn ghét

Minh sunry

11/08/2016

- Tôi sẽ báo với chủ nhiệm lớp này - cô không làm gì được nói xong quay ra giảng bài

Tụi nó ăn hết bịch này tới bịch khác. Đếm cũng phải được 7, 8 bịch rồi. Đây là bịch cuối cùng nó nhanh chóng vươn tay lấy luôn. Mà phải nói là "cướp" thì đúng hơn.

- Ê, con kia mày làm gì vậy!? - San bức xức cau mày nói

Không ngờ nó nhanh tay vậy. Mà còn tham ăn nữa chứ. Hắn bất đắc dĩ lắc đầu chán nản nói:

- Sao mà cậu ăn nhiều vậy? Không sợ béo à? - hắn

- Kệ tôi - nó lè lưỡi

- Cậu béo vậy có thể làm heo được đó! - hắn đưa tay lên véo vào má nó rồi phán.

Mail, San nghe được câu nói của hắn thì cười sặc sụa. Cũng vì thế mà cả lớp chú ý. Nó, máu nóng phun trào. Gạt tay hắn ra. Với tay cầm lấy nguyên bó hồng và...đập cái "bụp" vô mặt hắn (dễ giận nghê).

Hắn đơ luôn rồi, hai đứa kia cũng nhịn cười. Kai, Zan mắt chữ O miệng chữ A nhìn nó. Trong lòng Zan thầm "khâm phục" nó. Không ngờ nó dám làm vậy.

Hắn lấy lại tinh thần. Khuôn mặt giờ lạnh băng, không khí xung quanh có thể cảm nhận được đã giảm nhiệt độ không ít. Đưa đôi mắt của tử thần nhìn nó, ánh mắt sắc lạnh khiến người khác phải run sợ.

Nó cũng liếc xéo hắn, tầm mắt nó chứa đựng sự tức giận cho thấy nó vẫn còn rất bực. Lửa giận trong mắt nó vẫn đang bùng cháy.

Hai luồng khí lạnh - nóng đối đầu làm cho không khí lớp học có vài phần u ám. Lớp học không một tiếng động, hai luồng khí bao trùm lớp học. Có thể cảm nhận được nếu không muốn chết thì nên ra khỏi lớp này.

Bỗng lúc này:

- Em thưa cô, tài liệu cô cần đây ạ! - ở cửa bỗng xuất hiện bóng dáng của một nam sinh trên tay cầm sấp tài liệu

Mọi ánh mắt trong lớp đổ dồn về phía cậu nam sinh. Cậu ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cô giáo nhân cơ hội này nói:

- Được rồi, đưa đây cho cô - cô nhanh tay lấy sấp tài liệu - nào chúng ta bắt đầu học

Cả lớp sợ hãi quay mặt lên. Khí lạnh của hắn vẫn duy trì mà ngày càng lạnh. Nó lửa vẫn cháy. Nó bơ hắn, không thèm liếc nhìn lấy một cái.

Bây giờ trong lòng hắn bao nhiêu sự dễ thương, hiền lành của nó đã sụp đổ hoàn toàn. Hắn ghét nó như trước rồi (ghét được lâu không).

Nó, quên luôn lúc nãy ai là người mua thức ăn cho nó. Nó ghét hắn giờ ghét hơn.

Hai người này đúng là không thể hoà hợp mà.



.....Cổng trường lúc tan học.....

Nó thì thật sự hiền quá mà, vừa đi vừa nghe Mail lầm bầm:

- Mày đúng không biết thương hoa tiếc ngọc mà! - Mail thương tiếc vuốt nhẹ từng cánh hoa. - mày đúng là không phải con gái mà.

Bó hồng giờ đây đã lụi tàn. Nó chỉ cười cười không nói gì.

- À mà này tao với Mail có việc phải về sớm không đi cùng mày được rồi! - San bỗng lên tiếng kèm theo vẻ mặt hối lỗi rồi hai đứa kéo nhau đi để bó về một mình.

............

Hắn đi trước, Zan, Kai đi sau. Nhìn thấy hắn học sinh trong trường đều sợ hãi. Hắn quá lạnh, luồng khí hắn tỏa ra thật sự khiến cho người ta không dám tới gần.

" leng keng...leng keng...leng keng...leng..." Chuông điện thoại của Kai reo lên. Kai rút chiếc điện thoại ra nghe:

- Có chuyện gì? - Kai hỏi

- 'Dạ, địa bàn phía tây của ta bị cướp ạ!' - người nói trong điện thoại tỏ rõ vẻ lo lắng. Giọng run rẩy.

- Được rồi! - Kai cúp điện thoại

Kéo tay hai thằng bạn đi trước nói nhỏ:

- Địa bàn phía tây bị cướp - Kai nói một vấn đề như vậy mà chẳng tỏ ra chút lo lắng nào.

- Có chuyện đề làm rồi - hắn nhếch miệng tạo nên một nụ cười ác quỷ.

- Đi thôi! - Zan hứng thú với việc sắp làm kéo tay hai thằng bạn ra xe

........Cách quán bar X khoảng 12 Km về phía tây......

Là một bãi đất trống, và có rất nhiều ô tô ở đó. Có hai phe đối đầu nhau một bên có khoảng hơn hai trăm người. Còn một bên chỉ có khoảng năm mươi người. Họ đều mặc những bộ quần áo màu đen. Và đều có côn, dao, súng...Nhưng một điểm đặc biệt là khoảng năm người kia trên trang phục của hộ đều có một điểm đặc biệt là ở trước ngực có hình ác quỷ nửa thiên thần. Và được thêu tỉ mỉ bằng hai loại chỉ, chỉ trắng cho bên thiên thần và chỉ xám bên ác quỷ. Tượng trưng cho ký hiệu đặc biệt của bang

Gần đó có ba chàng trai tựa người vào cửa một chiếc xe đen sang trọng đợi xem kịch hay.

Cư nhiên đằng sau hơn trăm người kia cũng có một tên con trai. Hắn mặc chiếc áo bò cộc tay. Nhìn ra đúng một tên côn đồ không biết sống chết giám đối đầu với Nguyệt Thiên

.....Gần đó khoảng hơn 100m....

Nó ngồi đang ngồi trên một bức tường khá cao. Ở dưới là chiếc xe phân khối lớn của nó. Đây là một ngôi nhà bị bỏ hoang, lúc nào chán là nó thường phóng xe đến đây hóng gió. Ngồi một lúc lâu nó đứng thẳng dậy nhìn ngắm xung quanh. Phát hiện ra một nơi có rất nhiều người, nó thích thú nghĩ ở đây có vẻ rất vui. Rồi nó nhảy từ trên tường xuống, nó nhảy rát nhẹ nhàng. Rồi phóng xe tới nơi đó.



Ngó ngó, nghiêng nghiêng nó quyết định ra tận nơi xem cho rõ.

Bước tới gần hơn nó vỗ vai một tên gần đó:

- Có chuyện gì vậy?! - nó hứng thú hỏi

Không khí vốn im lặng nên giọng nói của nó dục không lớn nhưng vẫn có thể khiến tất cả người ở đó nghe thấy.

Hắn, nghe giọng quen quen, cau mày nhìn theo hướng phát ra giọng nói chỉ thấy. Một người con gái mang bộ quần áo màu đên, quần đùi, áo da khoác ngoài. Đôi giầy cao khoảng 5 centimet màu đen luôn. Mái tóc buộc đuôi ngựa. Cạnh đó còn là chiếc xe phân khối lớn.

Đúng một vẻ bụi bặm, cá tính. Không chút trẻ con nào.

- Tôi hỏi sao không trả lời?! - nó bực bội cau mày

- Á, cô em không thấy bọn anh giao chiến sao! Em sợ thì cứ nấp sau anh! - tên đó trong tình huống này vẫn giở thói lưu manh (tên bên hơn hai trăm người).

Hắn, Zan, Kai nhận ra nó. Hắn cau màu hơn định bước đến thì:

- Biến - nó lạnh giọng uy hiếp

- Cô em làm gì mà nóng giận thế - hắn nở nụ cười gian tà tay với tóc nó định vuốt

- Không biết sống chết - nó đạp một phát tên đó ngã xuống trước sự kinh ngạc của mọi người

Hắn mỉm cười bước đến gần nó. Kéo nó tiết về phía chiếc ô tô kia rồi nói:

- Vì cậu là con gái nên tôi không chấp chuyện lúc sáng với cậu. Chân yếu tay mềm thì ngồi ở đây - hắn

Nó chẳng thèm để ý tới lời hắn, ghét vẫn ghét. Zan thấy nó mắt sáng rực:

- Min cậu mạnh thật nha! - Zan cười tươi

- Có lời khen cho cậu đó - Kai tham gia nói

- Nào cùng xem nào! - hắn nói xong liền ra hiệu cho năm mươi người kia lên

Hai bên xong lên, kẻ sống, người chết. Lại còn người đứt chân, đứt tay, máu khắp nơi. Sợ nó không chịu được hắn định nói nó không cần nhìn ai dè vừa quay qua đã nó thấy nó chăm chú xem.

Kết quả cuối cùng bên hắn thắng, nó rất tỉ mỉ còn đi tận nơi xem. Tên cầm đầu định chạy trốn, vội túm lấy nó làm bia đỡ đạn. Trên tay hắn là một khẩu súng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ngốc Ơi! Anh Yêu Em!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook