Chương 116: Ám sát
Mạc Nghiên Yên
07/12/2013
Xem ra vẫn còn nhớ đến phải chìa tay ra, thuận tiện làm Diệp Linh Cẩm nhìn thấy chuỗi đường hồ lô trên tay Lâm Mạc Khê, nhớ đến cái này nàng vụng trộm trừng mắt nhìn Nhan Nhiễm Y.
Vừa vặn là trừng vào đôi mắt đầy ý cười của Nhan Nhiễm Y. Diệp Linh Cẩm hung hăng trừng lại, sau đó thu hồi tầm mắt trong lòng có chút phẫn nộ. Đâu có giống tiếp cận nàng ta mà có mục đích? Thế nào mà nàng lại cảm thấy bọn họ đang thật sự dạo chơi chứ? Nếu không phải là cùng đi thì mình thật sự đã bị Nhan Nhiễm Y lừa rồi.
Đương nhiên Lâm Mạc Khê không chú ý đến một phen mắt đi mày lại như thế này.
Bỗng nhiên, trước mặt bọn họ xuất hiện mấy hắc y nhân, rút đao đâm về phía ba người bọn họ.
Nhan Nhiễm Y phản ứng cực nhanh, lôi Lâm Mạc Khê và Diệp Linh Cẩm ra phía sau, thoát khỏi lưỡi đao. Diệp Linh Cẩm sợ tới mức đồ ăn trên tay rơi hết xuống đất.
"A. . . . . ." Lâm Mạc Khê ôm lấy tay trái Nhan Nhiễm Y, hiển nhiên cũng phải chịu hoảng sợ.
"Là người nào. . . . . ." Nhan Nhiễm Y ôm hai người nhảy ra phía sau một khoảng cách hỏi.
Một người trong số đó hừ lạnh nói: "Kinh Phong lâu. . . . . ."
Kinh Phong lâu? Chung sách? Diệp Linh Cẩm không thể diễn ta được tâm tình hiện tại của chính mình là cái gì, sợ hãi có, sầu não cũng có.
"Ít nói nhảm đi. . . . . . Để mạng lại!" Dứt lời, mấy người cầm đao, kiếm vọt đến từ bốn phía.
Nếu là Kinh Phong lâu, tự nhiên chính là muốn mạng của mình, Diệp Linh Cẩm sợ hãi nắm lấy Nhan Nhiễm Y.
"Nhan công tử, Nhan công tử. . . . . . Làm sao bây giờ. . . . . ." Lâm Mạc Khê nhìn xung quanh kêu lên.
Khi đám hắc y nhân từ bốn phía vọt tới Nhan Nhiễm Y ôm hai người nhảy lên né tránh tập kích từ bốn phía, nhưng ôm hai người hai tay nên rất hạn chế rất nhiều hành động của hắn.
Dùng chân đá văng tay của hắc y nhân, xoay người một cái rơi xuống trên mặt đất.
"Lâm cô nương..............Đám hắc y nhân hướng về Cẩm nhi, chờ chút nữa từ từ giãn khoảng cách ra với chúng ta sẽ thả ngươi ra, ngươi chạy đi, hẳn là bọn họ sẽ không gây khó dễ với ngươi.............."
Lâm Mạc Khê bị dọa đến chảy nước mắt vì thế gật gật đầu.
Nhan Nhiễm Y lại cúi đầu nhìn nhìn Diệp Linh Cẩm, tay phải nắm thật chặt nói: "Cẩm nhi. . . . . . Có ta ở đây. . . . . ."
Diệp Linh Cẩm gật gật đầu.
Bỗng nhiên bàn tay bên hông buông ra, Diệp Linh Cẩm cảm thấy được cả người bị phơi bày dưới đao quang kiếm ảnh. Nhan Nhiễm Y ôm lấy Lâm Mạc Khê bay ra khỏi vòng vây.
Hắc y nhân nhân lúc Diệp Linh Cẩm đang ở một mình, cảm thấy đây là thời cơ tốt, một đám nhao nhao cầm kiếm, cầm đao xông lên. Diệp Linh Cẩm cảm thấy được chính mình không còn chỗ ẩn thân dưới đao kiếm, nghĩ đến mạng nhỏ của chính mình không biết chừng lập tức biến mất, sợ hãi nhắm mắt lại.
Bỗng nhiên trời đất biến đổi, lúc đó mở mắt ra nàng đã ở trong lòng Nhan Nhiễm Y rồi.
Diệp Linh Cẩm sợ tới mức chảy cả nước mắt. . . . . . Vừa rồi thật sự cho rằng mình sẽ phải chết. . . . . .
"Khóc cái gì. . . . . ." Nhan Nhiễm Y cười với nàng, sau đó tay phải duỗi ra trong tích tắc vài mũi ám khí bay ra, dưới ánh mặt trời ửng sáng, sắc bén cắt qua không khí bắn về phía hắc y nhân.
Hắc y nhân lập tức dùng kiếm ngăn cản, nhưng vẫn lại là có ba người bị trúng ám khí, động tác dừng một chút, bưng kín ngực, chậm rãi ngồi xổm xuống.
Là những cây châm rất nhỏ.
Lần đầu tiên nhìn thấy Nhan Nhiễm Y sử dụng ám khí. Diệp Linh Cẩm chưa từng nhìn thấy Nhan Nhiễm Y sử dụng vũ khí, nhìn phản ứng mà mấy hắc y nhân trúng phải ám khí, nàng đoán trên châm có độc .
Mấy hắc y nhân nhìn nhìn càng thêm cảnh giác hơn.
"Muốn chết thì cứ việc lên. . . . . . Độc của ta đang chờ các ngươi. . . . . ." Nhan Nhiễm Y ôm Diệp Linh Cẩm nhảy lên đứng trên cành cây, từ trên cao nhìn xuống bốn người còn lại.
Diệp Linh Cẩm được Nhan Nhiễm Y ôm đứng ở trên cành cây cũng cảm giác được sự sợ hãi, nhìn xuống dưới, ngược lại có dũng khí muốn thử cảm giác cùng hắn đứng trên đỉnh của thế giới.
Lúc này, Lâm Mạc Khê đã an toàn chạy ra xa.
Bốn hắc y nhân đưa kiếm nhảy lên đánh úp về hướng bọn họ.
Nhan Nhiễm Y vươn tay phải từ trong lồng ngực ra, hắc y nhân thấy thế lập tức dừng lại trong không trung thay đổi phương hướng.
"Ha ha. . . . . . Các vị đang sợ hãi cái gì. . . . . ." Nhan Nhiễm Y chậm rãi hạ tay phải xuống.
Thì ra là trêu đùa bọn hắn. . . . . . Thật là xấu tính! Trong lòng Diệp Linh Cẩm đánh giá.
"Ngươi. . . . . ." Hắc y nhân bị trêu đùa , tức giận hướng kiếm đánh úp lại, hình như nếu không phải ngươi chết thì người chết là ta.
"Lần này thì đúng là thật rồi. . . . . ." Nhan Nhiễm Y cười, ra tay không chút sai sót, một mảng ánh sáng so với trước càng nguy hiểm hơn.
Mắt thấy sẽ bắn trúng bốn hắc y nhân đó thì bỗng nhiên một cái bóng màu đen xuất hiện, phủi tay một cái, tay áo rộng rãi cuốn rớt xuống mấy cây châm.
"Nhan công tử hạ thủ lưu tình. . . . . ." Rơi xuống đất, người nọ mặc đồ đen, vài sợi tóc vẫn tung bay như cũ. . . . . .
Thì ra là Chung Sách!
"Thì ra là Chung Đường chủ. . . . . . Ngươi sai một nhóm người đến giết ta mà lại muốn ta hạ thủ lưu tình sao. . . . . ." Nhan Nhiễm Y nhìn hắn cười.
Chung Sách nhíu nhíu mày, híp mắt nhìn thấy bốn người còn đứng ở đó nói với Nhan Nhiễm Y: "Những người này tuy là người Kinh Phong lâu nhưng không phải do ta phái tới . . . . . ."
"Sao cơ...?" Nhan Nhiễm Y ôm Diệp Linh Cẩm nhảy từ trên cây xuống.
Rơi xuống đất, cả người Diệp Linh Cẩm có chút choáng váng.
"Đồ ngốc. . . . . ." Khóe miệng Chung Sách hơi hơi cong cong nhìn Diệp Linh Cẩm.
Diệp Linh Cẩm còn có chút tức giận. "Ta không để ý tới ngươi. . . . . ."
"Ha ha. . . . . . Còn có thể tức giận sao? Có tin ta sẽ điều động mọi người Kinh Phong lâu đến giết ngươi hay không?" Chung Sách cười miễn cưỡng nói, dường như căn bản đây không phải chuyện đại sự gì.
". . . . . ." Ngươi đúng là độc ác. . . . . .
Diệp Linh Cẩm rất không tình nguyện gọi một tiếng: "Ca ca. . . . . ."
"Ngoan. . . . . ." Tay Chung Sách muốn sờ đầu của nàng lại bị Nhan Nhiễm Y khẽ ngăn lại.
"Chung Đường chủ nên nói một chút lai lịch nhóm người này rồi. . . . . ." Nhan Nhiễm Y mỉm cười nhìn Chung Sách.
Chung Sách cũng không tức giận, sửa sửa lại tay áo rộng rãi. Diệp Linh Cẩm rất tò mò hắn mặc y phục rộng rãi như thế ở trên người mà không phiền toái sao, tay áo rộng rãi đã không nói mà y phục cũng đặc biệt dài kéo dài đến cả trên mặt đất.
"Này nhóm người là do Lâu chủ ở đế đô phái tới. . . . . . Người đó căn bản không nghe ta nói. . . . . ."
Thì ra không phải là Chung Sách. . . . . . Cuối cùng Diệp Linh Cẩm cũng chẳng phải khó chịu, nhưng vẫn còn có rất nhiều điểm nghi vấn.
"Huống hồ. . . . . . Ta đồng ý với Bách Hiểu nên sẽ không gây khó dễ đồ ngốc hơn nữa đồ ngốc còn khiến ta rất thích . . . . . ." Chung Sách híp mắt nhìn Diệp Linh Cẩm.
Diệp Linh Cẩm cười một cách sáng lạn nhưng lại bị Nhan Nhiễm Y ấn đầu xuống.
"Như thế thì tại hạ lại thiếu Chung Đường chủ và Bách Hiểu cô nương một nhân tình rất lớn rồi. . . . . ." Nhan Nhiễm Y nho nhã lễ độ.
Có thể khiến Nhan Nhiễm Y dùng lễ nghĩa chu đáo, so sánh cảm giác từng người với nhau thì Chung Sách cũng được xếp vào hàng yêu nghiệt, động tác lại tùy ý lười nhác dường như không quan tâm người khác nghĩ như thế nào.
"Thiếu ta được lần này..............Sau khi rời khỏi Đan Thành thì ta không thể xen vào nữa rồi...............Dù sao ta cũng đã nhiều lần phá hủy chuyện của lão nhân gia rồi..............."Chung Sách khoát tay nói dường như không thích dùng lễ nghi như vậy.
Lão nhân gia? Thế mà Chung Sách lại có thể gọi Lâu chủ Kinh Phong lâu như vậy................ Diệp Linh Cẩm cảm thấy buồn cười.
Vừa vặn là trừng vào đôi mắt đầy ý cười của Nhan Nhiễm Y. Diệp Linh Cẩm hung hăng trừng lại, sau đó thu hồi tầm mắt trong lòng có chút phẫn nộ. Đâu có giống tiếp cận nàng ta mà có mục đích? Thế nào mà nàng lại cảm thấy bọn họ đang thật sự dạo chơi chứ? Nếu không phải là cùng đi thì mình thật sự đã bị Nhan Nhiễm Y lừa rồi.
Đương nhiên Lâm Mạc Khê không chú ý đến một phen mắt đi mày lại như thế này.
Bỗng nhiên, trước mặt bọn họ xuất hiện mấy hắc y nhân, rút đao đâm về phía ba người bọn họ.
Nhan Nhiễm Y phản ứng cực nhanh, lôi Lâm Mạc Khê và Diệp Linh Cẩm ra phía sau, thoát khỏi lưỡi đao. Diệp Linh Cẩm sợ tới mức đồ ăn trên tay rơi hết xuống đất.
"A. . . . . ." Lâm Mạc Khê ôm lấy tay trái Nhan Nhiễm Y, hiển nhiên cũng phải chịu hoảng sợ.
"Là người nào. . . . . ." Nhan Nhiễm Y ôm hai người nhảy ra phía sau một khoảng cách hỏi.
Một người trong số đó hừ lạnh nói: "Kinh Phong lâu. . . . . ."
Kinh Phong lâu? Chung sách? Diệp Linh Cẩm không thể diễn ta được tâm tình hiện tại của chính mình là cái gì, sợ hãi có, sầu não cũng có.
"Ít nói nhảm đi. . . . . . Để mạng lại!" Dứt lời, mấy người cầm đao, kiếm vọt đến từ bốn phía.
Nếu là Kinh Phong lâu, tự nhiên chính là muốn mạng của mình, Diệp Linh Cẩm sợ hãi nắm lấy Nhan Nhiễm Y.
"Nhan công tử, Nhan công tử. . . . . . Làm sao bây giờ. . . . . ." Lâm Mạc Khê nhìn xung quanh kêu lên.
Khi đám hắc y nhân từ bốn phía vọt tới Nhan Nhiễm Y ôm hai người nhảy lên né tránh tập kích từ bốn phía, nhưng ôm hai người hai tay nên rất hạn chế rất nhiều hành động của hắn.
Dùng chân đá văng tay của hắc y nhân, xoay người một cái rơi xuống trên mặt đất.
"Lâm cô nương..............Đám hắc y nhân hướng về Cẩm nhi, chờ chút nữa từ từ giãn khoảng cách ra với chúng ta sẽ thả ngươi ra, ngươi chạy đi, hẳn là bọn họ sẽ không gây khó dễ với ngươi.............."
Lâm Mạc Khê bị dọa đến chảy nước mắt vì thế gật gật đầu.
Nhan Nhiễm Y lại cúi đầu nhìn nhìn Diệp Linh Cẩm, tay phải nắm thật chặt nói: "Cẩm nhi. . . . . . Có ta ở đây. . . . . ."
Diệp Linh Cẩm gật gật đầu.
Bỗng nhiên bàn tay bên hông buông ra, Diệp Linh Cẩm cảm thấy được cả người bị phơi bày dưới đao quang kiếm ảnh. Nhan Nhiễm Y ôm lấy Lâm Mạc Khê bay ra khỏi vòng vây.
Hắc y nhân nhân lúc Diệp Linh Cẩm đang ở một mình, cảm thấy đây là thời cơ tốt, một đám nhao nhao cầm kiếm, cầm đao xông lên. Diệp Linh Cẩm cảm thấy được chính mình không còn chỗ ẩn thân dưới đao kiếm, nghĩ đến mạng nhỏ của chính mình không biết chừng lập tức biến mất, sợ hãi nhắm mắt lại.
Bỗng nhiên trời đất biến đổi, lúc đó mở mắt ra nàng đã ở trong lòng Nhan Nhiễm Y rồi.
Diệp Linh Cẩm sợ tới mức chảy cả nước mắt. . . . . . Vừa rồi thật sự cho rằng mình sẽ phải chết. . . . . .
"Khóc cái gì. . . . . ." Nhan Nhiễm Y cười với nàng, sau đó tay phải duỗi ra trong tích tắc vài mũi ám khí bay ra, dưới ánh mặt trời ửng sáng, sắc bén cắt qua không khí bắn về phía hắc y nhân.
Hắc y nhân lập tức dùng kiếm ngăn cản, nhưng vẫn lại là có ba người bị trúng ám khí, động tác dừng một chút, bưng kín ngực, chậm rãi ngồi xổm xuống.
Là những cây châm rất nhỏ.
Lần đầu tiên nhìn thấy Nhan Nhiễm Y sử dụng ám khí. Diệp Linh Cẩm chưa từng nhìn thấy Nhan Nhiễm Y sử dụng vũ khí, nhìn phản ứng mà mấy hắc y nhân trúng phải ám khí, nàng đoán trên châm có độc .
Mấy hắc y nhân nhìn nhìn càng thêm cảnh giác hơn.
"Muốn chết thì cứ việc lên. . . . . . Độc của ta đang chờ các ngươi. . . . . ." Nhan Nhiễm Y ôm Diệp Linh Cẩm nhảy lên đứng trên cành cây, từ trên cao nhìn xuống bốn người còn lại.
Diệp Linh Cẩm được Nhan Nhiễm Y ôm đứng ở trên cành cây cũng cảm giác được sự sợ hãi, nhìn xuống dưới, ngược lại có dũng khí muốn thử cảm giác cùng hắn đứng trên đỉnh của thế giới.
Lúc này, Lâm Mạc Khê đã an toàn chạy ra xa.
Bốn hắc y nhân đưa kiếm nhảy lên đánh úp về hướng bọn họ.
Nhan Nhiễm Y vươn tay phải từ trong lồng ngực ra, hắc y nhân thấy thế lập tức dừng lại trong không trung thay đổi phương hướng.
"Ha ha. . . . . . Các vị đang sợ hãi cái gì. . . . . ." Nhan Nhiễm Y chậm rãi hạ tay phải xuống.
Thì ra là trêu đùa bọn hắn. . . . . . Thật là xấu tính! Trong lòng Diệp Linh Cẩm đánh giá.
"Ngươi. . . . . ." Hắc y nhân bị trêu đùa , tức giận hướng kiếm đánh úp lại, hình như nếu không phải ngươi chết thì người chết là ta.
"Lần này thì đúng là thật rồi. . . . . ." Nhan Nhiễm Y cười, ra tay không chút sai sót, một mảng ánh sáng so với trước càng nguy hiểm hơn.
Mắt thấy sẽ bắn trúng bốn hắc y nhân đó thì bỗng nhiên một cái bóng màu đen xuất hiện, phủi tay một cái, tay áo rộng rãi cuốn rớt xuống mấy cây châm.
"Nhan công tử hạ thủ lưu tình. . . . . ." Rơi xuống đất, người nọ mặc đồ đen, vài sợi tóc vẫn tung bay như cũ. . . . . .
Thì ra là Chung Sách!
"Thì ra là Chung Đường chủ. . . . . . Ngươi sai một nhóm người đến giết ta mà lại muốn ta hạ thủ lưu tình sao. . . . . ." Nhan Nhiễm Y nhìn hắn cười.
Chung Sách nhíu nhíu mày, híp mắt nhìn thấy bốn người còn đứng ở đó nói với Nhan Nhiễm Y: "Những người này tuy là người Kinh Phong lâu nhưng không phải do ta phái tới . . . . . ."
"Sao cơ...?" Nhan Nhiễm Y ôm Diệp Linh Cẩm nhảy từ trên cây xuống.
Rơi xuống đất, cả người Diệp Linh Cẩm có chút choáng váng.
"Đồ ngốc. . . . . ." Khóe miệng Chung Sách hơi hơi cong cong nhìn Diệp Linh Cẩm.
Diệp Linh Cẩm còn có chút tức giận. "Ta không để ý tới ngươi. . . . . ."
"Ha ha. . . . . . Còn có thể tức giận sao? Có tin ta sẽ điều động mọi người Kinh Phong lâu đến giết ngươi hay không?" Chung Sách cười miễn cưỡng nói, dường như căn bản đây không phải chuyện đại sự gì.
". . . . . ." Ngươi đúng là độc ác. . . . . .
Diệp Linh Cẩm rất không tình nguyện gọi một tiếng: "Ca ca. . . . . ."
"Ngoan. . . . . ." Tay Chung Sách muốn sờ đầu của nàng lại bị Nhan Nhiễm Y khẽ ngăn lại.
"Chung Đường chủ nên nói một chút lai lịch nhóm người này rồi. . . . . ." Nhan Nhiễm Y mỉm cười nhìn Chung Sách.
Chung Sách cũng không tức giận, sửa sửa lại tay áo rộng rãi. Diệp Linh Cẩm rất tò mò hắn mặc y phục rộng rãi như thế ở trên người mà không phiền toái sao, tay áo rộng rãi đã không nói mà y phục cũng đặc biệt dài kéo dài đến cả trên mặt đất.
"Này nhóm người là do Lâu chủ ở đế đô phái tới. . . . . . Người đó căn bản không nghe ta nói. . . . . ."
Thì ra không phải là Chung Sách. . . . . . Cuối cùng Diệp Linh Cẩm cũng chẳng phải khó chịu, nhưng vẫn còn có rất nhiều điểm nghi vấn.
"Huống hồ. . . . . . Ta đồng ý với Bách Hiểu nên sẽ không gây khó dễ đồ ngốc hơn nữa đồ ngốc còn khiến ta rất thích . . . . . ." Chung Sách híp mắt nhìn Diệp Linh Cẩm.
Diệp Linh Cẩm cười một cách sáng lạn nhưng lại bị Nhan Nhiễm Y ấn đầu xuống.
"Như thế thì tại hạ lại thiếu Chung Đường chủ và Bách Hiểu cô nương một nhân tình rất lớn rồi. . . . . ." Nhan Nhiễm Y nho nhã lễ độ.
Có thể khiến Nhan Nhiễm Y dùng lễ nghĩa chu đáo, so sánh cảm giác từng người với nhau thì Chung Sách cũng được xếp vào hàng yêu nghiệt, động tác lại tùy ý lười nhác dường như không quan tâm người khác nghĩ như thế nào.
"Thiếu ta được lần này..............Sau khi rời khỏi Đan Thành thì ta không thể xen vào nữa rồi...............Dù sao ta cũng đã nhiều lần phá hủy chuyện của lão nhân gia rồi..............."Chung Sách khoát tay nói dường như không thích dùng lễ nghi như vậy.
Lão nhân gia? Thế mà Chung Sách lại có thể gọi Lâu chủ Kinh Phong lâu như vậy................ Diệp Linh Cẩm cảm thấy buồn cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.