Chương 92: Chết bởi an nhàn
Mạc Nghiên Yên
07/12/2013
". . . . . . Tại hạ vì chư vị tẩy trần. . . . . ." Bùi Lâu Tuấn bưng ly rượu lên.
Nhan Nhiễm Y, Quan Hoán Chi, Địch Tinh ba người nâng chén, sau đó, bọn họ phát hiện thêm một cánh tay nữa cũng giơ lên.
"Cạn chén. . . . . ." Diệp Linh Cẩm cầm cái ly nói.
"Ăn thịt. . . . . ." Nhan Nhiễm Y đặt ly rượu trên tay Diệp Linh Cẩm xuống, vỗ đầu nàng, thuận tiện gắp chân gà vào bát nàng.
Diệp Linh Cẩm: ". . . . . ."
Bùi Lâu Tuấn cười nói: "Diệp cô nương thật là thiên chân đáng yêu."
"Ha ha. . . . . . Thiên chân đáng yêu. . . . . ." Diệp Linh Cẩm gật đầu một cái, cười một tiếng ngây ngốc với Bùi Lâu Tuấn.
Thiên chân đáng yêu. . . . . . Bốn chữ này. . . . . . Lần đầu tiên có người nói nàng như vậy, hơn nữa, không nhìn ra châm chọc hay ghét bỏ. Bùi Lâu Tuấn này coi như không tệ. Diệp Linh Cẩm đánh giá trong lòng.
Sau đó, Diệp Linh Cẩm tỏ vẻ oán niệm nhìn Nhan Nhiễm Y. Nếm một chút cũng không được sao ┭┮﹏┭┮.
Kết quả là. . . . . . Diệp Linh Cẩm gặm đùi gà, nhìn bốn người bọn họ cạn chén.
"Diệp cô nương. . . . . ."
Diệp Linh Cẩm nhìn về phía Bùi Lâu Tuấn. Làm gì.
Chỉ thấy Bùi Lâu Tuấn đứng lên, bưng ly rượu, nói: "Ngày đó ta cứu Đoạn nhi đi, nhưng không có tìm thấy ngươi. . . . . . Nếu không phải sau có Nhan huynh. . . . . . Ta thật muốn áy náy cả đời. . . . . . Còn có hôm nay Đoạn nhi đã vô lễ. . . . . ."
Bùi Lâu Tuấn thái độ thành khẩn.
"Cạn chén!" Thật ra thì Diệp Linh Cẩm chỉ hơi bất bình vì mình là người bị ném xuống dưới mà thôi, đối với Bùi Lâu Tuấn, cảm thấy người này cũng không tệ lắm, quả nhiên Diệp Linh Đoạn đã tìm được chỗ dựa tốt.
Diệp Linh Cẩm vừa nâng tay, ly rượu liền bị đoạt lấy."Cẩm Nhi không uống được rượu, ly này để tại hạ uống thay. . . . . ." Nhan Nhiễm Y đứng lên, cao hơn Diệp Linh Cẩm gần nửa cái đầu.
Bùi Lâu Tuấn cũng không để ý, bưng ly rượu lên cạn chén cùng Nhan Nhiễm Y, uống vào.
Diệp Linh Cẩm nhìn Nhan Nhiễm Y ngẩng đầu uống rượu bên cạnh, nhìn cái cằm hơi nhọn của hắn, trong lòng có chút cảm động: thật ra thì nàng cũng là người có ‘mẹ kế’ thương xót.
mặc dù nói không biết hành động lần này của mẹ kế có đúng là thương xót nàng hay không. Tạm thời mình được an ủi một chút thôi. . . . . .
Để ly rượu xuống, Nhan Nhiễm Y cong môi khẽ mỉm cười, nói: "Nếu là tẩy trần, vậy thì không nên nói những chuyện đã qua rồi. . . . . ."
Bầu trời xẩm tối, ánh nến cũng biến thành hoàng hôn.
Bùi gia không hổ là gia đình giàu có, một bữa cơm Diệp Linh Cẩm ăn rất hài lòng. Sau khi cơm nước no nê, nàng cùng Nhan Nhiễm Y và ba người kia trở về viện.
"Aiz. . . . . . Cơm nước no nê, đi dạo một chút để ngắm cảnh, cuộc sống này thật là thoải mái. . . . . ." Địch Tinh duỗi lưng một cái.
Diệp Linh Cẩm thầm gật đầu, nếu có thể được vậy thì tốt biết bao nhiêu.
"Chết bởi an nhàn. . . . . ." Quan Hoán Chi chỉ là từ tốn nói bốn chữ.
Địch Tinh: ". . . . . ."
Nhan Nhiễm Y, Quan Hoán Chi, Địch Tinh ba người nâng chén, sau đó, bọn họ phát hiện thêm một cánh tay nữa cũng giơ lên.
"Cạn chén. . . . . ." Diệp Linh Cẩm cầm cái ly nói.
"Ăn thịt. . . . . ." Nhan Nhiễm Y đặt ly rượu trên tay Diệp Linh Cẩm xuống, vỗ đầu nàng, thuận tiện gắp chân gà vào bát nàng.
Diệp Linh Cẩm: ". . . . . ."
Bùi Lâu Tuấn cười nói: "Diệp cô nương thật là thiên chân đáng yêu."
"Ha ha. . . . . . Thiên chân đáng yêu. . . . . ." Diệp Linh Cẩm gật đầu một cái, cười một tiếng ngây ngốc với Bùi Lâu Tuấn.
Thiên chân đáng yêu. . . . . . Bốn chữ này. . . . . . Lần đầu tiên có người nói nàng như vậy, hơn nữa, không nhìn ra châm chọc hay ghét bỏ. Bùi Lâu Tuấn này coi như không tệ. Diệp Linh Cẩm đánh giá trong lòng.
Sau đó, Diệp Linh Cẩm tỏ vẻ oán niệm nhìn Nhan Nhiễm Y. Nếm một chút cũng không được sao ┭┮﹏┭┮.
Kết quả là. . . . . . Diệp Linh Cẩm gặm đùi gà, nhìn bốn người bọn họ cạn chén.
"Diệp cô nương. . . . . ."
Diệp Linh Cẩm nhìn về phía Bùi Lâu Tuấn. Làm gì.
Chỉ thấy Bùi Lâu Tuấn đứng lên, bưng ly rượu, nói: "Ngày đó ta cứu Đoạn nhi đi, nhưng không có tìm thấy ngươi. . . . . . Nếu không phải sau có Nhan huynh. . . . . . Ta thật muốn áy náy cả đời. . . . . . Còn có hôm nay Đoạn nhi đã vô lễ. . . . . ."
Bùi Lâu Tuấn thái độ thành khẩn.
"Cạn chén!" Thật ra thì Diệp Linh Cẩm chỉ hơi bất bình vì mình là người bị ném xuống dưới mà thôi, đối với Bùi Lâu Tuấn, cảm thấy người này cũng không tệ lắm, quả nhiên Diệp Linh Đoạn đã tìm được chỗ dựa tốt.
Diệp Linh Cẩm vừa nâng tay, ly rượu liền bị đoạt lấy."Cẩm Nhi không uống được rượu, ly này để tại hạ uống thay. . . . . ." Nhan Nhiễm Y đứng lên, cao hơn Diệp Linh Cẩm gần nửa cái đầu.
Bùi Lâu Tuấn cũng không để ý, bưng ly rượu lên cạn chén cùng Nhan Nhiễm Y, uống vào.
Diệp Linh Cẩm nhìn Nhan Nhiễm Y ngẩng đầu uống rượu bên cạnh, nhìn cái cằm hơi nhọn của hắn, trong lòng có chút cảm động: thật ra thì nàng cũng là người có ‘mẹ kế’ thương xót.
mặc dù nói không biết hành động lần này của mẹ kế có đúng là thương xót nàng hay không. Tạm thời mình được an ủi một chút thôi. . . . . .
Để ly rượu xuống, Nhan Nhiễm Y cong môi khẽ mỉm cười, nói: "Nếu là tẩy trần, vậy thì không nên nói những chuyện đã qua rồi. . . . . ."
Bầu trời xẩm tối, ánh nến cũng biến thành hoàng hôn.
Bùi gia không hổ là gia đình giàu có, một bữa cơm Diệp Linh Cẩm ăn rất hài lòng. Sau khi cơm nước no nê, nàng cùng Nhan Nhiễm Y và ba người kia trở về viện.
"Aiz. . . . . . Cơm nước no nê, đi dạo một chút để ngắm cảnh, cuộc sống này thật là thoải mái. . . . . ." Địch Tinh duỗi lưng một cái.
Diệp Linh Cẩm thầm gật đầu, nếu có thể được vậy thì tốt biết bao nhiêu.
"Chết bởi an nhàn. . . . . ." Quan Hoán Chi chỉ là từ tốn nói bốn chữ.
Địch Tinh: ". . . . . ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.