Chương 140: Con dâu
Mạc Nghiên Yên
07/12/2013
"Mời sang bên này. . . . . . Những cái này đều được thợ may mới làm xong, hai vị xem loại vải dệt này, thợ này cũng thật khéo tay, Ngọc Nhiễm chúng tôi mà nhận đứng thứ hai thì cũng không ai dám nhận mình thứ nhất. . . . . ." Người làm cố gắng nói để đẩy mạnh tiêu thụ.
"Phu nhân xem mình thích cái gì. . . . . ." Nhan Nhiễm Y cười nói.
Diệp Linh Cẩm trợn mắt nhìn hắn, trong lòng tự an ủi chính mình, chỉ là trong lời nói có chút đùa giỡn mà thôi, cũng không phải là lần đầu tiên. Nhưng nghĩ đến chính mình rõ ràng vẫn lại là hoàng hoa đại khuê nữ là lại cảm thấy cực kỳ ưu thương ┭┮﹏┭┮ cái kiểu danh tiết gì đó, chỉ cần đi theo Nhan Nhiễm Y thì sẽ không có. . . . . .
Đưa bi phẫn hóa thành động lực, Diệp Linh Cẩm chọn mua vài mảnh vải quý giá nhất. Một tay nàng cầm chuỗi đường hồ lô, một tay nhìn như là chỉ tùy ý chỉ chỉ. "Cái này, cái này, cái này, còn có cái này. . . . . ." Nói xong thì nhìn Nhan Nhiễm Y cười ngây ngốc. Lúc này, giả ngốc vẫn là tốt hơn
"Được. . . . . . Để tiểu nhân lấy những món này cho phu nhân . . . . . ."
Gói gém y phục xong dường như Nhan Nhiễm Y không có ý rời đi mà lại tiếp tục đi về phía đang dệt vải.
"Công tử còn cần cái gì sao?"
Nhan Nhiễm Y chỉ vào cuộn vải màu tím ở quầy trên cùng nói: "Ta muốn kia cuộn vải kia. . . . . ."
Diệp Linh Cẩm nhìn nhìn, xem ra tấm vải kia và trang phục trên người Nhan Nhiễm Y cùng là một loại, hơn nữa xem ra còn là loại cực kỳ đắt tiền, sau đó trong lòng nàng cảm thán, xem ra khả năng thưởng thức của mình vẫn không tốt. . . . . . Những tấm vải này căn bản cũng không so được với cái này.
Người làm nhìn nhìn rối khó xử nói: "Thật ngại quá, công tử. . . . . . Loại vải này của chúng ta không bán, chỉ bày cho người khác xem. . . . . ."
Thiếu chút nữa thì Diệp Linh Cẩm bật cười. Chưởng quầy ở đây dường như rất biết cách đùa, đã không bán thì còn đặt ở đó làm gì, chả lẽ muốn cho người ta mắt thèm sao. . . . . .
"Đặt ở đó không phải để bán sao. . . . . ." Nhan Nhiễm Y ôn hòa hỏi người làm.
Nhìn dáng vẻ ôn hòa hữu lễ của đối phương, người làm khó xử nói: "Công tử. . . . . . Cái này thực sự không bán. . . . . . Trước đó cũng có vài đại nhân đến xem nhưng cũng chưa bán. . . . . ."
"Tiền bạc không là vấn đề. . . . . ."
Diệp Linh Cẩm cảm thấy được mình còn chưa đến mức phá sản, người trước mắt đây là mới đúng máy bay chiến đấu phá sản.
Nhìn thái độ của Nhan Nhiễm Y càng làm cho người ta không thể kháng cự, người làm khó xử nói: "Ta, để ta đi gọi chưởng quầy tới. . . . . ." Sau đó còn bổ sung thêm: "Công tử ngươi vẫn nên hết hy vọng đi. . . . . . Vài đại nhân trước thái độ ương ngạnh đến đâu nhưng chỉ cần chưởng quầy ra mặt một lúc thì đều buông tha ý định. . . . . ."
Nói xong thì vội vàng đi.
Diệp Linh Cẩm cảm thấy vị chưởng quầy này dường như cực kỳ đặc biệt lợi hại .
Nhan Nhiễm Y và Diệp Linh Cẩm được mời đến một gian phòng, có người đi lên mời trà và dâng điểm tâm.
Nhan Nhiễm Y dựa vào ghế uống trà không nói lời nào, Diệp Linh Cẩm nhìn xung quanh bốn phía thì cảm thấy chủ nhân ngôi nhà khả năng thưởng thức rất tốt, nhìn điểm tâm và nước trà trên bàn thì cảm thấy thái độ phục vụ của họ cũng rất chừng mực.
"Để ta xem xem người nào lại muốn mua tấm vải này đây............."
Chỉ nghe thấy một giọng nói không lớn lắm nhưng có ngữ điệu lên xuống tạo cho người ta cảm giác uy nghiêm không thể kháng cự, lời nói lộ ra sự ngạo mạn không ai bì nổi, tiếng nói từ một người đàn ông trung niên này dường như có mang theo từ tính.
Không nhìn thấy người trước mà đã nghe thấy giọng nói.
Diệp Linh Cẩm tò mò nhìn ra cửa.
Nhan Nhiễm Y vẫn ngồi thưởng trà, môi chạm đến cái chén cong cong lên.
Cuối cùng có một người đàn ông trung niên mặc một bộ trường bào màu đỏ sậm thêu hoa văn tinh xảo chậm rãi xuất hiện ở cửa. Nhìn bề ngoài tầm khoảng bốn mươi tuổi nhưng vẫn lộ ra sự tuấn mỹ, lại có thêm sự từng trải càng làm tăng thêm mị lực thành thục của người đàn ông, cong môi bày ra dáng vẻ chơi đùa thế sự nhưng vẫn cho người ta cảm thấy sự lễ phép. Đây có lẽ là ông chủ của Ngọc Nhiễm rồi.
Diệp Linh Cẩm cảm thấy người này giống như từng gặp ở đâu nhưng lại không nhớ là đã gặp ở đâu nữa.
"Là ta...........Làm sao không?" Nhan Nhiễm Y chậm rãi bỏ chén xuống, giọng nói du dương dường như còn mang theo ý cười.
Ông chủ nghe xong, lông mi khẽ chớp, liếc mắt nhìn Nhan Nhiễm Y một cái rồi ngay lập tức nhìn sang Diệp Linh Cẩm vẫn đang cầm mứt quả bên cạnh.
Diệp Linh Cẩm cảm thấy vô cùng khó hiểu hơn nữa toàn thân còn có cảm giác sợ hãi.
Hôm nay dường như đặc biệt lạnh thì phải?
Sau đó, ông chủ thu hồi tầm mắt, chậm rãi đi đến ngồi đối diện hai người."Tiểu tử. . . . . . Là ngươi muốn mua sao?"
"Đúng thế............" Nhan Nhiễm Y chậm rãi nói.
Ông chủ nhìn nàng một cái rồi cười lạnh nói: "Vải này ta không bán............"
Dường như Nhan Nhiễm Y cũng không để ý, chỉ là dùng giọng nói ôn hòa nhưng mang giọng điệu khẳng định nói: "Vải này ta nhất định phải mua............ Không................Là ngươi nhất định phải bán..............."
"Sao............." Ông chủ nhíu mày.
"Không phải chỉ là mảnh vải này, còn thêm cả những thợ may này nữa................"
( ̄_ ̄|||) Diệp Linh Cẩm cảm thấy Nhan Nhiễm Y trước mắt mình cực kỳ bình tĩnh, nàng ngơ ngác nhìn biểu hiện của hắn, trong lòng thì đang tự hỏi làm sao bây giờ.
Nhưng xem ra ông chủ này cũng không dễ chọc..............
Thế mà ông chủ cũng không tức giận, híp mắt cười hỏi: "Dựa vào cái gì mà ngươi có thể nói như vậy? Định lấy cái gì ra đổi đây?"
Nhan Nhiễm Y nhìn Diệp Linh Cẩm ngỏ ý muốn dùng nàng.
"Nàng sao?" Ông chủ nghi ngờ nhìn về phía nàng.
Vừa nhìn Nhan Nhiễm Y nên không có phản ứng kịp, chỉ có thể ngơ ngác cầm mứt quả.
Nhan Nhiễm Y gật đầu, bình tĩnh ung dung chậm rãi nói ra bốn chữ: "Con dâu ngươi............"
Cái gì? Trong nháy mắt Diệp Linh Cẩm như hóa đá
Rốt cuộc đây là tình huống gì?
"Đứa ngốc này sao?" Ông chủ nhíu mày nhìn về phía Nhan Nhiễm Y rồi lại nhìn phía Diệp Linh Cẩm.
"................" Lúc này Diệp Linh Cẩm rất muốn hỏi người đi đường giáp ất một chút xem nàng có phải rất ngốc hay không..............┭┮﹏┭┮ giống như một viên thủy tinh tan nát cõi lòng.
"Chính các ngươi nói cho dù là đứa ngốc cũng phải cưới..........." Nhan Nhiễm Y bày ra một dáng vẻ hoàn toàn vô tội.
Diệp Linh Cẩm: "............." Rốt cuộc đây là cái gì cơ chứ.
Ông chủ từ từ đứng lên đi đến, khóe miệng nhếch lên, đi một vòng quanh Diệp Linh Cẩm nhìn ngắm kĩ càng.
Trong nháy mắt toàn thân Diệp Linh Cẩm nảy sinh cảm giác sợ hãi.
Đây chính là cảm giác con mồi đang bị con sói theo dõi.
Thì ra ông chủ trước mắt này lại chính là phụ thân của Nhan Nhiễm Y, Nhan Tương - người năm đó đã dùng độc thuật để náo loạn giang hồ cũng như dùng khả năng của mình để bình định sự kiện Trường Sinh dẫn!
Chẳng trách nàng nhìn lại thấy quen mắt, thì ra là phiên bản trung niên của Nhan Nhiễm Y.
"Ừ.............." Nhan Tương nắm cằm gật gật đầu. "Xem ra cũng không tệ lắm, tuy rằng là đứa ngốc nhưng mông lớn nên khả năng sinh đẻ chắc cũng được............"
(ノ=Д=)ノ┻━┻ Trong nháy mắt Diệp Linh Cẩm càng cảm thấy quẫn bách hơn.
Mông lớn thì khả năng sinh đẻ tốt là đủ rồi sao?
Người trước mắt đích thị là Nhan Tương sao............
Tuy rằng tâm lý đang hoạt động kịch liệt nhưng trước tiên vẫn đang giả ngốc nên Diệp Linh Cẩm không thể biểu hiện ra ngoài mặt. Lúc này, im lặng là vàng.
"Diệp Linh Cẩm sao?" Đột nhiên Nhan Tương nhìn nàng rồi hỏi, trong mắt tràn đầy tia sáng.
Diệp Linh Cẩm cảm thấy có chút không không thoải mái, nhưng vẫn ngơ ngác gật đầu.
Im lặng là vàng.............Thật sự đúng là như thế...........
"Phu nhân xem mình thích cái gì. . . . . ." Nhan Nhiễm Y cười nói.
Diệp Linh Cẩm trợn mắt nhìn hắn, trong lòng tự an ủi chính mình, chỉ là trong lời nói có chút đùa giỡn mà thôi, cũng không phải là lần đầu tiên. Nhưng nghĩ đến chính mình rõ ràng vẫn lại là hoàng hoa đại khuê nữ là lại cảm thấy cực kỳ ưu thương ┭┮﹏┭┮ cái kiểu danh tiết gì đó, chỉ cần đi theo Nhan Nhiễm Y thì sẽ không có. . . . . .
Đưa bi phẫn hóa thành động lực, Diệp Linh Cẩm chọn mua vài mảnh vải quý giá nhất. Một tay nàng cầm chuỗi đường hồ lô, một tay nhìn như là chỉ tùy ý chỉ chỉ. "Cái này, cái này, cái này, còn có cái này. . . . . ." Nói xong thì nhìn Nhan Nhiễm Y cười ngây ngốc. Lúc này, giả ngốc vẫn là tốt hơn
"Được. . . . . . Để tiểu nhân lấy những món này cho phu nhân . . . . . ."
Gói gém y phục xong dường như Nhan Nhiễm Y không có ý rời đi mà lại tiếp tục đi về phía đang dệt vải.
"Công tử còn cần cái gì sao?"
Nhan Nhiễm Y chỉ vào cuộn vải màu tím ở quầy trên cùng nói: "Ta muốn kia cuộn vải kia. . . . . ."
Diệp Linh Cẩm nhìn nhìn, xem ra tấm vải kia và trang phục trên người Nhan Nhiễm Y cùng là một loại, hơn nữa xem ra còn là loại cực kỳ đắt tiền, sau đó trong lòng nàng cảm thán, xem ra khả năng thưởng thức của mình vẫn không tốt. . . . . . Những tấm vải này căn bản cũng không so được với cái này.
Người làm nhìn nhìn rối khó xử nói: "Thật ngại quá, công tử. . . . . . Loại vải này của chúng ta không bán, chỉ bày cho người khác xem. . . . . ."
Thiếu chút nữa thì Diệp Linh Cẩm bật cười. Chưởng quầy ở đây dường như rất biết cách đùa, đã không bán thì còn đặt ở đó làm gì, chả lẽ muốn cho người ta mắt thèm sao. . . . . .
"Đặt ở đó không phải để bán sao. . . . . ." Nhan Nhiễm Y ôn hòa hỏi người làm.
Nhìn dáng vẻ ôn hòa hữu lễ của đối phương, người làm khó xử nói: "Công tử. . . . . . Cái này thực sự không bán. . . . . . Trước đó cũng có vài đại nhân đến xem nhưng cũng chưa bán. . . . . ."
"Tiền bạc không là vấn đề. . . . . ."
Diệp Linh Cẩm cảm thấy được mình còn chưa đến mức phá sản, người trước mắt đây là mới đúng máy bay chiến đấu phá sản.
Nhìn thái độ của Nhan Nhiễm Y càng làm cho người ta không thể kháng cự, người làm khó xử nói: "Ta, để ta đi gọi chưởng quầy tới. . . . . ." Sau đó còn bổ sung thêm: "Công tử ngươi vẫn nên hết hy vọng đi. . . . . . Vài đại nhân trước thái độ ương ngạnh đến đâu nhưng chỉ cần chưởng quầy ra mặt một lúc thì đều buông tha ý định. . . . . ."
Nói xong thì vội vàng đi.
Diệp Linh Cẩm cảm thấy vị chưởng quầy này dường như cực kỳ đặc biệt lợi hại .
Nhan Nhiễm Y và Diệp Linh Cẩm được mời đến một gian phòng, có người đi lên mời trà và dâng điểm tâm.
Nhan Nhiễm Y dựa vào ghế uống trà không nói lời nào, Diệp Linh Cẩm nhìn xung quanh bốn phía thì cảm thấy chủ nhân ngôi nhà khả năng thưởng thức rất tốt, nhìn điểm tâm và nước trà trên bàn thì cảm thấy thái độ phục vụ của họ cũng rất chừng mực.
"Để ta xem xem người nào lại muốn mua tấm vải này đây............."
Chỉ nghe thấy một giọng nói không lớn lắm nhưng có ngữ điệu lên xuống tạo cho người ta cảm giác uy nghiêm không thể kháng cự, lời nói lộ ra sự ngạo mạn không ai bì nổi, tiếng nói từ một người đàn ông trung niên này dường như có mang theo từ tính.
Không nhìn thấy người trước mà đã nghe thấy giọng nói.
Diệp Linh Cẩm tò mò nhìn ra cửa.
Nhan Nhiễm Y vẫn ngồi thưởng trà, môi chạm đến cái chén cong cong lên.
Cuối cùng có một người đàn ông trung niên mặc một bộ trường bào màu đỏ sậm thêu hoa văn tinh xảo chậm rãi xuất hiện ở cửa. Nhìn bề ngoài tầm khoảng bốn mươi tuổi nhưng vẫn lộ ra sự tuấn mỹ, lại có thêm sự từng trải càng làm tăng thêm mị lực thành thục của người đàn ông, cong môi bày ra dáng vẻ chơi đùa thế sự nhưng vẫn cho người ta cảm thấy sự lễ phép. Đây có lẽ là ông chủ của Ngọc Nhiễm rồi.
Diệp Linh Cẩm cảm thấy người này giống như từng gặp ở đâu nhưng lại không nhớ là đã gặp ở đâu nữa.
"Là ta...........Làm sao không?" Nhan Nhiễm Y chậm rãi bỏ chén xuống, giọng nói du dương dường như còn mang theo ý cười.
Ông chủ nghe xong, lông mi khẽ chớp, liếc mắt nhìn Nhan Nhiễm Y một cái rồi ngay lập tức nhìn sang Diệp Linh Cẩm vẫn đang cầm mứt quả bên cạnh.
Diệp Linh Cẩm cảm thấy vô cùng khó hiểu hơn nữa toàn thân còn có cảm giác sợ hãi.
Hôm nay dường như đặc biệt lạnh thì phải?
Sau đó, ông chủ thu hồi tầm mắt, chậm rãi đi đến ngồi đối diện hai người."Tiểu tử. . . . . . Là ngươi muốn mua sao?"
"Đúng thế............" Nhan Nhiễm Y chậm rãi nói.
Ông chủ nhìn nàng một cái rồi cười lạnh nói: "Vải này ta không bán............"
Dường như Nhan Nhiễm Y cũng không để ý, chỉ là dùng giọng nói ôn hòa nhưng mang giọng điệu khẳng định nói: "Vải này ta nhất định phải mua............ Không................Là ngươi nhất định phải bán..............."
"Sao............." Ông chủ nhíu mày.
"Không phải chỉ là mảnh vải này, còn thêm cả những thợ may này nữa................"
( ̄_ ̄|||) Diệp Linh Cẩm cảm thấy Nhan Nhiễm Y trước mắt mình cực kỳ bình tĩnh, nàng ngơ ngác nhìn biểu hiện của hắn, trong lòng thì đang tự hỏi làm sao bây giờ.
Nhưng xem ra ông chủ này cũng không dễ chọc..............
Thế mà ông chủ cũng không tức giận, híp mắt cười hỏi: "Dựa vào cái gì mà ngươi có thể nói như vậy? Định lấy cái gì ra đổi đây?"
Nhan Nhiễm Y nhìn Diệp Linh Cẩm ngỏ ý muốn dùng nàng.
"Nàng sao?" Ông chủ nghi ngờ nhìn về phía nàng.
Vừa nhìn Nhan Nhiễm Y nên không có phản ứng kịp, chỉ có thể ngơ ngác cầm mứt quả.
Nhan Nhiễm Y gật đầu, bình tĩnh ung dung chậm rãi nói ra bốn chữ: "Con dâu ngươi............"
Cái gì? Trong nháy mắt Diệp Linh Cẩm như hóa đá
Rốt cuộc đây là tình huống gì?
"Đứa ngốc này sao?" Ông chủ nhíu mày nhìn về phía Nhan Nhiễm Y rồi lại nhìn phía Diệp Linh Cẩm.
"................" Lúc này Diệp Linh Cẩm rất muốn hỏi người đi đường giáp ất một chút xem nàng có phải rất ngốc hay không..............┭┮﹏┭┮ giống như một viên thủy tinh tan nát cõi lòng.
"Chính các ngươi nói cho dù là đứa ngốc cũng phải cưới..........." Nhan Nhiễm Y bày ra một dáng vẻ hoàn toàn vô tội.
Diệp Linh Cẩm: "............." Rốt cuộc đây là cái gì cơ chứ.
Ông chủ từ từ đứng lên đi đến, khóe miệng nhếch lên, đi một vòng quanh Diệp Linh Cẩm nhìn ngắm kĩ càng.
Trong nháy mắt toàn thân Diệp Linh Cẩm nảy sinh cảm giác sợ hãi.
Đây chính là cảm giác con mồi đang bị con sói theo dõi.
Thì ra ông chủ trước mắt này lại chính là phụ thân của Nhan Nhiễm Y, Nhan Tương - người năm đó đã dùng độc thuật để náo loạn giang hồ cũng như dùng khả năng của mình để bình định sự kiện Trường Sinh dẫn!
Chẳng trách nàng nhìn lại thấy quen mắt, thì ra là phiên bản trung niên của Nhan Nhiễm Y.
"Ừ.............." Nhan Tương nắm cằm gật gật đầu. "Xem ra cũng không tệ lắm, tuy rằng là đứa ngốc nhưng mông lớn nên khả năng sinh đẻ chắc cũng được............"
(ノ=Д=)ノ┻━┻ Trong nháy mắt Diệp Linh Cẩm càng cảm thấy quẫn bách hơn.
Mông lớn thì khả năng sinh đẻ tốt là đủ rồi sao?
Người trước mắt đích thị là Nhan Tương sao............
Tuy rằng tâm lý đang hoạt động kịch liệt nhưng trước tiên vẫn đang giả ngốc nên Diệp Linh Cẩm không thể biểu hiện ra ngoài mặt. Lúc này, im lặng là vàng.
"Diệp Linh Cẩm sao?" Đột nhiên Nhan Tương nhìn nàng rồi hỏi, trong mắt tràn đầy tia sáng.
Diệp Linh Cẩm cảm thấy có chút không không thoải mái, nhưng vẫn ngơ ngác gật đầu.
Im lặng là vàng.............Thật sự đúng là như thế...........
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.