Chương 137: Con gái nuôi chúng ta sắp trưởng thành rồi
Mạc Nghiên Yên
07/12/2013
Diệp Linh Cẩm giật mình, rõ ràng Bách Hiểu cũng đã nhìn ra, sau đó nàng liền suy nghĩ một chút, Bách Hiểu thông minh như thế, phát hiện ra cũng là chuyện bình thường.
Nàng mỉm cười, nói: "Bách Hiểu cô nương, trước đó do tình thế bất đắc dĩ nên đã lừa ngươi, mong ngươi không đừng chê trách. . . . . ."
Bách Hiểu mỉm cười, xếp lại cây quạt đàn hương, nói: "Ta hiểu. . . . . ."
"Cô nương làm sao nhìn ra được?" Diệp Linh Cẩm không nhịn được liền hỏi. Nàng rất muốn biết, rốt cuộc nàng đã để lộ chỗ nào mà bị người ta nhìn ra.
"Chuyện này sao. . . . . ." Bách Hiểu đổi tư thế ngồi, một tay chống trán nhìn nàng nói: "Trực giác của nữ nhân thôi …" Nói xong lại nhìn Nhan Nhiễm Y một chút.
Là Giác quan thứ 6 trong truyền thuyết sao? là vì Nhan Nhiễm Y sao? Bách Hiểu thích Nhan Nhiễm Y phải không sao? vì Nhan Nhiễm Y cho nên nhìn ra nàng không ngốc? Chẳng lẽ lúc đó nàng biểu lộ tình ý đối với Nhan Nhiễm Y rõ ràng sao? Cái này không có khoa học. . . . . . Diệp linh Cẩm than thở trong lòng.
Bách Hiểu nhìn Nhan Nhiễm Y, tiếp tục nói: "Nghe nói ngươi đã phạm vào án mạng?"
"Cũng đã truyền đến Lịch Thành rồi sao. . . ." Nhan Nhiễm Y có chút tùy ý, nói.
"Đừng quên ta là ai, muốn biết người phụ trách vụ án đó là ai hay không?" Bách Hiểu nháy mắt.
"Là ai?"
Bách Hiểu tay chống cằm, ngồi thẳng lên, nói: "Quan Hoán Chi . . ." Giọng nói có ý trêu chọc, “dường như hai người là quen biết cũ”.
Quan Hoán Chi? Diệp Linh Cẩm có chút kinh ngạc, theo lý mà nói loại án này Quan Hoán Chi không có phụ trách, hơn nữa, lúc đó bọn họ còn đang ở Đan Thành mà.
Bách Hiểu dường như cũng hiểu bọn họ nghi ngờ cái gì, liền nói: "Khi đó, vừa đúng lúc hắn đến Lăng Thành".
Quan Hoán Chi đi Lăng Thành, Địch Tinh nhất định cũng đi, nói không chừng Bùi Lâu Tuấn và Diệp Linh Đoạn cũng đã đến Lăng Thành nhưng vì sao bọn họ đến Lăng Thành? Là vì tìm bọn hắn?
"Quan huynh ra tay, vậy ta không còn thư thái được nữa rồi …" Nhan Nhiễm Y cười nói. Bọn hắn nói chuyện, Diệp Linh Cẩm đã quen lặng lẽ ngồi một bên nghe. Soạt một tiếng, Bách Hiểu phe phẩy cây đàn hương, mỉm cười.
"Cô nương ….Chúng ta lần này tới là có chuyện muốn hỏi …." Nhan Nhiễm Y nói.
"Không có việc thì không đến chùa cầu, ngươi nói đi. . . . . ." Bách Hiểu chớp chớp mắt, càng nhìn càng đẹp.
Diệp Linh Cẩm chẳng biết tại sao nàng cảm thấy trong lòng Bách Hiểu có chút khổ sở, một chút khó chịu trong lòng nàng cũng biến mất, thay vào đó bội phục và thương tiếc với Bách Hiểu.
Không trách được tất cả đều bị nàng cảm phục, loại này phong tư và nhã nhặn này, không phải cô gái nào cũng có, Diệp Linh Cẩm khẳng định mình không có.
Nhan Nhiễm Y cũng không khách khí với nàng, nói thẳng: "Chuyện Trường Sinh Dẫn năm đó chắc cô nương cũng đã nghe thấy. Trước trận đánh cuối cùng, Liễu Cuồng bị tẩu hỏa nhập ma mà chết, người trên giang hồ liền nhớ tới Trường Sinh Dẫn, dồn dập tìm tới cửa nhưng Sư Đệ của cha ta, cũng là Liễu Hồng Định đã mang Trường Sinh Dẫn đi, biến mất mấy tháng, cuối cùng bị tìm được, hắn đã bị cha ta, Nhan Tương giết chết. . . . . ."
Bách Hiểu gật đầu một cái, cười trêu nói: "Sau đó Trường Sinh Dẫn chẳng biết thất lạc nơi nào, sau đó lại có tin, lúc ấy con gái của vị kỳ nhân Liễu Cuồng, Liễu Như Sương đã mang đi".
Diệp Linh Cẩm chợt phát hiện, Liễu Hồng Định và Liễu Như Sương đều họ Liễu. "Liễu Hồng Định và mẹ ta, cùng ông ngoại ta có quan hệ sao?"
"Nghe cha ta nói, Liễu Cuồng là sư phụ hắn nhưng hắn được thái sư phụ ta thu nhận làm con nuôi". Nhan Nhiễm Y giải thích. Diệp Linh Cẩm gật đầu một cái, không trách được.
"Cô nương có thể điều tra ra, năm đó trước khi Liễu Hồng Định mất tích, trong khoảng thời gian đó đã đi đâu và đã xảy ra chuyện gì hay không. . . . . . Còn nữa, chuyện năm đó ra sao?" Nhan Nhiễm Y nhìn Bách Hiểu.
"Có thể mấy ngày nữa ta sẽ cho ngươi câu trả lời thuyết phục, các ngươi hiện tại ở lại chỗ của ta mấy ngày đi. . . . . ."
"Tin tức cơ mật, cô nương không sợ chúng ta làm rối loạn sao?" Nhan Nhiễm Y cười nói.
Bách Hiểu phe phẩy cây quạt đàn hương nói: "Chúng ta là bằng hữu, tự nhiên phải tin tưởng ngươi, huống chi, với công phu của ngươi, nếu muốn, mọi người chỗ của ta cộng lại cũng không ngăn được ngươi".
Nhan Nhiễm Y âm ấm cười một tiếng. Bách Hiểu gọi người đưa hai người bọn họ vào trong một tiểu viện.
"Bây giờ không còn ghen sao. . . . . ." Nhan Nhiễm Y bỗng nhiên nói.
Diệp Linh Cẩm “. . . . . .” Trước đó nàng ghen rất rõ ràng sao. . . . . Nhìn dáng vẻ quẫn bách của Diệp Linh Cẩm, trong lòng Nhan Nhiễm Y thật thoải mái, cúi đầu hôn lên má nàng một cái.
Diệp Linh Cẩm ở trước mặt của Nhan Nhiễm Y, cho tới bây giờ sức chiến đấu chỉ là mảnh vụn, bị trêu ghẹo cũng đành phải đỏ mặt kìm nén trong lòng.
Nhìn hai má nàng ửng hồng, dáng vẻ vô cùng thẹn thùng, vừa đúng khẩu vị con đại sói xám Nhan Nhiễm Y này, làm cho hắn không nhịn được tiếp tục trêu chọc nàng. Lại hôn lại một cái. Chóp mũi Nhan Nhiễm Y cọ gò má của Diệp Linh Cẩm, một tay khác vuốt ve cằm của nàng.
"Ban ngày, ban ngày. . . . . ."
"Ban ngày ban mặt?" Nhan Nhiễm Y mỉm cười nỉ non nói.
Diệp Linh Cẩm nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, lời nói của nàng cũng đã không rõ ràng, nhưng nàng còn chưa nói xong, mới vừa mở miệng liền bị Nhan Nhiễm Y đoạt lời, hắn nói: "Ban ngày ban mặt?"
Diệp Linh Cẩm cảm giác mình không cần lên tiếng rồi, dù thế nào đi nữa hắn cũng đoán được, hơn nữa biết rất rõ ràng là ban ngày ban mặt, ban ngày ban mặt, còn cứ như vậy, không có lời giải thích. . . . . .
"Chờ qua mấy ngày nữa, ngươi sẽ biết, ban ngày ban mặt, ban ngày ban mặt, cái gì cũng có thể làm rồi. . . ." Nhan Nhiễm Y cọ cọ chóp mũi của nàng, lại hôn một cái.
Làm.... Làm cái gì? trong nháy mắt mặt Diệp Linh Cẩm trở nên đỏ bừng, tim đập rộn lên đến đỉnh đầu.
Thế nào gọi là "Cái gì cũng có thể làm rồi?" Hơn nữa hắn còn đã tính trước, nói "Qua ít ngày nữa"?
Trêu cợt Diệp Linh Cẩm đã đủ, Nhan Nhiễm Y buông nàng ra, lui về sau một bước, nhìn toàn thân của nàng từ trên xuống dưới, Diệp Linh Cẩm cảm thấy trong đáy mắt kia tràn đầy nụ cười như có thể nhìn xuyên thấu, làm cho nàng vô cùng xấu hổ.
Nhan Nhiễm Y sờ sờ cằm, gật đầu một cái nói: "Ừ, con gái nuôi chúng ta sắp trưởng thành. . . ."
Thì ra lúc trước hắn vẫn ghét bỏ mình chưa dậy thì sao? Diệp Linh Cẩm hết sức xấu hổ, nhưng không cho phép Nhan Nhiễm Y làm chuyện điên rồ, kiểm tra, đo lường.
Dê đã vào miệng sói rồi. Cũng may Nhan Nhiễm Y không tiếp tục trêu chọc nàng. Đêm đó, hai người bọn họ cũng không ngủ cùng nhau, Diệp Linh Cẩm một đêm trằn trọc trở mình, có chút không quen.
Ngày thứ hai, nàng rời giường thì cửa phòng của Nhan Nhiễm Y vẫn còn đang đóng, dường như hắn còn chưa dậy. Diệp Linh Cẩm trong lúc rãnh rỗi liền tự mình đi lại trong sân.
"Diệp cô nương. . . . . . Sớm như vậy đã dậy rồi?" Diệp Linh Cẩm đã nhìn thấy Bách Hiểu mặc quần áo màu trắng tay cầm cây quạt đàn hương.
"Cô nương cũng thức dậy rất sớm . . ." Diệp Linh Cẩm rất thân thiện mỉm cười.
Bách Hiểu tìm tảng đá ngồi xuống, Diệp Linh Cẩm cũng ngồi xuống, đây là lần đầu tiên nàng và Bách Hiểu đơn độc nói chuyện.
"Ta có thói quen dậy sớm. . . . . ." Bách Hiểu mở cây quạt đàn hương ra.
Nàng mỉm cười, nói: "Bách Hiểu cô nương, trước đó do tình thế bất đắc dĩ nên đã lừa ngươi, mong ngươi không đừng chê trách. . . . . ."
Bách Hiểu mỉm cười, xếp lại cây quạt đàn hương, nói: "Ta hiểu. . . . . ."
"Cô nương làm sao nhìn ra được?" Diệp Linh Cẩm không nhịn được liền hỏi. Nàng rất muốn biết, rốt cuộc nàng đã để lộ chỗ nào mà bị người ta nhìn ra.
"Chuyện này sao. . . . . ." Bách Hiểu đổi tư thế ngồi, một tay chống trán nhìn nàng nói: "Trực giác của nữ nhân thôi …" Nói xong lại nhìn Nhan Nhiễm Y một chút.
Là Giác quan thứ 6 trong truyền thuyết sao? là vì Nhan Nhiễm Y sao? Bách Hiểu thích Nhan Nhiễm Y phải không sao? vì Nhan Nhiễm Y cho nên nhìn ra nàng không ngốc? Chẳng lẽ lúc đó nàng biểu lộ tình ý đối với Nhan Nhiễm Y rõ ràng sao? Cái này không có khoa học. . . . . . Diệp linh Cẩm than thở trong lòng.
Bách Hiểu nhìn Nhan Nhiễm Y, tiếp tục nói: "Nghe nói ngươi đã phạm vào án mạng?"
"Cũng đã truyền đến Lịch Thành rồi sao. . . ." Nhan Nhiễm Y có chút tùy ý, nói.
"Đừng quên ta là ai, muốn biết người phụ trách vụ án đó là ai hay không?" Bách Hiểu nháy mắt.
"Là ai?"
Bách Hiểu tay chống cằm, ngồi thẳng lên, nói: "Quan Hoán Chi . . ." Giọng nói có ý trêu chọc, “dường như hai người là quen biết cũ”.
Quan Hoán Chi? Diệp Linh Cẩm có chút kinh ngạc, theo lý mà nói loại án này Quan Hoán Chi không có phụ trách, hơn nữa, lúc đó bọn họ còn đang ở Đan Thành mà.
Bách Hiểu dường như cũng hiểu bọn họ nghi ngờ cái gì, liền nói: "Khi đó, vừa đúng lúc hắn đến Lăng Thành".
Quan Hoán Chi đi Lăng Thành, Địch Tinh nhất định cũng đi, nói không chừng Bùi Lâu Tuấn và Diệp Linh Đoạn cũng đã đến Lăng Thành nhưng vì sao bọn họ đến Lăng Thành? Là vì tìm bọn hắn?
"Quan huynh ra tay, vậy ta không còn thư thái được nữa rồi …" Nhan Nhiễm Y cười nói. Bọn hắn nói chuyện, Diệp Linh Cẩm đã quen lặng lẽ ngồi một bên nghe. Soạt một tiếng, Bách Hiểu phe phẩy cây đàn hương, mỉm cười.
"Cô nương ….Chúng ta lần này tới là có chuyện muốn hỏi …." Nhan Nhiễm Y nói.
"Không có việc thì không đến chùa cầu, ngươi nói đi. . . . . ." Bách Hiểu chớp chớp mắt, càng nhìn càng đẹp.
Diệp Linh Cẩm chẳng biết tại sao nàng cảm thấy trong lòng Bách Hiểu có chút khổ sở, một chút khó chịu trong lòng nàng cũng biến mất, thay vào đó bội phục và thương tiếc với Bách Hiểu.
Không trách được tất cả đều bị nàng cảm phục, loại này phong tư và nhã nhặn này, không phải cô gái nào cũng có, Diệp Linh Cẩm khẳng định mình không có.
Nhan Nhiễm Y cũng không khách khí với nàng, nói thẳng: "Chuyện Trường Sinh Dẫn năm đó chắc cô nương cũng đã nghe thấy. Trước trận đánh cuối cùng, Liễu Cuồng bị tẩu hỏa nhập ma mà chết, người trên giang hồ liền nhớ tới Trường Sinh Dẫn, dồn dập tìm tới cửa nhưng Sư Đệ của cha ta, cũng là Liễu Hồng Định đã mang Trường Sinh Dẫn đi, biến mất mấy tháng, cuối cùng bị tìm được, hắn đã bị cha ta, Nhan Tương giết chết. . . . . ."
Bách Hiểu gật đầu một cái, cười trêu nói: "Sau đó Trường Sinh Dẫn chẳng biết thất lạc nơi nào, sau đó lại có tin, lúc ấy con gái của vị kỳ nhân Liễu Cuồng, Liễu Như Sương đã mang đi".
Diệp Linh Cẩm chợt phát hiện, Liễu Hồng Định và Liễu Như Sương đều họ Liễu. "Liễu Hồng Định và mẹ ta, cùng ông ngoại ta có quan hệ sao?"
"Nghe cha ta nói, Liễu Cuồng là sư phụ hắn nhưng hắn được thái sư phụ ta thu nhận làm con nuôi". Nhan Nhiễm Y giải thích. Diệp Linh Cẩm gật đầu một cái, không trách được.
"Cô nương có thể điều tra ra, năm đó trước khi Liễu Hồng Định mất tích, trong khoảng thời gian đó đã đi đâu và đã xảy ra chuyện gì hay không. . . . . . Còn nữa, chuyện năm đó ra sao?" Nhan Nhiễm Y nhìn Bách Hiểu.
"Có thể mấy ngày nữa ta sẽ cho ngươi câu trả lời thuyết phục, các ngươi hiện tại ở lại chỗ của ta mấy ngày đi. . . . . ."
"Tin tức cơ mật, cô nương không sợ chúng ta làm rối loạn sao?" Nhan Nhiễm Y cười nói.
Bách Hiểu phe phẩy cây quạt đàn hương nói: "Chúng ta là bằng hữu, tự nhiên phải tin tưởng ngươi, huống chi, với công phu của ngươi, nếu muốn, mọi người chỗ của ta cộng lại cũng không ngăn được ngươi".
Nhan Nhiễm Y âm ấm cười một tiếng. Bách Hiểu gọi người đưa hai người bọn họ vào trong một tiểu viện.
"Bây giờ không còn ghen sao. . . . . ." Nhan Nhiễm Y bỗng nhiên nói.
Diệp Linh Cẩm “. . . . . .” Trước đó nàng ghen rất rõ ràng sao. . . . . Nhìn dáng vẻ quẫn bách của Diệp Linh Cẩm, trong lòng Nhan Nhiễm Y thật thoải mái, cúi đầu hôn lên má nàng một cái.
Diệp Linh Cẩm ở trước mặt của Nhan Nhiễm Y, cho tới bây giờ sức chiến đấu chỉ là mảnh vụn, bị trêu ghẹo cũng đành phải đỏ mặt kìm nén trong lòng.
Nhìn hai má nàng ửng hồng, dáng vẻ vô cùng thẹn thùng, vừa đúng khẩu vị con đại sói xám Nhan Nhiễm Y này, làm cho hắn không nhịn được tiếp tục trêu chọc nàng. Lại hôn lại một cái. Chóp mũi Nhan Nhiễm Y cọ gò má của Diệp Linh Cẩm, một tay khác vuốt ve cằm của nàng.
"Ban ngày, ban ngày. . . . . ."
"Ban ngày ban mặt?" Nhan Nhiễm Y mỉm cười nỉ non nói.
Diệp Linh Cẩm nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, lời nói của nàng cũng đã không rõ ràng, nhưng nàng còn chưa nói xong, mới vừa mở miệng liền bị Nhan Nhiễm Y đoạt lời, hắn nói: "Ban ngày ban mặt?"
Diệp Linh Cẩm cảm giác mình không cần lên tiếng rồi, dù thế nào đi nữa hắn cũng đoán được, hơn nữa biết rất rõ ràng là ban ngày ban mặt, ban ngày ban mặt, còn cứ như vậy, không có lời giải thích. . . . . .
"Chờ qua mấy ngày nữa, ngươi sẽ biết, ban ngày ban mặt, ban ngày ban mặt, cái gì cũng có thể làm rồi. . . ." Nhan Nhiễm Y cọ cọ chóp mũi của nàng, lại hôn một cái.
Làm.... Làm cái gì? trong nháy mắt mặt Diệp Linh Cẩm trở nên đỏ bừng, tim đập rộn lên đến đỉnh đầu.
Thế nào gọi là "Cái gì cũng có thể làm rồi?" Hơn nữa hắn còn đã tính trước, nói "Qua ít ngày nữa"?
Trêu cợt Diệp Linh Cẩm đã đủ, Nhan Nhiễm Y buông nàng ra, lui về sau một bước, nhìn toàn thân của nàng từ trên xuống dưới, Diệp Linh Cẩm cảm thấy trong đáy mắt kia tràn đầy nụ cười như có thể nhìn xuyên thấu, làm cho nàng vô cùng xấu hổ.
Nhan Nhiễm Y sờ sờ cằm, gật đầu một cái nói: "Ừ, con gái nuôi chúng ta sắp trưởng thành. . . ."
Thì ra lúc trước hắn vẫn ghét bỏ mình chưa dậy thì sao? Diệp Linh Cẩm hết sức xấu hổ, nhưng không cho phép Nhan Nhiễm Y làm chuyện điên rồ, kiểm tra, đo lường.
Dê đã vào miệng sói rồi. Cũng may Nhan Nhiễm Y không tiếp tục trêu chọc nàng. Đêm đó, hai người bọn họ cũng không ngủ cùng nhau, Diệp Linh Cẩm một đêm trằn trọc trở mình, có chút không quen.
Ngày thứ hai, nàng rời giường thì cửa phòng của Nhan Nhiễm Y vẫn còn đang đóng, dường như hắn còn chưa dậy. Diệp Linh Cẩm trong lúc rãnh rỗi liền tự mình đi lại trong sân.
"Diệp cô nương. . . . . . Sớm như vậy đã dậy rồi?" Diệp Linh Cẩm đã nhìn thấy Bách Hiểu mặc quần áo màu trắng tay cầm cây quạt đàn hương.
"Cô nương cũng thức dậy rất sớm . . ." Diệp Linh Cẩm rất thân thiện mỉm cười.
Bách Hiểu tìm tảng đá ngồi xuống, Diệp Linh Cẩm cũng ngồi xuống, đây là lần đầu tiên nàng và Bách Hiểu đơn độc nói chuyện.
"Ta có thói quen dậy sớm. . . . . ." Bách Hiểu mở cây quạt đàn hương ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.