Chương 34: Công tử vô tình
Mạc Nghiên Yên
07/12/2013
Nhan Nhiễm Y mỉm cười: "Lấy sự thông minh và tài trí cùng với mạng lưới tình báo của Bách Hiểu cô nương, không khó để phát hiện"
"A? Ngươi không hoài nghi, lời đồn đãi trên giang hồ là có người mua tin tức từ chổ của ta sao?" Bách Hiểu phe phẩy nhẹ cây quạt đàn hương cười một tiếng.
Diệp Linh Cẩm thừa nhận, nàng thật rất đẹp.
"Tại hạ tin tưởng cô nương" Nhan Nhiễm Y vẫn cười ôn hòa.
“Vậy sao”? nụ cười của Bách Hiểu phai nhạt dần, "như vậy thật cảm ơn Nhan công tử đã tin tưởng"
Diệp Linh Cẩm cũng tin tưởng nàng. Hơn nữa, nàng biết, Bách Hiểu thật sự yêu thích Nhan Nhiễm Y. Nàng nhìn qua vẻ mặt của Nhan Nhiễm Y, rồi thở dài một tiếng, lại muốn cười. Nam nhân ưu tú như vậy, cho dù ai cũng không thể cưỡng lại được, nàng hơi buồn rầu.
Dĩ nhiên, Diệp Linh Cẩm đã biết rõ bộ mặt thật của Nhan Nhiễm Y.
"Như vậy, tại hạ từ biệt ngay tại nơi đây, ngày khác, chúng ta trở lại Trường Giang này thưởng thức khoảng không gian xuân sắc vậy! Cáo từ" Nói xong, kéo Diệp Linh Cẩm xoay người, lên xe ngựa.
Tiếng xe ngựa vang lên lộc cộc, lộc cộc.
Diệp Linh Cẩm nhìn Nhan Nhiễm Y từ biệt, hắn không quay đầu liếc mắt một cái, cứ rời đi thật tự nhiên, quả nhiên là không tim không phổi. . .
"Ngẩn người cái gì". Dựa nghiêng trong xe ngựa, Nhan Nhiễm Y lười biếng liếc mắt nhìn Diệp Linh Cẩm một cái, nói.
Diệp Linh Cẩm bị giật mình "Bách Hiểu tỷ tỷ. . đi rồi.. . Cẩm nhi. . thật khó chịu"
"Ha ha. . . . . Ngươi cũng biết luyến tiếc sao?" Nhan Nhiễm Y cười cười.
Diệp Linh Cẩm nghiêm túc nhìn Nhan Nhiễm Y nói: "Cẩm nhi. . . Cái gì cũng biết!"
Nhan Nhiễm Y miễn cưỡng cười một tiếng nói: "Phải .. . Ngươi cái gì cũng biết! Gần đây nghe ta. . . . Nghe lời mẹ một chút, đừng gây chuyện, mẹ kế sẽ cho ngươi ăn thịt"
Diệp Linh Cẩm nghe Nhan Nhiễm Y tự xưng mẹ kế, thật rất muốn cười, rất có cảm giác thành tựu nhưng ngay sau đó lại không khỏi dâng lên cảm giác bi thương. Bước đường giang hồ này quả nhiên là không dễ đi.
Nghĩ tới đây, Diệp Linh Cẩm nhìn về phía Nhan Nhiễm Y, biểu lộ ra vẻ mặt vô cùng thân thiện với hắn, nhưng thực ra là nụ cười rất ngây ngô.
"Ngoan, đừng cười ngây ngô nữa" Nhan Nhiễm Y híp mắt nói.
". . . . . ." Ngươi mới cười ngây ngô!
Từ Liễu Thành đến Lịch Thành, còn cách vài cái trấn nhỏ.
"Nhan công tử, hôm nay chúng ta nghỉ lại trấn nhỏ phía trước một đêm, tối mai là có thể đến Liễu Thành rồi. . . " người đánh xe và xe ngựa đều là do Bách Hiểu chuẩn bị.
"Làm phiền rồi". Nhan Nhiễm Y lập tức vén lên 1 góc rèm xe nói.
Người đánh xe là một đại thúc hơn ba mươi tuổi, hết sức thật thà nói: "Công tử đừng khách khí, tiểu thư nhà ta đúng là đã có dặn đi dặn lại... Lại nói, tiểu thư nhà ta vừa xinh đẹp vừa thông minh, trên giang hồ cũng xem như mọi người đều biết đến, chỉ là… không có ý định lo việc chung thân đại sự, làm cho mấy người chúng ta vô cùng lo lắng".
"A? Ngươi không hoài nghi, lời đồn đãi trên giang hồ là có người mua tin tức từ chổ của ta sao?" Bách Hiểu phe phẩy nhẹ cây quạt đàn hương cười một tiếng.
Diệp Linh Cẩm thừa nhận, nàng thật rất đẹp.
"Tại hạ tin tưởng cô nương" Nhan Nhiễm Y vẫn cười ôn hòa.
“Vậy sao”? nụ cười của Bách Hiểu phai nhạt dần, "như vậy thật cảm ơn Nhan công tử đã tin tưởng"
Diệp Linh Cẩm cũng tin tưởng nàng. Hơn nữa, nàng biết, Bách Hiểu thật sự yêu thích Nhan Nhiễm Y. Nàng nhìn qua vẻ mặt của Nhan Nhiễm Y, rồi thở dài một tiếng, lại muốn cười. Nam nhân ưu tú như vậy, cho dù ai cũng không thể cưỡng lại được, nàng hơi buồn rầu.
Dĩ nhiên, Diệp Linh Cẩm đã biết rõ bộ mặt thật của Nhan Nhiễm Y.
"Như vậy, tại hạ từ biệt ngay tại nơi đây, ngày khác, chúng ta trở lại Trường Giang này thưởng thức khoảng không gian xuân sắc vậy! Cáo từ" Nói xong, kéo Diệp Linh Cẩm xoay người, lên xe ngựa.
Tiếng xe ngựa vang lên lộc cộc, lộc cộc.
Diệp Linh Cẩm nhìn Nhan Nhiễm Y từ biệt, hắn không quay đầu liếc mắt một cái, cứ rời đi thật tự nhiên, quả nhiên là không tim không phổi. . .
"Ngẩn người cái gì". Dựa nghiêng trong xe ngựa, Nhan Nhiễm Y lười biếng liếc mắt nhìn Diệp Linh Cẩm một cái, nói.
Diệp Linh Cẩm bị giật mình "Bách Hiểu tỷ tỷ. . đi rồi.. . Cẩm nhi. . thật khó chịu"
"Ha ha. . . . . Ngươi cũng biết luyến tiếc sao?" Nhan Nhiễm Y cười cười.
Diệp Linh Cẩm nghiêm túc nhìn Nhan Nhiễm Y nói: "Cẩm nhi. . . Cái gì cũng biết!"
Nhan Nhiễm Y miễn cưỡng cười một tiếng nói: "Phải .. . Ngươi cái gì cũng biết! Gần đây nghe ta. . . . Nghe lời mẹ một chút, đừng gây chuyện, mẹ kế sẽ cho ngươi ăn thịt"
Diệp Linh Cẩm nghe Nhan Nhiễm Y tự xưng mẹ kế, thật rất muốn cười, rất có cảm giác thành tựu nhưng ngay sau đó lại không khỏi dâng lên cảm giác bi thương. Bước đường giang hồ này quả nhiên là không dễ đi.
Nghĩ tới đây, Diệp Linh Cẩm nhìn về phía Nhan Nhiễm Y, biểu lộ ra vẻ mặt vô cùng thân thiện với hắn, nhưng thực ra là nụ cười rất ngây ngô.
"Ngoan, đừng cười ngây ngô nữa" Nhan Nhiễm Y híp mắt nói.
". . . . . ." Ngươi mới cười ngây ngô!
Từ Liễu Thành đến Lịch Thành, còn cách vài cái trấn nhỏ.
"Nhan công tử, hôm nay chúng ta nghỉ lại trấn nhỏ phía trước một đêm, tối mai là có thể đến Liễu Thành rồi. . . " người đánh xe và xe ngựa đều là do Bách Hiểu chuẩn bị.
"Làm phiền rồi". Nhan Nhiễm Y lập tức vén lên 1 góc rèm xe nói.
Người đánh xe là một đại thúc hơn ba mươi tuổi, hết sức thật thà nói: "Công tử đừng khách khí, tiểu thư nhà ta đúng là đã có dặn đi dặn lại... Lại nói, tiểu thư nhà ta vừa xinh đẹp vừa thông minh, trên giang hồ cũng xem như mọi người đều biết đến, chỉ là… không có ý định lo việc chung thân đại sự, làm cho mấy người chúng ta vô cùng lo lắng".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.