Chương 25: Cười như trộm được chó
Mạc Nghiên Yên
07/12/2013
Vi Đăng đưa Diệp Linh Cẩm tới trước bàn ăn xong liền đi ra ngoài bảo người ta dọn thức ăn lên.
Vẻ mặt hiện tại của Diệp Linh Cẩm đang dại ra, nhưng thật ra nội tâm bên trong đang rất thấp thỏm.
Nhan Nhiễm Y ngồi đối diện với nàng.
Chỉ trong chốc lát, tiểu nhị đã đưa cơm tối lên xong.
Nhìn một đĩa rồi lại một đĩa, trong lòng Diệp Linh Cẩm lặng lẽ co rút khóe miệng. Quả nhiên Nhan đại sói xám giận chó đánh mèo, mà không là đánh một kẻ ngốc mới đúng.
Bánh hoa quế, bánh đậu xanh, bánh xích đậu, bánh hoa mai, còn có mấy món nàng không nhớ ra tên, cộng thêm hai chén cháo đường.....
Trong lòng tiểu Diệp Linh Cẩm dựa vào lan can hỏi ông trời: đây là muốn nàng chết ngọt trong đường sao.........┭┮﹏┭┮
Nhan Nhiễm Y nếm vài hớp rồi để xuống: "Ngọt như vậy thì ăn có gì ngon đâu......" Nhíu mày nhìn Diệp Linh Cẩm một chút, thấy nàng không động tới một miếng nào, liền hỏi: "Thế nào sao lại không ăn? Không phải ngươi thích ăn đồ ngọt sao......"
"..........." Diệp Linh Cẩm rất muốn hỏi hắn là nghe ai nói như vậy.
Nhan Nhiễm Y cầm chén lên rót trà vào uống xong, lại tiếp tục nói: "Những thứ này so ra kém hơn xâu mứt quả mà Địch Tinh mua cho sao......."
Ngụ ý chính là: chỉ một xâu mứt quả Địch Tinh mua cho mà đã có thể mua chuộc được ngươi ư.....Diệp Linh Cẩm đương nhiên có thể hiểu rõ như vậy.
Rốt cuộc thì Nhan Nhiễm Y yêu bao nhiêu thì liền hận bấy nhiêu.
┭┮﹏┭┮. . . . . .
"Mứt quả..............Ăn không ngon...........Mẹ kế............Tốt.............."
"Vậy sao? Ngươi biết ta tốt sao?" Như vậy ta sẽ đối tốt với ngươi hơn chút nữa.
Nhan Nhiễm Y gắp một miếng bánh hoa quế đặt vào chén Diệp Linh Cẩm.
Diệp Linh Cẩm nhíu mày một cái, nói: "Ngọt.........Không ăn........" Bị Nhan Nhiễm Y đối xử "tốt nhiều hơn một chút", Diệp Linh Cẩm cảm thấy đời nàng sẽ không thể yêu được nữa......
"Ăn không ngon sao.........Sau này có thích ăn mứt quả nữa không......."
Câu nói này ngụ ý ra sao Diệp Linh Cẩm cũng đã hiểu ra: sau này còn muốn vì một xâu mứt quả mà đi cùng người khác nữa không......
Diệp Linh Cẩm lắc đầu một cái.
Thật ra thì Diệp Linh Cẩm có cảm giác mình bị oan. Đúng là Địch Tinh mua mứt quả cho nàng, nhưng nàng căn bản chưa từng nói là thích ăn nó cả.
Vẻ mặt hiện tại của Diệp Linh Cẩm đang dại ra, nhưng thật ra nội tâm bên trong đang rất thấp thỏm.
Nhan Nhiễm Y ngồi đối diện với nàng.
Chỉ trong chốc lát, tiểu nhị đã đưa cơm tối lên xong.
Nhìn một đĩa rồi lại một đĩa, trong lòng Diệp Linh Cẩm lặng lẽ co rút khóe miệng. Quả nhiên Nhan đại sói xám giận chó đánh mèo, mà không là đánh một kẻ ngốc mới đúng.
Bánh hoa quế, bánh đậu xanh, bánh xích đậu, bánh hoa mai, còn có mấy món nàng không nhớ ra tên, cộng thêm hai chén cháo đường.....
Trong lòng tiểu Diệp Linh Cẩm dựa vào lan can hỏi ông trời: đây là muốn nàng chết ngọt trong đường sao.........┭┮﹏┭┮
Nhan Nhiễm Y nếm vài hớp rồi để xuống: "Ngọt như vậy thì ăn có gì ngon đâu......" Nhíu mày nhìn Diệp Linh Cẩm một chút, thấy nàng không động tới một miếng nào, liền hỏi: "Thế nào sao lại không ăn? Không phải ngươi thích ăn đồ ngọt sao......"
"..........." Diệp Linh Cẩm rất muốn hỏi hắn là nghe ai nói như vậy.
Nhan Nhiễm Y cầm chén lên rót trà vào uống xong, lại tiếp tục nói: "Những thứ này so ra kém hơn xâu mứt quả mà Địch Tinh mua cho sao......."
Ngụ ý chính là: chỉ một xâu mứt quả Địch Tinh mua cho mà đã có thể mua chuộc được ngươi ư.....Diệp Linh Cẩm đương nhiên có thể hiểu rõ như vậy.
Rốt cuộc thì Nhan Nhiễm Y yêu bao nhiêu thì liền hận bấy nhiêu.
┭┮﹏┭┮. . . . . .
"Mứt quả..............Ăn không ngon...........Mẹ kế............Tốt.............."
"Vậy sao? Ngươi biết ta tốt sao?" Như vậy ta sẽ đối tốt với ngươi hơn chút nữa.
Nhan Nhiễm Y gắp một miếng bánh hoa quế đặt vào chén Diệp Linh Cẩm.
Diệp Linh Cẩm nhíu mày một cái, nói: "Ngọt.........Không ăn........" Bị Nhan Nhiễm Y đối xử "tốt nhiều hơn một chút", Diệp Linh Cẩm cảm thấy đời nàng sẽ không thể yêu được nữa......
"Ăn không ngon sao.........Sau này có thích ăn mứt quả nữa không......."
Câu nói này ngụ ý ra sao Diệp Linh Cẩm cũng đã hiểu ra: sau này còn muốn vì một xâu mứt quả mà đi cùng người khác nữa không......
Diệp Linh Cẩm lắc đầu một cái.
Thật ra thì Diệp Linh Cẩm có cảm giác mình bị oan. Đúng là Địch Tinh mua mứt quả cho nàng, nhưng nàng căn bản chưa từng nói là thích ăn nó cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.