Chương 29: Danh tiếng trên giang hồ
Mạc Nghiên Yên
07/12/2013
Cùng so sánh với Diệp Linh Cẩm một thân áo váy màu đỏ đã làm mất đi vài phần mị lực của phái nữ. Dĩ nhiên, một kẻ ngốc thì có cái gì gọi là mị lực phái nữ chứ.......Nếu nàng ăn mặc tốt một chút, nhất định cũng không kém nàng ta. Trong lòng nàng thật muốn nôn.
Nhan Nhiễm Y xoay người, sờ sờ đầu Diệp Linh Cẩm nói: "Cẩm nhi, đến khi hoàng hôn xuống ta sẽ tới đón ngươi.........Ở đây nhớ cố gắng ngoan ngoãn không được gây thêm phiền toái cho Bách Hiểu cô nương....."
Nhìn dáng vẻ dối trá này của hắn, kỳ thật Diệp Linh Cẩm rất không muốn để ý đến hắn. Nàng vẫn còn không biết là rốt cuộc tại hắn lại đưa nàng tới nơi này. Trong lòng Diệp Linh Cẩm không khỏi có chút phiền não, nhưng tất cả tâm tình không thể biểu hiện trên mặt, điều này càng làm cho tâm tình nàng xấu đi.
Diệp Linh Cẩm ngửa đầu lên, bộ y phục màu đỏ càng làm nổi bật khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn của nàng, khuôn mặt đó làm cho người ta cảm thấy cần phải yêu thương: "Vâng...... Cẩm nhi sẽ thật biết điều........."Đột nhiên Diệp Linh Cẩm không muốn giả bộ ngốc nữa, chung quy cảm thấy có chút gì đó không được tự nhiên không được thoải mái cho lắm.
Lòng ghen tị của nữ nhân quả nhiên lợi hại.........Nhìn dáng vẻ của Bách Hiểu, nàng có chút tự ti mặc cảm..........Nữ nhân và cô gái có gì khác biệt sao.........Dù sao thì số tuổi thực tế của Diệp Linh Cẩm cũng đã 22 tuổi rồi a.
Nhan Nhiễm Y nhanh chóng rời đi. Để lại Diệp Linh Cẩm ở bên người Bách Hiểu.
"Cẩm nhi cô nương ngồi đây một chút đi............Ta còn một số việc vẫn chưa xử lý xong." Bách Hiểu sai người bưng cho Diệp Linh Cẩm mấy đĩa điểm tâm và bình trà, sau đó quay lại ngồi trước bàn làm việc.
Giải trí một lát, Diệp Linh Cẩm đã cảm thấy nhàm chán. Nàng hoàn toàn không biết ý đồ của Nhan Nhiễm Y khi đưa nàng tới đây, bởi vì hắn nên biết rằng nàng có năng lực tự giải quyết mọi việc, trừ việc yêu cầu ăn cơm.
"Cô nương, Quan công tử cầu kiến.........." Diệp Linh Cẩm phát hiện bộ y phục màu vàng nhạt đó được nha hoàn ở nơi này mặc rất nhiều, đột nhiên nàng cảm thấy may mắn là kể từ khi xảy ra sự kiện "nhuộm đỏ y phục" thì không thấy cái quần kia đâu nữa.
Bách Hiểu ngẩng đầu lên: "Mời Quan công tử ra phòng khách, chờ một chút ta sẽ tới........ Nhân tiện ngươi đưa Cẩm nhi cô nương đi chăm sóc cho tốt."
Đương nhiên Bách Hiểu sẽ không đưa theo Diệp Linh Cẩm đến nơi mình xử lý công việc. Dĩ nhiên Diệp Linh Cẩm cũng không biết nàng vừa ngây ngô ở lại trong phòng tài liệu, nơi mà người giang hồ phải tốn nhiều vàng bạc mới có thể đổi lấy chút thông tin.
Diệp Linh Cẩm lặng lẽ đi theo nha hoàn ra ngoài.
Đi trên hành lang dài, từ phía đối diện đi tới là một người mặc trường bào màu đen, mười phần uy nghiêm.
Đi gần đến, Diệp Linh Cẩm mới phát hiện, cái người toàn thân tỉ mỉ, ngay cả một sợi tóc cũng không mọc lệch chính mỹ nam phán quan Quan Hoán Chi.
Nhan Nhiễm Y xoay người, sờ sờ đầu Diệp Linh Cẩm nói: "Cẩm nhi, đến khi hoàng hôn xuống ta sẽ tới đón ngươi.........Ở đây nhớ cố gắng ngoan ngoãn không được gây thêm phiền toái cho Bách Hiểu cô nương....."
Nhìn dáng vẻ dối trá này của hắn, kỳ thật Diệp Linh Cẩm rất không muốn để ý đến hắn. Nàng vẫn còn không biết là rốt cuộc tại hắn lại đưa nàng tới nơi này. Trong lòng Diệp Linh Cẩm không khỏi có chút phiền não, nhưng tất cả tâm tình không thể biểu hiện trên mặt, điều này càng làm cho tâm tình nàng xấu đi.
Diệp Linh Cẩm ngửa đầu lên, bộ y phục màu đỏ càng làm nổi bật khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn của nàng, khuôn mặt đó làm cho người ta cảm thấy cần phải yêu thương: "Vâng...... Cẩm nhi sẽ thật biết điều........."Đột nhiên Diệp Linh Cẩm không muốn giả bộ ngốc nữa, chung quy cảm thấy có chút gì đó không được tự nhiên không được thoải mái cho lắm.
Lòng ghen tị của nữ nhân quả nhiên lợi hại.........Nhìn dáng vẻ của Bách Hiểu, nàng có chút tự ti mặc cảm..........Nữ nhân và cô gái có gì khác biệt sao.........Dù sao thì số tuổi thực tế của Diệp Linh Cẩm cũng đã 22 tuổi rồi a.
Nhan Nhiễm Y nhanh chóng rời đi. Để lại Diệp Linh Cẩm ở bên người Bách Hiểu.
"Cẩm nhi cô nương ngồi đây một chút đi............Ta còn một số việc vẫn chưa xử lý xong." Bách Hiểu sai người bưng cho Diệp Linh Cẩm mấy đĩa điểm tâm và bình trà, sau đó quay lại ngồi trước bàn làm việc.
Giải trí một lát, Diệp Linh Cẩm đã cảm thấy nhàm chán. Nàng hoàn toàn không biết ý đồ của Nhan Nhiễm Y khi đưa nàng tới đây, bởi vì hắn nên biết rằng nàng có năng lực tự giải quyết mọi việc, trừ việc yêu cầu ăn cơm.
"Cô nương, Quan công tử cầu kiến.........." Diệp Linh Cẩm phát hiện bộ y phục màu vàng nhạt đó được nha hoàn ở nơi này mặc rất nhiều, đột nhiên nàng cảm thấy may mắn là kể từ khi xảy ra sự kiện "nhuộm đỏ y phục" thì không thấy cái quần kia đâu nữa.
Bách Hiểu ngẩng đầu lên: "Mời Quan công tử ra phòng khách, chờ một chút ta sẽ tới........ Nhân tiện ngươi đưa Cẩm nhi cô nương đi chăm sóc cho tốt."
Đương nhiên Bách Hiểu sẽ không đưa theo Diệp Linh Cẩm đến nơi mình xử lý công việc. Dĩ nhiên Diệp Linh Cẩm cũng không biết nàng vừa ngây ngô ở lại trong phòng tài liệu, nơi mà người giang hồ phải tốn nhiều vàng bạc mới có thể đổi lấy chút thông tin.
Diệp Linh Cẩm lặng lẽ đi theo nha hoàn ra ngoài.
Đi trên hành lang dài, từ phía đối diện đi tới là một người mặc trường bào màu đen, mười phần uy nghiêm.
Đi gần đến, Diệp Linh Cẩm mới phát hiện, cái người toàn thân tỉ mỉ, ngay cả một sợi tóc cũng không mọc lệch chính mỹ nam phán quan Quan Hoán Chi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.