Chương 42: Này! Tiểu tử mặt trắng
Mạc Nghiên Yên
07/12/2013
Một người vác trên vai cái đại chùy nhìn Diệp Linh Cẩm nói: "Đừng nói linh tinh, không cần gạt người khác, đây nhất định là con gái của Liễu Như Sương đúng không thằng ngốc kia."
Trong lòng tiểu Diệp Linh Cẩm lặng lẽ co rút khóe miệng. Rõ ràng, nàng đã rất biết điều.......... Chẳng lẽ bẩm sinh nàng đã là kẻ ngu sao?
Nhan Nhiễm Y quay đầu nhìn nàng một chút.
Cái nhìn này Diệp Linh Cẩm hiểu chính là hắn đang nghiên cứu xem thật sự nàng có như ngu ngốc như vậy không.
"Thiên hạ nhiều kẻ ngốc như vậy, có phải là ngươi định thấy kẻ ngốc nào thì sẽ bắt kẻ ngốc đó?" Địch Tinh ngậm cỏ cười nhạo nói.
Kẻ vai vác đại chùy tiếp tục nói: "Có tin đồn con gái Liễu Như Sương đêm đó được cứu đi, xem từng người các ngươi khí phách đều phi phàm, huống chi sự kiện Diệp gia có liên quan đến Trích Tinh thánh thủ, nếu như đây không phải là nàng, các ngươi sẽ vây quanh một kẻ ngốc sao Quan công tử?"
Câu nói kế tiếp quả nhiên là đúng. Bên mình nhiều người như vậy, nhưng Diệp Linh Cẩm lại thấy xung quanh đặc biệt trống trải, mặc dù đang là mùa xuân sinh sổi nảy nở, nhưng cũng hoang vu làm cho người ta buồn bã. Quan Hoán Chi phụ trách thảm án diệt môn của Diệp gia là chuyện mọi người đều biết, Địch Tinh và vụ án diệt môn của Diệp gia không ngừng để ý mà còn làm loạn lên là chuyện ai cũng biết.
Người vác đại chùy dường như là nhân vật quan trọng, hắn nhìn Quan Hoán Chi một chút, sau đó nói: "Quan công tử, ngươi là người của triều đình, từ trước đến nay giang hồ và triều đình không liên quan đến nhau, ta khuyên ngươi không cần can thiệp vào chuyện trong giang hồ, đi về sớm một chút đi!" Vừa nhìn về phía Diệp Linh Cẩm nói, lộ ra tình thế bắt buộc cười: "Này! Tiểu tử mặt trắng kia, ngoan ngoãn giao con gái của Liễu Như Sương ra đây đi!"
Tiểu tử..........mặt trắng.............Diệp Linh Cẩm mím môi, vẻ mặt hơi vặn vẹo, trong lòng tiểu Diệp Linh Cẩm đã sớm cười đến đau bụng. O(*≧▽≦)ツ┏━┓ Thật ra thì không phải Diệp Linh Cẩm khi đối mặt với nguy hiểm không biết sợ, nhưng chẳng qua là đại hán đó đã nói ra lời mà nàng cho là đúng sự thật.
"Nếu không phải ở đây...........Thì bất quá có thể giao Trích Tinh thánh thủ cho các ngươi........"
Diệp Linh Cẩm đứng sau lưng Nhan Nhiễm Y, không cách nào thấy rõ vẻ mặt của hắn, chẳng qua là nghe thấy giọng nói của hắn có phần nhu hòa.
"Nhan Nhiễm Y ngươi không có nghĩa khí!" Địch Tinh kêu lên. Dĩ nhiên, mấy tiểu nhân vật này đối với đại danh đỉnh đỉnh của Trích Tinh thánh thủ không có biện pháp.
Diệp Linh Cẩm thực nghi ngờ Nhan Nhiễm Y có thật biết cái gì gọi là "nghĩa khí" sao.......
"Đại ca, đừng nói nhảm với nàng cái gì nữa? Trực tiếp xông lên!" Một người khác vừa nói xong liền vung hai cây đao hướng về phía Nhan Nhiễm Y.
Hắn muốn trực tiếp đánh Nhan Nhiễm Y, có lẽ là đánh giá tên mặt trắng này dễ đối phó, cho dù không bị chém xuống thì cũng bị hù dọa đi.
Trong lòng tiểu Diệp Linh Cẩm lặng lẽ co rút khóe miệng. Rõ ràng, nàng đã rất biết điều.......... Chẳng lẽ bẩm sinh nàng đã là kẻ ngu sao?
Nhan Nhiễm Y quay đầu nhìn nàng một chút.
Cái nhìn này Diệp Linh Cẩm hiểu chính là hắn đang nghiên cứu xem thật sự nàng có như ngu ngốc như vậy không.
"Thiên hạ nhiều kẻ ngốc như vậy, có phải là ngươi định thấy kẻ ngốc nào thì sẽ bắt kẻ ngốc đó?" Địch Tinh ngậm cỏ cười nhạo nói.
Kẻ vai vác đại chùy tiếp tục nói: "Có tin đồn con gái Liễu Như Sương đêm đó được cứu đi, xem từng người các ngươi khí phách đều phi phàm, huống chi sự kiện Diệp gia có liên quan đến Trích Tinh thánh thủ, nếu như đây không phải là nàng, các ngươi sẽ vây quanh một kẻ ngốc sao Quan công tử?"
Câu nói kế tiếp quả nhiên là đúng. Bên mình nhiều người như vậy, nhưng Diệp Linh Cẩm lại thấy xung quanh đặc biệt trống trải, mặc dù đang là mùa xuân sinh sổi nảy nở, nhưng cũng hoang vu làm cho người ta buồn bã. Quan Hoán Chi phụ trách thảm án diệt môn của Diệp gia là chuyện mọi người đều biết, Địch Tinh và vụ án diệt môn của Diệp gia không ngừng để ý mà còn làm loạn lên là chuyện ai cũng biết.
Người vác đại chùy dường như là nhân vật quan trọng, hắn nhìn Quan Hoán Chi một chút, sau đó nói: "Quan công tử, ngươi là người của triều đình, từ trước đến nay giang hồ và triều đình không liên quan đến nhau, ta khuyên ngươi không cần can thiệp vào chuyện trong giang hồ, đi về sớm một chút đi!" Vừa nhìn về phía Diệp Linh Cẩm nói, lộ ra tình thế bắt buộc cười: "Này! Tiểu tử mặt trắng kia, ngoan ngoãn giao con gái của Liễu Như Sương ra đây đi!"
Tiểu tử..........mặt trắng.............Diệp Linh Cẩm mím môi, vẻ mặt hơi vặn vẹo, trong lòng tiểu Diệp Linh Cẩm đã sớm cười đến đau bụng. O(*≧▽≦)ツ┏━┓ Thật ra thì không phải Diệp Linh Cẩm khi đối mặt với nguy hiểm không biết sợ, nhưng chẳng qua là đại hán đó đã nói ra lời mà nàng cho là đúng sự thật.
"Nếu không phải ở đây...........Thì bất quá có thể giao Trích Tinh thánh thủ cho các ngươi........"
Diệp Linh Cẩm đứng sau lưng Nhan Nhiễm Y, không cách nào thấy rõ vẻ mặt của hắn, chẳng qua là nghe thấy giọng nói của hắn có phần nhu hòa.
"Nhan Nhiễm Y ngươi không có nghĩa khí!" Địch Tinh kêu lên. Dĩ nhiên, mấy tiểu nhân vật này đối với đại danh đỉnh đỉnh của Trích Tinh thánh thủ không có biện pháp.
Diệp Linh Cẩm thực nghi ngờ Nhan Nhiễm Y có thật biết cái gì gọi là "nghĩa khí" sao.......
"Đại ca, đừng nói nhảm với nàng cái gì nữa? Trực tiếp xông lên!" Một người khác vừa nói xong liền vung hai cây đao hướng về phía Nhan Nhiễm Y.
Hắn muốn trực tiếp đánh Nhan Nhiễm Y, có lẽ là đánh giá tên mặt trắng này dễ đối phó, cho dù không bị chém xuống thì cũng bị hù dọa đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.