Chương 167: Ngoại truyện 2: Cuộc chiến Nhan, Diệp
Mạc Nghiên Yên
07/12/2013
Nhờ việc Nhan Nhiễm Y không ngừng cày cấy, cuối cùng Diệp Linh Cẩm cũng mang thai.........
Trong lúc đang vui sướng, Nhan Nhiễm Y cân nhắc mình có nên tiếp tục nghiên cứu y thuật, hay là nghiên cứu thêm phương diện phụ khoa............
Mỗi lần Diệp Linh Cẩm thấy hắn cầm những ghi chép chăm chú nhìn như vậy liền cảm thấy...............thật kỳ quái (dù sao cũng là người đàn ông của mình thì làm sao có thể dùng từ biến thái để hình dung được).............
Thì ra, sau khi hai vợ chồng kết hôn, Nhan Tương và Hạ Vân giao Ngọc Nhiễm lại cho bọn họ, còn chính mình thì trở về ngọn núi kia, tiếp tục làm thần tiên bầu bạn, nhưng mà, từ sau khi biết tin Diệp Linh Cẩm có thai, Nhan Nhiễm Y dùng một con bồ câu đưa thư, kêu hai người kia trở về.
Nhan Tương và Hạ Vân tất nhiên là không muốn, nhưng con trai nhà mình lại dùng bồ câu đưa thư với ý tứ chính là: nếu các ngươi không về thì cũng đừng mong con ta gọi hai người là ông nội bà nội..............Hai người đành phải ngoan ngoãn địa trở về, tiếp tục tiếp nhận Ngọc Nhiễm, thuận tiện chiếu cố con dâu.
Tuy rằng mang thai sẽ có những lúc không khỏe, nhưng mà Diệp Linh Cẩm vẫn rất đắc ý , tối thiểu, hiện tại trước mặt Nhan Nhiễm Y nàng có thể là đại gia, không cần phải chịu áp bách rồi.
Ví dụ như lúc này. . . . . .
Diệp Linh Cẩm nhàn nhã nằm ngủ trên ghế, hưởng thụ ánh sáng sau giờ ngọ, nhưng Nhan Nhiễm Y lại di chuyển một cái ghế đến bên cạnh ngồi đọc sách............
Điều này làm cho Diệp Linh Cẩm nhớ tới đã từng có vô số lần sau giờ ngọ, như vị trí đảo lộn...............Ai......... Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh a. . . . . .
"Nhan Nhiễm Y."
Nhan Nhiễm Y đang đọc sách thì lông mi khẽ chớp, nghiêng đầu nhìn về phía Diệp Linh Cẩm. Đã hơn một năm đi qua, Diệp Linh Cẩm luôn có lúc nhìn hắn đến ngây người, năm tháng trôi qua càng làm cho hắn có thêm mị lực của người đàn ông.
Nhìn dáng vẻ tự phi tự tiếu của Nhan Nhiễm Y, Diệp Linh Cẩm khẩn trương nuốt nước miếng, tiếp thêm cho mình chút tinh thần.
Sợ cái gì, hiện tại nàng đang có thai, nàng mới đúng đại gia!
Diệp Linh Cẩm bất an nhìn nhìn chung quanh, sau đó nói: "Gì kia. . . . . . Nhan Nhiễm Y, lão nương, không, ta muốn ăn quả táo. . . . . . Gọt cho ta một quả............." Nên lưu lại chút đường sống, suy nghĩ một chút cho sau này.
Nếu đổi tại là trước kia, nhất định sẽ diễn ra cảnh tượng như vậy: Nhan Nhiễm Y miễn cưỡng nằm ở trên ghế, Diệp Linh Cẩm ngồi ở băng ghế bên cạnh hắn, sau đó lôi kéo tay áo hắn nói: "Mẹ kế. . . . . . Ta muốn ăn quả táo. . . . . ." Cuối cùng kết quả vẫn là nàng phải tự động thủ.
Mà hiện giờ, Nhan Nhiễm Y buông sách trong tay ra, nhìn nàng, không nói câu nào, đứng lên cầm quả táo, bắt đầu gọt.
Diệp Linh Cẩm vô cùng đắc ý.
Mọi việc như thế diễn ra trong thời điểm Diệp Linh Cẩm mang thai còn rất nhiều...............Nàng lên mặt hơn chín tháng. . . . . . Nhưng mà nàng đã quên, mẹ kế nhà nàng là người vô cùng thù dai..............
Hai
Cuối cùng sau giờ ngọ một ngày đầu hạ................Diệp Linh Cẩm đang chuẩn bị sai sử Nhan Nhiễm Y thì đột nhiên, bụng bắt đầu đau quặn..............Lúc này nàng bắt đầu hối hận rồi. . . . . .Làm đại gia đã lâu như vậy, cuối cùng, sắp phải chịu trừng phạt rồi............
"Thiếu phu nhân sắp sinh rồi !"
Một đám người bắt đầu vội vàng.
"Tìm bà đỡ tìm bà đỡ!" Có người hô to.
Nhan Nhiễm Y ôm lấy Diệp Linh Cẩm vào phòng, bảo người ta chuẩn bị nước ấm, vải các loại gì đó, sau đó phịch một tiếng, đem mọi người nhốt ở ngoài cửa.
Có người đã tìm được bà đỡ đến.
Hạ Vân nhìn bà đỡ bị nhốt ngoài cửa, nghe ngóng động tĩnh trong phòng, trong lòng sốt ruột, kéo Nhan Tương hỏi: "Ngươi nói xem tiểu tử kia thật sự có thể đỡ đẻ?" Không phải là hắn chỉ thích dùng độc thôi sao.
"Có lẽ là thế đi." Nhan Tương bỏ lại bốn chữ, lúc này trong lòng hắn cũng đang vô cùng lo lắng cho cháu trai hoặc cháu gái nhà hắn.
Khi mọi người đang sốt ruột ở bên ngoài thì Nhan Nhiễm Y đang thản nhiên ở bên trong đỡ đẻ cho Diệp Linh Cẩm.
Giờ phút này toàn thân Diệp Linh Cẩm như đang xé rách, gọi Nhan Nhiễm Y, may mà Nhan Nhiễm Y ngồi bên cạnh người nàng, nàng cũng không phải cực kỳ sợ hãi.
Cuối cùng..............Hơn nửa canh giờ sau, một tiếng trẻ sơ sinh nỉ non vang lên khiến tất cả mọi người được yên tâm.
Là một bé trai............
Ba
Bọn họ đặt tên cho bé trai đó là Nhan Dạ. Nhũ danh Đường Phèn.
Vừa thấy đã biết, đại danh là do Nhan Nhiễm Y đặt, còn nhũ danh là do Diệp Linh Cẩm đặt, nàng cũng chỉ có quyền lợi được đặt nhũ danh thôi.............
Chỉ chớp mắt, Nhan Dạ đã được bốn tuổi.
Sau khi dứt sửa, Nhan Dạ đã bị phụ thân vô tình của hắn ném mình vào ngủ một phòng.
Đều nói con cái là thịt trên người mẫu thân, Diệp Linh Cẩm nhìn con trai mình nhỏ như vậy đã phải ngủ một mình một phòng, trong lòng vô cùng cảm thấy có lỗi, nên ban ngày thường xuyên ở bên cạnh bồi thường hắn.
Nhưng mà, dường như tính cách con trai nàng giống với Nhan Nhiễm Y, cả ngày chỉ có dáng vẻ lãnh khốc. Thêm nữa lại không thích dựa vào cha mẹ và ông nội bà nội, tính cách Nhan Dạ cũng vô cùng cổ quái, khó có thể nắm bắt, ít nhất thì Diệp Linh Cẩm cũng không nắm bắt được.
"Đường Phèn. . . . . ." Diệp Linh Cẩm cười hì hì chạy đến trước mặt con trai mình, hôn một cái trên mặt hắn.
Nhan Dạ trốn khỏi ma trảo của Diệp Linh Cẩm, dùng tay xoa xoa má, vẻ mặt ghét bỏ.
"Mẹ. . . . . . Đừng gọi ta là Đường Phèn. . . . . ."
┭┮﹏┭┮ Diệp Linh Cẩm cực kỳ ưu thương, lại bị chính con trai mình ghét bỏ rồi. Nàng ngồi xổm trước mặt hắn, đáng thương tội nghiệp nhìn hắn.
"Phụ thân. . . . . ." Nhan Dạ nhìn thấy Nhan Nhiễm Y thì kêu lên, một lớn một nhỏ giống như từ một khuôn mẫu khắc ra.
Đương nhiên phụ thân Nhan Nhiễm Y vẫn tuấn mỹ vô song, mặc toàn thân màu tím chân thành mà đến.
"Đi chơi đi. . . . . ."
"Vâng!" Được phụ thân nói một câu, Nhan Dạ vui vẻ chạy đi.
Diệp Linh Cẩm tan nát cõi lòng rồi........... Nàng chậm rãi đứng lên, nhìn Nhan Nhiễm Y lên án nói: "Mẹ kế. . . . . . Đường Phèn hắn ghét bỏ ta ┭┮﹏┭┮"
Nhan Nhiễm Y nhìn nàng, cười không nóng không lạnh nói: "Hồ lô thì chắc sẽ không..........."
"Hồ lô?" Diệp Linh Cẩm với vẻ mặt không rõ ràng nhìn về phía Nhan Nhiễm Y.
Nhan Nhiễm Y đến gần, ôm lấy bả vai nàng. "Tiếp tục sinh thêm con gái đi............."
Trong nháy mắt Diệp Linh Cẩm đỏ mặt. Rõ ràng là ban ngày mà hắn còn có thể như vậy..............Hơn nữa cái tên cũng đã chuẩn bị xong.
Bốn.
Sau đó, nhờ Nhan Nhiễm Y cố gắng cuối cùng Nhan gia có thêm một quả hồ lô, là một bé gái, được gọi là Nhan Hồ Lô.
Ba tuổi Nhan Hồ Lô dường như rất ngoan ngoãn hiểu chuyện, miệng ngọt, được Nhan gia từ trên xuống dưới vô cùng yêu thích.
Ngay cả cha con Nhan Nhiễm Y và Nhan Dạ trên cơ bản thì đều nàng nói gì thì nghe nấy. Điều này lại làm cho Diệp Linh Cẩm vừa đắc ý vừa ghen tị ┭┮﹏┭┮ vì cái gì chồng và con trai nàng đều ghét bỏ nàng.
Mỗi lần gọi "mẹ kế" đều phải thừa lúc tâm tình Nhan Nhiễm Y đang tốt đẹp, nếu như tâm tình không tốt thì hắn cũng lười phản ứng lại nàng, mà chỉ cần Nhan Hồ Lo ngọt ngào ngây thơ gọi hắn một tiếng "cha" thì Nhan Nhiễm Y đều nở nụ cười ôn nhu rồi dịu dàng hôn lên khuôn mặt nàng.
Mỗi lần, nàng gọi "Đường Phèn" đều bị con trai mình ghét bỏ, nhưng mà khi Nhan Hồ Lô gọi tên thân mật của Nhan Dạ "Nhan Đường Phèn" "Nhan Đường Phèn" thì Nhan Dạ đều sẽ dừng bước, xoay người ôm lấy muội muội của mình.
Diệp Linh Cẩm thật sự thật hâm mộ.
Lúc này, nàng đang nhìn Đường Phèn dạy Hồ Lô ở phía xa.
Đường Phèn: "Cha của cha gọi là ông nội..........."
Hồ Lô lặp lại: "Cha của cha gọi là ông nội..........."
Đường Phèn: "Cha của mẹ gọi là ông ngoại.............."
Hồ Lô tiếp tục ngọt ngào ngây thơ lặp lại.
Đường Phèn: "Muội muội của mẹ gọi là dì............"
Hồ Lô lặp lại.
. . . . . .
Sau khi Hồ Lô học xong, thì bỗng nhiên kéo tay áo Đường Phèn, ngọt ngào ngây thơ tự hào nói: "Ca! Thật ra Hồ Lô cũng biết những cái này nha.............."
"Cái gì?"
Hồ Lô tự hào lớn tiếng thì thầm: "Mẹ kế của mẹ gọi là cha."
Đường Phèn: ". . . . . ."
Diệp Linh Cẩm đang ở nơi xa". . . . . ." Trong nháy mắt cảm thấy con gái mình thật sự đã biết dọa người rồi...............
Trong lúc đang vui sướng, Nhan Nhiễm Y cân nhắc mình có nên tiếp tục nghiên cứu y thuật, hay là nghiên cứu thêm phương diện phụ khoa............
Mỗi lần Diệp Linh Cẩm thấy hắn cầm những ghi chép chăm chú nhìn như vậy liền cảm thấy...............thật kỳ quái (dù sao cũng là người đàn ông của mình thì làm sao có thể dùng từ biến thái để hình dung được).............
Thì ra, sau khi hai vợ chồng kết hôn, Nhan Tương và Hạ Vân giao Ngọc Nhiễm lại cho bọn họ, còn chính mình thì trở về ngọn núi kia, tiếp tục làm thần tiên bầu bạn, nhưng mà, từ sau khi biết tin Diệp Linh Cẩm có thai, Nhan Nhiễm Y dùng một con bồ câu đưa thư, kêu hai người kia trở về.
Nhan Tương và Hạ Vân tất nhiên là không muốn, nhưng con trai nhà mình lại dùng bồ câu đưa thư với ý tứ chính là: nếu các ngươi không về thì cũng đừng mong con ta gọi hai người là ông nội bà nội..............Hai người đành phải ngoan ngoãn địa trở về, tiếp tục tiếp nhận Ngọc Nhiễm, thuận tiện chiếu cố con dâu.
Tuy rằng mang thai sẽ có những lúc không khỏe, nhưng mà Diệp Linh Cẩm vẫn rất đắc ý , tối thiểu, hiện tại trước mặt Nhan Nhiễm Y nàng có thể là đại gia, không cần phải chịu áp bách rồi.
Ví dụ như lúc này. . . . . .
Diệp Linh Cẩm nhàn nhã nằm ngủ trên ghế, hưởng thụ ánh sáng sau giờ ngọ, nhưng Nhan Nhiễm Y lại di chuyển một cái ghế đến bên cạnh ngồi đọc sách............
Điều này làm cho Diệp Linh Cẩm nhớ tới đã từng có vô số lần sau giờ ngọ, như vị trí đảo lộn...............Ai......... Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh a. . . . . .
"Nhan Nhiễm Y."
Nhan Nhiễm Y đang đọc sách thì lông mi khẽ chớp, nghiêng đầu nhìn về phía Diệp Linh Cẩm. Đã hơn một năm đi qua, Diệp Linh Cẩm luôn có lúc nhìn hắn đến ngây người, năm tháng trôi qua càng làm cho hắn có thêm mị lực của người đàn ông.
Nhìn dáng vẻ tự phi tự tiếu của Nhan Nhiễm Y, Diệp Linh Cẩm khẩn trương nuốt nước miếng, tiếp thêm cho mình chút tinh thần.
Sợ cái gì, hiện tại nàng đang có thai, nàng mới đúng đại gia!
Diệp Linh Cẩm bất an nhìn nhìn chung quanh, sau đó nói: "Gì kia. . . . . . Nhan Nhiễm Y, lão nương, không, ta muốn ăn quả táo. . . . . . Gọt cho ta một quả............." Nên lưu lại chút đường sống, suy nghĩ một chút cho sau này.
Nếu đổi tại là trước kia, nhất định sẽ diễn ra cảnh tượng như vậy: Nhan Nhiễm Y miễn cưỡng nằm ở trên ghế, Diệp Linh Cẩm ngồi ở băng ghế bên cạnh hắn, sau đó lôi kéo tay áo hắn nói: "Mẹ kế. . . . . . Ta muốn ăn quả táo. . . . . ." Cuối cùng kết quả vẫn là nàng phải tự động thủ.
Mà hiện giờ, Nhan Nhiễm Y buông sách trong tay ra, nhìn nàng, không nói câu nào, đứng lên cầm quả táo, bắt đầu gọt.
Diệp Linh Cẩm vô cùng đắc ý.
Mọi việc như thế diễn ra trong thời điểm Diệp Linh Cẩm mang thai còn rất nhiều...............Nàng lên mặt hơn chín tháng. . . . . . Nhưng mà nàng đã quên, mẹ kế nhà nàng là người vô cùng thù dai..............
Hai
Cuối cùng sau giờ ngọ một ngày đầu hạ................Diệp Linh Cẩm đang chuẩn bị sai sử Nhan Nhiễm Y thì đột nhiên, bụng bắt đầu đau quặn..............Lúc này nàng bắt đầu hối hận rồi. . . . . .Làm đại gia đã lâu như vậy, cuối cùng, sắp phải chịu trừng phạt rồi............
"Thiếu phu nhân sắp sinh rồi !"
Một đám người bắt đầu vội vàng.
"Tìm bà đỡ tìm bà đỡ!" Có người hô to.
Nhan Nhiễm Y ôm lấy Diệp Linh Cẩm vào phòng, bảo người ta chuẩn bị nước ấm, vải các loại gì đó, sau đó phịch một tiếng, đem mọi người nhốt ở ngoài cửa.
Có người đã tìm được bà đỡ đến.
Hạ Vân nhìn bà đỡ bị nhốt ngoài cửa, nghe ngóng động tĩnh trong phòng, trong lòng sốt ruột, kéo Nhan Tương hỏi: "Ngươi nói xem tiểu tử kia thật sự có thể đỡ đẻ?" Không phải là hắn chỉ thích dùng độc thôi sao.
"Có lẽ là thế đi." Nhan Tương bỏ lại bốn chữ, lúc này trong lòng hắn cũng đang vô cùng lo lắng cho cháu trai hoặc cháu gái nhà hắn.
Khi mọi người đang sốt ruột ở bên ngoài thì Nhan Nhiễm Y đang thản nhiên ở bên trong đỡ đẻ cho Diệp Linh Cẩm.
Giờ phút này toàn thân Diệp Linh Cẩm như đang xé rách, gọi Nhan Nhiễm Y, may mà Nhan Nhiễm Y ngồi bên cạnh người nàng, nàng cũng không phải cực kỳ sợ hãi.
Cuối cùng..............Hơn nửa canh giờ sau, một tiếng trẻ sơ sinh nỉ non vang lên khiến tất cả mọi người được yên tâm.
Là một bé trai............
Ba
Bọn họ đặt tên cho bé trai đó là Nhan Dạ. Nhũ danh Đường Phèn.
Vừa thấy đã biết, đại danh là do Nhan Nhiễm Y đặt, còn nhũ danh là do Diệp Linh Cẩm đặt, nàng cũng chỉ có quyền lợi được đặt nhũ danh thôi.............
Chỉ chớp mắt, Nhan Dạ đã được bốn tuổi.
Sau khi dứt sửa, Nhan Dạ đã bị phụ thân vô tình của hắn ném mình vào ngủ một phòng.
Đều nói con cái là thịt trên người mẫu thân, Diệp Linh Cẩm nhìn con trai mình nhỏ như vậy đã phải ngủ một mình một phòng, trong lòng vô cùng cảm thấy có lỗi, nên ban ngày thường xuyên ở bên cạnh bồi thường hắn.
Nhưng mà, dường như tính cách con trai nàng giống với Nhan Nhiễm Y, cả ngày chỉ có dáng vẻ lãnh khốc. Thêm nữa lại không thích dựa vào cha mẹ và ông nội bà nội, tính cách Nhan Dạ cũng vô cùng cổ quái, khó có thể nắm bắt, ít nhất thì Diệp Linh Cẩm cũng không nắm bắt được.
"Đường Phèn. . . . . ." Diệp Linh Cẩm cười hì hì chạy đến trước mặt con trai mình, hôn một cái trên mặt hắn.
Nhan Dạ trốn khỏi ma trảo của Diệp Linh Cẩm, dùng tay xoa xoa má, vẻ mặt ghét bỏ.
"Mẹ. . . . . . Đừng gọi ta là Đường Phèn. . . . . ."
┭┮﹏┭┮ Diệp Linh Cẩm cực kỳ ưu thương, lại bị chính con trai mình ghét bỏ rồi. Nàng ngồi xổm trước mặt hắn, đáng thương tội nghiệp nhìn hắn.
"Phụ thân. . . . . ." Nhan Dạ nhìn thấy Nhan Nhiễm Y thì kêu lên, một lớn một nhỏ giống như từ một khuôn mẫu khắc ra.
Đương nhiên phụ thân Nhan Nhiễm Y vẫn tuấn mỹ vô song, mặc toàn thân màu tím chân thành mà đến.
"Đi chơi đi. . . . . ."
"Vâng!" Được phụ thân nói một câu, Nhan Dạ vui vẻ chạy đi.
Diệp Linh Cẩm tan nát cõi lòng rồi........... Nàng chậm rãi đứng lên, nhìn Nhan Nhiễm Y lên án nói: "Mẹ kế. . . . . . Đường Phèn hắn ghét bỏ ta ┭┮﹏┭┮"
Nhan Nhiễm Y nhìn nàng, cười không nóng không lạnh nói: "Hồ lô thì chắc sẽ không..........."
"Hồ lô?" Diệp Linh Cẩm với vẻ mặt không rõ ràng nhìn về phía Nhan Nhiễm Y.
Nhan Nhiễm Y đến gần, ôm lấy bả vai nàng. "Tiếp tục sinh thêm con gái đi............."
Trong nháy mắt Diệp Linh Cẩm đỏ mặt. Rõ ràng là ban ngày mà hắn còn có thể như vậy..............Hơn nữa cái tên cũng đã chuẩn bị xong.
Bốn.
Sau đó, nhờ Nhan Nhiễm Y cố gắng cuối cùng Nhan gia có thêm một quả hồ lô, là một bé gái, được gọi là Nhan Hồ Lô.
Ba tuổi Nhan Hồ Lô dường như rất ngoan ngoãn hiểu chuyện, miệng ngọt, được Nhan gia từ trên xuống dưới vô cùng yêu thích.
Ngay cả cha con Nhan Nhiễm Y và Nhan Dạ trên cơ bản thì đều nàng nói gì thì nghe nấy. Điều này lại làm cho Diệp Linh Cẩm vừa đắc ý vừa ghen tị ┭┮﹏┭┮ vì cái gì chồng và con trai nàng đều ghét bỏ nàng.
Mỗi lần gọi "mẹ kế" đều phải thừa lúc tâm tình Nhan Nhiễm Y đang tốt đẹp, nếu như tâm tình không tốt thì hắn cũng lười phản ứng lại nàng, mà chỉ cần Nhan Hồ Lo ngọt ngào ngây thơ gọi hắn một tiếng "cha" thì Nhan Nhiễm Y đều nở nụ cười ôn nhu rồi dịu dàng hôn lên khuôn mặt nàng.
Mỗi lần, nàng gọi "Đường Phèn" đều bị con trai mình ghét bỏ, nhưng mà khi Nhan Hồ Lô gọi tên thân mật của Nhan Dạ "Nhan Đường Phèn" "Nhan Đường Phèn" thì Nhan Dạ đều sẽ dừng bước, xoay người ôm lấy muội muội của mình.
Diệp Linh Cẩm thật sự thật hâm mộ.
Lúc này, nàng đang nhìn Đường Phèn dạy Hồ Lô ở phía xa.
Đường Phèn: "Cha của cha gọi là ông nội..........."
Hồ Lô lặp lại: "Cha của cha gọi là ông nội..........."
Đường Phèn: "Cha của mẹ gọi là ông ngoại.............."
Hồ Lô tiếp tục ngọt ngào ngây thơ lặp lại.
Đường Phèn: "Muội muội của mẹ gọi là dì............"
Hồ Lô lặp lại.
. . . . . .
Sau khi Hồ Lô học xong, thì bỗng nhiên kéo tay áo Đường Phèn, ngọt ngào ngây thơ tự hào nói: "Ca! Thật ra Hồ Lô cũng biết những cái này nha.............."
"Cái gì?"
Hồ Lô tự hào lớn tiếng thì thầm: "Mẹ kế của mẹ gọi là cha."
Đường Phèn: ". . . . . ."
Diệp Linh Cẩm đang ở nơi xa". . . . . ." Trong nháy mắt cảm thấy con gái mình thật sự đã biết dọa người rồi...............
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.