Chương 53: Phu nhân xin thương xót
Mạc Nghiên Yên
07/12/2013
Nhan Nhiễm Y và Diệp Linh Cẩm đến gần họ.
Lúc này Diệp Linh Cẩm mới nhìn rõ đứa bé này. Trong ấn tượng của nàng, đứa bé 4, 5 tuổi bao giờ cũng mắt to đen láy nhìn người ta, dáng dấp trắng trẻo mập mạp hoặc là mềm mại yếu ớt, nhưng bé trai trước mặt này lại xanh xao vàng vọt, trên mặt không có tí thịt nào, một đôi mắt bé hơi vẩn đục trên khuôn mặt gầy gò lại trở thành mắt to .
Diệp Linh Cẩm có chút đau lòng. Đồng thời lại cảm thấy những người theo đuổi thuật trường sinh ở Liễu thành đều trở nên bệnh hoạn, ngay cả một đứa bé cũng không bỏ qua.
Nhan Nhiễm Y không hề dừng bước, Diệp Linh Cẩm cũng không. Bọn họ tay nắm tay đi qua. Đi ngang qua bé trai thì Diệp Linh Cẩm lại đối diện cùng đôi mắt to lơ đãng của nó, trong lòng đau xót.
Đi qua, sau đó đi xa.
Diệp Linh Cẩm không dừng lại chỉ trích người phụ nữ ngu ngốc đó, bởi vì nàng biết, cứ cho là nàng có thể giải thích cho một người hiểu không thể ‘trường sinh’ được, nhưng những người khác thì làm thế nào? Chuyện như vậy, nàng không thể dốc sức, hơn nữa nàng cũng không phải người không biết tự lượng sức mình. Chuyện của Diệp gia còn đang không muốn bị dính dáng, làm sao nàng lại đi quan tâm chuyện người khác?
Nhưng hình ảnh đôi mắt to lơ đãng không ngừng hiện ra trước mắt, trải qua bao lâu đấu tranh lòng kiên định lại có chút rối loạn rồi. Bàn tay không bị Nhan Nhiễm Y nắm lặng lẽ siết chặt vạt áo.
"Công tử. . . . . . Làm ơn làm phước. . . . . ."
Một ông lão ăn xin chìa tay ra trước mặt Nhan Nhiễm Y.
Nhan Nhiễm Y một thân trường bào màu tím, ôn hòa anh tuấn giống một con dê béo. Nhưng, hắn là một con sói.
Thấy Nhan Nhiễm Y không có phản ứng, ông lão ăn xin lại chuyển hướng sang Diệp Linh Cẩm."Vị phu nhân này làm ơn làm phước. . . . . . nhìn những đứa bé nghèo khổ này.." Đưa tay chỉ mấy đứa trẻ mặc những chiếc áo rách nát ở con hẻm nhỏ bên cạnh.
"Tỷ tỷ. . . . . . Làm ơn làm phước. . . . . ." Mấy đứa bé mắt mở to nói. Mặc dù những đứa bé này nhỏ gầy, nhưng ánh mắt lại sáng ngời, tinh thần cũng rất tốt.
Trẻ con là cái dễ làm người ta cảm động nhất.
Diệp Linh Cẩm dừng bước, kéo Nhan Nhiễm Y.
"Mẹ kế. . . . . . Bọn họ. . . . . ." Diệp Linh Cẩm giống như một đứa trẻ đang đòi kẹo.
Nhan Nhiễm Y xoay người liếc Diệp Linh Cẩm, khóe miệng nở nụ cười vạn năm không thay đổi.
"Lão nhân gia. . . . . . Chúng ta từ bên ngoài tới, không biết vì sao Liễu thành lại đến nông nỗi này."
Ông lão ăn xin thấy Nhan Nhiễm Y tao nhã lễ độ, liền đáp lại: "Aiz. . . . . . Hiện tại nhà nào cũng luyện đan dược, ngay cả những người lo kế sinh nhai cũng đi luyện đan dược rồi, nên mới vắng lạnh như vậy."
"Tại hạ thấy bộ dáng bọn họ rất bất ổn, ngược lại lão nhân gia cùng đám trẻ đằng kia, mặc dù chịu đựng cơn đói nhưng tinh thần lại rất tốt. . . . . ." Nhan Nhiễm Y nhìn về phía mấy đứa trẻ còn đang núp bên trong con hẻm.
Lúc này Diệp Linh Cẩm mới nhìn rõ đứa bé này. Trong ấn tượng của nàng, đứa bé 4, 5 tuổi bao giờ cũng mắt to đen láy nhìn người ta, dáng dấp trắng trẻo mập mạp hoặc là mềm mại yếu ớt, nhưng bé trai trước mặt này lại xanh xao vàng vọt, trên mặt không có tí thịt nào, một đôi mắt bé hơi vẩn đục trên khuôn mặt gầy gò lại trở thành mắt to .
Diệp Linh Cẩm có chút đau lòng. Đồng thời lại cảm thấy những người theo đuổi thuật trường sinh ở Liễu thành đều trở nên bệnh hoạn, ngay cả một đứa bé cũng không bỏ qua.
Nhan Nhiễm Y không hề dừng bước, Diệp Linh Cẩm cũng không. Bọn họ tay nắm tay đi qua. Đi ngang qua bé trai thì Diệp Linh Cẩm lại đối diện cùng đôi mắt to lơ đãng của nó, trong lòng đau xót.
Đi qua, sau đó đi xa.
Diệp Linh Cẩm không dừng lại chỉ trích người phụ nữ ngu ngốc đó, bởi vì nàng biết, cứ cho là nàng có thể giải thích cho một người hiểu không thể ‘trường sinh’ được, nhưng những người khác thì làm thế nào? Chuyện như vậy, nàng không thể dốc sức, hơn nữa nàng cũng không phải người không biết tự lượng sức mình. Chuyện của Diệp gia còn đang không muốn bị dính dáng, làm sao nàng lại đi quan tâm chuyện người khác?
Nhưng hình ảnh đôi mắt to lơ đãng không ngừng hiện ra trước mắt, trải qua bao lâu đấu tranh lòng kiên định lại có chút rối loạn rồi. Bàn tay không bị Nhan Nhiễm Y nắm lặng lẽ siết chặt vạt áo.
"Công tử. . . . . . Làm ơn làm phước. . . . . ."
Một ông lão ăn xin chìa tay ra trước mặt Nhan Nhiễm Y.
Nhan Nhiễm Y một thân trường bào màu tím, ôn hòa anh tuấn giống một con dê béo. Nhưng, hắn là một con sói.
Thấy Nhan Nhiễm Y không có phản ứng, ông lão ăn xin lại chuyển hướng sang Diệp Linh Cẩm."Vị phu nhân này làm ơn làm phước. . . . . . nhìn những đứa bé nghèo khổ này.." Đưa tay chỉ mấy đứa trẻ mặc những chiếc áo rách nát ở con hẻm nhỏ bên cạnh.
"Tỷ tỷ. . . . . . Làm ơn làm phước. . . . . ." Mấy đứa bé mắt mở to nói. Mặc dù những đứa bé này nhỏ gầy, nhưng ánh mắt lại sáng ngời, tinh thần cũng rất tốt.
Trẻ con là cái dễ làm người ta cảm động nhất.
Diệp Linh Cẩm dừng bước, kéo Nhan Nhiễm Y.
"Mẹ kế. . . . . . Bọn họ. . . . . ." Diệp Linh Cẩm giống như một đứa trẻ đang đòi kẹo.
Nhan Nhiễm Y xoay người liếc Diệp Linh Cẩm, khóe miệng nở nụ cười vạn năm không thay đổi.
"Lão nhân gia. . . . . . Chúng ta từ bên ngoài tới, không biết vì sao Liễu thành lại đến nông nỗi này."
Ông lão ăn xin thấy Nhan Nhiễm Y tao nhã lễ độ, liền đáp lại: "Aiz. . . . . . Hiện tại nhà nào cũng luyện đan dược, ngay cả những người lo kế sinh nhai cũng đi luyện đan dược rồi, nên mới vắng lạnh như vậy."
"Tại hạ thấy bộ dáng bọn họ rất bất ổn, ngược lại lão nhân gia cùng đám trẻ đằng kia, mặc dù chịu đựng cơn đói nhưng tinh thần lại rất tốt. . . . . ." Nhan Nhiễm Y nhìn về phía mấy đứa trẻ còn đang núp bên trong con hẻm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.