Chương 158: Trước khi quyết chiến
Mạc Nghiên Yên
07/12/2013
Đến Mạt Thành, đã qua một ngày, mọi người ngược lại nhàn rỗi. Địch Tinh dường như rất thích Mạt Thành, thường chạy ra bên ngoài, mang về rất nhiều vật nhỏ.
Bùi Lâu Tuấn vẫn chăm sóc Diệp Linh Đoạn, dường như Diệp Linh Đoạn vẫn chưa khôi phục, Nhan Nhiễm Y đã xem bệnh cho nàng, hắn nói là thân thể bị hư nhược, phải nghỉ ngơi cho tốt.
Quan Hoán Chi thường xuyên ra ngoài Thành đi dạo với Nhan nhiễm Y, Diệp Linh Cẩm vì không muốn phiền toái, thường ở trong phòng một mình, Nhan Nhiễm Y cũng thường xuyên đến xem nàng.
Cuộc sống tốt đẹp như thế nhưng chẳng qua là yên tĩnh trước cơn giông bão. Ngày mai là ngày mùng 1 tháng 8 rồi. . . . . .
Diệp Linh Cẩm quyết định đi xem Diệp Linh Đoạn một chút, gần đây, Diệp Linh Cẩm rất ít nhìn thấy nàng nên muốn đi thăm Diệp Linh Đoạn, nàng nằm trên giường, trò chuyện vài cậu đã nói mệt nhọc. Mỗi lần muốn hỏi lại thôi, Diệp Linh Cẩm kiềm chế vô cùng khó chịu.
"Diệp cô nương. . . . . ."
Nhìn thấy Diệp Linh Cẩm tới, vốn là ngồi bên giường với Diệp Linh Đoạn, Bùi Lâu Tuấn đứng lên. Vẫn mặc y phục trắng như lúc đầu.
"Để ta thăm Đoạn nhi một chút. . . . . ." Diệp Linh Cẩm nói. Bây giờ nàng đã không còn giả bộ ngốc nữa, huống chi Bùi Lâu Tuấn vốn là người thông minh lanh lợi, cũng có thể nhìn ra được.
Bùi Lâu Tuấn cười với nàng, nói: "Ngươi tới trò chuyện với Đoạn nhi cũng tốt . . . . . . vậy tại hạ đi ra ngoài trước. . . . . ."
Lúc đi qua nhau, Diệp Linh Cẩm nhìn hắn gật đầu một cái.
Lúc nàng nhìn lại Diệp Linh Đoạn thì phát hiện Diệp Linh Đoạn đang nhìn theo hướng Bùi Lâu Tuấn rời khỏi có chút mất hồn, cả người xung quanh tràn ngập hơi thở bi thương.
"Ngươi làm sao vậy. . . . . . Cùng hắn cãi nhau?" Diệp Linh Cẩm cảm thấy bộ dáng của Diệp Linh Đoạn như vậy nhất định có liên quan đến Bùi Lâu Tuấn.
Diệp Linh Đoạn cúi đầu lại lắc đầu một cái, nói: "Không có. . . . . ."
"Làm sao mà có thể không có!" Diệp Linh Cẩm nhìn bộ dạng này của nàng, trong lòng khó chịu, có chút tức giận. "Nếu như ngươi không muốn nói, ta liền đi hỏi Bùi Lâu Tuấn!" Nàng làm bộ muốn đứng dậy.
"Đừng. . . . . . Tỷ tỷ!" Diệp Linh Đoạn khẩn trương giữ nàng lại.
Lần này, Diệp Linh Cẩm trong lòng càng thêm khẳng định, Diệp Linh Đoạn buồn phiền có liên quan đến Bùi Lâu Tuấn.
"Ngươi rốt cuộc thế nào!" Diệp Linh Cẩm hỏi.
"Thật, thật không có gì. . . . . ." Diệp Linh Đoạn cắn môi, dường như trong lòng hết sức giãy giụa.
"Ngươi. . . . . ." Diệp Linh Cẩm tức giận vô cùng, "Ngươi không muốn nói thì thôi, ta lười phải quản ngươi rồi !" Nói xong tay áo vung, rời đi. . . . . . Nàng cũng đau lòng cho Diệp Linh Đoạn, nhưng nhìn dáng vẻ cô ấy lại không đành lòng ép nàng. Nàng tức giận chính mình, lại làm cho em gái của mình chịu uất ức, nhưng không giúp được.
Diệp Linh Cẩm trở về phòng, đóng sầm cửa, tức giận ngồi trước bàn, trong lòng nhớ lại trạng thái gần đây của Diệp Linh Đoạn.
Thật ra nàng cảm thấy lúc bọn họ gặp nhau ở bên ngoài Đan thành, Diệp Linh Đoạn trong lòng đã có chuyện rồi. Nhưng nàng không hiểu, nếu khi đó trong lòng Diệp Linh Đoạn đã có chuyện thì có liên quan gì đến Bùi Lâu Tuấn, làm sao vẫn nhìn thấy rất tốt với Bùi Lâu Tuấn như vậy?
Trừ phi. . . . . . Trừ phi chuyện trong lòng nàng có liên quan đến Bùi Lâu Tuấn nhưng không thể để cho Bùi Lâu Tuấn biết?
Diệp Linh Đoạn được Bùi Lâu Tuấn cứu đi, sau đó một mực sống cùng nhau, làm sao có thể có chuyện gì có liên quan đến hắn mà lại không thể cho hắn biết?
Diệp Linh Cẩm cẩn thận nhớ lại từng ly từng tý lúc bọn họ gặp nhau với bọn người Diệp Linh Đoạn, chợt, một ý nghĩ xuất hiện trong đầu nàng. . . . . .
"Điều này, điều này không thể nào đâu. . . . . ." Diệp Linh Cẩm tự lẩm bẩm. Ý nghĩ này thật sự quá kinh hãi rồi, nàng hoàn toàn không dám tin.
Thời gian từng ngày trôi qua, cách mùng 3 tháng 8 ngày càng gần, bọn Quan Hoán Chi Nhan, Nhiễm Y bắt đầu bận rộn, nàng cũng không dám đem suy đoán của mình tùy tiện nói ra ngoài, nếu không đúng, còn làm ảnh hưởng bọn họ. Vì vậy Diệp Linh Cẩm một mình giấu trong lòng.
Chỉ chớp mắt, đã là mùng 2 tháng 8, buổi tối, mọi người quyết định tụ tập một chỗ ăn chung một bữa cơm.
Thân thể Diệp Linh Đoạn dường như cũng khôi phục lại, ngồi bên cạnh Bùi Lâu Tuấn, vẻ mặt bình thường, không nhìn ra có gì khác thường.
"Ai! Sắp đến ngày mai rồi! Hôm nay chúng ta ăn thật ngon bửa cuối cùng này, ngày mai lên đường!" Địch Tinh giơ ly rượu lên nói.
". . . . . ."
". . . . . ."
"Miệng chó không mọc ra ngà voi. . . . . ." Diệp Linh Cẩm mở miệng nói, vẫn tốt mà, nói quạ đen cái gì chứ. . . . . .
Địch Tinh giương mắt, "Ngốc tử, ngươi nói cái gì?" Mặc dù biết Diệp Linh Cẩm không ngốc nhưng Địch Tinh vẫn có thói quen gọi nàng là ngốc tử.
"Mẹ kế. . . Hắn khi dễ ta. . . " Diệp Linh Cẩm cố làm ra vẻ sợ hãi, kéo tay áo Nhan Nhiễm Y.
"Không có việc gì. . . . ." Nhan Nhiễm Y nhẹ nhàng linh hoạt mà nói hai chữ, dường như hoàn toàn không đem Địch Tinh để ở trong mắt.
Địch Tinh nhìn Nhan Nhiễm Y một chút, Nhan Nhiễm Y cũng cười nhìn hắn. "Ai. . . . . . xem như ngươi lợi hại. . . . . ." Địch Tinh trút giận, ngồi xuống, hết sức cáu kỉnh.
"Ha ha ha a. . . . . ." Diệp Linh Cẩm cười. Có lẽ bởi vì ngày mai sẽ là thời khắc quan trọng, nàng nghĩ muốn vui đùa một chút, Diệp Linh Đoạn cũng nói năng hết sức như bình thường làm cho nàng cũng rất yên lòng.
"Ngươi, ngươi, ngươi. . . . . . " Địch Tinh ủy khuất nhìn Quan Hoán Chi, nói: "Ngươi xem, bọn họ khi dễ ta. . . . . ."
"Có quan hệ gì đến ta?" Quan Hoán Chi nhàn nhạt phun ra bốn chữ.
"Bây giờ, làm quan cũng không còn vì dân làm chủ nữa a…" Địch Tinh kêu lên.
Quan Hoán Chi liếc hắn, dáng vẻ bình tĩnh của hắn và Địch Tinh tạo thành thế đối lập. "Phải nói là không vì kẻ trộm mà làm chủ".
Địch Tinh: ". . . . . ."
"Được rồi, được rồi … Địch huynh cũng là có ý tốt …, chúng ta cạn ly…" Bùi Lâu Tuấn cười giảng hòa, nâng ly rượu lên.
Mọi người cùng nâng ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch. Trên bàn món ăn hết sức phong phú. Mặc dù hiện tại đang có nhiều người khác nhưng Địch Tinh không nhịn được cứ nói hoài, Diệp Linh Cẩm lại thích châm chọc, Bùi Lâu Tuấn thì giảng hòa, xem ra hết sức náo nhiệt.
Mọi người hàn huyên rất nhiều nhưng cuối cùng vẫn quay lại đề tài chuyện của ngày mai.
"Nhan huynh. . . . . . Cha huynh nói thế nào?" Quan Hoán Chi hỏi.
Nhan Nhiễm Y đáp: "Đã liên lạc được với cha và mẹ ta rồi, bọn họ nói đang trên đường đi, ngày mai sẽ đến. . . . . ."
Quan Hoán Chi gật đầu một cái, lại nói: "Ngày mai là mùng 3 tháng 8, trên giang hồ có rất nhiều tin đồn, rất nhiều người vì Trường Sinh Dẫn mà đến, rất nhiều người tập tập muốn xem náo nhiệt, đương nhiên, cũng có rất nhiều người đã tới Mạt Thành".
Không có tường nào gió không lọt qua được, tin đồn trên giang hồ thật thật, giả giả, rất nhiều tin tức nhưng có lẽ chỉ có một tin là thật.
"Xem ra, ngày mai không chỉ phải đề phòng hung thủ sau màn, còn phải đề phòng những kẻ vì Trường Sinh Dẫn đột nhiên xuất hiện …" Địch Tinh cau mày nói.
Xem ra ngày mai sẽ không dễ dàng. Mọi người gật đầu một cái.
"Ngày mai để cho ta mang theo vài người lên chân núi dò xét xung quanh, tận lực giảm bớt những kẻ vì Trường Sinh Dẫn đến, cuối cùng lại biến thành kẻ quấy rối. . . . . ." Bùi Lâu Tuấn nói.
Bùi Lâu Tuấn vẫn chăm sóc Diệp Linh Đoạn, dường như Diệp Linh Đoạn vẫn chưa khôi phục, Nhan Nhiễm Y đã xem bệnh cho nàng, hắn nói là thân thể bị hư nhược, phải nghỉ ngơi cho tốt.
Quan Hoán Chi thường xuyên ra ngoài Thành đi dạo với Nhan nhiễm Y, Diệp Linh Cẩm vì không muốn phiền toái, thường ở trong phòng một mình, Nhan Nhiễm Y cũng thường xuyên đến xem nàng.
Cuộc sống tốt đẹp như thế nhưng chẳng qua là yên tĩnh trước cơn giông bão. Ngày mai là ngày mùng 1 tháng 8 rồi. . . . . .
Diệp Linh Cẩm quyết định đi xem Diệp Linh Đoạn một chút, gần đây, Diệp Linh Cẩm rất ít nhìn thấy nàng nên muốn đi thăm Diệp Linh Đoạn, nàng nằm trên giường, trò chuyện vài cậu đã nói mệt nhọc. Mỗi lần muốn hỏi lại thôi, Diệp Linh Cẩm kiềm chế vô cùng khó chịu.
"Diệp cô nương. . . . . ."
Nhìn thấy Diệp Linh Cẩm tới, vốn là ngồi bên giường với Diệp Linh Đoạn, Bùi Lâu Tuấn đứng lên. Vẫn mặc y phục trắng như lúc đầu.
"Để ta thăm Đoạn nhi một chút. . . . . ." Diệp Linh Cẩm nói. Bây giờ nàng đã không còn giả bộ ngốc nữa, huống chi Bùi Lâu Tuấn vốn là người thông minh lanh lợi, cũng có thể nhìn ra được.
Bùi Lâu Tuấn cười với nàng, nói: "Ngươi tới trò chuyện với Đoạn nhi cũng tốt . . . . . . vậy tại hạ đi ra ngoài trước. . . . . ."
Lúc đi qua nhau, Diệp Linh Cẩm nhìn hắn gật đầu một cái.
Lúc nàng nhìn lại Diệp Linh Đoạn thì phát hiện Diệp Linh Đoạn đang nhìn theo hướng Bùi Lâu Tuấn rời khỏi có chút mất hồn, cả người xung quanh tràn ngập hơi thở bi thương.
"Ngươi làm sao vậy. . . . . . Cùng hắn cãi nhau?" Diệp Linh Cẩm cảm thấy bộ dáng của Diệp Linh Đoạn như vậy nhất định có liên quan đến Bùi Lâu Tuấn.
Diệp Linh Đoạn cúi đầu lại lắc đầu một cái, nói: "Không có. . . . . ."
"Làm sao mà có thể không có!" Diệp Linh Cẩm nhìn bộ dạng này của nàng, trong lòng khó chịu, có chút tức giận. "Nếu như ngươi không muốn nói, ta liền đi hỏi Bùi Lâu Tuấn!" Nàng làm bộ muốn đứng dậy.
"Đừng. . . . . . Tỷ tỷ!" Diệp Linh Đoạn khẩn trương giữ nàng lại.
Lần này, Diệp Linh Cẩm trong lòng càng thêm khẳng định, Diệp Linh Đoạn buồn phiền có liên quan đến Bùi Lâu Tuấn.
"Ngươi rốt cuộc thế nào!" Diệp Linh Cẩm hỏi.
"Thật, thật không có gì. . . . . ." Diệp Linh Đoạn cắn môi, dường như trong lòng hết sức giãy giụa.
"Ngươi. . . . . ." Diệp Linh Cẩm tức giận vô cùng, "Ngươi không muốn nói thì thôi, ta lười phải quản ngươi rồi !" Nói xong tay áo vung, rời đi. . . . . . Nàng cũng đau lòng cho Diệp Linh Đoạn, nhưng nhìn dáng vẻ cô ấy lại không đành lòng ép nàng. Nàng tức giận chính mình, lại làm cho em gái của mình chịu uất ức, nhưng không giúp được.
Diệp Linh Cẩm trở về phòng, đóng sầm cửa, tức giận ngồi trước bàn, trong lòng nhớ lại trạng thái gần đây của Diệp Linh Đoạn.
Thật ra nàng cảm thấy lúc bọn họ gặp nhau ở bên ngoài Đan thành, Diệp Linh Đoạn trong lòng đã có chuyện rồi. Nhưng nàng không hiểu, nếu khi đó trong lòng Diệp Linh Đoạn đã có chuyện thì có liên quan gì đến Bùi Lâu Tuấn, làm sao vẫn nhìn thấy rất tốt với Bùi Lâu Tuấn như vậy?
Trừ phi. . . . . . Trừ phi chuyện trong lòng nàng có liên quan đến Bùi Lâu Tuấn nhưng không thể để cho Bùi Lâu Tuấn biết?
Diệp Linh Đoạn được Bùi Lâu Tuấn cứu đi, sau đó một mực sống cùng nhau, làm sao có thể có chuyện gì có liên quan đến hắn mà lại không thể cho hắn biết?
Diệp Linh Cẩm cẩn thận nhớ lại từng ly từng tý lúc bọn họ gặp nhau với bọn người Diệp Linh Đoạn, chợt, một ý nghĩ xuất hiện trong đầu nàng. . . . . .
"Điều này, điều này không thể nào đâu. . . . . ." Diệp Linh Cẩm tự lẩm bẩm. Ý nghĩ này thật sự quá kinh hãi rồi, nàng hoàn toàn không dám tin.
Thời gian từng ngày trôi qua, cách mùng 3 tháng 8 ngày càng gần, bọn Quan Hoán Chi Nhan, Nhiễm Y bắt đầu bận rộn, nàng cũng không dám đem suy đoán của mình tùy tiện nói ra ngoài, nếu không đúng, còn làm ảnh hưởng bọn họ. Vì vậy Diệp Linh Cẩm một mình giấu trong lòng.
Chỉ chớp mắt, đã là mùng 2 tháng 8, buổi tối, mọi người quyết định tụ tập một chỗ ăn chung một bữa cơm.
Thân thể Diệp Linh Đoạn dường như cũng khôi phục lại, ngồi bên cạnh Bùi Lâu Tuấn, vẻ mặt bình thường, không nhìn ra có gì khác thường.
"Ai! Sắp đến ngày mai rồi! Hôm nay chúng ta ăn thật ngon bửa cuối cùng này, ngày mai lên đường!" Địch Tinh giơ ly rượu lên nói.
". . . . . ."
". . . . . ."
"Miệng chó không mọc ra ngà voi. . . . . ." Diệp Linh Cẩm mở miệng nói, vẫn tốt mà, nói quạ đen cái gì chứ. . . . . .
Địch Tinh giương mắt, "Ngốc tử, ngươi nói cái gì?" Mặc dù biết Diệp Linh Cẩm không ngốc nhưng Địch Tinh vẫn có thói quen gọi nàng là ngốc tử.
"Mẹ kế. . . Hắn khi dễ ta. . . " Diệp Linh Cẩm cố làm ra vẻ sợ hãi, kéo tay áo Nhan Nhiễm Y.
"Không có việc gì. . . . ." Nhan Nhiễm Y nhẹ nhàng linh hoạt mà nói hai chữ, dường như hoàn toàn không đem Địch Tinh để ở trong mắt.
Địch Tinh nhìn Nhan Nhiễm Y một chút, Nhan Nhiễm Y cũng cười nhìn hắn. "Ai. . . . . . xem như ngươi lợi hại. . . . . ." Địch Tinh trút giận, ngồi xuống, hết sức cáu kỉnh.
"Ha ha ha a. . . . . ." Diệp Linh Cẩm cười. Có lẽ bởi vì ngày mai sẽ là thời khắc quan trọng, nàng nghĩ muốn vui đùa một chút, Diệp Linh Đoạn cũng nói năng hết sức như bình thường làm cho nàng cũng rất yên lòng.
"Ngươi, ngươi, ngươi. . . . . . " Địch Tinh ủy khuất nhìn Quan Hoán Chi, nói: "Ngươi xem, bọn họ khi dễ ta. . . . . ."
"Có quan hệ gì đến ta?" Quan Hoán Chi nhàn nhạt phun ra bốn chữ.
"Bây giờ, làm quan cũng không còn vì dân làm chủ nữa a…" Địch Tinh kêu lên.
Quan Hoán Chi liếc hắn, dáng vẻ bình tĩnh của hắn và Địch Tinh tạo thành thế đối lập. "Phải nói là không vì kẻ trộm mà làm chủ".
Địch Tinh: ". . . . . ."
"Được rồi, được rồi … Địch huynh cũng là có ý tốt …, chúng ta cạn ly…" Bùi Lâu Tuấn cười giảng hòa, nâng ly rượu lên.
Mọi người cùng nâng ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch. Trên bàn món ăn hết sức phong phú. Mặc dù hiện tại đang có nhiều người khác nhưng Địch Tinh không nhịn được cứ nói hoài, Diệp Linh Cẩm lại thích châm chọc, Bùi Lâu Tuấn thì giảng hòa, xem ra hết sức náo nhiệt.
Mọi người hàn huyên rất nhiều nhưng cuối cùng vẫn quay lại đề tài chuyện của ngày mai.
"Nhan huynh. . . . . . Cha huynh nói thế nào?" Quan Hoán Chi hỏi.
Nhan Nhiễm Y đáp: "Đã liên lạc được với cha và mẹ ta rồi, bọn họ nói đang trên đường đi, ngày mai sẽ đến. . . . . ."
Quan Hoán Chi gật đầu một cái, lại nói: "Ngày mai là mùng 3 tháng 8, trên giang hồ có rất nhiều tin đồn, rất nhiều người vì Trường Sinh Dẫn mà đến, rất nhiều người tập tập muốn xem náo nhiệt, đương nhiên, cũng có rất nhiều người đã tới Mạt Thành".
Không có tường nào gió không lọt qua được, tin đồn trên giang hồ thật thật, giả giả, rất nhiều tin tức nhưng có lẽ chỉ có một tin là thật.
"Xem ra, ngày mai không chỉ phải đề phòng hung thủ sau màn, còn phải đề phòng những kẻ vì Trường Sinh Dẫn đột nhiên xuất hiện …" Địch Tinh cau mày nói.
Xem ra ngày mai sẽ không dễ dàng. Mọi người gật đầu một cái.
"Ngày mai để cho ta mang theo vài người lên chân núi dò xét xung quanh, tận lực giảm bớt những kẻ vì Trường Sinh Dẫn đến, cuối cùng lại biến thành kẻ quấy rối. . . . . ." Bùi Lâu Tuấn nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.