Chương 46: Yêu! Có thật là tốt hơn không?
Mạc Nghiên Yên
07/12/2013
Suy nghĩ hậu quả trước sau, biết Nhan Nhiễm Y hành động như vậy để cải trang cho nàng. Ai mà không biết Đại tiểu thư của Diệp gia là một nha đầu ngốc, xem ra sẽ không ngờ đến ngay lập tức lại có thể có mùi vị nữ nhân như vậy............ Dĩ nhiên Địch Tinh sẽ không để ý chuyện nay, mà lại bắt Quan Hoán Chi một nam nhân cả ngày nghiêm mặt đi chải đầu vấn tóc "phục vụ" nữ nhân...........suy nghĩ một chút liền nổi cả da gà lên. Dĩ nhiên không thể làm gì khác hơn là giao cho công tử nhìn qua có vẻ ôn hòa Nhan Nhiễm Y.
Sau đó, nàng lại buồn bực nghĩ tại sao dường như Nhan Nhiễm Y có vẻ rất tinh thông chuyện trang điểm của một cô gái? Thật sự là tính cách của mẹ kế sao? Hoặc có lẽ là, nếu như theo lời Quan Hoán Chi nói, hắn là kẻ lão luyện trong chốn phong trần, thì những người trong nhà đều không cần kẻ mi tô môi đi?
"Đông đông đông............" Cửa bị gõ vang, tuy nhiên dường như chẳng qua đó chỉ tượng trưng cho lễ phép, không đợi Diệp Linh Cẩm nói gì, cửa đã bị đẩy ra.
Ánh trời chiều còn lại xuyên thấu qua cửa chiếu vào một bóng dáng đang đi tới, nụ cười ngàn năm không đổi của Nhan Nhiễm Y, từ cửa chậm rãi đến gần.
"Có đẹp mắt không?"
"Đẹp..............Nhìn đẹp.............."
"Thích là tốt rồi............Sau này ngoan ngoãn nghe lời, đi ra ngoài không được tùy tiện nói chuyện, tùy tiện hành động thì có thể tiếp tục đẹp mắt như vậy."
"Vâng.........Nghe lời............Mẹ kế..........Là thần tiên?"
Nhìn Diệp Linh Cẩm có kiểu tóc mang mùi vị của nữ nhân lại mang theo vẻ mặt ngơ ngác như vậy thật có chút buồn cười.
"Mẹ kế làm ảo thuật.........."Nhan Nhiễm Y nói khoác mà không biết ngượng.
"Thật là lợi hại.........."
Nhan Nhiễm Y cười cười sờ đầu Diệp Linh Cẩm, Diệp Linh Cẩm phối hợp cúi thấp đầu xuống, một ngồi một đứng, độ cao kém nhau như vậy, Nhan Nhiễm Y nở nụ cười thích ý, cộng thêm tay áo màu xanh của hắn, trong lòng Diệp Linh Cẩm không khỏi nhảy lên một câu nói, làm cho bức họa này có thêm dòng chữ viết miêu tả: Sờ đầu chó mà cười. ( ̄_ ̄|||)
"Cười khúc khích cái gì..........."
".................." Nàng thật sự không hề cười khúc khích.
"Đi ăn cơm thôi.............." Nhan Nhiễm Y kéo tay dắt nàng đứng lên, sau đó lại không để xuống.
Diệp Linh Cẩm đi sau Nhan Nhiễm Y nửa bước, hơi hơi cúi đầu xuống, bày ra dáng vẻ ngoan ngoãn để mẫu thân dắt đi.
Nhan Nhiễm Y dừng lại, nhìn Diệp Linh Cẩm đang cúi đầu nói: "Ngẩng đầu lên.........."
"Nga............." Diệp Linh Cẩm khuất phục trước uy của mẹ sói, nâng đầu lên.
"Sau này đi ra ngoài đều phải như thế này.........."
Hắn lại muốn làm gì đây.........."Vâng.........."
Trong lúc tiếp tục đi, Nhan Nhiễm sẽ dừng nửa bước.
Ánh sáng màu cam chiếu vào trên người hai người đang dắt tay sóng vai đi mang theo dư vị khó tả.
"Liễu Thành này thật là lạnh lẽo, người ở nơi này cũng thật là, luôn buồn bã ỉu xìu, nhìn như mỗi người đều như con ma ốm......."
Vừa mới đi đến cửa, đã nghe thấy giọng nói của Địch Tinh.
Nhan Nhiễm Y dắt Diệp Linh Cẩm vào.
Đich Tinh nhìn bọn họ một chút, cười xấu xa nói: "Yêu..........Thật sự sẽ tốt hơn? Chuyện bắt đầu khi nào? Nhan huynh ánh mắt huynh đúng là rất tốt, đây chính là khẩu vị của huynh sao..........."
Sau đó, nàng lại buồn bực nghĩ tại sao dường như Nhan Nhiễm Y có vẻ rất tinh thông chuyện trang điểm của một cô gái? Thật sự là tính cách của mẹ kế sao? Hoặc có lẽ là, nếu như theo lời Quan Hoán Chi nói, hắn là kẻ lão luyện trong chốn phong trần, thì những người trong nhà đều không cần kẻ mi tô môi đi?
"Đông đông đông............" Cửa bị gõ vang, tuy nhiên dường như chẳng qua đó chỉ tượng trưng cho lễ phép, không đợi Diệp Linh Cẩm nói gì, cửa đã bị đẩy ra.
Ánh trời chiều còn lại xuyên thấu qua cửa chiếu vào một bóng dáng đang đi tới, nụ cười ngàn năm không đổi của Nhan Nhiễm Y, từ cửa chậm rãi đến gần.
"Có đẹp mắt không?"
"Đẹp..............Nhìn đẹp.............."
"Thích là tốt rồi............Sau này ngoan ngoãn nghe lời, đi ra ngoài không được tùy tiện nói chuyện, tùy tiện hành động thì có thể tiếp tục đẹp mắt như vậy."
"Vâng.........Nghe lời............Mẹ kế..........Là thần tiên?"
Nhìn Diệp Linh Cẩm có kiểu tóc mang mùi vị của nữ nhân lại mang theo vẻ mặt ngơ ngác như vậy thật có chút buồn cười.
"Mẹ kế làm ảo thuật.........."Nhan Nhiễm Y nói khoác mà không biết ngượng.
"Thật là lợi hại.........."
Nhan Nhiễm Y cười cười sờ đầu Diệp Linh Cẩm, Diệp Linh Cẩm phối hợp cúi thấp đầu xuống, một ngồi một đứng, độ cao kém nhau như vậy, Nhan Nhiễm Y nở nụ cười thích ý, cộng thêm tay áo màu xanh của hắn, trong lòng Diệp Linh Cẩm không khỏi nhảy lên một câu nói, làm cho bức họa này có thêm dòng chữ viết miêu tả: Sờ đầu chó mà cười. ( ̄_ ̄|||)
"Cười khúc khích cái gì..........."
".................." Nàng thật sự không hề cười khúc khích.
"Đi ăn cơm thôi.............." Nhan Nhiễm Y kéo tay dắt nàng đứng lên, sau đó lại không để xuống.
Diệp Linh Cẩm đi sau Nhan Nhiễm Y nửa bước, hơi hơi cúi đầu xuống, bày ra dáng vẻ ngoan ngoãn để mẫu thân dắt đi.
Nhan Nhiễm Y dừng lại, nhìn Diệp Linh Cẩm đang cúi đầu nói: "Ngẩng đầu lên.........."
"Nga............." Diệp Linh Cẩm khuất phục trước uy của mẹ sói, nâng đầu lên.
"Sau này đi ra ngoài đều phải như thế này.........."
Hắn lại muốn làm gì đây.........."Vâng.........."
Trong lúc tiếp tục đi, Nhan Nhiễm sẽ dừng nửa bước.
Ánh sáng màu cam chiếu vào trên người hai người đang dắt tay sóng vai đi mang theo dư vị khó tả.
"Liễu Thành này thật là lạnh lẽo, người ở nơi này cũng thật là, luôn buồn bã ỉu xìu, nhìn như mỗi người đều như con ma ốm......."
Vừa mới đi đến cửa, đã nghe thấy giọng nói của Địch Tinh.
Nhan Nhiễm Y dắt Diệp Linh Cẩm vào.
Đich Tinh nhìn bọn họ một chút, cười xấu xa nói: "Yêu..........Thật sự sẽ tốt hơn? Chuyện bắt đầu khi nào? Nhan huynh ánh mắt huynh đúng là rất tốt, đây chính là khẩu vị của huynh sao..........."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.