Chương 11: TG1: Ghen
Thanh Tuyên
11/07/2021
Rốt cuộc, dưới tốc độ cọ sát của Lê Sân , anh em hai người miễn cưỡng có thể đến trường học.
Lớp học của Lê Chiêu ở trên lầu, cách lớp học của Lê Sân khá xa. Không thể tiếp tục cùng anh trai thân thân, trong lòng Lê Sân thập phần ưu thương.
Vì thế nàng hơi hơi nhón mũi chân, ở trên khóe môi Lê Chiêu khẽ hôn một ngụm:
"Em sẽ nhớ anh cả ngày mất."
Lê Chiêu bị bộ dạng thành thực này của nàng làm cho dở khóc dở cười, nhịn không được xoa xoa đầu nàng ôm nàng vào trong lòng:
"Anh biết, em ngoan ngoãn đi học đi, buổi trưa anh lại đến tìm em."
Được hứa hẹn Lê Sân vui sướng lên tiếng, hai người lúc này mới tách ra, đi về lớp học.
Không biết có phải bởi vì Lê Chiêu nên Lê Sân dễ chịu hay không , lúc sau Lê Sân đến lớp học trên mặt vẫn luôn treo nụ cười ngọt ngào , hiếm có người có thể nhìn thấy bộ dạng mới này, làm đám nam sinh đang ngồi đều ngo ngoe rục rịch.
Thế nhưng Lê Sân không để ý, nàng cười mở túi ra, muốn lấy sách giáo khoa của mình ra, lại vô tình phát hiện hộp văn phòng phẩm của Lê Chiêu đang ở trong túi.
Tự nhiên lại hấp tấp như vậy.
Lê Sân thở dài, thấy thời gian còn sớm, liền chuẩn bị lên lầu đưa cho Lê Chiêu. Nàng cùng nữ sinh khác chào hỏi, vui sướng ra cửa đi lên lầu.
Ở lớp học của Lê Chiêu có rất nhiều người quen Lê Sân. Cho nên lập tức có người nói cho nàng biết, Lê Chiêu không ở lớp học, hắn bị một "Nữ sinh" gọi ra ngoài.
Lê Sân lập tức tiến vào trạng thái đề phòng.
Tay chân nàng nhẹ nhàng vòng qua chỗ ngoặt, quả nhiên, ở trước cầu thang thấy Lê Chiêu đưa lưng về phía mình, trước người là một nữ sinh dung mạo thanh tú , tựa hồ còn có chút quen thuộc.
Nàng nhìn chăm chú , sau một lúc lâu bỗng nhiên bừng tỉnh, đây không phải nữ sinh ngày đó đi theo sau lưng Tiếu Kỳ sao? Nàng tới tìm anh trai mình làm gì?!
Lê Sân chưa phỏng đoán ác ý về một người bao giờ , nàng thậm chí hoài nghi hay là hai người này chuẩn bị hai bút cùng vẽ, một người quấn lấy nàng , một người bắt lấy anh trai nhà mình ?
Không thể không nói, nàng đoán đúng rồi.
Lê Sân đứng ở chỗ góc chết nhìn hành động của hai người , đến khi nữ sinh kia đột nhiên duỗi tay để trên bả vai Lê Chiêu , thời điểm nàng muốn áp sát vào hắn . Lê Sân rốt cuộc không nhịn được, đứng ra nói:
"Anh."
Nghe thấy tiếng nói, Lê Chiêu cùng nữ sinh kia đều kinh ngạc quay đầu lại.
Lê Sân mặt không đổi sắc, giơ hộp văn phòng phẩm ở trong tay lên lắc lắc, nói với Lê Chiêu :
"Hộp văn phòng phẩm của anh để quên ở trong túi em, cho nên em đến để đưa cho anh."
nàng đánh giá hai người một vòng, bình tĩnh nói:
"Em đã quấy rầy hai người phải không ?"
Lê Chiêu rất hiểu nàng , lúc này đã mẫn cảm ngửi được mưa gió sắp đến , hắn vội vàng để tay nữ sinh kia xuống , đi vài bước đến bên người Lê Sân .
"A Sân, chúng ta đến chỗ khác nói chuyện."
Lê Sân gật gật đầu, biểu tình không có biến hóa, làm Lê Chiêu càng thêm kinh hồn bạt vía.
Thời điểm hai người đi , Lê Sân còn quay đầu lại nhìn thoáng qua nữ sinh kia đứng lẻ loi tại chỗ, đầu cúi thấp xuống , không biết đang suy nghĩ gì.
"Anh, chúng ta đến phòng vẽ tranh đi, nơi đó không có ai."
Ngữ khí của Lê Sân bình đạm như chưa có gì xảy ra, nhưng mà chỉ có nàng biết, lửa giận của nàng đã cháy hừng hực. Thật sự nếu không phát tiết ra , nàng chỉ sợ không biết mình sẽ làm cái gì.
Lê Chiêu một lòng muốn giải thích cho nàng , hai người đi về phía cuối hành lang phòng vẽ tranh.
Nơi cho học sinh học vẽ dùng, sau khi xây lại đã bị bỏ hoang nhưng vẫn có lao công vào dọn dẹp nên khá sạch sẽ.
Thời điểm Lê Chiêu đẩy cửa phòng vẽ tranh ra , Lê Sân cắn môi, nhàn nhạt cười .
Hôm nay, nàng nhất định sẽ ăn sạch anh trai.
Lớp học của Lê Chiêu ở trên lầu, cách lớp học của Lê Sân khá xa. Không thể tiếp tục cùng anh trai thân thân, trong lòng Lê Sân thập phần ưu thương.
Vì thế nàng hơi hơi nhón mũi chân, ở trên khóe môi Lê Chiêu khẽ hôn một ngụm:
"Em sẽ nhớ anh cả ngày mất."
Lê Chiêu bị bộ dạng thành thực này của nàng làm cho dở khóc dở cười, nhịn không được xoa xoa đầu nàng ôm nàng vào trong lòng:
"Anh biết, em ngoan ngoãn đi học đi, buổi trưa anh lại đến tìm em."
Được hứa hẹn Lê Sân vui sướng lên tiếng, hai người lúc này mới tách ra, đi về lớp học.
Không biết có phải bởi vì Lê Chiêu nên Lê Sân dễ chịu hay không , lúc sau Lê Sân đến lớp học trên mặt vẫn luôn treo nụ cười ngọt ngào , hiếm có người có thể nhìn thấy bộ dạng mới này, làm đám nam sinh đang ngồi đều ngo ngoe rục rịch.
Thế nhưng Lê Sân không để ý, nàng cười mở túi ra, muốn lấy sách giáo khoa của mình ra, lại vô tình phát hiện hộp văn phòng phẩm của Lê Chiêu đang ở trong túi.
Tự nhiên lại hấp tấp như vậy.
Lê Sân thở dài, thấy thời gian còn sớm, liền chuẩn bị lên lầu đưa cho Lê Chiêu. Nàng cùng nữ sinh khác chào hỏi, vui sướng ra cửa đi lên lầu.
Ở lớp học của Lê Chiêu có rất nhiều người quen Lê Sân. Cho nên lập tức có người nói cho nàng biết, Lê Chiêu không ở lớp học, hắn bị một "Nữ sinh" gọi ra ngoài.
Lê Sân lập tức tiến vào trạng thái đề phòng.
Tay chân nàng nhẹ nhàng vòng qua chỗ ngoặt, quả nhiên, ở trước cầu thang thấy Lê Chiêu đưa lưng về phía mình, trước người là một nữ sinh dung mạo thanh tú , tựa hồ còn có chút quen thuộc.
Nàng nhìn chăm chú , sau một lúc lâu bỗng nhiên bừng tỉnh, đây không phải nữ sinh ngày đó đi theo sau lưng Tiếu Kỳ sao? Nàng tới tìm anh trai mình làm gì?!
Lê Sân chưa phỏng đoán ác ý về một người bao giờ , nàng thậm chí hoài nghi hay là hai người này chuẩn bị hai bút cùng vẽ, một người quấn lấy nàng , một người bắt lấy anh trai nhà mình ?
Không thể không nói, nàng đoán đúng rồi.
Lê Sân đứng ở chỗ góc chết nhìn hành động của hai người , đến khi nữ sinh kia đột nhiên duỗi tay để trên bả vai Lê Chiêu , thời điểm nàng muốn áp sát vào hắn . Lê Sân rốt cuộc không nhịn được, đứng ra nói:
"Anh."
Nghe thấy tiếng nói, Lê Chiêu cùng nữ sinh kia đều kinh ngạc quay đầu lại.
Lê Sân mặt không đổi sắc, giơ hộp văn phòng phẩm ở trong tay lên lắc lắc, nói với Lê Chiêu :
"Hộp văn phòng phẩm của anh để quên ở trong túi em, cho nên em đến để đưa cho anh."
nàng đánh giá hai người một vòng, bình tĩnh nói:
"Em đã quấy rầy hai người phải không ?"
Lê Chiêu rất hiểu nàng , lúc này đã mẫn cảm ngửi được mưa gió sắp đến , hắn vội vàng để tay nữ sinh kia xuống , đi vài bước đến bên người Lê Sân .
"A Sân, chúng ta đến chỗ khác nói chuyện."
Lê Sân gật gật đầu, biểu tình không có biến hóa, làm Lê Chiêu càng thêm kinh hồn bạt vía.
Thời điểm hai người đi , Lê Sân còn quay đầu lại nhìn thoáng qua nữ sinh kia đứng lẻ loi tại chỗ, đầu cúi thấp xuống , không biết đang suy nghĩ gì.
"Anh, chúng ta đến phòng vẽ tranh đi, nơi đó không có ai."
Ngữ khí của Lê Sân bình đạm như chưa có gì xảy ra, nhưng mà chỉ có nàng biết, lửa giận của nàng đã cháy hừng hực. Thật sự nếu không phát tiết ra , nàng chỉ sợ không biết mình sẽ làm cái gì.
Lê Chiêu một lòng muốn giải thích cho nàng , hai người đi về phía cuối hành lang phòng vẽ tranh.
Nơi cho học sinh học vẽ dùng, sau khi xây lại đã bị bỏ hoang nhưng vẫn có lao công vào dọn dẹp nên khá sạch sẽ.
Thời điểm Lê Chiêu đẩy cửa phòng vẽ tranh ra , Lê Sân cắn môi, nhàn nhạt cười .
Hôm nay, nàng nhất định sẽ ăn sạch anh trai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.