Chương 33: TG2: Kết cục (Thượng) (3)
Thanh Tuyên
11/07/2021
【 mười chín 】 Sống lại ( Bệnh kiều H )
Tuân Kị nhẹ nhàng nằm trêи người nàng , người bao phủ một tầng lụa mỏng bởi vậy hạ thân cùng hắn dính sát vào nhau.
Thân thể Lê Sân lạnh lẽo thời điểm chạm được nguồn nhiệt run rẩy một ít, chút biến hóa này không có tránh được ánh mắt của Tuân Kị . Lê Sân muốn căng hai mắt ra , nhưng khi nàng định hoạt động lại phát hiện người mình bị khống chế, đã không thể nhúc nhích.
Nàng lặng im một giây, trong lòng không khỏi ai thán, hệ thống đến tột cùng là nháo đến loại nào, thế nào cũng phải buộc Tuân Kị gian thi sao??
Hệ thống tự nhiên sẽ không để ý tới nàng oán giận, nàng như cũ bị động cảm thụ được xúc cảm Tuân Kị mang đến, hắn lẩm bẩm ở bên tai nàng nói nhỏ, mang theo một tia mừng rỡ như điên:
"Ta biết, ta biết, nàng vẫn còn sống mà."
Ngón tay hắn ở trong hoa huyệt nàng bắt đầu quấy, nhẹ hợp lại chậm vê, thong thả lấy một loại tư thái khiêu khích ȶìиɦ ɖu͙ƈ Lê Sân.
Lúc này trừ bỏ phản ứng bản năng Lê Sân không thể có động tác khác, cái này quả thực chính là một loại tra tấn. Nàng khẽ nhếch miệng, hô hấp bắt đầu thường xuyên mà dồn dập.
Lúc này Tuân Kị nhìn thấy, làm tâm tình của hắn lần thứ hai chấn động. Hắn tưởng rằng chỉ có thể ôm thi thể Lê Sân, lại không thể tưởng tượng được sự tình lại có xoay ngược lại như vậy.
Nghĩ đến, trêи mặt hắn tươi cười càng thêm ôn hòa tuấn mỹ.
Nếu giờ phút này Lê Sân có thể mở mắt ra, nhất định sẽ phát hiện trong ánh mắt Tuân Kị màu đen sâu thẳm, tràn ngập điên cuồng.
Đột nhiên không thấy ngón tay người kia, Lê Sân một hơi còn chưa có thở ra, hạ thân đã bị một cái thô thạc cự vật tiến vào va chạm , thật mạnh đỉnh vào thịt mềm ở hoa tâm.
Cổ nàng không chịu khống chế ưỡn ra đằng sau , toàn thân cứng đờ da thịt xanh trắng bắt đầu nổi lên màu anh phấn xinh đẹp , chờ đến lần thứ hai nàng phục hồi tinh thần lại , đã tự giác duỗi tay leo lên bả vai dày rộng của Tuân Kị.
Giống như phối hợp trong trí nhớ , Tuân Kị cười hôn môi nàng , ai cũng có thể nhìn ra hắn đang vui sướиɠ.
Lê Sân chỉ cảm thấy hạ thân căng trướng, ƈôи ȶɦịt không lưu tình chút nào cắm lộng hoa huyệt nàng , nhục bích chật hẹp cơ hồ đem ƈôи ȶɦịt hắn hấp thụ vào chỗ sâu nhất, kɧօáϊ cảm cực hạn một đợt một đợt từ tiến đến từ xương cùng của hắn leo lên trêи.
Sau nửa năm, hắn tìm đến quan tài này để giữ được thi thể nàng không bị thối rữa , đã qua rất nhiều ngày đêm.
Hắn chưa từng nghĩ tới, còn có thể có một ngày như vậy , mặc dù chỉ là cảnh trong mơ, hắn cũng vĩnh viễn không muốn tỉnh lại.
Hắn gắt gao ôm vòng eo tinh tế thân người mềm nếu không xương dưới thân, phần hông dùng sức đĩnh động. Va chạm quá độ khiến cho phần bên trong đùi Lê Sân một mảnh đỏ thắm, hai cánh trai thịt mang ra hỗn hợp dịch thể của hai người , chảy lung tung trêи đệm giường dưới thân hai người.
Trong cổ họng Lê Sân tràn ra tiếng rêи rỉ kiều mị , đôi tay Tuân Kị từ phần eo nàng đi xuống thật sâu vào giữa ʍôиɠ nàng thịt.
Hôm nay Tuân Kị phá lệ mạnh mẽ, Lê Sân cơ hồ bị kɧօáϊ cảm mãnh liệt kϊƈɦ thích ngất đi. Không biết có phải qua một đoạn thời gian không làm hay không mà nàng so với ngày thường càng thêm mẫn cảm.
Sau lần thứ ba đến đỉnh cao trào , thân thể Lê Sân không tự giác trừu động, hoa châu đã bị ma xát cơ hồ một lần là có thể làm cho nàng co rút nhưng Tuân Kị lại không có ý muốn dừng.
Lê Sân đã có thể nắm giữ thân thể của mình, nàng muốn làm cho Tuân Kị dừng lại nhưng Tuân Kị căn bản không để ý tới nàng.
Nàng chỉ có thể nghe được Tuân Kị ở bên tai nàng lặp lại một lần lại một lần :
"Nàng là của ta, nàng là của ta, nàng là của ta."
Nàng thật muốn trả lời hắn một câu là nàng đi không được. Nhưng mà mặc kệ mở miệng bao nhiêu lần, phát ra đều là tiếng rêи rỉ triền miên.
Cuối cùng, trong đầu nàng chỉ có một ý niệm rất nhỏ , đợi một cổ nhiệt lưu dưới thân tràn ra, rốt cuộc trong đầu nàng không còn gì, hôn mê bất tỉnh.
Thế nhưng lại bị làm hôn mê, thật đáng xấu hổ.
Tuân Kị nhẹ nhàng nằm trêи người nàng , người bao phủ một tầng lụa mỏng bởi vậy hạ thân cùng hắn dính sát vào nhau.
Thân thể Lê Sân lạnh lẽo thời điểm chạm được nguồn nhiệt run rẩy một ít, chút biến hóa này không có tránh được ánh mắt của Tuân Kị . Lê Sân muốn căng hai mắt ra , nhưng khi nàng định hoạt động lại phát hiện người mình bị khống chế, đã không thể nhúc nhích.
Nàng lặng im một giây, trong lòng không khỏi ai thán, hệ thống đến tột cùng là nháo đến loại nào, thế nào cũng phải buộc Tuân Kị gian thi sao??
Hệ thống tự nhiên sẽ không để ý tới nàng oán giận, nàng như cũ bị động cảm thụ được xúc cảm Tuân Kị mang đến, hắn lẩm bẩm ở bên tai nàng nói nhỏ, mang theo một tia mừng rỡ như điên:
"Ta biết, ta biết, nàng vẫn còn sống mà."
Ngón tay hắn ở trong hoa huyệt nàng bắt đầu quấy, nhẹ hợp lại chậm vê, thong thả lấy một loại tư thái khiêu khích ȶìиɦ ɖu͙ƈ Lê Sân.
Lúc này trừ bỏ phản ứng bản năng Lê Sân không thể có động tác khác, cái này quả thực chính là một loại tra tấn. Nàng khẽ nhếch miệng, hô hấp bắt đầu thường xuyên mà dồn dập.
Lúc này Tuân Kị nhìn thấy, làm tâm tình của hắn lần thứ hai chấn động. Hắn tưởng rằng chỉ có thể ôm thi thể Lê Sân, lại không thể tưởng tượng được sự tình lại có xoay ngược lại như vậy.
Nghĩ đến, trêи mặt hắn tươi cười càng thêm ôn hòa tuấn mỹ.
Nếu giờ phút này Lê Sân có thể mở mắt ra, nhất định sẽ phát hiện trong ánh mắt Tuân Kị màu đen sâu thẳm, tràn ngập điên cuồng.
Đột nhiên không thấy ngón tay người kia, Lê Sân một hơi còn chưa có thở ra, hạ thân đã bị một cái thô thạc cự vật tiến vào va chạm , thật mạnh đỉnh vào thịt mềm ở hoa tâm.
Cổ nàng không chịu khống chế ưỡn ra đằng sau , toàn thân cứng đờ da thịt xanh trắng bắt đầu nổi lên màu anh phấn xinh đẹp , chờ đến lần thứ hai nàng phục hồi tinh thần lại , đã tự giác duỗi tay leo lên bả vai dày rộng của Tuân Kị.
Giống như phối hợp trong trí nhớ , Tuân Kị cười hôn môi nàng , ai cũng có thể nhìn ra hắn đang vui sướиɠ.
Lê Sân chỉ cảm thấy hạ thân căng trướng, ƈôи ȶɦịt không lưu tình chút nào cắm lộng hoa huyệt nàng , nhục bích chật hẹp cơ hồ đem ƈôи ȶɦịt hắn hấp thụ vào chỗ sâu nhất, kɧօáϊ cảm cực hạn một đợt một đợt từ tiến đến từ xương cùng của hắn leo lên trêи.
Sau nửa năm, hắn tìm đến quan tài này để giữ được thi thể nàng không bị thối rữa , đã qua rất nhiều ngày đêm.
Hắn chưa từng nghĩ tới, còn có thể có một ngày như vậy , mặc dù chỉ là cảnh trong mơ, hắn cũng vĩnh viễn không muốn tỉnh lại.
Hắn gắt gao ôm vòng eo tinh tế thân người mềm nếu không xương dưới thân, phần hông dùng sức đĩnh động. Va chạm quá độ khiến cho phần bên trong đùi Lê Sân một mảnh đỏ thắm, hai cánh trai thịt mang ra hỗn hợp dịch thể của hai người , chảy lung tung trêи đệm giường dưới thân hai người.
Trong cổ họng Lê Sân tràn ra tiếng rêи rỉ kiều mị , đôi tay Tuân Kị từ phần eo nàng đi xuống thật sâu vào giữa ʍôиɠ nàng thịt.
Hôm nay Tuân Kị phá lệ mạnh mẽ, Lê Sân cơ hồ bị kɧօáϊ cảm mãnh liệt kϊƈɦ thích ngất đi. Không biết có phải qua một đoạn thời gian không làm hay không mà nàng so với ngày thường càng thêm mẫn cảm.
Sau lần thứ ba đến đỉnh cao trào , thân thể Lê Sân không tự giác trừu động, hoa châu đã bị ma xát cơ hồ một lần là có thể làm cho nàng co rút nhưng Tuân Kị lại không có ý muốn dừng.
Lê Sân đã có thể nắm giữ thân thể của mình, nàng muốn làm cho Tuân Kị dừng lại nhưng Tuân Kị căn bản không để ý tới nàng.
Nàng chỉ có thể nghe được Tuân Kị ở bên tai nàng lặp lại một lần lại một lần :
"Nàng là của ta, nàng là của ta, nàng là của ta."
Nàng thật muốn trả lời hắn một câu là nàng đi không được. Nhưng mà mặc kệ mở miệng bao nhiêu lần, phát ra đều là tiếng rêи rỉ triền miên.
Cuối cùng, trong đầu nàng chỉ có một ý niệm rất nhỏ , đợi một cổ nhiệt lưu dưới thân tràn ra, rốt cuộc trong đầu nàng không còn gì, hôn mê bất tỉnh.
Thế nhưng lại bị làm hôn mê, thật đáng xấu hổ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.