Chương 39: TG3: Nụ hôn đậm mùi máu tươi
Thanh Tuyên
11/07/2021
Đối với hành vi vứt bỏ Dương Thần của mình, Lê Sân không có áy ngáy chút nào , cho nên khi Virna bị trọng thương, chật vật bất kham cùng Dương Thần trở về, Lê Sân rất thản nhiên đối mặt ánh mắt chất vấn của nàng.
"Cindia, sao cô lại vi phạm lời hứa!"
Lê Sân cười nhạt, Virna cảm thấy mang theo vài phần trào phúng.
"Virna thân ái " Lê Sân đi vài bước, giống như trưởng giả sờ đầu Virna:
" Tôi chỉ muốn cho các người trải nghiệm nhiều một chút, lại không nghĩ rằng các người còn non nớt như thế , vì thế thực xin lỗi."
Khi nàng nói lời này, mặt thập phần chân thành. Thậm chí làm Virna á khẩu không trả lời được, mặc kệ hiện tại nói như thế nào, đều như là bọn họ không biết tự lượng sức mình mà lại đổ cho Cindia sai.
Virna không tiếng động há miệng thở dốc, sau một lúc lâu đều không biết nên mở miệng nói cái gì. Lê Sân thấy vậy, trong lòng cười lạnh, đối với nàng lại thân thiện quan tâm như cũ:
"Cô nên chạy nhanh đưa hắn đên Quang Minh Giáo Hội, tôi thấy vết thương của hắn quá nghiêm trọng."
Tuy nàng nói như vậy nhưng thật ra thân thể một bước cũng không hoạt động, hiển nhiên không ý muốn bắt tay. Cảnh này khiến lời nói giận dữ Virna đã chuẩn bị tốt để nói với nàng đều mất đi tác dụng.
Rơi vào đường cùng, Virna cũng không dám chính diện cùng Lê Sân đối địch, chỉ có thể nhịn xuống một hơi, yên lặng đỡ Dương Thần đi.
Mắt thấy hình ảnh bọn họ biến mất ở trong tầm mắt của mình, ý cười trên mặt Lê Sân cũng biến mất trong nháy mắt. Nàng khẽ chớp mắt, cửa khép lại thật mạnh.
Nguyên thân đỡ Dương Thần, đương nhiên là đã có tính toán, không phải lấy mình hy sinh vì đại giới. Huống chi, hai người này lại coi ý tốt của nàng là đương nhiên, không thể không khiến người khác ghét.
Điểm bất đồng duy nhất của nguyên thân cùng với Lê Sân chính là nàng không có chút cảm tình nào đối với Dương Thần.
Nằm trên giường mềm mại của mình, trong đầu Lê Sân đột nhiên nhớ tới nam nhân mình gặp được kia. Trong nguyên tác Dương Thần đoạt được Thần Khí, điều này khiến cho hắn có lợi thế hơn đạt được thắng lợi cuối cùng.
Mà nam nhân kia.......
"Mèo con, em đang nghĩ về anh sao?"
Thời điểm trong đầu Lê Sân đang suy nghĩ sôi nổi , một giọng nam quen thuộc đột nhiên vang lên ở bên tai nàng. Lê Sân giật mình, theo bản năng tích tụ năng lượng, trong phòng lóe mắt bùng lên một ngọn lửa chói mắt.
Nam nhân kia nhẹ nhàng cười, duỗi tay cầm tay cổ tay nàng:
" Đừng manh động, anh không muốn làm em bị thương."
Lê Sân mím môi, chần chờ một lát, buông tay xuống.
Ngọn lửa trôi đi trong không khí, trong phòng khôi phục màu đen như trước. Dưới ánh trăng màu bạc, Lê Sân cơ hồ nhìn thấy màu da trong suốt tái nhợt của nam tử , mặt hắn ẩn nấp ở trong bóng tối, chỉ lộ ra chiếc cằm tinh xảo, cùng với đôi môi đỏ tươi.
"Tôi tưởng tôi không thể gây trở ngại cho anh."
Lê Sân bình tĩnh mở miệng, nàng có thể cảm nhận được khoảng cách giữa hai người thực gần, mũi hắn cao thẳng cơ hồ sắp chạm vào gương mặt nàng.
Nam tử nghiêng người, môi dịch đến bên tai nàng nhẹ nói:
"Anh tưởng em đã biết tên của anh rồi, không phải sao?"
Hô hấp phập phồng của hắn lọt vào bên trong tai của nàng, tiếng nói nam tử tràn ngập mị hoặc tựa như một cái búa tạ, thật mạnh đánh lên ngực nàng. Trong linh hồn hoảng hốt như có hạt giống nào đó chôn dấu đã lâu sống lại trỗi dậy, Lê Sân không biết chuyện là như thế nào nhưng sau khi nàng lấy lại tinh thần, thấy mình thế nhưng đã đem nam nhân kia đè ở dưới thân, kéo ra tảng lớn vạt áo của hắn , trong khoang miệng tràn ngập mùi máu tươi nồng đậm.
Nam tử da trắng môi đỏ, hình ảnh như vậy thế nhưng lộ ra một loại vẻ đẹp quỷ dị.
Nam nhân không để bụng, chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn nàng chăm chú.
"Thú vị."
Hắn nói xong, duỗi lưỡi liếm đi vết máu bên môi , một tay nhanh chuẩn tàn nhẫn nắm lấy cằm nàng.
"Cindia, sao cô lại vi phạm lời hứa!"
Lê Sân cười nhạt, Virna cảm thấy mang theo vài phần trào phúng.
"Virna thân ái " Lê Sân đi vài bước, giống như trưởng giả sờ đầu Virna:
" Tôi chỉ muốn cho các người trải nghiệm nhiều một chút, lại không nghĩ rằng các người còn non nớt như thế , vì thế thực xin lỗi."
Khi nàng nói lời này, mặt thập phần chân thành. Thậm chí làm Virna á khẩu không trả lời được, mặc kệ hiện tại nói như thế nào, đều như là bọn họ không biết tự lượng sức mình mà lại đổ cho Cindia sai.
Virna không tiếng động há miệng thở dốc, sau một lúc lâu đều không biết nên mở miệng nói cái gì. Lê Sân thấy vậy, trong lòng cười lạnh, đối với nàng lại thân thiện quan tâm như cũ:
"Cô nên chạy nhanh đưa hắn đên Quang Minh Giáo Hội, tôi thấy vết thương của hắn quá nghiêm trọng."
Tuy nàng nói như vậy nhưng thật ra thân thể một bước cũng không hoạt động, hiển nhiên không ý muốn bắt tay. Cảnh này khiến lời nói giận dữ Virna đã chuẩn bị tốt để nói với nàng đều mất đi tác dụng.
Rơi vào đường cùng, Virna cũng không dám chính diện cùng Lê Sân đối địch, chỉ có thể nhịn xuống một hơi, yên lặng đỡ Dương Thần đi.
Mắt thấy hình ảnh bọn họ biến mất ở trong tầm mắt của mình, ý cười trên mặt Lê Sân cũng biến mất trong nháy mắt. Nàng khẽ chớp mắt, cửa khép lại thật mạnh.
Nguyên thân đỡ Dương Thần, đương nhiên là đã có tính toán, không phải lấy mình hy sinh vì đại giới. Huống chi, hai người này lại coi ý tốt của nàng là đương nhiên, không thể không khiến người khác ghét.
Điểm bất đồng duy nhất của nguyên thân cùng với Lê Sân chính là nàng không có chút cảm tình nào đối với Dương Thần.
Nằm trên giường mềm mại của mình, trong đầu Lê Sân đột nhiên nhớ tới nam nhân mình gặp được kia. Trong nguyên tác Dương Thần đoạt được Thần Khí, điều này khiến cho hắn có lợi thế hơn đạt được thắng lợi cuối cùng.
Mà nam nhân kia.......
"Mèo con, em đang nghĩ về anh sao?"
Thời điểm trong đầu Lê Sân đang suy nghĩ sôi nổi , một giọng nam quen thuộc đột nhiên vang lên ở bên tai nàng. Lê Sân giật mình, theo bản năng tích tụ năng lượng, trong phòng lóe mắt bùng lên một ngọn lửa chói mắt.
Nam nhân kia nhẹ nhàng cười, duỗi tay cầm tay cổ tay nàng:
" Đừng manh động, anh không muốn làm em bị thương."
Lê Sân mím môi, chần chờ một lát, buông tay xuống.
Ngọn lửa trôi đi trong không khí, trong phòng khôi phục màu đen như trước. Dưới ánh trăng màu bạc, Lê Sân cơ hồ nhìn thấy màu da trong suốt tái nhợt của nam tử , mặt hắn ẩn nấp ở trong bóng tối, chỉ lộ ra chiếc cằm tinh xảo, cùng với đôi môi đỏ tươi.
"Tôi tưởng tôi không thể gây trở ngại cho anh."
Lê Sân bình tĩnh mở miệng, nàng có thể cảm nhận được khoảng cách giữa hai người thực gần, mũi hắn cao thẳng cơ hồ sắp chạm vào gương mặt nàng.
Nam tử nghiêng người, môi dịch đến bên tai nàng nhẹ nói:
"Anh tưởng em đã biết tên của anh rồi, không phải sao?"
Hô hấp phập phồng của hắn lọt vào bên trong tai của nàng, tiếng nói nam tử tràn ngập mị hoặc tựa như một cái búa tạ, thật mạnh đánh lên ngực nàng. Trong linh hồn hoảng hốt như có hạt giống nào đó chôn dấu đã lâu sống lại trỗi dậy, Lê Sân không biết chuyện là như thế nào nhưng sau khi nàng lấy lại tinh thần, thấy mình thế nhưng đã đem nam nhân kia đè ở dưới thân, kéo ra tảng lớn vạt áo của hắn , trong khoang miệng tràn ngập mùi máu tươi nồng đậm.
Nam tử da trắng môi đỏ, hình ảnh như vậy thế nhưng lộ ra một loại vẻ đẹp quỷ dị.
Nam nhân không để bụng, chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn nàng chăm chú.
"Thú vị."
Hắn nói xong, duỗi lưỡi liếm đi vết máu bên môi , một tay nhanh chuẩn tàn nhẫn nắm lấy cằm nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.