Chương 104: TG5: Tuyên chiến
Thanh Tuyên
11/07/2021
Sau khi xe ngựa của vương phủ rời đi , Mạnh Trường Khác mới tỉnh lại từ trong bóng tối.
Hắn nhảy xuống ngựa , đứng lặng thật lâu, Mạnh Nhị không biết hắn muốn làm gì, đành rũ tay xuống đi theo phía sau hắn.
Tuy rằng mới chỉ nhìn thấy trong chớp mắt nhưng Mạnh Trường Khác lại cảm thấy vậy là đủ rồi.
Nhất định là trong lòng hắn quá nhớ người nọ, mặc dù hiện giờ nàng trở nên hơi khác, nhưng rõ ràng là gương mặt quen thuộc trong hồi ức của hắn.
Nhà bị thiêu sạch không tìm được thi thể, tất cả mọi người đều nghĩ rằng nàng đã hóa thành bụi, bọn họ đều trơ mắt nhìn Lê Sân bị ngọn lửa cắn nuốt, nếu là Đại La Kim Tiên cũng chưa chắc có thể chạy ra mà vẫn còn sống.
Nhưng mà hắn lại không tin.
Lúc trước nàng đưa cho hắn một viên thuốc, khi hắn hôn mê vẫn còn cầm chặt ở trong tay. Khi đó hắn đã trúng độc sâu, độc tính vừa lạ vừa mạnh, đến thái y cũng lắc đầu.
Sau lại không biết là ai ngựa chết coi như ngựa sống, cho hắn nuốt viên thuốc kia vào, qua cả đêm cuối cùng hắn cũng tốt lên nhiều.
Lê Sân chữa khỏi chân cho hắn, cứu sống mạng hắn, nàng tốt như vậy, hắn không tin nàng sẽ bỏ hắn đi sớm như vậy.
Hy vọng mơ hồ này là an ủi duy nhất hắn giúp vượt qua một ngày một ngày thiếu vắng nàng. Mà sở dĩ hắn còn sống là vì muốn báo thù.
Thù làm gãy chân, thù làm nhục nhã, thù sát hại hắn… Cùng với thù hại chết người hắn yêu thương.
“Mạnh Nhị, hồi phủ.”
Mạnh Trường Khác chờ đến khi hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng kia nữa, mới mở miệng nói.
Hắn lưu loát lên ngựa, búi tóc ngọc, hư không trở thành buồn bực giữa mày, chưa bao giờ hiện ra trong sáng như trước.
Mặc dù hắn không xuất hiện nhưng khí phái phong hoa toàn thân như thế nào cũng che không lấp được, trêи đời lại có loại người như này, từ nhỏ đã khiến người ta xấu hổ.
Có rất nhiều cô nương trộm ngắm hắn, mắt Mạnh Trường Khác chỉ hơi đảo qua, liền thấy Tam hoàng tử nhìn lại hướng này.
Hai bên đối diện, trong mắt một người là khϊế͙p͙ sợ vô độ, trong mắt một người là bừa bãi không thể kềm chế được.
Hắn nhếch môi cười, ngọc thụ lan chi, lỗi lạc, đáng tiếc dừng ở trong mắt Tam hoàng tử lại là ý châm chọc thâm sâu.
Các cô nương nhìn lén đỏ bừng mặt, người họa thủy kia lại kẹp bụng ngựa, sảng kɧօáϊ trở về thân ngựa, thúc ngựa đi hướng khác.
Trước khi đi ánh mắt hắn ý vị thâm trường, đã chứng minh có rất nhiều việc chỉ có thể hiểu ngầm. Trong lòng Tam hoàng tử hiểu rõ, đó là trần trụi tuyên chiến.
Tam hoàng tử ngồi trở lại xe ngựa, mày nhăn thật sâu . Kỳ thật từ lúc bắt đầu, hắn vốn không để Mạnh Trường Khác vào mắt. Trừ bỏ da mặt, hắn làm cho người ta không thấy được xuất sắc bao nhiêu.
Tam hoàng tử đánh gãy hai chân hắn là bởi vì Thi Hồng Khấu thôi.
Trước đó không lâu Thi Hồng Khấu đã nói Mạnh Trường Khác chọc ngũ hoàng muội hắn xuân tâm manh động.
Hắn lập tức liền cảm thấy đây là tai họa. Không chỉ chướng mắt mà nếu còn để cho hắn tồn tại không biết sẽ sinh ra bao nhiêu chuyện nữa mà biện pháp đơn giản nhất chính là nhổ cỏ tận gốc.
Tam hoàng tử cũng không phải con vợ cả, phía trêи còn có Thái Tử đè nặng. Thân là hoàng tử, tất nhiên là không có một ai không mơ ước ngôi vị hoàng đế, mà hắn từ nhỏ đã thông tuệ hơn người, văn thao võ lược mọi thứ không thua.
Để Thái Tử không mượn được sức mạnh của Mạnh gia nên hắn cố tình dựng mưu làm cho bọn họ đại thương nguyên khí.
Cho nên hắn chui vào chỗ trống bên Mạnh Trường Khác, bên người hắn chỉ có Mạnh Nhị là không có vướng bận, trung thành và tận tâm. Nhưng Mạnh Nhất lại có một người mẹ, vẫn luôn ở sơn thôn xa xôi, khi Mạnh phủ chọn người lại không để ý.
Hắn phái người thật vất vả mới tìm được lão phụ nhân kia, lấy điều này áp chế Mạnh Nhất đầu độc phóng hỏa, để Mạnh Trường Khác không thể xoay mình.
Độc dược này không phải kiến huyết phong hầu, nhưng trêи đời không ai giải được,thống khổ đến cực điểm.
Hắn nhảy xuống ngựa , đứng lặng thật lâu, Mạnh Nhị không biết hắn muốn làm gì, đành rũ tay xuống đi theo phía sau hắn.
Tuy rằng mới chỉ nhìn thấy trong chớp mắt nhưng Mạnh Trường Khác lại cảm thấy vậy là đủ rồi.
Nhất định là trong lòng hắn quá nhớ người nọ, mặc dù hiện giờ nàng trở nên hơi khác, nhưng rõ ràng là gương mặt quen thuộc trong hồi ức của hắn.
Nhà bị thiêu sạch không tìm được thi thể, tất cả mọi người đều nghĩ rằng nàng đã hóa thành bụi, bọn họ đều trơ mắt nhìn Lê Sân bị ngọn lửa cắn nuốt, nếu là Đại La Kim Tiên cũng chưa chắc có thể chạy ra mà vẫn còn sống.
Nhưng mà hắn lại không tin.
Lúc trước nàng đưa cho hắn một viên thuốc, khi hắn hôn mê vẫn còn cầm chặt ở trong tay. Khi đó hắn đã trúng độc sâu, độc tính vừa lạ vừa mạnh, đến thái y cũng lắc đầu.
Sau lại không biết là ai ngựa chết coi như ngựa sống, cho hắn nuốt viên thuốc kia vào, qua cả đêm cuối cùng hắn cũng tốt lên nhiều.
Lê Sân chữa khỏi chân cho hắn, cứu sống mạng hắn, nàng tốt như vậy, hắn không tin nàng sẽ bỏ hắn đi sớm như vậy.
Hy vọng mơ hồ này là an ủi duy nhất hắn giúp vượt qua một ngày một ngày thiếu vắng nàng. Mà sở dĩ hắn còn sống là vì muốn báo thù.
Thù làm gãy chân, thù làm nhục nhã, thù sát hại hắn… Cùng với thù hại chết người hắn yêu thương.
“Mạnh Nhị, hồi phủ.”
Mạnh Trường Khác chờ đến khi hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng kia nữa, mới mở miệng nói.
Hắn lưu loát lên ngựa, búi tóc ngọc, hư không trở thành buồn bực giữa mày, chưa bao giờ hiện ra trong sáng như trước.
Mặc dù hắn không xuất hiện nhưng khí phái phong hoa toàn thân như thế nào cũng che không lấp được, trêи đời lại có loại người như này, từ nhỏ đã khiến người ta xấu hổ.
Có rất nhiều cô nương trộm ngắm hắn, mắt Mạnh Trường Khác chỉ hơi đảo qua, liền thấy Tam hoàng tử nhìn lại hướng này.
Hai bên đối diện, trong mắt một người là khϊế͙p͙ sợ vô độ, trong mắt một người là bừa bãi không thể kềm chế được.
Hắn nhếch môi cười, ngọc thụ lan chi, lỗi lạc, đáng tiếc dừng ở trong mắt Tam hoàng tử lại là ý châm chọc thâm sâu.
Các cô nương nhìn lén đỏ bừng mặt, người họa thủy kia lại kẹp bụng ngựa, sảng kɧօáϊ trở về thân ngựa, thúc ngựa đi hướng khác.
Trước khi đi ánh mắt hắn ý vị thâm trường, đã chứng minh có rất nhiều việc chỉ có thể hiểu ngầm. Trong lòng Tam hoàng tử hiểu rõ, đó là trần trụi tuyên chiến.
Tam hoàng tử ngồi trở lại xe ngựa, mày nhăn thật sâu . Kỳ thật từ lúc bắt đầu, hắn vốn không để Mạnh Trường Khác vào mắt. Trừ bỏ da mặt, hắn làm cho người ta không thấy được xuất sắc bao nhiêu.
Tam hoàng tử đánh gãy hai chân hắn là bởi vì Thi Hồng Khấu thôi.
Trước đó không lâu Thi Hồng Khấu đã nói Mạnh Trường Khác chọc ngũ hoàng muội hắn xuân tâm manh động.
Hắn lập tức liền cảm thấy đây là tai họa. Không chỉ chướng mắt mà nếu còn để cho hắn tồn tại không biết sẽ sinh ra bao nhiêu chuyện nữa mà biện pháp đơn giản nhất chính là nhổ cỏ tận gốc.
Tam hoàng tử cũng không phải con vợ cả, phía trêи còn có Thái Tử đè nặng. Thân là hoàng tử, tất nhiên là không có một ai không mơ ước ngôi vị hoàng đế, mà hắn từ nhỏ đã thông tuệ hơn người, văn thao võ lược mọi thứ không thua.
Để Thái Tử không mượn được sức mạnh của Mạnh gia nên hắn cố tình dựng mưu làm cho bọn họ đại thương nguyên khí.
Cho nên hắn chui vào chỗ trống bên Mạnh Trường Khác, bên người hắn chỉ có Mạnh Nhị là không có vướng bận, trung thành và tận tâm. Nhưng Mạnh Nhất lại có một người mẹ, vẫn luôn ở sơn thôn xa xôi, khi Mạnh phủ chọn người lại không để ý.
Hắn phái người thật vất vả mới tìm được lão phụ nhân kia, lấy điều này áp chế Mạnh Nhất đầu độc phóng hỏa, để Mạnh Trường Khác không thể xoay mình.
Độc dược này không phải kiến huyết phong hầu, nhưng trêи đời không ai giải được,thống khổ đến cực điểm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.