Chương 152: TG6: Kết cục
Thanh Tuyên
11/07/2021
Edit:SaladRau
Ba tháng sau, hôn lễ của Lê Sân và La Luân được cử hành đúng thời hạn.
Váy cưới đuôi cá trắng tinh, thiết kế lộ vai, phác họa nhuần nhuyễn bả vai mảnh khảnh tinh xảo của cô. Cô đạp lên trên thảm phủ kín cánh hoa hồng, tóc dài búi lên, chỉ chừa mấy sợi buông xuống trước mặt.
Trên mặt cô trang điểm thanh nhã, da trắng tinh như ngọc, nếu không phải có vệt hồng nhàn nhạt, chỉ sợ cũng sẽ hòa cùng màu với váy cưới.
Ước mơ của mỗi người phụ nữ không có gì khác ngoài một người chồng hoàn mỹ, một hôn lễ trong mơ, một bộ váy cưới tuyệt mỹ.
Hôm nay La Luân đã làm được toàn bộ điều đó cho cô.
Lụa trắng ở trên đầu cô nhẹ nhàng lay động sau người, theo động tác của cô giống như một làn sương mù mỏng bao trùm cô, làm cả người cô đều hiện ra vài phần mù mịt hư không.
Cô kéo tay bố, tay cầm bó hoa, hết thảy điều này giống như ở trong mơ.
La Luân đứng ở phía trước không xa, cùng với màu tây trang giống như hoàng tử đi ra từ trong truyện cổ tích Tây Âu. Cô có thể nhìn thấy quầng sáng màu vàng trong cặp con ngươi màu lục kia, biến thành màu lục rạng rỡ.
Cô thở ra một hơi, khóe miệng hơi nhếch lên.
Giai nhân như trăng non, liễm liễm sơ lộng nguyệt.
———— thật sự không có ngôn từ nào có thể miêu tả trọn vẹn hôn lễ này.
========Phiên Ngoại==========
Nam chủ độc thoại:
Lần đầu tiên chú ý đến Lê Sân, là ở trong hôn lễ của La Quân.
Không sai, trước đó, trừ đã nghe nói đại tiểu thư Lê gia huệ chất lan tâm*, ấn tượng duy nhất của tôi đối với cô ấy chính là cô ấy khẽ vén voan mỏng, mắt buông xuống.
*Trang nhã, thanh khiết
Thân phận làm cô cao ngạo, tính cách lại làm cô khiêm tốn.
Có lẽ cô ấy là người tôi thấy không cái giá nhất trong Lê gia, nếu không phải bởi vì quan hệ thiên ti vạn lũ của hai nhà, tôi sẽ không tán thành La Quân kết hôn với cô ấy.
Cô ấy không giữ được La Quân.
Sự thật cũng giống y như suy nghĩ của tôi, La Quân mới mẻ mấy ngày liền bắt đầu niêm hoa nhạ thảo, mà cô lại chẳng quan tâm, vô thanh vô tức, giống như không có nhìn thấy cái gì, cái gì cũng không nghe.
Nhưng mà, người giống chúng tôi nào có khả năng tùy tâm sở dục* thật sự đâu?
*Không theo ai hết chỉ làm theo ý mình
La Quân thực nhanh liền chơi ra lửa, đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Lê Sân có biểu tình như vậy, ở trước mặt mọi người, cô ấy té xỉu ở trong lòng ngực tôi.
Cũng là khi đó, tôi mới phát hiện cô ấy đã gầy như vậy.
Mặc kệ như thế nào, tôi không thể mặc kệ cô ấy. Đây không phải làm vì tình cảm cá nhân, mà làm vì La gia, tôi cần phải đòi lại một công đạo cho Lê gia.
La Quân đi rồi, tôi chắt đứt kinh tế của hắn. Tôi có thể vì một nửa huyết thống mặc hắn phóng túng, nhưng tôi không thể bởi vì một mình hắn mà chặt đứt liên hệ hai nhà.
Nếu hắn có thể ý thức được sai lầm của mình, mới có cơ hội lại làm La nhị thiếu.
Tôi nhìn Lê Sân tiều tụy đầy mặt, trong lòng thầm nghĩ.
Chỉ là ngàn tính vạn tính, tôi cũng không nghĩ tới, mình sẽ động tâm với Lê Sân, hơn nữa lại nhiều lần, rốt cuộc đến một lần không thể vãn hồi.
Hết thảy thay đổi, đều bắt đầu từ khi cô tỉnh lại sau hôn mê.
Cô đã từng giống một quyển sách, hơn nữa là kinh Phật thâm ảo khó hiểu nhất. Nhất cử nhất động, có nề nếp, làm người ta vĩnh viễn không thể sờ thấu tâm tư của cô.
Nhưng cô sau lại, sinh động tươi sống, tươi đẹp mà ưu nhã, khi vui mừng lúm đồng tiền nở rộ còn sáng lạn hơn mặt trời, khi tự nhiên lại giống như một đóa ngọc ngà cao vút.
Hắn không tự giác bị hấp dẫn vào, tựa như con thiêu thân đâm đầu vào lửa, biết rõ sẽ hóa thành tro bụi, lại cô chấp vô nghĩa như cũ.
Mê loạn sau say rượu lần đó là một ngọn lửa lớn.
Giọng nói và dáng điệu nụ cười của cô bắt đầu càng ngày càng hiện lên nhiều ở trong đầu hắn, thật giống như là si ngốc như thế nào cũng không quẳng ra được.
Mà thân thể hắn, càng ngày càng khát vọng đem hoàn toàn có được cô.
Hắn vốn tưởng rằng có lẽ cả đời mình đều sẽ không có tình cảm khắc cốt minh tâm như vậy nhưng hiện thực lại nói cho hắn, chỉ là hắn chưa gặp được người kia thôi.
Mà hiện giờ hắn đã gặp cho nên mới hãm sâu vào trong đó, không thể tự kềm chế.
Đêm kỳ họp thường niên đó, hắn rốt cuộc bại dưới tâm của mình, làm hắn có thể không tiếc vượt qua ràng buộc luân lý.
Bách niên giai lão, cùng chung hoạn nạn.
Ba tháng sau, hôn lễ của Lê Sân và La Luân được cử hành đúng thời hạn.
Váy cưới đuôi cá trắng tinh, thiết kế lộ vai, phác họa nhuần nhuyễn bả vai mảnh khảnh tinh xảo của cô. Cô đạp lên trên thảm phủ kín cánh hoa hồng, tóc dài búi lên, chỉ chừa mấy sợi buông xuống trước mặt.
Trên mặt cô trang điểm thanh nhã, da trắng tinh như ngọc, nếu không phải có vệt hồng nhàn nhạt, chỉ sợ cũng sẽ hòa cùng màu với váy cưới.
Ước mơ của mỗi người phụ nữ không có gì khác ngoài một người chồng hoàn mỹ, một hôn lễ trong mơ, một bộ váy cưới tuyệt mỹ.
Hôm nay La Luân đã làm được toàn bộ điều đó cho cô.
Lụa trắng ở trên đầu cô nhẹ nhàng lay động sau người, theo động tác của cô giống như một làn sương mù mỏng bao trùm cô, làm cả người cô đều hiện ra vài phần mù mịt hư không.
Cô kéo tay bố, tay cầm bó hoa, hết thảy điều này giống như ở trong mơ.
La Luân đứng ở phía trước không xa, cùng với màu tây trang giống như hoàng tử đi ra từ trong truyện cổ tích Tây Âu. Cô có thể nhìn thấy quầng sáng màu vàng trong cặp con ngươi màu lục kia, biến thành màu lục rạng rỡ.
Cô thở ra một hơi, khóe miệng hơi nhếch lên.
Giai nhân như trăng non, liễm liễm sơ lộng nguyệt.
———— thật sự không có ngôn từ nào có thể miêu tả trọn vẹn hôn lễ này.
========Phiên Ngoại==========
Nam chủ độc thoại:
Lần đầu tiên chú ý đến Lê Sân, là ở trong hôn lễ của La Quân.
Không sai, trước đó, trừ đã nghe nói đại tiểu thư Lê gia huệ chất lan tâm*, ấn tượng duy nhất của tôi đối với cô ấy chính là cô ấy khẽ vén voan mỏng, mắt buông xuống.
Thân phận làm cô cao ngạo, tính cách lại làm cô khiêm tốn.
Có lẽ cô ấy là người tôi thấy không cái giá nhất trong Lê gia, nếu không phải bởi vì quan hệ thiên ti vạn lũ của hai nhà, tôi sẽ không tán thành La Quân kết hôn với cô ấy.
Cô ấy không giữ được La Quân.
Sự thật cũng giống y như suy nghĩ của tôi, La Quân mới mẻ mấy ngày liền bắt đầu niêm hoa nhạ thảo, mà cô lại chẳng quan tâm, vô thanh vô tức, giống như không có nhìn thấy cái gì, cái gì cũng không nghe.
Nhưng mà, người giống chúng tôi nào có khả năng tùy tâm sở dục* thật sự đâu?
La Quân thực nhanh liền chơi ra lửa, đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Lê Sân có biểu tình như vậy, ở trước mặt mọi người, cô ấy té xỉu ở trong lòng ngực tôi.
Cũng là khi đó, tôi mới phát hiện cô ấy đã gầy như vậy.
Mặc kệ như thế nào, tôi không thể mặc kệ cô ấy. Đây không phải làm vì tình cảm cá nhân, mà làm vì La gia, tôi cần phải đòi lại một công đạo cho Lê gia.
La Quân đi rồi, tôi chắt đứt kinh tế của hắn. Tôi có thể vì một nửa huyết thống mặc hắn phóng túng, nhưng tôi không thể bởi vì một mình hắn mà chặt đứt liên hệ hai nhà.
Nếu hắn có thể ý thức được sai lầm của mình, mới có cơ hội lại làm La nhị thiếu.
Tôi nhìn Lê Sân tiều tụy đầy mặt, trong lòng thầm nghĩ.
Chỉ là ngàn tính vạn tính, tôi cũng không nghĩ tới, mình sẽ động tâm với Lê Sân, hơn nữa lại nhiều lần, rốt cuộc đến một lần không thể vãn hồi.
Hết thảy thay đổi, đều bắt đầu từ khi cô tỉnh lại sau hôn mê.
Cô đã từng giống một quyển sách, hơn nữa là kinh Phật thâm ảo khó hiểu nhất. Nhất cử nhất động, có nề nếp, làm người ta vĩnh viễn không thể sờ thấu tâm tư của cô.
Nhưng cô sau lại, sinh động tươi sống, tươi đẹp mà ưu nhã, khi vui mừng lúm đồng tiền nở rộ còn sáng lạn hơn mặt trời, khi tự nhiên lại giống như một đóa ngọc ngà cao vút.
Hắn không tự giác bị hấp dẫn vào, tựa như con thiêu thân đâm đầu vào lửa, biết rõ sẽ hóa thành tro bụi, lại cô chấp vô nghĩa như cũ.
Mê loạn sau say rượu lần đó là một ngọn lửa lớn.
Giọng nói và dáng điệu nụ cười của cô bắt đầu càng ngày càng hiện lên nhiều ở trong đầu hắn, thật giống như là si ngốc như thế nào cũng không quẳng ra được.
Mà thân thể hắn, càng ngày càng khát vọng đem hoàn toàn có được cô.
Hắn vốn tưởng rằng có lẽ cả đời mình đều sẽ không có tình cảm khắc cốt minh tâm như vậy nhưng hiện thực lại nói cho hắn, chỉ là hắn chưa gặp được người kia thôi.
Mà hiện giờ hắn đã gặp cho nên mới hãm sâu vào trong đó, không thể tự kềm chế.
Đêm kỳ họp thường niên đó, hắn rốt cuộc bại dưới tâm của mình, làm hắn có thể không tiếc vượt qua ràng buộc luân lý.
Bách niên giai lão, cùng chung hoạn nạn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.