Chương 141: TG6: Lòng mang ý xấu
Thanh Tuyên
11/07/2021
Edit: SaladRau
La Luân mang theo Lê Sân, tựa như hai viên kim cương lóa mắt nhất trong đám người.
Hắn dị vực phong tình, cô cổ điển uyển chuyển, thời điểm dung hợp ở bên nhau, chính là bữa thịnh yến thị giác tiêu chuẩn. Lê Sân vẫn luôn thanh thanh thiển thiển hàm chứa ý cười, độ cung khóe miệng vừa phải, vừa không làm người khác cảm thấy xa cách, lại có một loại kiêu ngạo.
La Luân mang cô theo, bởi vì là kỳ họp thường niên của công ty cũng không có nhân vật cấp quan trọng gì. Nơi này cũng không có ai nhận ra cô chính là vợ La Quân, đương nhiên nhân viên coi cô như là vị hôn thê của La Luân.
Lê Sân ở trong nhiều ánh mắt chú ý vẫn bình tĩnh tự nhiên như cũ.
Trong tay cô cầm một ly champagne, mười ngón tay trắng nõn như ngọc lưu li:
“Không nghĩ tới tổ chức cũng không tồi.”
Nàng nâng ly nhẹ nhấp một ngụm, tư vị rượu thanh tân thoải mái từ trong cổ họng cô mượt mà trượt xuống, làm cô hơi nheo hai mắt lại.
La Luân phe phẩy một ly rượu vang đỏ:
“Còn tốt.”
Lê Sân không nói muốn rời đi, hắn cũng không chủ động đề nghị, hưởng thụ cô nhẹ bám vào khuỷu tay hắn, thân thể dựa sát gần hắn.
Lê Sân nhìn khắp nơi, vừa vặn thấy bóng dáng Triệu Miên rời đi:
“Kia không phải là thư ký Triệu sao?”
Cô hơi kinh ngạc, ngay sau đó cười xinh đẹp,“Hôm nay cô ấy thật xinh đẹp.”
Bên trong lời nói của cô không có một chút gì là không ổn, ngược lại có thành ý thiệt tình. La Luân nhìn mặt nghiêng xinh đẹp của cô thật sâu, ngực xao động càng thêm mãnh liệt.
Hắn yên lặng rũ mí mắt xuống, che dấu ý muốn hôn lên. Cặp mắt màu lục yên lặng rũ xuống, tựa hồ mất đi tia sáng mới vừa rồi.
Đáng tiếc, cô không thuộc về mình.
Lê Sân thật sự không ghen ghét, một chút cũng không. Bởi vì cô cảm thấy nếu so sánh với Triệu Miên phù hoa, hiển nhiên mình càng cao hơn một bậc.
Dung mạo, gia thế, khí chất… Còn có chỉ số thông minh.
“Tôi tưởng, người xinh đẹp nhất đêm nay phải là em.”
Ánh mắt La Luân nhìn thẳng phía trước nhưng giọng nói của hắn gần ở bên tai.
Mặt Lê Sân hơi hơi nóng lên, hiện lên ửng đỏ:
“Cảm ơn lời khen của anh.”
Bộ dáng cô cụp mi rũ mắt có sự tú lệ mềm mại của cô gái Giang Nam, La Luân muốn như vậy ôm cô vào trong lòng, nhưng mà đôi tay kia run rẩy, lại thu về.
Bởi vậy, hắn lại rót thêm một chén rượu.
“La tổng.”
Bọn họ chưa đi được mấy bước, liền có người đi lên nói. La Luân lập tức thay một gương mặt công thức hoá , từ trên cao nhìn xuống người trước mắt.
Hắn vẫn luôn không phải là một ông chủ bình dị gần gũi.
Lê Sân liền đứng ở một bên nghe bọn hắn đối thoại, không nóng không lạnh, không kiêu căng không ngạo mạn, cô thực thông minh, biết khi nào nên lên tiếng khi nào không nên.
Cho nên chờ người nọ đi rồi, cấp bậc nàng ở trong lòng công nhân viên chức La thị lại thăng thêm một bậc.
Hơn một giờ ở trong kỳ họp thường niên, Lê Sân buồn đi vệ sinh. Lúc này trong lòng nghẹn chuyện này La Luân đã uống hơi say, nghe thấy Lê Sân phải rời khỏi, chỉ gật đầu nhìn cô một cái.
Lê Sân liền buông hắn ra, đi tới WC khách sạn.
Sau khi giải quyết nhu cầu sinh lý xong, cô nghe thấy có người đẩy cửa tiến vào, giày cao gót đạp lên sàn nhà đá cẩm thạch, có thể nghe rõ ràng.
Sau đó cô nghe thấy điện thoại người nọ vang lên, cô ấy nghe điện thoại:
“Này, tôi đang ở trong kỳ họp thường niên.”
Lại đúng là Triệu Miên.
Không biết người đầu bên kia điện thoại lại nói cái gì, giọng nói Triệu Miên hơi thấp xuống:
“Anh ấy đã say.”
Anh ấy?
Lỗ tai Lê Sân dựng lên, tuy làm như vậy thực sự có chút mất hình tượng, nhưng nàng luôn có một loại dự cảm bất thường
“Câm miệng?… Tôi có…”
Triệu Miên tựa hồ có chút tức giận, âm lượng cũng tự nhiên đều đề cao vài phần.
La Luân mang theo Lê Sân, tựa như hai viên kim cương lóa mắt nhất trong đám người.
Hắn dị vực phong tình, cô cổ điển uyển chuyển, thời điểm dung hợp ở bên nhau, chính là bữa thịnh yến thị giác tiêu chuẩn. Lê Sân vẫn luôn thanh thanh thiển thiển hàm chứa ý cười, độ cung khóe miệng vừa phải, vừa không làm người khác cảm thấy xa cách, lại có một loại kiêu ngạo.
La Luân mang cô theo, bởi vì là kỳ họp thường niên của công ty cũng không có nhân vật cấp quan trọng gì. Nơi này cũng không có ai nhận ra cô chính là vợ La Quân, đương nhiên nhân viên coi cô như là vị hôn thê của La Luân.
Lê Sân ở trong nhiều ánh mắt chú ý vẫn bình tĩnh tự nhiên như cũ.
Trong tay cô cầm một ly champagne, mười ngón tay trắng nõn như ngọc lưu li:
“Không nghĩ tới tổ chức cũng không tồi.”
Nàng nâng ly nhẹ nhấp một ngụm, tư vị rượu thanh tân thoải mái từ trong cổ họng cô mượt mà trượt xuống, làm cô hơi nheo hai mắt lại.
La Luân phe phẩy một ly rượu vang đỏ:
“Còn tốt.”
Lê Sân không nói muốn rời đi, hắn cũng không chủ động đề nghị, hưởng thụ cô nhẹ bám vào khuỷu tay hắn, thân thể dựa sát gần hắn.
Lê Sân nhìn khắp nơi, vừa vặn thấy bóng dáng Triệu Miên rời đi:
“Kia không phải là thư ký Triệu sao?”
Cô hơi kinh ngạc, ngay sau đó cười xinh đẹp,“Hôm nay cô ấy thật xinh đẹp.”
Bên trong lời nói của cô không có một chút gì là không ổn, ngược lại có thành ý thiệt tình. La Luân nhìn mặt nghiêng xinh đẹp của cô thật sâu, ngực xao động càng thêm mãnh liệt.
Hắn yên lặng rũ mí mắt xuống, che dấu ý muốn hôn lên. Cặp mắt màu lục yên lặng rũ xuống, tựa hồ mất đi tia sáng mới vừa rồi.
Đáng tiếc, cô không thuộc về mình.
Lê Sân thật sự không ghen ghét, một chút cũng không. Bởi vì cô cảm thấy nếu so sánh với Triệu Miên phù hoa, hiển nhiên mình càng cao hơn một bậc.
Dung mạo, gia thế, khí chất… Còn có chỉ số thông minh.
“Tôi tưởng, người xinh đẹp nhất đêm nay phải là em.”
Ánh mắt La Luân nhìn thẳng phía trước nhưng giọng nói của hắn gần ở bên tai.
Mặt Lê Sân hơi hơi nóng lên, hiện lên ửng đỏ:
“Cảm ơn lời khen của anh.”
Bộ dáng cô cụp mi rũ mắt có sự tú lệ mềm mại của cô gái Giang Nam, La Luân muốn như vậy ôm cô vào trong lòng, nhưng mà đôi tay kia run rẩy, lại thu về.
Bởi vậy, hắn lại rót thêm một chén rượu.
“La tổng.”
Bọn họ chưa đi được mấy bước, liền có người đi lên nói. La Luân lập tức thay một gương mặt công thức hoá , từ trên cao nhìn xuống người trước mắt.
Hắn vẫn luôn không phải là một ông chủ bình dị gần gũi.
Lê Sân liền đứng ở một bên nghe bọn hắn đối thoại, không nóng không lạnh, không kiêu căng không ngạo mạn, cô thực thông minh, biết khi nào nên lên tiếng khi nào không nên.
Cho nên chờ người nọ đi rồi, cấp bậc nàng ở trong lòng công nhân viên chức La thị lại thăng thêm một bậc.
Hơn một giờ ở trong kỳ họp thường niên, Lê Sân buồn đi vệ sinh. Lúc này trong lòng nghẹn chuyện này La Luân đã uống hơi say, nghe thấy Lê Sân phải rời khỏi, chỉ gật đầu nhìn cô một cái.
Lê Sân liền buông hắn ra, đi tới WC khách sạn.
Sau khi giải quyết nhu cầu sinh lý xong, cô nghe thấy có người đẩy cửa tiến vào, giày cao gót đạp lên sàn nhà đá cẩm thạch, có thể nghe rõ ràng.
Sau đó cô nghe thấy điện thoại người nọ vang lên, cô ấy nghe điện thoại:
“Này, tôi đang ở trong kỳ họp thường niên.”
Lại đúng là Triệu Miên.
Không biết người đầu bên kia điện thoại lại nói cái gì, giọng nói Triệu Miên hơi thấp xuống:
“Anh ấy đã say.”
Anh ấy?
Lỗ tai Lê Sân dựng lên, tuy làm như vậy thực sự có chút mất hình tượng, nhưng nàng luôn có một loại dự cảm bất thường
“Câm miệng?… Tôi có…”
Triệu Miên tựa hồ có chút tức giận, âm lượng cũng tự nhiên đều đề cao vài phần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.