Chương 182: TG7: Anh muốn đối xử tốt với em
Thanh Tuyên
11/07/2021
Edit: Salad
Tô Du có chút hoang mang, tóc mái anh buông xuống trước trán,mấy tuần rồi chưa cắt nên bây giờ đã dài hơn lúc trước.
"Vì sao phải bảo vệ anh và Tô Lãm?"
Anh bình tĩnh nhìn cô, tựa như đang chờ đợi đáp án của cô.
Lê Sân vẫn rất thích đôi mắt của Tô Du.
Cô có thể không keo kiệt mà nói rằng , đây là đôi mắt sạch sẽ nhất trong số những đôi mắt cô đã gặp qua. Thậm chí cô còn cảm thấy nó giống như một mặt kính màu đen, có thể chiếu rọi ra những thứ chân thật nhất trong lòng.
Lê Sân cảm thấy điều này không có gì khó nói:
"Đó là trách nhiệm của tôi."
Cô nói thật thông thuận, bất luận là nhiệm vụ của hệ thống, hay là giả thuyết của cốt truyện, đây đều là tự cô chọn.
Cho nên, đây là trách nhiệm của cô.
"Bọn họ đều đối xử như vậy với chúng ta, rõ ràng là em có thể chỉ lo cho mình, không phải sao?"
Ánh mắt Tô Du không rời đi:
"Không phải nhiệm vụ của em chỉ là hộ tống bọn anh đến thành phố Z sao, nếu hết thảy đều giống như lời em nói, vậy sau khi em hoàn thành nhiệm vụ, có phải là em sẽ đi luôn không?"
Lông mi Tô Du nhỏ dài, tuy không phải là loại thật dày, nhưng lại rõ ràng, độ cong hoàn mỹ. Bây giờ Lê Sân đã tới gần anh, cho nên thấy rõ ràng.
Khi anh chớp mắt, đuôi mắt sẽ hơi gợi lên, sau đó mí mắt che trên con ngươi mênh mông một tầng hơi nước, tựa như một tấm sa mỏng che dấu sao trời.
"Tôi..."
Bỗng nhiên Lê Sân có chút ngốc.
"Tôi cũng không biết nữa,"
Tô Du lại gằn từng chữ một, vừa có chút tự giễu, vừa có chút mất mát:
"Rõ ràng em vì cứu anh nên mới phải chịu đựng thống khổ như vậy, dọc theo đường đi đều không có người nào có thể làm cho chúng ta bị thương, nhưng em lại làm cho anh cảm thấy, em đang đối xử với anh như một nhân vật trong trò chơi."
"Giao phó nhiệm vụ, cho nên em phải hoàn thành."
Tô Du nhạy bén khiến Lê Sân kinh hãi, cô không biết từ khi nào người đàn ông này đã có suy đoán như vậy, nhưng cố tình anh lại đoán đúng tất cả.
"Lê Sân,"
Tô Du nghiêm túc nhìn vào trong mắt cô:
"Mặc kệ trước kia em nghĩ như thế nào, làm như thế nào, về sau, có thể mãi mãi ở bên cạnh anh... mãi mãi ở bên cạnh bọn anh được không?"
Anh dừng lại một chút, tựa như bởi vì lần đầu tiên nói ra những lời nói này nên có chút ngượng ngùng.
"Anh thật sự rất thích em."
Từ mặt đến vành tai tới cổ Tô Du đều oanh oanh liệt liệt hồng, không thể bỏ qua được.
Da thịt như ngọc, hồng hào mềm mại, đôi tay anh đặt ở sau người. Nhìn như đang trấn định, nhưng thật ra vẫn vô cùng thấp thỏm.
Anh có thể cảm nhận được, ngẫu nhiên cô cũng sẽ biểu lộ ra chân tình. Rốt cuộc vẫn là con người không phải là máy móc, làm sao có thể không sinh ra cảm giác với người sớm tối ở chung.
Có lẽ ngay từ đầu cũng không có, nhưng sau này chậm rãi phát sinh, lặng lẽ nảy mầm.
"Anh muốn đối xử tốt với em."
Giọng nói của Tô Du nhẹ nhàng trầm ổn, đơn giản chất phác không giống như là lời anh có thể nói ra.
Nhưng người đàn ông có ánh mắt sạch sẽ này, vừa lúc cũng có được tình cảm đơn thuần nhất. Bởi vì Lê Sân đối xử tốt với anh, cho nên anh cũng muốn đáp lại, đây không phải là lễ thượng vãng lai* đơn giản, mà anh có thể nghĩ đến phương thức tốt nhất.
*Nguyên gốc:
礼尚往来,来而不往非礼也。(礼记)
Lễ thượng vãng lai, lai nhi bất vãng phi lễ dã. (lễ ký)
(Lễ coi trọng việc có đi có lại, có đi mà không có lại, không phải lễ vậy)
Ở tận thế, Tô gia vừa có tiền vừa có quyền, cha mẹ nuông chiều anh từ bé đều mất, anh còn chưa có thực lực để tranh đấu với người khác. Cho nên anh chỉ có một sống nương tựa lẫn nhau với em gái, trừ em gái, người thân mật nhất với anh,người ở chung nhất chính là Lê Sân.
Lần đầu tiên, anh muốn dựa vào chính mình, để người phụ nữ này lau mắt mà nhìn.
Anh không phải là một cậu ấm tay trói gà không chặt như trước kia nữa, anh cũng có thể đứng ở trước mặt cô bảo vệ cho cô, cho cô cuộc sống yên ổn về sau.
Kỳ thật Tô Du rất sợ hãi, bởi vì anh thiếu cô quá nhiều, có lẽ cho đến hết cả đời này cũng không thể trả hết.
Nhưng anh vẫn như cũ muốn thử xem, thử xem anh có cơ hội đổi lấy một thân phận hay không.
Trừ anh ra, sẽ không có ai cũng đối xử tốt với em vô điều kiện như vậy.
Chỉ có anh, đối xử tốt với em mới là danh chính ngôn thuận.
Đừng rời khỏi anh.
Anh không phải là một đứa trẻ ấu trĩ, cho nên anh biết rõ mình đang nói cái gì, cũng biết rõ, câu trả lời của Lê Sân có ý nghĩa trọng đại với anh bao nhiêu.
Lê Sân lại ngốc ngốc nhìn anh, trầm mặc không nói gì.
Tô Du có chút hoang mang, tóc mái anh buông xuống trước trán,mấy tuần rồi chưa cắt nên bây giờ đã dài hơn lúc trước.
"Vì sao phải bảo vệ anh và Tô Lãm?"
Anh bình tĩnh nhìn cô, tựa như đang chờ đợi đáp án của cô.
Lê Sân vẫn rất thích đôi mắt của Tô Du.
Cô có thể không keo kiệt mà nói rằng , đây là đôi mắt sạch sẽ nhất trong số những đôi mắt cô đã gặp qua. Thậm chí cô còn cảm thấy nó giống như một mặt kính màu đen, có thể chiếu rọi ra những thứ chân thật nhất trong lòng.
Lê Sân cảm thấy điều này không có gì khó nói:
"Đó là trách nhiệm của tôi."
Cô nói thật thông thuận, bất luận là nhiệm vụ của hệ thống, hay là giả thuyết của cốt truyện, đây đều là tự cô chọn.
Cho nên, đây là trách nhiệm của cô.
"Bọn họ đều đối xử như vậy với chúng ta, rõ ràng là em có thể chỉ lo cho mình, không phải sao?"
Ánh mắt Tô Du không rời đi:
"Không phải nhiệm vụ của em chỉ là hộ tống bọn anh đến thành phố Z sao, nếu hết thảy đều giống như lời em nói, vậy sau khi em hoàn thành nhiệm vụ, có phải là em sẽ đi luôn không?"
Lông mi Tô Du nhỏ dài, tuy không phải là loại thật dày, nhưng lại rõ ràng, độ cong hoàn mỹ. Bây giờ Lê Sân đã tới gần anh, cho nên thấy rõ ràng.
Khi anh chớp mắt, đuôi mắt sẽ hơi gợi lên, sau đó mí mắt che trên con ngươi mênh mông một tầng hơi nước, tựa như một tấm sa mỏng che dấu sao trời.
"Tôi..."
Bỗng nhiên Lê Sân có chút ngốc.
"Tôi cũng không biết nữa,"
Tô Du lại gằn từng chữ một, vừa có chút tự giễu, vừa có chút mất mát:
"Rõ ràng em vì cứu anh nên mới phải chịu đựng thống khổ như vậy, dọc theo đường đi đều không có người nào có thể làm cho chúng ta bị thương, nhưng em lại làm cho anh cảm thấy, em đang đối xử với anh như một nhân vật trong trò chơi."
"Giao phó nhiệm vụ, cho nên em phải hoàn thành."
Tô Du nhạy bén khiến Lê Sân kinh hãi, cô không biết từ khi nào người đàn ông này đã có suy đoán như vậy, nhưng cố tình anh lại đoán đúng tất cả.
"Lê Sân,"
Tô Du nghiêm túc nhìn vào trong mắt cô:
"Mặc kệ trước kia em nghĩ như thế nào, làm như thế nào, về sau, có thể mãi mãi ở bên cạnh anh... mãi mãi ở bên cạnh bọn anh được không?"
Anh dừng lại một chút, tựa như bởi vì lần đầu tiên nói ra những lời nói này nên có chút ngượng ngùng.
"Anh thật sự rất thích em."
Từ mặt đến vành tai tới cổ Tô Du đều oanh oanh liệt liệt hồng, không thể bỏ qua được.
Da thịt như ngọc, hồng hào mềm mại, đôi tay anh đặt ở sau người. Nhìn như đang trấn định, nhưng thật ra vẫn vô cùng thấp thỏm.
Anh có thể cảm nhận được, ngẫu nhiên cô cũng sẽ biểu lộ ra chân tình. Rốt cuộc vẫn là con người không phải là máy móc, làm sao có thể không sinh ra cảm giác với người sớm tối ở chung.
Có lẽ ngay từ đầu cũng không có, nhưng sau này chậm rãi phát sinh, lặng lẽ nảy mầm.
"Anh muốn đối xử tốt với em."
Giọng nói của Tô Du nhẹ nhàng trầm ổn, đơn giản chất phác không giống như là lời anh có thể nói ra.
Nhưng người đàn ông có ánh mắt sạch sẽ này, vừa lúc cũng có được tình cảm đơn thuần nhất. Bởi vì Lê Sân đối xử tốt với anh, cho nên anh cũng muốn đáp lại, đây không phải là lễ thượng vãng lai* đơn giản, mà anh có thể nghĩ đến phương thức tốt nhất.
*Nguyên gốc:
礼尚往来,来而不往非礼也。(礼记)
Lễ thượng vãng lai, lai nhi bất vãng phi lễ dã. (lễ ký)
(Lễ coi trọng việc có đi có lại, có đi mà không có lại, không phải lễ vậy)
Ở tận thế, Tô gia vừa có tiền vừa có quyền, cha mẹ nuông chiều anh từ bé đều mất, anh còn chưa có thực lực để tranh đấu với người khác. Cho nên anh chỉ có một sống nương tựa lẫn nhau với em gái, trừ em gái, người thân mật nhất với anh,người ở chung nhất chính là Lê Sân.
Lần đầu tiên, anh muốn dựa vào chính mình, để người phụ nữ này lau mắt mà nhìn.
Anh không phải là một cậu ấm tay trói gà không chặt như trước kia nữa, anh cũng có thể đứng ở trước mặt cô bảo vệ cho cô, cho cô cuộc sống yên ổn về sau.
Kỳ thật Tô Du rất sợ hãi, bởi vì anh thiếu cô quá nhiều, có lẽ cho đến hết cả đời này cũng không thể trả hết.
Nhưng anh vẫn như cũ muốn thử xem, thử xem anh có cơ hội đổi lấy một thân phận hay không.
Trừ anh ra, sẽ không có ai cũng đối xử tốt với em vô điều kiện như vậy.
Chỉ có anh, đối xử tốt với em mới là danh chính ngôn thuận.
Đừng rời khỏi anh.
Anh không phải là một đứa trẻ ấu trĩ, cho nên anh biết rõ mình đang nói cái gì, cũng biết rõ, câu trả lời của Lê Sân có ý nghĩa trọng đại với anh bao nhiêu.
Lê Sân lại ngốc ngốc nhìn anh, trầm mặc không nói gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.