Chương 186: TG7: Mãnh thú thức tỉnh
Thanh Tuyên
11/07/2021
Edit:Salad
An Hạ đứng ở lối vào, thấy ba người đi tới, con ngươi không khỏi sáng ngời.
Lê Sân mẫn cảm thấy được, trong lòng khó tránh khỏi có chút kỳ quái, vì sao An Hạ chờ mong bọn cô đến đây như vậy?
"Cuối cùng cũng chờ được ba người"
Phản ứng của An Hạ có chút khoa trương, làm Tô Du nhíu mày lui lại hai bước,
"Mau vào trong đi."
Lê Sân liếc nhìn hắn một cái, thấy biểu tình của hắn cũng không cổ quái, chỉ là nhiệt tình hơn bình thường một chút, vì thế cũng khẽ gật đầu với Tô Du.
"Mời vào."
An Hạ cười tủm tỉm mở cửa.
Bên trong đã trang trí sửa sang lại tốt, nhìn qua có chút xa xỉ. Tuy khí phái kém trước tận thế, nhưng với tình huống hiện tại mà nói, đã thập phần quý giá.
Lê Sân, Tô Du cùng Tô Lãm đi vào, liền có người hầu dẫn đường đến chỗ cho bọn họ ngồi. Người trong bàn trừ bọn họ, còn có những dị năng giả khác.
Nhìn những người đó thi thoảng lại sửa lại cà vạt, sửa sang lại làn váy, Tô Du thu hồi tầm mắt.
Lê Sân bám vào bên tai anh, nhẹ giọng nói:
"Có cảm tưởng gì?"
Bọn họ mặc so với những người khác xác thật có vẻ quá mức tùy ý. Nhưng giữa nhiều người như thế này chỉ cần liếc mắt một cái vẫn có thể nhìn thấy bọn họ.
"Anh nghĩ chắc chắn là họ muốn tuyên bố chuyện gì."
Tô Du không xác định lắc đầu.
Lê Sân nghe vậy, yên lặng quay người lại, nhìn về đài cao phía trước.
Yến hội bắt đầu từ 7 giờ, mắt thấy thời gian sắp tới rồi, người trong yến hội cũng đã yên lặng hơn.
Phương Viễn Duyên mặc tây trang màu đen, từ dưới đài chậm rãi đi lên. Tay anh ta cầm microphone, thần sắc nghiêm túc trịnh trọng.
"Hôm nay, tôi muốn giới thiệu một người với mọi người."
Phương Viễn Duyên nói xong, hơi dừng một chút. Anh ta chậm rãi đi xuống bậc thang, hơi cúi người xuống, đón một người đi lên.
Đó là một người phụ nữ mặc một một bộ váy đuôi cá màu trắng.Quần áo đơn giản không có điểm xuyến gì,nhưng lại làm cho da thịt của chủ nhân bộ váy trắng hơn cả băng tuyết. Dáng người cô ta yểu điệu thướt tha, tóc dài màu đen cuộn sau gáy, dịu dàng điển nhã.
"Sao mà..."
Lê Sân nhíu mày.Không biết có phải cô đa tâm hay không, nhưng bóng dáng người nọ có chút quen mắt.
"Đây chính là vị hôn thê của tôi,"
Phương Viễn Duyên nắm tay người phụ nữ, chậm rãi đưa cô ấy tới trước đài, trong mắt tràn đầy ôn nhu.
Lê Sân tựa hồ đều nghe được tiếng rất nhiều thiếu nữ tan nát cõi lòng dưới đài.
Kiều Kha!"
Rốt cuộc diện mạo của cô ta cũng rõ ràng vào trong mắt mỗi người, cô ta không tính là mỹ nhân tuyệt sắc ,nhưng lại có đôi mắt đẹp nhu mỹ như nước cùng khí chất cổ điển điềm tĩnh. Phương Viễn Duyên yêu cô ta cũng không hoàn toàn là chuyện bất ngờ gì.
Nhưng mà Lê Sân lại không nghĩ như vậy.Cô cơ hồ lập tức đẩy ghế dựa ra, chân ghế cọ xát trên mặt đất phát ra âm thanh bén nhọn chói tai.Tạp âm cắt ngang bình tĩnh của hội trường, cũng thành công hấp dẫn lực chú ý của mọi người.Lê Sân đi từng bước một đến phía trước, Tô Du nắm tay Tô Lãm đi theo sau cô, trầm mặc không nói gì. Ánh mắt anh sắc bén, tựa như lưỡi dao sắc bén sau khi băng lạnh vỡ vụn.
"Cô là...?"
Ngay từ đầu Phương Viễn Duyên không nhìn thấy rõ Lê Sân.
"Tôi chỉ tới tìm người, anh có ngại không?"
Lê Sân hơi mỉm cười, trong tiếng nói lại mang theo lạnh lùng không nói nên lời. Cô đi ra từ trong bóng đêm,đôi mắt giống như thợ săn, tập trung vào con mồi của mình.
Kiều Kha sợ tới mức hoa dung thất sắc.
Sân khấu hơi cao, cô chống hai tay xuống đất, nhẹ nhàng nhảy lên.
"Đã lâu không gặp."
Cô hất tóc về phía sau, màu đỏ đậm trong mắt như ẩn như hiện.Dáng người cao gầy mang đến áp lực cực lớn cho Kiều Kha, Lê Sân từng bước một tiếp cận cô ta, từ trên cao nhìn xuống, tựa như đối đãi với một con kiến.
Trước mắt cô phủ một tầng tối tăm điều này càng làm cho biểu tình của cô càng thêm dữ tợn
An Hạ đứng ở lối vào, thấy ba người đi tới, con ngươi không khỏi sáng ngời.
Lê Sân mẫn cảm thấy được, trong lòng khó tránh khỏi có chút kỳ quái, vì sao An Hạ chờ mong bọn cô đến đây như vậy?
"Cuối cùng cũng chờ được ba người"
Phản ứng của An Hạ có chút khoa trương, làm Tô Du nhíu mày lui lại hai bước,
"Mau vào trong đi."
Lê Sân liếc nhìn hắn một cái, thấy biểu tình của hắn cũng không cổ quái, chỉ là nhiệt tình hơn bình thường một chút, vì thế cũng khẽ gật đầu với Tô Du.
"Mời vào."
An Hạ cười tủm tỉm mở cửa.
Bên trong đã trang trí sửa sang lại tốt, nhìn qua có chút xa xỉ. Tuy khí phái kém trước tận thế, nhưng với tình huống hiện tại mà nói, đã thập phần quý giá.
Lê Sân, Tô Du cùng Tô Lãm đi vào, liền có người hầu dẫn đường đến chỗ cho bọn họ ngồi. Người trong bàn trừ bọn họ, còn có những dị năng giả khác.
Nhìn những người đó thi thoảng lại sửa lại cà vạt, sửa sang lại làn váy, Tô Du thu hồi tầm mắt.
Lê Sân bám vào bên tai anh, nhẹ giọng nói:
"Có cảm tưởng gì?"
Bọn họ mặc so với những người khác xác thật có vẻ quá mức tùy ý. Nhưng giữa nhiều người như thế này chỉ cần liếc mắt một cái vẫn có thể nhìn thấy bọn họ.
"Anh nghĩ chắc chắn là họ muốn tuyên bố chuyện gì."
Tô Du không xác định lắc đầu.
Lê Sân nghe vậy, yên lặng quay người lại, nhìn về đài cao phía trước.
Yến hội bắt đầu từ 7 giờ, mắt thấy thời gian sắp tới rồi, người trong yến hội cũng đã yên lặng hơn.
Phương Viễn Duyên mặc tây trang màu đen, từ dưới đài chậm rãi đi lên. Tay anh ta cầm microphone, thần sắc nghiêm túc trịnh trọng.
"Hôm nay, tôi muốn giới thiệu một người với mọi người."
Phương Viễn Duyên nói xong, hơi dừng một chút. Anh ta chậm rãi đi xuống bậc thang, hơi cúi người xuống, đón một người đi lên.
Đó là một người phụ nữ mặc một một bộ váy đuôi cá màu trắng.Quần áo đơn giản không có điểm xuyến gì,nhưng lại làm cho da thịt của chủ nhân bộ váy trắng hơn cả băng tuyết. Dáng người cô ta yểu điệu thướt tha, tóc dài màu đen cuộn sau gáy, dịu dàng điển nhã.
"Sao mà..."
Lê Sân nhíu mày.Không biết có phải cô đa tâm hay không, nhưng bóng dáng người nọ có chút quen mắt.
"Đây chính là vị hôn thê của tôi,"
Phương Viễn Duyên nắm tay người phụ nữ, chậm rãi đưa cô ấy tới trước đài, trong mắt tràn đầy ôn nhu.
Lê Sân tựa hồ đều nghe được tiếng rất nhiều thiếu nữ tan nát cõi lòng dưới đài.
Kiều Kha!"
Rốt cuộc diện mạo của cô ta cũng rõ ràng vào trong mắt mỗi người, cô ta không tính là mỹ nhân tuyệt sắc ,nhưng lại có đôi mắt đẹp nhu mỹ như nước cùng khí chất cổ điển điềm tĩnh. Phương Viễn Duyên yêu cô ta cũng không hoàn toàn là chuyện bất ngờ gì.
Nhưng mà Lê Sân lại không nghĩ như vậy.Cô cơ hồ lập tức đẩy ghế dựa ra, chân ghế cọ xát trên mặt đất phát ra âm thanh bén nhọn chói tai.Tạp âm cắt ngang bình tĩnh của hội trường, cũng thành công hấp dẫn lực chú ý của mọi người.Lê Sân đi từng bước một đến phía trước, Tô Du nắm tay Tô Lãm đi theo sau cô, trầm mặc không nói gì. Ánh mắt anh sắc bén, tựa như lưỡi dao sắc bén sau khi băng lạnh vỡ vụn.
"Cô là...?"
Ngay từ đầu Phương Viễn Duyên không nhìn thấy rõ Lê Sân.
"Tôi chỉ tới tìm người, anh có ngại không?"
Lê Sân hơi mỉm cười, trong tiếng nói lại mang theo lạnh lùng không nói nên lời. Cô đi ra từ trong bóng đêm,đôi mắt giống như thợ săn, tập trung vào con mồi của mình.
Kiều Kha sợ tới mức hoa dung thất sắc.
Sân khấu hơi cao, cô chống hai tay xuống đất, nhẹ nhàng nhảy lên.
"Đã lâu không gặp."
Cô hất tóc về phía sau, màu đỏ đậm trong mắt như ẩn như hiện.Dáng người cao gầy mang đến áp lực cực lớn cho Kiều Kha, Lê Sân từng bước một tiếp cận cô ta, từ trên cao nhìn xuống, tựa như đối đãi với một con kiến.
Trước mắt cô phủ một tầng tối tăm điều này càng làm cho biểu tình của cô càng thêm dữ tợn
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.