Chương 179: TG7: Trưởng thành trong thống khổ
Thanh Tuyên
11/07/2021
Edit:Salad
Sau khi Tô Du tỉnh lại, ngực còn ở ẩn ẩn đau. Anh bừng tỉnh xoa ngực, nhất thời có chút không kịp phản ứng.
Nếu anh nhớ không nhầm, rõ ràng vừa rồi mình đã... đau đớn trước khi chết vẫn còn tồn tại rõ ràng trong đầu anh.
Người cuối cùng anh nhìn thấy chính là Lê Sân.
Hốc mắt Tô Lãm phiếm hồng sau khi khóc thút thít, sau khi nhìn thấy Tô Du mở hai mắt, cô bé nhào vào trong lòng ngực Tô Du:
"Anh hai, mau nhìn chị một chút, chị bị đau."
Tiếng cô bé mang theo khàn khàn nghẹn ngào khiến người khác lo lắng.
Đau?
Ngực Tô Du tự nhiên cứng lại:
"Sao lại thế này?!"
Anh nâng gò má Tô Lãm lên lau đi nước mắt hơi lạnh. Nhưng trong mắt anh, lại không che dấu được vội vàng.
Tô Lãm thút tha thút thít trả lời, khuôn mặt nhỏ đỏ lên:
"Chị, sau khi chị cứu anh, liền mang chúng ta tới nơi này, hiện tại chị đang khóa mình ở trong phòng. Em, em nghe thấy được tiếng."
Tiếng rên rỉ thống khổ đứt quãng khó có thể nhẫn nại, có khi thậm chí có thể nghe thấy tiếng cô đập mặt vào tường.
Lúc này Tô Du mới phát hiện, chỗ bọn họ ở là một nơi rách nát, anh vừa mới nằm ở trên sô pha, từ chỗ phòng ngủ chính truyền tới từng tiếng quay cuồng.
Anh bất chấp thân thể tê mỏi, lảo đảo chạy tới trước cửa phòng ngủ, liều mạng đấm cửa:
"Mở cửa! Lê Sân! Mau mở cửa!!!"
Anh không thể hiểu được sống lại nhất định có quan hệ với phản ứng dị thường bây giờ của cô!
Khoá cửa kêu leng keng, Lê Sân ở bên trong cố hết sức ngăn chặn cửa, suy yếu nói:
"Đừng vào..."
Còn hơn một giờ nữa, chỉ có một giờ thôi cô có thể chịu đựng được.
Chỗ sâu trong thân thể lại truyền đến đau đớn tê tâm liệt phế, như có người cầm cưa, thong thả cắt da thịt cùng xương cốt cô.
CMN quá đau rồi...
Tô Du cắn chặt hàm răng, đôi con ngươi dần dần phiếm hồng:
"Ai bảo cô cứu tôi! Ai cmn bảo cô cứu tôi!!"
Từ lúc bắt đầu, anh đã được người phụ nữ này bảo vệ, hiện tại còn bởi vì khuyết điểm của mình, mà làm cô phải chịu đựng tra tấn như vậy.
"Tôi không cần cô cứu tôi!! Có nghe thấy không!! Tôi chết không liên quan đến cô!!!!"
Anh đụng vào ván cửa, cơ hồ gào rống lên.
Giờ khắc này, Tô Du bỗng nhiên cảm thấy mình quả thực sự là một phế vật.
Nếu không có Tô gia cùng Lê Sân, chỉ sợ anh đã sớm trở thành đồ ăn cho zombie.
"Vô tâm vô phế."
Lê Sân khụ ra một búng máu, bất đắc dĩ cong khóe miệng.
Động tác vỗ ván cửa của Tô Du dần dần chậm xuống, anh dán vào cửa gỗ, chậm rãi ngồi quỳ xuống mặt đất.
"Thực xin lỗi..."
Anh bất cứ lúc nào cũng đều ngẩng cao đầu, một giọt nước mắt trong suốt lướt qua gương mặt anh, lạch cạch một tiếng rơi ở trên mu bàn tay.
"Thực xin lỗi, thực xin lỗi."
Anh biết vô luận mình nói thêm bao nhiêu câu thực xin lỗi, cũng đều không có cách để báo đáp cô. Anh vẫn luôn là người như vậy, rõ ràng Lê Sân đã nhắc nhở anh phải chú ý hai người kia, anh lại ngây ngốc một chân bước vào bẫy rập.
Lê Sân dựa lưng vào ván cửa, mày nhíu chặt.
Đầu Tô Du để ở trên ván cửa, người đàn ông khi cha mẹ qua đời cũng chưa từng khóc như vậy, hiện tại ngồi khóc giống như một đứa trẻ bất lực.
Tra tấn tâm hồn mới là thống khổ nhất.
Tô Du nhớ tới cha mẹ, lại nghĩ tới Lê Sân, bọn họ đều bảo vệ của anh, đều vì cứu anh mà chết, hoặc bị thương.
"Anh..."
Tô Lãm đi tới, ngồi xổm bên người Tô Du,
"Về sau, chúng ta đều nghe chị nói được không? Em sợ chị sẽ giống như ba mẹ."
Bọn họ không chịu nổi thêm một lần ly biệt nữa.
Trên thế giới không còn có người yêu thương bọn họ như cha mẹ nữa, cho nên không muốn mất đi Lê Sân.
Tô Du ôm Tô Lãm vào trong ngực, ánh mắt lại gắt gao nhìn ván cửa, tựa hồ có thể xuyên thấu qua cánh cửa kia.
"Được."
Cùng lúc đó, hệ thống truyền đến âm thanh máy móc nhắc nhở quen thuộc:
【 Độ trưởng thành của nhân vật công lược +50, độ trưởng thành trước mắt: 75】
Sau khi Tô Du tỉnh lại, ngực còn ở ẩn ẩn đau. Anh bừng tỉnh xoa ngực, nhất thời có chút không kịp phản ứng.
Nếu anh nhớ không nhầm, rõ ràng vừa rồi mình đã... đau đớn trước khi chết vẫn còn tồn tại rõ ràng trong đầu anh.
Người cuối cùng anh nhìn thấy chính là Lê Sân.
Hốc mắt Tô Lãm phiếm hồng sau khi khóc thút thít, sau khi nhìn thấy Tô Du mở hai mắt, cô bé nhào vào trong lòng ngực Tô Du:
"Anh hai, mau nhìn chị một chút, chị bị đau."
Tiếng cô bé mang theo khàn khàn nghẹn ngào khiến người khác lo lắng.
Đau?
Ngực Tô Du tự nhiên cứng lại:
"Sao lại thế này?!"
Anh nâng gò má Tô Lãm lên lau đi nước mắt hơi lạnh. Nhưng trong mắt anh, lại không che dấu được vội vàng.
Tô Lãm thút tha thút thít trả lời, khuôn mặt nhỏ đỏ lên:
"Chị, sau khi chị cứu anh, liền mang chúng ta tới nơi này, hiện tại chị đang khóa mình ở trong phòng. Em, em nghe thấy được tiếng."
Tiếng rên rỉ thống khổ đứt quãng khó có thể nhẫn nại, có khi thậm chí có thể nghe thấy tiếng cô đập mặt vào tường.
Lúc này Tô Du mới phát hiện, chỗ bọn họ ở là một nơi rách nát, anh vừa mới nằm ở trên sô pha, từ chỗ phòng ngủ chính truyền tới từng tiếng quay cuồng.
Anh bất chấp thân thể tê mỏi, lảo đảo chạy tới trước cửa phòng ngủ, liều mạng đấm cửa:
"Mở cửa! Lê Sân! Mau mở cửa!!!"
Anh không thể hiểu được sống lại nhất định có quan hệ với phản ứng dị thường bây giờ của cô!
Khoá cửa kêu leng keng, Lê Sân ở bên trong cố hết sức ngăn chặn cửa, suy yếu nói:
"Đừng vào..."
Còn hơn một giờ nữa, chỉ có một giờ thôi cô có thể chịu đựng được.
Chỗ sâu trong thân thể lại truyền đến đau đớn tê tâm liệt phế, như có người cầm cưa, thong thả cắt da thịt cùng xương cốt cô.
CMN quá đau rồi...
Tô Du cắn chặt hàm răng, đôi con ngươi dần dần phiếm hồng:
"Ai bảo cô cứu tôi! Ai cmn bảo cô cứu tôi!!"
Từ lúc bắt đầu, anh đã được người phụ nữ này bảo vệ, hiện tại còn bởi vì khuyết điểm của mình, mà làm cô phải chịu đựng tra tấn như vậy.
"Tôi không cần cô cứu tôi!! Có nghe thấy không!! Tôi chết không liên quan đến cô!!!!"
Anh đụng vào ván cửa, cơ hồ gào rống lên.
Giờ khắc này, Tô Du bỗng nhiên cảm thấy mình quả thực sự là một phế vật.
Nếu không có Tô gia cùng Lê Sân, chỉ sợ anh đã sớm trở thành đồ ăn cho zombie.
"Vô tâm vô phế."
Lê Sân khụ ra một búng máu, bất đắc dĩ cong khóe miệng.
Động tác vỗ ván cửa của Tô Du dần dần chậm xuống, anh dán vào cửa gỗ, chậm rãi ngồi quỳ xuống mặt đất.
"Thực xin lỗi..."
Anh bất cứ lúc nào cũng đều ngẩng cao đầu, một giọt nước mắt trong suốt lướt qua gương mặt anh, lạch cạch một tiếng rơi ở trên mu bàn tay.
"Thực xin lỗi, thực xin lỗi."
Anh biết vô luận mình nói thêm bao nhiêu câu thực xin lỗi, cũng đều không có cách để báo đáp cô. Anh vẫn luôn là người như vậy, rõ ràng Lê Sân đã nhắc nhở anh phải chú ý hai người kia, anh lại ngây ngốc một chân bước vào bẫy rập.
Lê Sân dựa lưng vào ván cửa, mày nhíu chặt.
Đầu Tô Du để ở trên ván cửa, người đàn ông khi cha mẹ qua đời cũng chưa từng khóc như vậy, hiện tại ngồi khóc giống như một đứa trẻ bất lực.
Tra tấn tâm hồn mới là thống khổ nhất.
Tô Du nhớ tới cha mẹ, lại nghĩ tới Lê Sân, bọn họ đều bảo vệ của anh, đều vì cứu anh mà chết, hoặc bị thương.
"Anh..."
Tô Lãm đi tới, ngồi xổm bên người Tô Du,
"Về sau, chúng ta đều nghe chị nói được không? Em sợ chị sẽ giống như ba mẹ."
Bọn họ không chịu nổi thêm một lần ly biệt nữa.
Trên thế giới không còn có người yêu thương bọn họ như cha mẹ nữa, cho nên không muốn mất đi Lê Sân.
Tô Du ôm Tô Lãm vào trong ngực, ánh mắt lại gắt gao nhìn ván cửa, tựa hồ có thể xuyên thấu qua cánh cửa kia.
"Được."
Cùng lúc đó, hệ thống truyền đến âm thanh máy móc nhắc nhở quen thuộc:
【 Độ trưởng thành của nhân vật công lược +50, độ trưởng thành trước mắt: 75】
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.