Ngọc Thị Xuân Thu

Chương 123: Ba nam nhân

Lâm Gia Thành

28/08/2017

Xuất cung ư?

Trong lòng mừng như điên, tuy nhiên Ngọc Tử vẫn có chút do dự: Nàng đâu phải là sắc nước hương trời gì, giờ lại còn đang mang thai, sao hắn có thể coi trọng nàng chứ?

Ngọc Tử nhìn công tôn Trữ, mắt hạnh trong suốt, thanh âm run rẩy kích động: “Thiếp, thiếp có thể xuất cung ư?”

Trong lúc nàng mong ngóng câu trả lời, công tôn Trữ nhìn nàng đầy thương tiếc, “Cơ là do công tử Xuất đưa vào trong cung, Trữ ta vô năng, không thể đưa cơ rời khỏi nơi đây được.”

Hắn nói tới đây, thấy sự mất mát trên mặt Ngọc Tử, hắn vội vàng tiếp lời: “Tuy nhiên, nếu cơ muốn ra khỏi cung ngoạn cảnh một chút, Trữ ta có thể đi cùng.”

Ngọc Tử thu lại sự mất mát trên mặt, mỉm cười, hướng công tôn Trữ thi lễ, nói: “Nếu được như vậy xin đa tạ công tôn.”

Xe ngựa của công tôn Trữ đang đỗ ở giữa sân rộng kia.

Được sự giúp đỡ của hắn, Ngọc Tử bước lên xe ngựa.

Xe ngựa của công tôn Trữ rất rộng rãi, bên trong đặt bốn chỗ ngồi rộng, xung quanh bày rất nhiều sữa và rượu. Trong xe cũng có tới bốn lò than, bảy tám người ngồi trong này cũng không có vấn đề gì.

Ngọc Tử vừa vào trong xe đã không đợi được mà vén màn xe, nhìn ra phía ngoài.

Khi xe vừa ra khỏi cửa cung, nàng liền thốt ra tiếng hoan hô nho nhỏ, giống như con chim nhỏ sổ lồng. Có điều, tiếng hoan hô vừa thốt ra, mặt nàng lại hiện lên nét buồn bã.

Công tôn Trữ thấy nàng như vậy thì vẻ mặt càng ôn nhu, hắn vươn tay phủ lên bàn tay nhỏ bé của nàng, nhẹ nhàng nói: “Cơ chớ có sợ hãi, Trữ ta nguyện đem toàn lực tương trợ nàng.”

Lời này của hắn vô cùng ôn nhu, vô cùng dịu dàng.

Ngọc Tử ngẩng đầu nhìn công tôn Trữ, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vui mừng và cảm kích, nàng thỏ thẻ: “Đã làm phiền công tôn rồi!”

Công tôn Trữ liền cười tươi, nụ cười này vô cùng sáng lạn.

Đáp lại nụ cười ấy, Ngọc Tử cũng tươi cười, trong nụ cười của nàng chứa chất đầy sự ngượng ngùng cùng chờ mong.

Khóe miệng nàng cong lên, vừa cười vui sướng vừa ngắm phong cảnh bên ngoài. Lúc này, xe ngựa đã đi khỏi phạm vi của Tề cung. Nhìn cảnh náo nhiệt trên đường càng lúc càng hiện rõ, trên mặt Ngọc Tử hiện lên nụ cười ngượng ngùng cùng vui sướng, nhưng trong lòng lại nghĩ thầm: Không biết ta làm như vậy có khiến cho công tôn Trữ nổi lên chút thương tiếc gì hay không?

Xe ngựa không nhanh không chậm đi tới ngã tư đường.

Rõ ràng mới chỉ vào ở trong Tề cung có vài ngày, bây giờ tận mắt nhìn thấy cảnh sắc náo nhiệt cũng như quen thuộc này, Ngọc Tử cảm thấy như được sống lại một lần nữa.

Nàng nhìn không chớp mắt vào cảnh náo nhiệt trên đường, nụ cười trên mặt càng lúc càng trở lên rực rỡ.

Lúc này, bàn tay nhỏ bé của nàng cảm thấy vô cùng ấm áp, cũng là do bàn tay to của công tôn Trữ đã bao phủ lấy bàn tay của nàng.

Ngọc Tử không rút tay lại, chỉ xoay đầu hướng công tôn Trữ cười duyên. Nụ cười này cùng với sóng mắt lưu chuyển thật mị hoặc lòng người.

Công tôn Trữ hai mắt sáng ngời, bàn tay phải của hắn nắm chặt thêm bàn tay nhỏ bé của Ngọc Tử như muốn truyền hết sự ấm áp sang bàn tay của nàng.

Ngọc Tử mặt ửng hồng, nàng thẹn thùng cúi đầu.

Công tôn Trữ si ngốc nhìn khuôn mặt ửng hồng của nàng, nhẹ nhàng gọi: “Ngọc cơ?”

“Vâng.”

“Cơ là một truyền kỳ nữ tử, Trữ ta vô cùng ngưỡng mộ.”

Thanh âm cùng hơi thở của hắn liên tục phả vào tai Ngọc Tử. Khuôn mặt nàng càng lúc càng đỏ hơn. Nhìn thấy nàng như vậy, hai mắt công tôn Trữ càng thêm sáng ngời. Hắn nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay nhỏ bé của Ngọc Tử.

Gió khẽ làm đung đưa màn xe, xe ngựa chậm rãi đi vào một ngã tư đường. Đây là một trong những con phố phồn hoa nơi có nhiều bậc quyền quý qua lại, vì vậy mặt đường được lát bởi những tảng đá lớn. Theo quy củ, gặp quý nhân thì phải tránh đường nên chỗ này người qua lại cũng không nhiều lắm.

Trong xe ngựa, công tôn Trữ một tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Ngọc Tử, tay kia từ từ vươn ra đặt lên eo nhỏ của nàng. Ngay lúc ấy, xe ngựa chợt gặp phải chuyện gì đó, từ từ dừng lại.

Công tôn trữ xoay đầu về phía phu xe, hỏi: “Sao vậy?”



Hắn vừa dứt lời, một giọng trầm thấp mà có lực từ bên ngoài truyền vào, “Ta cũng không biết, Lỗ thị cùng công tôn lại ân ái như thế?”

Giọng nói này, âm trầm mà lạnh lùng, chính là Tề thái tử!

Vừa nãy, khi xe ngựa của Tề thái tử đi tới, xe ngựa của công tôn Trữ phải nép vào lề để nhường đường. Không nghĩ tới là, khi xe ngựa của Tề thái tử đi ngang qua xe của công tôn Trữ, hắn lại thấy được cảnh thân mật của hai người.

Lúc này, Tề thái tử vén màn xe lên, ánh mắt như đao sắc nhìn về phía Ngọc Tử và công tôn Trữ. Đặc biệt, khi nhìn thấy Ngọc Tử đang cúi đầu, vẻ mặt ửng hồng ngượng ngùng thì ánh mắt của Tề thái tử càng thêm rét lạnh.

Trên mặt Ngọc Tử chợt lóe lên nét cười lạnh lùng.

Công tôn Trữ làm như không nhận thấy sự tức giận của Tề thái tử, hắn chắp hai tay, hướng Tề thái tử cười nói: “Trữ diện kiến Thái tử.”

Tề thái tử âm trầm coi chừng hắn, trong khi công tôn Trữ khóe miệng vẫn tươi cười nhìn Tề thái tử không chớp mắt.

Một lát sau, Tề thái tử cười cười, hắn liếc mắt nhìn qua Ngọc Tử rồi lạnh lùng nói: “Công tôn Trữ, ngươi cùng cam công đừng nghĩ tới việc động đến Lỗ thị này!”

Lời nói này vừa thốt ra, vẻ mặt tươi cười của công tôn Trữ phút chốc biến mất, chỉ còn lại sự lạnh lùng.

Hắn trầm giọng trả lời: “Thái tử nói quá lời rồi!” Hắn liếc mắt về phía Ngọc Tử, nói: “Giai nhân như thế, quân tử hảo cầu!” ( chắc giống câu “Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.”)

Ngọc Tử vẫn cúi đầu không nói, Tề thái tử trừng mắt nhìn nàng một cái liền quay đầu quát lên: “Khởi giá!”

“Vâng!”

Công tôn Trữ đưa mắt nhìn theo bóng xe ngựa của Tề thái tử rời đi, hắn hừ nhẹ, cúi đầu nhìn Ngọc Tử, dịu dàng nói: “Những lời của Thái tử, ngươi đừng để ý tới.”

Ngọc Tử hừ nhẹ, nói: “Những gì Thái tử nói, tới bây giờ thiếp vẫn không tin!”

Công tôn Trữ cười cười, hắn nhìn Ngọc Tử một lúc lâu rồi mới ngẩng đầu nhìn về phía xe ngựa Tề thái tử vừa biến mất.

Nói những lời ấy với công tôn Trữ xong, Ngọc Tử cũng lặng lẽ rút bàn tay của nàng về.

Công tôn Trữ quay lại nhìn Ngọc Tử, ánh mắt có chút mất mát, hắn thở dài nói: “Cơ vẫn tin lời Thái tử a.”

Ngọc Tử lắc lắc đầu, cắn môi, nhẹ giọng nói: “Thiếp trong bụng đã có hài tử của công tử Xuất.”

Nàng mới không tin một người có thể tự do ra vào Nam Uyển như công tôn Trữ này lại không biết tới tin nàng đang mang thai! Công tôn Trữ từ đầu tới giờ chưa nhắc tới việc này, nàng liền muốn nói ra, xem hắn có phản ứng thế nào!

Công tôn Trữ vẫn cười cười, không chút để ý nói: “Có hài tử thì sao chứ? Giai nhân vẫn là giai nhân thôi.”

Lời này nói ra nghe thật dễ dàng a. Ngọc Tử cười cười, quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, thầm nghĩ: Nếu hắn thực có lòng với ta, ắt sẽ muốn độc chiếm. Lời vừa rồi của hắn dễ dàng như thế, trôi chảy như thế, nửa điểm khúc mắc cũng không có, chẳng phải bới vì hắn cơ bản không có động lòng với ta hay sao? Hắn không động lòng với ta, nhưng lại cố gắng lấy lòng ta như vậy, ắt hẳn phải có nguyên do.

Nếu bình thường, nàng có lẽ sẽ chậm rãi cùng hắn tán nhảm, nhưng lúc này, Ngọc Tử chỉ có thể đánh cược. Nàng muốn đánh cược, nàng có giá trị nào đó mà hắn muốn lợi dụng!

Ngọc Tử cắn môi, ngẩng đầu nhìn công tôn Trữ.

Công tôn Trữ kinh ngạc nhìn nàng, hỏi: “Sao cơ nhìn ta như vậy?”

Ngọc Tử nhìn thẳng vào mắt hắn, nói: “Thiếp cùng công tôn đều là những thương nhân.” Nói tới đây, Ngọc Tử thở dài một tiếng, tiếp lời, “Công tôn hẳn đã biết, thiếp ở lại vương cung như miếng băng mỏng, chỉ cần không cẩn thận liền chết lúc nào không biết!”

Công tôn trữ nhíu mày thật sâu.

Ngọc Tử lại nói: “Tại vương cung, tính mạng của thiếp đã có lúc bị đe dọa. Thiếp chỉ muốn biết, thiếp cần làm gì công tôn mới nguyện ý đưa thiếp thoát khỏi chỗ đó?”

Nàng nhìn chằm chằm vào hai mắt công tôn Trữ, nhấn mạnh từng từ: “Chỉ cần thiếp có thể làm được, xin quân cứ nói thẳng!”

Hai người cùng ngồi một chỗ, bốn mắt nhìn nhau, trong con mắt của người bên ngoài, đúng là tình chàng ý thiếp. Nhưng thực tế lúc này, giọng nói của Ngọc Tử đâu còn chút nào nũng nịu, tất cả chỉ còn là giọng thương lượng của giới thương nhân.

Hơn nữa, nàng đem địa vị của mình hạ xuống thật thấp, chính là để cho đối phương mặc sức ra giá.



Công tôn Trữ nhìn nàng.

Ngọc Tử nhìn lại hắn.

Hai người, từ đồng tử của đối phương có thể nhìn thấy hình ảnh của chính mình.

Một hồi lâu sau, công tôn Trữ cười khổ, hắn lắc lắc đầu, vẻ mặt mất mát, “Trong mắt của Ngọc cơ, Trữ ta chỉ là người đứng đầu giới thương nhân thôi sao?”

Hắn quay đầu nhìn về phía xa xa, thanh âm lạc đi, “Ngọc cơ muốn thoát khỏi vương cung, Trữ ta sẽ cố hết sức. Việc giao dịch này không cần phải nhắc tới nữa.”

Trong phút chốc, Ngọc Tử thật là kinh ngạc, nàng không tin nhìn hắn nghĩ thầm: Thật là khó tin a, nam nhân này không phải muốn điều gì ở mình thật ư? Hắn đối với mình là thật tâm ư?

Nàng cúi đầu không nói nên lời.

Trong lúc nàng trầm mặc, công tôn Trữ cũng chẳng nói thêm gì. Một lúc lâu sau, hắn mới thở dài một tiếng, trong tiếng thở dài này, Ngọc Tử có thể thấy được sự mất mát của hắn, phảng phất như lời nói vừa rồi của nàng đã thật sự làm hắn bị tổn thương.

Ngọc Tử cắn cắn môi, nàng ngẩng đầu nhìn công tôn Trữ, giọng nói như cầu xin: “Nếu như vậy, công tôn cũng sẽ không tiếc đưa hai kiếm khách tới âm thầm bảo vệ thiếp chứ?” Trong mắt nàng đã lấp lánh nước mắt, “Thiếp ở Nam Uyển, ngày đêm lo lắng, không biết lúc nào sẽ bị hại a.”

Công tôn Trữ, hắn có thể mang theo nàng tự do ra vào Nam Uyển, phái hai kiếm khách âm thầm bảo vệ nàng, hẳn là dễ như trở bàn tay? Nếu việc nhỏ nhặt này cũng làm hắn phải do dự, vậy thì nam nhân này chắc hẳn chẳng có thành ý gì với nàng.

Trầm mặc một lúc, công tôn Trữ thở dài một tiếng, gật đầu nói: “Được!”

Một chữ này vừa thốt ra, Ngọc Tử thực sự vô cùng vui mừng. Lúc nãy chờ đáp án, nàng thực là lo sợ!

Ngọc Tử lập tức mỉm cười, trong mắt nàng vẫn còn nước mắt, nhưng nụ cười lại cực kỳ sáng lạn, bộ dáng hoa lê đái vũ như vậy cực kỳ động lòng người.

Công tôn Trữ vừa nhìn nàng như vậy lại si ngốc một phen, tay hắn ôm eo nhỏ của nàng thêm chặt hơn.

Ngồi ở trong xe, nhỏ nhẹ trò chuyện, mặt mang ý cười, hai người không hề thấy được, tại tầng hai của một tửu quán gần đó, có vài cặp mắt đang hướng về phía này theo dõi bọn họ.

“Công tử, Tề thái tử đã rời đi!”

Trong y phục màu xanh nhạt, công tôn Xuất cúi đầu che dấu nét mặt tuấn tú, hắn chậm rãi quay đầu nhìn về phía ngã tư đường kia.

Vừa nhìn tới đó, hai mắt hắn liền híp lại.

Ánh mắt thâm thuý, trong vắt như pha lê nhìn tới vẻ mặt đầy ý cười của Ngọc Tử, lại nhìn tới bàn tay to đang đặt trên eo của nàng, nhìn rồi lại nhìn, tay hắn nhẹ nhàng nắm chặt lại, khóe miệng khẽ nhếch lên như đang mỉm cười.

“Công tử?”

Kiếm khách đứng phía sau hắn nhẹ kêu lên. Hắn nhìn thoáng qua Ngọc Tử trên xe ngựa kia, nhíu mày, nói: “Công tử, cơ đang mang thai, vẫn nên bố trí người bảo vệ cho thỏa đáng!”

Tròng mắt của công tử Xuất vẫn còn đang nhìn chằm chằm bàn tay to của công tôn Trữ đang đặt trên eo nhỏ của Ngọc Tử. Hắn không quay đầu lại, nói nhẹ: “Không cần nhiều lời, ta tự có an bài.”

“Vâng.”

Một hồi lâu sau hắn mới thu hồi ánh mắt, ra lệnh: “Cứ theo kế hoạch mà hành động.”

“Tuân lệnh.”

Dừng một chút, giọng hắn lại lạnh lùng vang lên, “Công tôn Trữ kia, làm cho hắn không thể rời giường!”

” Tuân lệnh!”

“Chặt đứt tay phải của hắn!”

Mệnh lệnh này vừa ban ra, không biết tại sao, công tử Xuất vươn tay xoa xoa mi tâm, cười khổ rồi thở dài một tiếng, ra lệnh: “Nói cho Ngọc cơ, ta đã nhận được tin của nàng, bảo nàng hãy an phận một chút!”

“Vâng!”

Trừng mắt nhìn hai người trong xe ngựa kia một cái, công tử Xuất đứng lên, xoay người rời đi. Mọi người thấy hắn như vậy liền vội vàng đứng dậy đuổi theo.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ngọc Thị Xuân Thu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook