Chương 57: Gặp lại Bội cơ
Lâm Gia Thành
17/04/2014
Giọng nói trong trẻo kia vang lên, bước chân của công tử Xuất cũng khựng lại.
Ngọc Tử ngẩng đầu lên nhìn gương mặt tuấn mỹ của hắn, thấy hắn nhăn mặt. Ngay lúc Ngọc Tử tò mò nhìn hắn thì hắn đã cúi đầu ra lệnh với Ngọc Tử: “Nữ nhân nơi này, cơ có thể ứng phó?”
Cũng không đợi Ngọc Tử trả lời, công tử Xuất đã vung tay áo, thản nhiên chuyển hướng, sải bước đi ra.
Các mỹ nhân thấy vậy sao chịu nghe, các nàng đều ngẩng đầu, thi nhau kêu lên. Trong tiếng oanh oanh yến yến mời gọi này, giọng nói trong trẻo kia vội vàng truyền đến: “Phu chủ, phu chủ? Chàng đi đâu vậy?”
Trong tiếng kêu đó, một nữ tử quý tộc dáng người cao gầy, mặt tròn mắt to, làn da trắng nõn xách váy bước ra. Nàng vừa kêu vừa đuổi theo công tử Xuất.
Bước chân của công tử Xuất càng vội vã, bóng dáng kia cũng vội vàng mà đi như đang trốn chạy vậy. Ngọc Tử hoàn toàn không ngờ hắn sẽ có ngày hôm nay, lập tức chớp mắt, hứng thú nhìn theo.
Nữ tử kia đuổi theo một hồi, mắt thấy hắn càng chạy càng xa thì giận dữ đến độ dậm chân rồi òa lên khóc lớn, bất chấp tất cả.
Ngọc Tử cả kinh, vội chuyển cái nhìn tò mò về phía nữ tử kia.
Nữ tử quý tộc ấy bĩu môi, nước mắt như mưa, nàng vừa khóc vừa lau nước mắt lại vừa kể lể: “Lúc ở nước Hàn, chàng vừa thấy ta đã như vậy, tới Tề rồi gặp lại ta vẫn là như vậy… công tử, chàng quá là vô lễ!”
Nữ tử kia khóc rất đau lòng, các mỹ nhân khác thấy vậy, chậm rãi xúm vào an ủi nàng.
Thấy không có ai để ý đến mình, Ngọc Tử lặng lẽ đi vào rừng cây, cũng trốn chạy. Nàng cứ chạy mãi, chạy xa thật xa, cũng nghĩ mãi mà không hiểu vì sao mình cũng muốn chạy.
Sau khi các mỹ nữ đến, Ngọc Tử ở lại thiên điện của công tử Xuất như vậy sẽ khiến mọi người ghen ghét. Lập tức, nàng tìm được quản gia kia, muốn một căn phòng u tĩnh, tách xa dãy nhà của các mỹ nhân kia.
Chọn được phòng rồi, Ngọc Tử quay về phòng, bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình.
Có tiếng bước chân truyền đến.
Ngọc Tử ngẩng đầu, thấy đó chính là gương mặt xinh đẹp của nữ tử mặt tròn kia.
Trong cái nhìn của Ngọc Tử, cô nương kia hung hăng lườm nàng một cái rồi quát: “Ngươi chỉ là cơ thiếp, thấy phu nhân ta sao không hành lễ?”
Ngọc Tử nghe vậy thì chắp tay trả lời: “Bẩm phu nhân, Ngọc cơ tuy là cơ thiếp nhưng cũng là thực khách, không được công tử dặn dò thì Ngọc cơ không dám hành lễ.”
Thời đại này, địa vị của thực khách rất cao, cao hơn cơ thiếp nhiều. Nữ tử quý tộc kia cứng họng, nàng trợn mắt nhìn Ngọc Tử la hét: “Ta không tin!”
Tuy nói không tin nhưng nàng cũng không bắt Ngọc Tử hành lễ nữa.
Nàng nhìn quay phòng, vẻ mặt đố kỵ nhìn Ngọc Tử, ngón tay chỉ đến tận chóp mũi Ngọc Tử, quát: “Ngươi… ngươi có tài đức gì mà dám ở bên cạnh công tử, đi theo bên chàng?” Không đợi Ngọc Tử trả lời, nàng lại bĩu môi, nước mắt bắt đầu rơi tí tách: “Ta là công chúa nước Hàn mà còn không được theo hầu bên mình, ngươi chỉ là một cơ thiếp, sao xứng đi theo?”
Nghe đến đây, Ngọc Tử rất muốn cười, nàng đột nhiên cảm thấy, công chúa nước Hàn này đúng và vừa thoải mái vừa buồn cười.
Ngọc Tử nhịn cười, nhẹ nhàng chào công chúa nước Hàn này, khẽ đáp: “Công chúa sai rồi, thiếp có nơi ở khác.”
“Tốt, ngươi mau rời đi, chỗ này ta sẽ ở lại.” Công chúa nước Hàn vội nói. Nàng nhìn trong phòng thấy giường ngủ của công tử Xuất, đôi mắt hạnh ngập nước, giọng nói mang theo sự nhớ mong và khát vọng, “Từ nay về sau, ta sẽ ở bên cạnh hầu hạ phu chủ.”
Lúc này nàng đã chẳng còn khóc lóc, tươi cười rực rỡ, trông thật thú vị.
Ngọc Tử lấy tay áo che miệng cười trộm rồi nói: “Lời của công chúa thật hay, công tử hẳn là sẽ rất vui mừng, cảm động.”
“Chàng thực sự… thực sự sẽ vui mừng, cảm động?”
Giọng nói của công chúa lại thật yếu ớt, ánh mắt nhìn Ngọc Tử vừa sáng bừng lại vừa bất an.
Ngọc Tử gật đầu, đang định nói thêm mấy câu thì lúc này vị quản gia kia đứng bên ngoài gọi với vào: “Ngọc cơ, có người tìm cơ.”
Có người tìm ta?
Ngọc Tử ngẩn ra, chớp mắt, nàng thầm nghĩ: “Hay là phụ thân đến? Lúc trước, mấy lần nàng đến bên ngoài phủ của công tử Tử Đê, muốn gặp Cung nhưng lại không được vào.”
Chia xa cũng đã mấy ngày, nàng đang rất nhớ phụ thân.
Ngọc Tử hớn hở đáp: “Ra đây, ra đây!”
Nàng ném bọc quần áo lại, vội chạy ra ngoài cửa điện.
Trong sân là một cỗ xe ngựa hoa lệ.
Vừa nhìn thấy cỗ xe ngựa này, Ngọc Tử nhíu mày, vội dừng bước. Nàng cũng không dám tưởng tượng, Cung luôn thành thật lại có thể ngồi xe ngựa hoa lệ như vậy chỉ trong một thời gian ngắn.
Trong lúc Ngọc Tử vội dừng bước, ngừng cười thì màn xe xốc lên, một gương mặt xinh đẹp xuất hiện trước mắt Ngọc Tử. Thiếu phụ này chính là Bội cơ.
Lại là Bội cơ tới tìm ta?
Bội cơ nhìn thấy Ngọc Tử, đôi môi anh đào khẽ cong lên, cười vô cùng thân thiết, nhiệt tình. “Ngọc cơ, ta là Bội cơ đây, ngươi có nhớ không?”
Bội cơ trong phủ Thái tử nước Tề, đương nhiên là ta nhớ rõ!
Ngọc Tử mỉm cười, cảnh giác nhìn nàng rồi cười nói: “Chào Bội cơ tỷ tỷ, tỷ tỷ đến đây là có gì chỉ giáo?”
Miệng nàng chào nhưng lại không hề hành lễ. Bội cơ nhìn nàng chằm chằm, lại càng cười thật thân thiết. Nàng ta nhảy xuống xe ngựa, lắc mông đi đến trước mặt Ngọc Tử, hai tay nắm chặt tay Ngọc Tử, thân mật nói: “Muội muội không biết chứ, yến tiệc hôm đó của Thái tử vốn không hề gọi muội muội vào, là tỷ tỷ ta phải chạy bốn phía, thu xếp mọi chuyện nên muội muội mới được xuất hiện đó?”
Cái gì?
Thiếu chút nữa Ngọc Tử đã bật cười.
Thì ra ta còn nợ ân tình ngươi sao!
Khóe miệng Ngọc Tử cong cong, khẽ chào Bội cơ, cúi đầu cảm kích nói: “Đa tạ tỷ tỷ, Ngọc cơ có được phú quý hôm nay đều là nhờ tỷ tỷ ban tặng.”
Rất hiển nhiên, ý trào phúng của Ngọc Tử, Bội cơ chẳng hề nghe ra. Nàng cười đắc ý, ánh mắt nhìn Ngọc Tử có chút đắc ý và khinh thường.
Bội cơ lúc này vẫn nắm chặt tay Ngọc Tử, nàng nắm chặt lại còn lắc lắc với vẻ thân thiết: “Muội muội, hôm nay trời rất đẹp, sao muội muội không cùng tỷ tỷ ra ngoài chơi?”
Ngọc Tử trừng mắt nhìn.
Nàng chậm rãi rút tay về, cười thật dịu dàng: “Muội đã là cơ thiếp trong phủ công tử Xuất, không có lệnh của phu chủ, không dám tự tiện ra ngoài.”
“Ai dà! Muội muội không biết rồi, tỷ chính là người của phủ Thái tử. Phủ Thái tử muốn đón một người ra ngoài thì phu chủ nhà muội cũng sẽ không trách mắng đâu.
Đúng thế, hắn chắc chắn sẽ không trách mắng, chỉ là đi ra ngoài với ngươi, lúc về có khi chỉ còn là một cỗ thi thể!
Ngọc Tử nghĩ đến đây, lại càng cười vui vẻ hơn, mắt híp lại thành đường thẳng, kiên định lắc đầu: “Phu chủ không có lệnh, không dám tự tiện.”
“Muội muội!”
“Tỷ tỷ đừng nói nữa.”
Bội cơ nhìn vẻ mặt kiên định của Ngọc Tử, không biết làm sao. Nàng cau mày nói: “Theo muội muội thấy thì nhất định phải được phủ chủ của muội cho phép thì muội mới chịu đi cùng tỷ tỷ một chuyến sao?”
Ngọc Tử mỉm cười, thần thái vô cùng đoan trang: “Đúng vậy.”
“Vậy nếu Thái tử muốn gặp muội thì muội muội tính sao?” Những lời này, Bội cơ nói rất chậm, rất chậm, nhìn chằm chằm vào mắt Ngọc Tử, gằn từng tiếng mà hỏi.
Ngọc Tử cười lạnh trong lòng nhưng mặt cũng ngẩn ra, giật mình, nàng chậm rãi cúi đầu, cắn môi, tay nắm góc áo, hồi lâu không nói gì.
Bội cơ thấy vậy, gương mặt khả ái hiện lên nụ cười lạnh đầy đắc ý.
Ngọc Tử ngẩng đầu lên nhìn gương mặt tuấn mỹ của hắn, thấy hắn nhăn mặt. Ngay lúc Ngọc Tử tò mò nhìn hắn thì hắn đã cúi đầu ra lệnh với Ngọc Tử: “Nữ nhân nơi này, cơ có thể ứng phó?”
Cũng không đợi Ngọc Tử trả lời, công tử Xuất đã vung tay áo, thản nhiên chuyển hướng, sải bước đi ra.
Các mỹ nhân thấy vậy sao chịu nghe, các nàng đều ngẩng đầu, thi nhau kêu lên. Trong tiếng oanh oanh yến yến mời gọi này, giọng nói trong trẻo kia vội vàng truyền đến: “Phu chủ, phu chủ? Chàng đi đâu vậy?”
Trong tiếng kêu đó, một nữ tử quý tộc dáng người cao gầy, mặt tròn mắt to, làn da trắng nõn xách váy bước ra. Nàng vừa kêu vừa đuổi theo công tử Xuất.
Bước chân của công tử Xuất càng vội vã, bóng dáng kia cũng vội vàng mà đi như đang trốn chạy vậy. Ngọc Tử hoàn toàn không ngờ hắn sẽ có ngày hôm nay, lập tức chớp mắt, hứng thú nhìn theo.
Nữ tử kia đuổi theo một hồi, mắt thấy hắn càng chạy càng xa thì giận dữ đến độ dậm chân rồi òa lên khóc lớn, bất chấp tất cả.
Ngọc Tử cả kinh, vội chuyển cái nhìn tò mò về phía nữ tử kia.
Nữ tử quý tộc ấy bĩu môi, nước mắt như mưa, nàng vừa khóc vừa lau nước mắt lại vừa kể lể: “Lúc ở nước Hàn, chàng vừa thấy ta đã như vậy, tới Tề rồi gặp lại ta vẫn là như vậy… công tử, chàng quá là vô lễ!”
Nữ tử kia khóc rất đau lòng, các mỹ nhân khác thấy vậy, chậm rãi xúm vào an ủi nàng.
Thấy không có ai để ý đến mình, Ngọc Tử lặng lẽ đi vào rừng cây, cũng trốn chạy. Nàng cứ chạy mãi, chạy xa thật xa, cũng nghĩ mãi mà không hiểu vì sao mình cũng muốn chạy.
Sau khi các mỹ nữ đến, Ngọc Tử ở lại thiên điện của công tử Xuất như vậy sẽ khiến mọi người ghen ghét. Lập tức, nàng tìm được quản gia kia, muốn một căn phòng u tĩnh, tách xa dãy nhà của các mỹ nhân kia.
Chọn được phòng rồi, Ngọc Tử quay về phòng, bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình.
Có tiếng bước chân truyền đến.
Ngọc Tử ngẩng đầu, thấy đó chính là gương mặt xinh đẹp của nữ tử mặt tròn kia.
Trong cái nhìn của Ngọc Tử, cô nương kia hung hăng lườm nàng một cái rồi quát: “Ngươi chỉ là cơ thiếp, thấy phu nhân ta sao không hành lễ?”
Ngọc Tử nghe vậy thì chắp tay trả lời: “Bẩm phu nhân, Ngọc cơ tuy là cơ thiếp nhưng cũng là thực khách, không được công tử dặn dò thì Ngọc cơ không dám hành lễ.”
Thời đại này, địa vị của thực khách rất cao, cao hơn cơ thiếp nhiều. Nữ tử quý tộc kia cứng họng, nàng trợn mắt nhìn Ngọc Tử la hét: “Ta không tin!”
Tuy nói không tin nhưng nàng cũng không bắt Ngọc Tử hành lễ nữa.
Nàng nhìn quay phòng, vẻ mặt đố kỵ nhìn Ngọc Tử, ngón tay chỉ đến tận chóp mũi Ngọc Tử, quát: “Ngươi… ngươi có tài đức gì mà dám ở bên cạnh công tử, đi theo bên chàng?” Không đợi Ngọc Tử trả lời, nàng lại bĩu môi, nước mắt bắt đầu rơi tí tách: “Ta là công chúa nước Hàn mà còn không được theo hầu bên mình, ngươi chỉ là một cơ thiếp, sao xứng đi theo?”
Nghe đến đây, Ngọc Tử rất muốn cười, nàng đột nhiên cảm thấy, công chúa nước Hàn này đúng và vừa thoải mái vừa buồn cười.
Ngọc Tử nhịn cười, nhẹ nhàng chào công chúa nước Hàn này, khẽ đáp: “Công chúa sai rồi, thiếp có nơi ở khác.”
“Tốt, ngươi mau rời đi, chỗ này ta sẽ ở lại.” Công chúa nước Hàn vội nói. Nàng nhìn trong phòng thấy giường ngủ của công tử Xuất, đôi mắt hạnh ngập nước, giọng nói mang theo sự nhớ mong và khát vọng, “Từ nay về sau, ta sẽ ở bên cạnh hầu hạ phu chủ.”
Lúc này nàng đã chẳng còn khóc lóc, tươi cười rực rỡ, trông thật thú vị.
Ngọc Tử lấy tay áo che miệng cười trộm rồi nói: “Lời của công chúa thật hay, công tử hẳn là sẽ rất vui mừng, cảm động.”
“Chàng thực sự… thực sự sẽ vui mừng, cảm động?”
Giọng nói của công chúa lại thật yếu ớt, ánh mắt nhìn Ngọc Tử vừa sáng bừng lại vừa bất an.
Ngọc Tử gật đầu, đang định nói thêm mấy câu thì lúc này vị quản gia kia đứng bên ngoài gọi với vào: “Ngọc cơ, có người tìm cơ.”
Có người tìm ta?
Ngọc Tử ngẩn ra, chớp mắt, nàng thầm nghĩ: “Hay là phụ thân đến? Lúc trước, mấy lần nàng đến bên ngoài phủ của công tử Tử Đê, muốn gặp Cung nhưng lại không được vào.”
Chia xa cũng đã mấy ngày, nàng đang rất nhớ phụ thân.
Ngọc Tử hớn hở đáp: “Ra đây, ra đây!”
Nàng ném bọc quần áo lại, vội chạy ra ngoài cửa điện.
Trong sân là một cỗ xe ngựa hoa lệ.
Vừa nhìn thấy cỗ xe ngựa này, Ngọc Tử nhíu mày, vội dừng bước. Nàng cũng không dám tưởng tượng, Cung luôn thành thật lại có thể ngồi xe ngựa hoa lệ như vậy chỉ trong một thời gian ngắn.
Trong lúc Ngọc Tử vội dừng bước, ngừng cười thì màn xe xốc lên, một gương mặt xinh đẹp xuất hiện trước mắt Ngọc Tử. Thiếu phụ này chính là Bội cơ.
Lại là Bội cơ tới tìm ta?
Bội cơ nhìn thấy Ngọc Tử, đôi môi anh đào khẽ cong lên, cười vô cùng thân thiết, nhiệt tình. “Ngọc cơ, ta là Bội cơ đây, ngươi có nhớ không?”
Bội cơ trong phủ Thái tử nước Tề, đương nhiên là ta nhớ rõ!
Ngọc Tử mỉm cười, cảnh giác nhìn nàng rồi cười nói: “Chào Bội cơ tỷ tỷ, tỷ tỷ đến đây là có gì chỉ giáo?”
Miệng nàng chào nhưng lại không hề hành lễ. Bội cơ nhìn nàng chằm chằm, lại càng cười thật thân thiết. Nàng ta nhảy xuống xe ngựa, lắc mông đi đến trước mặt Ngọc Tử, hai tay nắm chặt tay Ngọc Tử, thân mật nói: “Muội muội không biết chứ, yến tiệc hôm đó của Thái tử vốn không hề gọi muội muội vào, là tỷ tỷ ta phải chạy bốn phía, thu xếp mọi chuyện nên muội muội mới được xuất hiện đó?”
Cái gì?
Thiếu chút nữa Ngọc Tử đã bật cười.
Thì ra ta còn nợ ân tình ngươi sao!
Khóe miệng Ngọc Tử cong cong, khẽ chào Bội cơ, cúi đầu cảm kích nói: “Đa tạ tỷ tỷ, Ngọc cơ có được phú quý hôm nay đều là nhờ tỷ tỷ ban tặng.”
Rất hiển nhiên, ý trào phúng của Ngọc Tử, Bội cơ chẳng hề nghe ra. Nàng cười đắc ý, ánh mắt nhìn Ngọc Tử có chút đắc ý và khinh thường.
Bội cơ lúc này vẫn nắm chặt tay Ngọc Tử, nàng nắm chặt lại còn lắc lắc với vẻ thân thiết: “Muội muội, hôm nay trời rất đẹp, sao muội muội không cùng tỷ tỷ ra ngoài chơi?”
Ngọc Tử trừng mắt nhìn.
Nàng chậm rãi rút tay về, cười thật dịu dàng: “Muội đã là cơ thiếp trong phủ công tử Xuất, không có lệnh của phu chủ, không dám tự tiện ra ngoài.”
“Ai dà! Muội muội không biết rồi, tỷ chính là người của phủ Thái tử. Phủ Thái tử muốn đón một người ra ngoài thì phu chủ nhà muội cũng sẽ không trách mắng đâu.
Đúng thế, hắn chắc chắn sẽ không trách mắng, chỉ là đi ra ngoài với ngươi, lúc về có khi chỉ còn là một cỗ thi thể!
Ngọc Tử nghĩ đến đây, lại càng cười vui vẻ hơn, mắt híp lại thành đường thẳng, kiên định lắc đầu: “Phu chủ không có lệnh, không dám tự tiện.”
“Muội muội!”
“Tỷ tỷ đừng nói nữa.”
Bội cơ nhìn vẻ mặt kiên định của Ngọc Tử, không biết làm sao. Nàng cau mày nói: “Theo muội muội thấy thì nhất định phải được phủ chủ của muội cho phép thì muội mới chịu đi cùng tỷ tỷ một chuyến sao?”
Ngọc Tử mỉm cười, thần thái vô cùng đoan trang: “Đúng vậy.”
“Vậy nếu Thái tử muốn gặp muội thì muội muội tính sao?” Những lời này, Bội cơ nói rất chậm, rất chậm, nhìn chằm chằm vào mắt Ngọc Tử, gằn từng tiếng mà hỏi.
Ngọc Tử cười lạnh trong lòng nhưng mặt cũng ngẩn ra, giật mình, nàng chậm rãi cúi đầu, cắn môi, tay nắm góc áo, hồi lâu không nói gì.
Bội cơ thấy vậy, gương mặt khả ái hiện lên nụ cười lạnh đầy đắc ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.