Chương 30: Lấy hay bỏ
Lâm Gia Thành
17/04/2014
Đúng lúc này, một tiếng quát đầy phẫn nộ, cực kỳ chói tai truyền đến,
“Thằng bé kia, sao một miếng ngọc ngươi cũng không cầm cho vững được?”
Giọng nói này vô cùng phẫn nộ, vô cùng tức giận, vô cùng đau lòng!
Ngọc Tử quay đầu lại, nhìn vào đôi mắt đã đỏ ngầu kia! Ánh mắt này khi nhìn vào nàng thì chất chứa cả sự giận dữ khó mà nói hết! Như thể nàng làm vỡ mỹ ngọc của kiếm khách nước Tề này vậy.
Ngọc Tử lườm một cái, lập tức cúi đầu, hai tay ôm mặt, khẽ khóc nấc lên.
Nàng vừa mới khóc, bên cạnh đã vang lên giọng nói khàn khàn của Cung, ông thì thào, nói năng lộn xộn: “Ngọc ơi, đây là ngọc đó! Mỹ ngọc trị giá trăm lạng vàng đó!”
Tiếng khóc của Cung dù cố cũng không đè nén được sự buồn bã, khổ sở.
Ngọc Tử bưng mặt, liều mạng lắc đầu. Mọi người nhìn nhau thổn thức rồi dần dần tản đi.
Khi tiếng bàn tán dần ít đi, Ngọc Tử cúi đầu, chậm rãi ngồi xổm xuống, nàng cẩn thận nhặt từng miếng ngọc vỡ lên, đặt vào hộp như cũ, sau đó nàng kéo phụ thân đang buồn bã chạy qua một phía.
Chỉ trong chốc lát như vậy, dường như Cung đã già đi rất nhiều, xem ra, người già thực sự không chịu được tin quá vui, quá buồn như vậy.
Hai cha con ủ rũ cúi đầu đi, vừa đúng lúc này, tiếng vó ngựa từ phía trước truyền đến cùng với tiếng ra lệnh: “Tạm nghỉ, chuẩn bị bữa sáng! Tạm nghỉ, chuẩn bị bữa sáng!”
Mọi người tuân lệnh, vội vàng đứng lên. Đám người làm thấy Ngọc Tử vừa từ cự phú lại thành kẻ nghèo, lòng thương xót nên cũng không gọi nàng qua làm.
Mãi cho đến khi ngồi trên cỏ, Cung vẫn là đau khổ, không chịu nổi.
Một hồi lâu sau, ông mới thở dài một tiếng, ngẩng đàu nhìn Ngọc Tử, thở dài nói: “Con à, con, ôi….”
Tiếng thở dài của ông phiêu đãng trong gió, vẫn cúi đầu, Ngọc Tử vẫn tỏ vẻ buồn bã cũng ngẩng đầu lên, nhìn phụ thân một cách nghiêm túc, chăm chú.
Ánh mắt của Ngọc Tử lúc này có chút kỳ lạ, Cung nhìn mà không khỏi ngây người.
Ngọc Tử chớp mắt, nhẹ giọng nói nói: “Phụ thân, vừa rồi là con cố ý làm rơi ngọc!”
“Cái gì?”
Cung sợ ngây người, trừng mắt nhìn Ngọc Tử, vẻ mặt như không dám tin.
Ngọc Tử nhìn ông chăm chú, gật đầu, từ tốn nói: “Phụ thân, ngọc kia chúng ta không giữ được”. Nàng cười khổ, hai tháng qua vì vất vả, ăn uống không tốt nên trông rất nhợt nhạt, tay đầy vết chai, nàng nói tiếp: “Phụ thân, có báu vật là mang tội đó!”
Giọng nói của Ngọc Tử rất thấp, rất thanh thúy chảy xuôi vào tai Cung. “Phụ thân, người đã già, con lại sức yếu. Mọi người đều biết ngọc kia trị giá trăm lạng vàng. Phụ thân nghĩ xem, chúng ta có giữ được ngọc không? Phụ thân nghĩ xem các kiếm khách có động tâm không? Nếu bọn họ có lòng muốn giết người cướp ngọc thì chúng ta phải làm sao?”
Cung im lặng.
Dù sao ông cũng đã trả qua nhiều sóng gió, được Ngọc Tử cảnh tỉnh như vậy liền tỉnh táo lại khỏi cơn kích động.
Rất lâu sau Cung mới ngẩng đầu lên.
Ông nhìn Ngọc Tử, cảm khái: “Ngọc, phụ thân không như con. Nếu lúc đầu có được sự thông tuệ của con thì sẽ chẳng để người ta cướp được tài bảo đi. Phụ thân luôn mắng người ta dối gian nhưng giờ con nhắc nhở thế này ta mới biết, kẻ đó không cướp đi thì cũng sẽ có người khác đến cướp. Ngọc à, con quả là xuất thân quý nhân, thấy nhiều tài bảo trên đời rồi mới có thể trấn tĩnh như vậy, con giỏi hơn ta nhiều”.
Nghe cha cảm khái như vậy, môi Ngọc Tử hơi mỉm cười.
Nàng âm thầm nghĩ: Ta hiểu được điều này đều là nhờ những kinh nghiệm xương máu của người xưa mà có, cái này không liên quan gì đến thân phận quý nhân như phụ thân ta nói. Phụ thân là người cổ đại, không hiểu cũng là bình thường.
Ngọc Tử cũng không biết, từ cổ chí kim, món lợi lớn luôn có thể khiến người ta mất lý trí, nàng có thể giữ vững lý trí, phán đoán chính xác như vậy trong tình huống này cũng là không dễ dàng.
Dù được phụ thân khích lệ khiến nàng thoải mái nhưng Ngọc Tử thực sự không vui nổi.
Bất kể là ai, đột nhiên từ cự phú lại quay về nghèo hèn, lòng đều không thể cao hứng nổi.
Ngọc Tử lúc này không khỏi nghĩ thầm: Nếu có được cái hộp đó, giờ ta cứ giữ nó lại, sau đó cho phụ thân xem xét một chút xem có chuyện đó hay không.
Vừa nghĩ đến đây, nàng lại lắc đầu. Bất luận thế nào, dựa vào thân phận bây giờ của ông, mang theo báu vật rất dễ dàng rước họa vào thân. Dù bây giờ không ai phát hiện, sau này đưa mỹ ngọc ra ngoài thì cũng vẫn gây phiền phức. Ai, vỡ cũng được, vỡ thì có thể ngủ an ổn rồi.
Nghĩ đến đây, Ngọc Tử thở dài một tiếng, để lòng bình dần bình tĩnh lại.
Cung cũng bình tĩnh.
Hai cha con tùy tiện ăn gì đó, trong cái nhìn chỉ trỏ của mọi người, lại tiếp tục cuộc hành trình. Dù ngọc nát nhưng chiếc hộp kia Ngọc Tử vẫn bảo quản tốt. Thứ này có lẽ sẽ có tác dụng.
Rất nhanh đã lại tới buổi chiều. Ngọc Tử ngủ rất say.
Nàng tỉnh dậy trong những tiếng kêu lớn.
Nàng vừa mở mắt thì phát hiện ở hướng tây nam, doanh trại của man quân và công tử Xuất sáng bừng, tiếng hò hét không dứt, tiếng binh khí loảng xoảng vang lên ầm ỹ.
Trời ạ, không phải là thích khách tới chứ?
Ngọc Tử ngồi dậy.
Bên cạnh nàng, Cung ngủ rất say, những tiếng ồn ào như sấm này không hề ảnh hưởng gì tới ông.
Ngọc Tử nhìn thoáng qua phụ thân, mím môi, lặng lẽ dập tắt đống lửa bên mình. Đêm tối như vậy, lửa vừa tắt, hai cha con như chìm vào bóng đêm, biến mất không thấy đâu nữa.
Sau đó, Ngọc Tử lén lút đi về phía phụ thân, lấy trong túi quần áo mấy miếng vải, nhét vào tai phụ thân. Nàng cũng không muốn phụ thân bị đánh thức, công tử Xuất này là đại quý tộc Trung Nguyên, chưa biết chừng phụ thân sẽ liều mạng để bảo vệ mất.
Sau đó Ngọc Tử quay đầu, chuyên tâm xem náo nhiệt. Tiếng hò hét càng lúc càng vang dội.
Càng lúc càng nhiều kiếm khách bị đánh thức, vội vã gia nhập đội quân chém giết.
Trong lúc lòng Ngọc Tử căng lên, cảnh giác nhìn bốn phía thì một giọng nói hùng hậu, vang vọng truyền đến, giọng nói này nàng nghe ra được, đây là kiếm khách Lộ bên cạnh công tử Xuất: “Bao vây lấy! Không để bất kỳ ai trốn thoát!”
Nghe đến đó, Ngọc Tử vui mừng: Xem ra công tử Xuất thắng rồi.
Trong tiếng quát vang dội, tiếng hò hét càng lúc càng nhỏ dần.
Chỉ chốc lát, giọng nói của kiếm khách Lộ lại truyền đến: “Thích khách đã bị trừ khử, làm phiền chư vị tương trợ rồi”.
Cái gì, thích khách đã bị trừ khử sạch? Trong bóng tối, hai mắt Ngọc Tử sáng bừng lên: Thích khách đã bị trừ khử rồi? Thật tốt quá, không cần lo lắng bị trả thù nữa, có thể lại thả tim vào bụng được rồi.
Lúc này, một giọng nói kinh ngạc truyền đến: “Đây, thích khách đó là người trong thương đội?”
Kiếm khách Lộ lạnh lùng đáp: “Những kẻ này đúng là đang ẩn núp trong thương đội, chuẩn bị ám sát công tử Xuất. Chư quân, thích khách đã bị diệt trừ, xin mời chư quân trở về”.
“Vâng, vâng”.
Trong tiếng ồn ào có cả tiếng nói thầm, cũng có tiếng đáp lời bối rối, đám kiếm khách đều quay trở về chỗ của mình.
Ngọc Tử lại vội đốt lửa lên.
Giờ đã là mùa hè, đốt lửa không phải để sưởi ấm. Nó là để ngăn chặn động vật trên thảo nguyên này, báo hiệu nơi này có đoàn quân lớn. Thứ hai là đốt chút lá ngải để trừ muỗi.
Nhìn bầu trời đêm lại trở về với vẻ bình tĩnh vốn có, Ngọc Tử nhìn phụ thân vẫn ngủ thật ngon, mỉm cười nhắm mắt lại.
Giọng nói này vô cùng phẫn nộ, vô cùng tức giận, vô cùng đau lòng!
Ngọc Tử quay đầu lại, nhìn vào đôi mắt đã đỏ ngầu kia! Ánh mắt này khi nhìn vào nàng thì chất chứa cả sự giận dữ khó mà nói hết! Như thể nàng làm vỡ mỹ ngọc của kiếm khách nước Tề này vậy.
Ngọc Tử lườm một cái, lập tức cúi đầu, hai tay ôm mặt, khẽ khóc nấc lên.
Nàng vừa mới khóc, bên cạnh đã vang lên giọng nói khàn khàn của Cung, ông thì thào, nói năng lộn xộn: “Ngọc ơi, đây là ngọc đó! Mỹ ngọc trị giá trăm lạng vàng đó!”
Tiếng khóc của Cung dù cố cũng không đè nén được sự buồn bã, khổ sở.
Ngọc Tử bưng mặt, liều mạng lắc đầu. Mọi người nhìn nhau thổn thức rồi dần dần tản đi.
Khi tiếng bàn tán dần ít đi, Ngọc Tử cúi đầu, chậm rãi ngồi xổm xuống, nàng cẩn thận nhặt từng miếng ngọc vỡ lên, đặt vào hộp như cũ, sau đó nàng kéo phụ thân đang buồn bã chạy qua một phía.
Chỉ trong chốc lát như vậy, dường như Cung đã già đi rất nhiều, xem ra, người già thực sự không chịu được tin quá vui, quá buồn như vậy.
Hai cha con ủ rũ cúi đầu đi, vừa đúng lúc này, tiếng vó ngựa từ phía trước truyền đến cùng với tiếng ra lệnh: “Tạm nghỉ, chuẩn bị bữa sáng! Tạm nghỉ, chuẩn bị bữa sáng!”
Mọi người tuân lệnh, vội vàng đứng lên. Đám người làm thấy Ngọc Tử vừa từ cự phú lại thành kẻ nghèo, lòng thương xót nên cũng không gọi nàng qua làm.
Mãi cho đến khi ngồi trên cỏ, Cung vẫn là đau khổ, không chịu nổi.
Một hồi lâu sau, ông mới thở dài một tiếng, ngẩng đàu nhìn Ngọc Tử, thở dài nói: “Con à, con, ôi….”
Tiếng thở dài của ông phiêu đãng trong gió, vẫn cúi đầu, Ngọc Tử vẫn tỏ vẻ buồn bã cũng ngẩng đầu lên, nhìn phụ thân một cách nghiêm túc, chăm chú.
Ánh mắt của Ngọc Tử lúc này có chút kỳ lạ, Cung nhìn mà không khỏi ngây người.
Ngọc Tử chớp mắt, nhẹ giọng nói nói: “Phụ thân, vừa rồi là con cố ý làm rơi ngọc!”
“Cái gì?”
Cung sợ ngây người, trừng mắt nhìn Ngọc Tử, vẻ mặt như không dám tin.
Ngọc Tử nhìn ông chăm chú, gật đầu, từ tốn nói: “Phụ thân, ngọc kia chúng ta không giữ được”. Nàng cười khổ, hai tháng qua vì vất vả, ăn uống không tốt nên trông rất nhợt nhạt, tay đầy vết chai, nàng nói tiếp: “Phụ thân, có báu vật là mang tội đó!”
Giọng nói của Ngọc Tử rất thấp, rất thanh thúy chảy xuôi vào tai Cung. “Phụ thân, người đã già, con lại sức yếu. Mọi người đều biết ngọc kia trị giá trăm lạng vàng. Phụ thân nghĩ xem, chúng ta có giữ được ngọc không? Phụ thân nghĩ xem các kiếm khách có động tâm không? Nếu bọn họ có lòng muốn giết người cướp ngọc thì chúng ta phải làm sao?”
Cung im lặng.
Dù sao ông cũng đã trả qua nhiều sóng gió, được Ngọc Tử cảnh tỉnh như vậy liền tỉnh táo lại khỏi cơn kích động.
Rất lâu sau Cung mới ngẩng đầu lên.
Ông nhìn Ngọc Tử, cảm khái: “Ngọc, phụ thân không như con. Nếu lúc đầu có được sự thông tuệ của con thì sẽ chẳng để người ta cướp được tài bảo đi. Phụ thân luôn mắng người ta dối gian nhưng giờ con nhắc nhở thế này ta mới biết, kẻ đó không cướp đi thì cũng sẽ có người khác đến cướp. Ngọc à, con quả là xuất thân quý nhân, thấy nhiều tài bảo trên đời rồi mới có thể trấn tĩnh như vậy, con giỏi hơn ta nhiều”.
Nghe cha cảm khái như vậy, môi Ngọc Tử hơi mỉm cười.
Nàng âm thầm nghĩ: Ta hiểu được điều này đều là nhờ những kinh nghiệm xương máu của người xưa mà có, cái này không liên quan gì đến thân phận quý nhân như phụ thân ta nói. Phụ thân là người cổ đại, không hiểu cũng là bình thường.
Ngọc Tử cũng không biết, từ cổ chí kim, món lợi lớn luôn có thể khiến người ta mất lý trí, nàng có thể giữ vững lý trí, phán đoán chính xác như vậy trong tình huống này cũng là không dễ dàng.
Dù được phụ thân khích lệ khiến nàng thoải mái nhưng Ngọc Tử thực sự không vui nổi.
Bất kể là ai, đột nhiên từ cự phú lại quay về nghèo hèn, lòng đều không thể cao hứng nổi.
Ngọc Tử lúc này không khỏi nghĩ thầm: Nếu có được cái hộp đó, giờ ta cứ giữ nó lại, sau đó cho phụ thân xem xét một chút xem có chuyện đó hay không.
Vừa nghĩ đến đây, nàng lại lắc đầu. Bất luận thế nào, dựa vào thân phận bây giờ của ông, mang theo báu vật rất dễ dàng rước họa vào thân. Dù bây giờ không ai phát hiện, sau này đưa mỹ ngọc ra ngoài thì cũng vẫn gây phiền phức. Ai, vỡ cũng được, vỡ thì có thể ngủ an ổn rồi.
Nghĩ đến đây, Ngọc Tử thở dài một tiếng, để lòng bình dần bình tĩnh lại.
Cung cũng bình tĩnh.
Hai cha con tùy tiện ăn gì đó, trong cái nhìn chỉ trỏ của mọi người, lại tiếp tục cuộc hành trình. Dù ngọc nát nhưng chiếc hộp kia Ngọc Tử vẫn bảo quản tốt. Thứ này có lẽ sẽ có tác dụng.
Rất nhanh đã lại tới buổi chiều. Ngọc Tử ngủ rất say.
Nàng tỉnh dậy trong những tiếng kêu lớn.
Nàng vừa mở mắt thì phát hiện ở hướng tây nam, doanh trại của man quân và công tử Xuất sáng bừng, tiếng hò hét không dứt, tiếng binh khí loảng xoảng vang lên ầm ỹ.
Trời ạ, không phải là thích khách tới chứ?
Ngọc Tử ngồi dậy.
Bên cạnh nàng, Cung ngủ rất say, những tiếng ồn ào như sấm này không hề ảnh hưởng gì tới ông.
Ngọc Tử nhìn thoáng qua phụ thân, mím môi, lặng lẽ dập tắt đống lửa bên mình. Đêm tối như vậy, lửa vừa tắt, hai cha con như chìm vào bóng đêm, biến mất không thấy đâu nữa.
Sau đó, Ngọc Tử lén lút đi về phía phụ thân, lấy trong túi quần áo mấy miếng vải, nhét vào tai phụ thân. Nàng cũng không muốn phụ thân bị đánh thức, công tử Xuất này là đại quý tộc Trung Nguyên, chưa biết chừng phụ thân sẽ liều mạng để bảo vệ mất.
Sau đó Ngọc Tử quay đầu, chuyên tâm xem náo nhiệt. Tiếng hò hét càng lúc càng vang dội.
Càng lúc càng nhiều kiếm khách bị đánh thức, vội vã gia nhập đội quân chém giết.
Trong lúc lòng Ngọc Tử căng lên, cảnh giác nhìn bốn phía thì một giọng nói hùng hậu, vang vọng truyền đến, giọng nói này nàng nghe ra được, đây là kiếm khách Lộ bên cạnh công tử Xuất: “Bao vây lấy! Không để bất kỳ ai trốn thoát!”
Nghe đến đó, Ngọc Tử vui mừng: Xem ra công tử Xuất thắng rồi.
Trong tiếng quát vang dội, tiếng hò hét càng lúc càng nhỏ dần.
Chỉ chốc lát, giọng nói của kiếm khách Lộ lại truyền đến: “Thích khách đã bị trừ khử, làm phiền chư vị tương trợ rồi”.
Cái gì, thích khách đã bị trừ khử sạch? Trong bóng tối, hai mắt Ngọc Tử sáng bừng lên: Thích khách đã bị trừ khử rồi? Thật tốt quá, không cần lo lắng bị trả thù nữa, có thể lại thả tim vào bụng được rồi.
Lúc này, một giọng nói kinh ngạc truyền đến: “Đây, thích khách đó là người trong thương đội?”
Kiếm khách Lộ lạnh lùng đáp: “Những kẻ này đúng là đang ẩn núp trong thương đội, chuẩn bị ám sát công tử Xuất. Chư quân, thích khách đã bị diệt trừ, xin mời chư quân trở về”.
“Vâng, vâng”.
Trong tiếng ồn ào có cả tiếng nói thầm, cũng có tiếng đáp lời bối rối, đám kiếm khách đều quay trở về chỗ của mình.
Ngọc Tử lại vội đốt lửa lên.
Giờ đã là mùa hè, đốt lửa không phải để sưởi ấm. Nó là để ngăn chặn động vật trên thảo nguyên này, báo hiệu nơi này có đoàn quân lớn. Thứ hai là đốt chút lá ngải để trừ muỗi.
Nhìn bầu trời đêm lại trở về với vẻ bình tĩnh vốn có, Ngọc Tử nhìn phụ thân vẫn ngủ thật ngon, mỉm cười nhắm mắt lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.