Chương 42: Theo hầu
Lâm Gia Thành
17/04/2014
Các thị tỳ ồn ào bước vào, những cặp mắt tò mò đánh giá nhìn Ngọc Tử, đến khi thấy Ngọc Tử đang trầm tư đứng đó thì đều ngẩn ra.
Mấy thị tỳ cùng nhẹ nhàng hành lễ: “Bái kiến Ngọc cơ”.
Ngọc Tử không để ý đến.
Qua một hồi lâu nàng đột nhiên ngẩng đầu lên, không để ý đến các thị tỳ, chạy ra bên ngoài.
Nàng đi thẳng đến sân của công tử Tử Đê ở phía Đông. Công tử Tử Đê còn chưa trưởng thành, chưa lập gia thất, bình thường đều ở cùng với các kiếm khách và thực khách.
Bước từng bước về phía Đông, tiếng cười tiếng nói không ngừng, các kiếm khách đi đi lại lại.
Nơi này hiển nhiên là rất ít khi có nữ tử qua lại, sự xuất hiện của Ngọc Tử khiến mọi người đều quay đầu lại nhìn với vẻ kinh ngạc.
Đi men theo con đường rợp bóng mát được nửa giờ, Ngọc Tử đi tới khu náo nhiệt nhất.
Mấy võ sĩ canh cổng ngẩng đầu lên nhìn nàng, trường kích trong tay vung lên.
Ngọc Tử đứng đó, hơi nhún người hành lễ với người canh cửa, giọng nói thanh thúy:
“Ngọc cơ xin được cầu kiến công tử Tử Đê!”
Giọng nói thanh thúy của nữ tử không hề dễ gặp ở nơi đầy những tiếng cười đùa của nam tử như vậy. Nhất thời, xung quanh đều tĩnh lặng.
Cửa phòng mở ra, công tử Tử Đê có chút uể oải, giọng nói khàn khàn truyền đến: “Ngọc cơ? Đi vào đi.”
“Tạ ơn công tử”.
Đi qua thiên điện, hiện ra trước mặt Ngọc Tử là một căn phòng rộng lớn, trang trí đơn giản, cổ kính. Căn phòng này sơn màu vàng, bên trong có bảy chiếc bàn con, chính giữa là màn trướng tung bay, loáng thoáng có thể thấy bên trong có chồng sách chất cao như núi và một chiếc giường.
Công tử Tử Đê đang ngồi ở chính vị, mày nhíu chặt, vẻ mặt mệt mỏi. Ba thực khách trước mặt hắn quay đầu tò mò nhìn về phía Ngọc Tử.
Ngọc Tử thân là nữ cơ, về danh phận thì đã là nữ tử của công tử Tử Đê. Công tử và nữ nhân của mình ở bên nhau, các thực khách đều tự biết tránh né. Vì vậy, Ngọc Tử bước vào đến giữa điện thì một thực khách trung niên đứng lên chắp tay nói với công tử Tử Đê: “Thần xin cáo lui”.
“Thần xin cáo lui”.
Công tử Tử Đê phất tay.
Trong nháy mắt, mọi người lui ra không sót lại một ai, trong điện chỉ còn lại Ngọc Tử và công tử Tử Đê.
Công tử Tử Đê chẳng buồn ngẩng đầi, không nhịn được hỏi: “Ngọc Cơ tới đây làm gì?”
Ngọc Tử đi ba bước tới trước mặt hắn, nhẹ nhàng hành lễ, nhìn thẳng hắn rồi cất giọng thanh thúy: “Thiếp nguyện phò tá công tử, lúc nhàn hạ thì đấm lưng rót rượu cho công tử, lúc sầu lo thì cũng có thể giúp được một hai!”
Dần dần, công tử Tử Đê ngẩng đầu lên, hắn có chút kinh ngạc, cũng có chút buồn cười nhìn nàng.
Nhìn Ngọc Tử từ trên xuống dưới vài lần, đôi môi hồng nhuận công tử Tử Đê hơi bĩu, lạnh lùng nói: “Bên cạnh ta không ít người biết chữ! Nữ tử phải ở hậu uyển đợi chờ trượng phu mới là con đường đúng”.
Ở hậu uyển chờ đợi trượng phu? Ngọc Tử thầm hừ một tiếng: Ở đâu? Chờ ngươi đem ta thành lễ vật đưa cho người này người nọ? Sau đó rơi vào tay kẻ bạo ngược hoặc trong hậu uyển đó có đố phụ quyền quý rồi bị chết không minh bạch?”
Nàng nhìn thẳng vào công tử Tử Đê, giọng nói hơi cất cao, kiên định và tự tin: “Thiếp tài trí, từng được công tử Xuất tán thưởng. Bởi vì thiếp là nữ tử nên công tử không cần, cũng đừng hồ đồ quá!”
Lời này của nàng hùng hổ ép người, mang theo ba phần tức giận!
Công tử Tử Đê buông tay đang day day trán, chăm chú nhìn Ngọc Tử.
Trong cái nhìn chăm chú của hắn, Ngọc Tử chậm rãi đứng lên, thử bước lên trước vài bước, cảm thấy công tử Tử Đê cũng không cảnh giác, chán ghét, nàng uốn eo thon, thướt tha đi đến sau hắn. Sau đó vươn đôi tay nhỏ bé, khẽ day day mi tâm hắn.
Công phu xoa bóp của Ngọc Tử cũng chẳng có gì nhưng ở thời đại này, đó vẫn là bí quyết riêng của đại phu chữa bệnh, cuộc sống bình thường rất khó gặp.
Bởi vậy, mấy cái xoa bóp của Ngọc Tử đã khiến công tử Tử Đê nhắm hai mắt lại, vẻ mặt trở nên ôn hòa, vốn định quát bảo nàng lui ra giờ cũng lại thôi.
Da thịt này đúng mềm mại!
Suy nghĩ không thích hợp này vừa bật ra thì Ngọc Tử đã vội ném nó ra xa, vừa xoa bóp vừa nhẹ nhàng, hơi thở như lan mà hỏi: “Thiếp tưởng rằng công tử ẩn cư ở Lâm Truy, nếu giữ mình trong sạch, gặp người bắt nạt thì dễ dàng nhường bước như vậy, cuối cùng chỉ sợ cả đời cũng không thể về lại Đại Lương được!”
Công tử Tử Đê cứng đờ người!
Tay Ngọc Tử hơi dùng sức, ngón cái nàng đặt trên huyệt thái dương của công tử Tử Đê, tiếp tục nói: “Công tử ở lại Lâm Truy càng lâu sẽ càng không có người nhớ đến mình nữa. Thiếp nghĩ, nhân lúc này, công tử hãy qua lại với các công khanh, công tử nước Tề, bề ngoài có thể bố trí các cửa hàng thu lấy tài vật, lấy vốn để qua lại.”
Sau một hồi im lặng, công tử Tử Đê nhắm mắt lại, thì thào nói: “Lời này cũng có chút đạo lý.”
Ngọc Tử vui vẻ.
Hai ngón cái của nàng xoa lên lông mày của công tử Tử Đê, dịu dàng nói: “Công tử trong lo ngoài mệt, nếu gặp được hiền sĩ kiếm khách thì bất kể xuất thân, vẫn cứ nên thu nạp thì mới là tốt”.
Thực ra, theo quan sát của Ngọc Tử trong suốt đoạn đường qua, công tử Tử Đê dùng người rất có chữ tín nên những kiếm khách, gia thần bên cạnh đều rất trung thành.
Những lời này của nàng chỉ là muốn nhắc nhở công tử Tử Đê, tình cảnh khó khăn này của hắn, không có nhiều người muốn đầu quân cho hắn. Bây giờ chuyện hắn có thể làm chính là biết cân nhắc, lợi dụng những người hiền tài bên cạnh mình, lời này, đương nhiên nàng nói là vì chính mình.
Công tử Tử Đê lại trầm mặc hồi lâu.
Lúc sau, hắn nhàn nhạt hỏi: “Ngươi có thể làm gì?”
Ngọc Tử cứng đờ người.
Qua hồi lâu, nàng mới bất an nói: “Thiếp nguyện trở thành một thương nhân, mưu lợi cho công tử.”
Có lẽ trong giọng nói của nàng không hề có sự tự tin, công tử Tử Đê hơi trầm lại, sau đó từ tốn nói: “Chuyện này để sau lại bàn, tạm thời ngươi cứ theo hầu ta đã.”
“Tạ ơn công tử!”
Ngọc Tử phúc thân, thầm nghĩ: Đi theo hầu bên cạnh hắn, có thể sẽ bị thất thân cho hắn, cũng có thể bị quý tộc khác muốn cướp đi. Chỉ là bất kể thế nào cũng đều tốt hơn ở lại hậu uyển, trợn mắt nhìn hắn sắp đặt lung tung.
Có tiếng bước chân truyền đến.
Một hiền sĩ đứng ngoài điện, cao giọng bẩm báo: “Bẩm công tử, yến tiệc đã chuẩn bị xong, các công tử sẽ đến, thần đã mời được Khả cơ từ nữ quán đến.
Công tử Tử Đê nhắm mắt, trả lời: “Được.”
Hiền sĩ nọ hơi dừng lại rồi nói thêm: “Thần mới biết được, nửa tháng trước, thập ngũ công chúa từng thỉnh cầu với Tề vương, xin gả cho công tử làm thê tử!” Nghe đến đó, công tử Tử Đê ngồi phắt dậy, cảm giác được sự khẩn trương của hắn, Ngọc Tử vội vàng buông tay, ngoan ngoãn ngồi đợi một bên.
Công tử Tử Đê mím môi, giọng nói có phần khô khốc: “Tề vương có chấp thuận không?”
Hiền sĩ kia đáp: “Tề vương chưa biểu thị thái độ như công tử Thức, công tử Vô Trì thì phản đối mạnh mẽ.”
Khuôn mặt công tử Tử Đê lạnh lùng như nước, chỉ là vẻ lạnh lùng này trong mắt Ngọc Tử lại hiện rõ cả sự hoảng hốt, bối rối.
Môi hắn mấp máy, có chút vội vã: “Thập ngũ công chúa này, nếu có thể lấy được, ta cũng an tâm hơn một chút.”
Ngọc Tử không để ý đến.
Qua một hồi lâu nàng đột nhiên ngẩng đầu lên, không để ý đến các thị tỳ, chạy ra bên ngoài.
Nàng đi thẳng đến sân của công tử Tử Đê ở phía Đông. Công tử Tử Đê còn chưa trưởng thành, chưa lập gia thất, bình thường đều ở cùng với các kiếm khách và thực khách.
Bước từng bước về phía Đông, tiếng cười tiếng nói không ngừng, các kiếm khách đi đi lại lại.
Nơi này hiển nhiên là rất ít khi có nữ tử qua lại, sự xuất hiện của Ngọc Tử khiến mọi người đều quay đầu lại nhìn với vẻ kinh ngạc.
Đi men theo con đường rợp bóng mát được nửa giờ, Ngọc Tử đi tới khu náo nhiệt nhất.
Mấy võ sĩ canh cổng ngẩng đầu lên nhìn nàng, trường kích trong tay vung lên.
Ngọc Tử đứng đó, hơi nhún người hành lễ với người canh cửa, giọng nói thanh thúy:
“Ngọc cơ xin được cầu kiến công tử Tử Đê!”
Giọng nói thanh thúy của nữ tử không hề dễ gặp ở nơi đầy những tiếng cười đùa của nam tử như vậy. Nhất thời, xung quanh đều tĩnh lặng.
Cửa phòng mở ra, công tử Tử Đê có chút uể oải, giọng nói khàn khàn truyền đến: “Ngọc cơ? Đi vào đi.”
“Tạ ơn công tử”.
Đi qua thiên điện, hiện ra trước mặt Ngọc Tử là một căn phòng rộng lớn, trang trí đơn giản, cổ kính. Căn phòng này sơn màu vàng, bên trong có bảy chiếc bàn con, chính giữa là màn trướng tung bay, loáng thoáng có thể thấy bên trong có chồng sách chất cao như núi và một chiếc giường.
Công tử Tử Đê đang ngồi ở chính vị, mày nhíu chặt, vẻ mặt mệt mỏi. Ba thực khách trước mặt hắn quay đầu tò mò nhìn về phía Ngọc Tử.
Ngọc Tử thân là nữ cơ, về danh phận thì đã là nữ tử của công tử Tử Đê. Công tử và nữ nhân của mình ở bên nhau, các thực khách đều tự biết tránh né. Vì vậy, Ngọc Tử bước vào đến giữa điện thì một thực khách trung niên đứng lên chắp tay nói với công tử Tử Đê: “Thần xin cáo lui”.
“Thần xin cáo lui”.
Công tử Tử Đê phất tay.
Trong nháy mắt, mọi người lui ra không sót lại một ai, trong điện chỉ còn lại Ngọc Tử và công tử Tử Đê.
Công tử Tử Đê chẳng buồn ngẩng đầi, không nhịn được hỏi: “Ngọc Cơ tới đây làm gì?”
Ngọc Tử đi ba bước tới trước mặt hắn, nhẹ nhàng hành lễ, nhìn thẳng hắn rồi cất giọng thanh thúy: “Thiếp nguyện phò tá công tử, lúc nhàn hạ thì đấm lưng rót rượu cho công tử, lúc sầu lo thì cũng có thể giúp được một hai!”
Dần dần, công tử Tử Đê ngẩng đầu lên, hắn có chút kinh ngạc, cũng có chút buồn cười nhìn nàng.
Nhìn Ngọc Tử từ trên xuống dưới vài lần, đôi môi hồng nhuận công tử Tử Đê hơi bĩu, lạnh lùng nói: “Bên cạnh ta không ít người biết chữ! Nữ tử phải ở hậu uyển đợi chờ trượng phu mới là con đường đúng”.
Ở hậu uyển chờ đợi trượng phu? Ngọc Tử thầm hừ một tiếng: Ở đâu? Chờ ngươi đem ta thành lễ vật đưa cho người này người nọ? Sau đó rơi vào tay kẻ bạo ngược hoặc trong hậu uyển đó có đố phụ quyền quý rồi bị chết không minh bạch?”
Nàng nhìn thẳng vào công tử Tử Đê, giọng nói hơi cất cao, kiên định và tự tin: “Thiếp tài trí, từng được công tử Xuất tán thưởng. Bởi vì thiếp là nữ tử nên công tử không cần, cũng đừng hồ đồ quá!”
Lời này của nàng hùng hổ ép người, mang theo ba phần tức giận!
Công tử Tử Đê buông tay đang day day trán, chăm chú nhìn Ngọc Tử.
Trong cái nhìn chăm chú của hắn, Ngọc Tử chậm rãi đứng lên, thử bước lên trước vài bước, cảm thấy công tử Tử Đê cũng không cảnh giác, chán ghét, nàng uốn eo thon, thướt tha đi đến sau hắn. Sau đó vươn đôi tay nhỏ bé, khẽ day day mi tâm hắn.
Công phu xoa bóp của Ngọc Tử cũng chẳng có gì nhưng ở thời đại này, đó vẫn là bí quyết riêng của đại phu chữa bệnh, cuộc sống bình thường rất khó gặp.
Bởi vậy, mấy cái xoa bóp của Ngọc Tử đã khiến công tử Tử Đê nhắm hai mắt lại, vẻ mặt trở nên ôn hòa, vốn định quát bảo nàng lui ra giờ cũng lại thôi.
Da thịt này đúng mềm mại!
Suy nghĩ không thích hợp này vừa bật ra thì Ngọc Tử đã vội ném nó ra xa, vừa xoa bóp vừa nhẹ nhàng, hơi thở như lan mà hỏi: “Thiếp tưởng rằng công tử ẩn cư ở Lâm Truy, nếu giữ mình trong sạch, gặp người bắt nạt thì dễ dàng nhường bước như vậy, cuối cùng chỉ sợ cả đời cũng không thể về lại Đại Lương được!”
Công tử Tử Đê cứng đờ người!
Tay Ngọc Tử hơi dùng sức, ngón cái nàng đặt trên huyệt thái dương của công tử Tử Đê, tiếp tục nói: “Công tử ở lại Lâm Truy càng lâu sẽ càng không có người nhớ đến mình nữa. Thiếp nghĩ, nhân lúc này, công tử hãy qua lại với các công khanh, công tử nước Tề, bề ngoài có thể bố trí các cửa hàng thu lấy tài vật, lấy vốn để qua lại.”
Sau một hồi im lặng, công tử Tử Đê nhắm mắt lại, thì thào nói: “Lời này cũng có chút đạo lý.”
Ngọc Tử vui vẻ.
Hai ngón cái của nàng xoa lên lông mày của công tử Tử Đê, dịu dàng nói: “Công tử trong lo ngoài mệt, nếu gặp được hiền sĩ kiếm khách thì bất kể xuất thân, vẫn cứ nên thu nạp thì mới là tốt”.
Thực ra, theo quan sát của Ngọc Tử trong suốt đoạn đường qua, công tử Tử Đê dùng người rất có chữ tín nên những kiếm khách, gia thần bên cạnh đều rất trung thành.
Những lời này của nàng chỉ là muốn nhắc nhở công tử Tử Đê, tình cảnh khó khăn này của hắn, không có nhiều người muốn đầu quân cho hắn. Bây giờ chuyện hắn có thể làm chính là biết cân nhắc, lợi dụng những người hiền tài bên cạnh mình, lời này, đương nhiên nàng nói là vì chính mình.
Công tử Tử Đê lại trầm mặc hồi lâu.
Lúc sau, hắn nhàn nhạt hỏi: “Ngươi có thể làm gì?”
Ngọc Tử cứng đờ người.
Qua hồi lâu, nàng mới bất an nói: “Thiếp nguyện trở thành một thương nhân, mưu lợi cho công tử.”
Có lẽ trong giọng nói của nàng không hề có sự tự tin, công tử Tử Đê hơi trầm lại, sau đó từ tốn nói: “Chuyện này để sau lại bàn, tạm thời ngươi cứ theo hầu ta đã.”
“Tạ ơn công tử!”
Ngọc Tử phúc thân, thầm nghĩ: Đi theo hầu bên cạnh hắn, có thể sẽ bị thất thân cho hắn, cũng có thể bị quý tộc khác muốn cướp đi. Chỉ là bất kể thế nào cũng đều tốt hơn ở lại hậu uyển, trợn mắt nhìn hắn sắp đặt lung tung.
Có tiếng bước chân truyền đến.
Một hiền sĩ đứng ngoài điện, cao giọng bẩm báo: “Bẩm công tử, yến tiệc đã chuẩn bị xong, các công tử sẽ đến, thần đã mời được Khả cơ từ nữ quán đến.
Công tử Tử Đê nhắm mắt, trả lời: “Được.”
Hiền sĩ nọ hơi dừng lại rồi nói thêm: “Thần mới biết được, nửa tháng trước, thập ngũ công chúa từng thỉnh cầu với Tề vương, xin gả cho công tử làm thê tử!” Nghe đến đó, công tử Tử Đê ngồi phắt dậy, cảm giác được sự khẩn trương của hắn, Ngọc Tử vội vàng buông tay, ngoan ngoãn ngồi đợi một bên.
Công tử Tử Đê mím môi, giọng nói có phần khô khốc: “Tề vương có chấp thuận không?”
Hiền sĩ kia đáp: “Tề vương chưa biểu thị thái độ như công tử Thức, công tử Vô Trì thì phản đối mạnh mẽ.”
Khuôn mặt công tử Tử Đê lạnh lùng như nước, chỉ là vẻ lạnh lùng này trong mắt Ngọc Tử lại hiện rõ cả sự hoảng hốt, bối rối.
Môi hắn mấp máy, có chút vội vã: “Thập ngũ công chúa này, nếu có thể lấy được, ta cũng an tâm hơn một chút.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.