Chương 40: Linh hà quy thuận
Hắc Ám Tử Thần
04/07/2018
Khi hắn đi đến tổng đà Hoa Linh Bang, một tên thị vệ tiến lại ngăn hắn đi vào, tên này thị vệ trầm giọng quát:
- Tiểu tử nhà quê từ đâu đến, có biết đây là nơi nào sao? Còn không mau mau cút qua một bên cho bọn ta làm việc.
Minh Duệ: “…”
Từ khi bước vào Đại Mạc Trấn, ở Luyện Đan Sư Công Hội cũng thế, nơi này cũng vậy, sao đâu đâu cũng có người kiêu ngạo, không xem hắn ra gì thế nhỉ?
Không lẽ ta thoát ra khỏi không gian kia tư thế có chút sai? Hay là bước sai chân vào Đại Mạc Trấn?
Minh Duệ nhìn tên thị vệ kia, thản nhiên nói:
- Ngươi đi thông báo Hoa Thương Tử hoặc Linh Hà, Linh Bang Chủ cũng được. Nói với bọn họ có Minh Duệ đến xin tá túc làm phiền một đêm.
Tên thị vệ kia mặt đen lại, trầm giọng quát:
- Tiểu tử, ngươi chán sống rồi hay sao? Ngươi không những dám gọi thẳng đích danh của Trưởng Lão cùng Phó Bang Chủ, lại còn muốn xem đây như khách điếm, muốn đến thì đến muốn đi thì đi sao?
Đúng lúc tên thị vệ này muốn đi lên động thủ với Minh Duệ, từ bên trong truyền ra một tiếng nói vọng lại:
- Có chuyện gì mà các ngươi ầm ĩ hết cả lên, như vậy còn ra thể thống gì.
Từ bên trong bước ra một nam tử nhìn qua lớn hơn Minh Duệ một chút, bất mãn nói.
Thấy được người tới là ai, mấy tên thị vệ không dám chậm trễ, tiến lên hành lễ. Sau đó, tên kia thị vệ cáo trạng:
- Hoa Trưởng Lão, là vậy, có một tên nhà quê không biết từ đâu đến nói rằng muốn ngủ nhờ ở Hoa Linh Bang chúng ta một đêm, hắn còn gọi thẳng tục danh của Trưởng Lão cùng Phó Bang Chủ.
Vừa nói hắn vừa chỉ Minh Duệ vẫn thản nhiên đứng đó, không thèm quan tâm đến một màn trước mắt này.
Nhưng tên thị vệ kia đợi hồi lâu cũng không thấy Hoa Trưởng Lão có biểu hiện gì. Hắn thầm nghĩ: “Hay là Hoa Trưởng Lão giận quá không nói thành lời được rồi? Phen này ta đúng là được ban thưởng lớn rồi.”
Bỗng nhiên, Hoa Trưởng Lão lộ mặt kích động, tiến lại gần Minh Duệ chắp tay hành lễ:
- Minh Duệ công tử, cuối cùng ngươi cũng đã tới. Một năm qua, ngươi đi đâu mà chúng ta không nghe được chút tin tức nào. Đến đến, mau vào bên trong, Bang Chủ cùng Phó Bang Chủ bọn họ đều ở trong này.
Nói xong, hắn đảo mắt qua tên thị vệ kia, nói ra:
- Nể tình ngươi làm thị vệ đúng trọng trách một năm qua, ta sẽ không trừng phạt ngươi. Trong nửa canh giờ, ngươi đến từ nơi nào thì về nơi đó.
Tên thị vệ nghe vậy đứng tim, hắn quỳ xuống dập đầu lia lịa:
- Hoa Trưởng Lão thứ tội, tiểu nhân trên có mẹ già tám mươi, dưới có con nhỏ, xin ngài cho tiểu nhân một cơ hội.
Minh Duệ nhìn qua một màn này, khoát khoát tay nói ra:
- Cũng không phải chuyện gì to tát cả, tha cho hắn đi.
- Còn không mau đa tạ công tử.
Tên thị vệ kia nghe xong, như được ân xá, dập đầu với Minh Duệ:
- Đa tạ công tử, đa tạ công tử.
Minh Duệ và Hoa Thương Tử đi vào, nhưng tiếng của Minh Duệ vẫn vọng lại bên tai tên thị vệ kia:
- Ngươi làm việc không sai, nhưng hãy bỏ tính cách ngạo mạn kia đi, nó có thể giúp ngươi thăng tiến sau này.
Tên thị vệ nghe xong ngơ ngác đứng đó.
Minh Duệ vào bên trong Hoa Linh Bang, rất nhanh liền gặp được Linh Hà bọn người. Thấy Minh Duệ tới, Linh Hà kích động nói:
- Công tử ngươi tới rồi sao, một năm qua ngươi đi đâu sao không nói với ta tiếng nào.
Minh Duệ viện cớ qua loa một cái, lúc này nhìn Linh Bang Chủ hỏi:
- Nhìn ngươi có được thực lực Chân Linh Ngũ Trọng Đỉnh chắc hẳn thương thế đã khỏi hẳn rồi chứ?
- Nhờ ơn công tử, ta bây giờ không sao nữa rồi.
Mấy người hàn huyên một hồi, sau đó Hoa Linh Bang mở tiệc chiêu đãi Minh Duệ, sau khi tiệc tùng kết thúc, Minh Duệ bảo họ bố trí một gian phòng cho mình, sau đó hắn lại đi đến một nơi khác trong Hoa Linh Bang.
Tuy nơi này một năm trước bị hủy, nhưng trong một năm qua, nó được xây dựng lại căn bản không sai biệt lắm với trước kia. Có chăng chỉ là nhiều hơn một số kiến trúc, nguy nga tráng lệ hơn trước mà thôi.
Minh Duệ dừng lại tại hoa viên Hoa Linh Bang, một lão giả đang cặm cụi chăm sóc hoa cỏ nơi này, nhưng lão giả này lại không phải Hoa Linh Phong kia.
Hắn lắc lắc đầu một hồi, sau đó hắn tìm Linh Hà, kêu cô ấy dẫn đường cho hắn về phòng, tiện thể chỉ có hai người vừa hay có thể nói chuyện kia.
Vào đến phòng Hoa Linh Bang chuẩn bị cho mình, Minh Duệ tùy ý ngồi xuống, nhìn Linh Hà hỏi:
- Ngươi còn nhớ chuyện một năm trước, ngươi nói với ta chứ?
Linh Hà nghe xong trịnh trọng gật đầu. Nàng nghiêm túc nói ra:
- Linh Hà còn nhớ, cũng không có ý định thay đổi quyết định của mình. Ta nguyện đi theo, làm thị nữ của công tử.
Minh Duệ lười biếng nhìn nàng, sau đó nói ra:
- Nếu ngươi đã chọn đi theo ta, vậy sau này gọi ta thiếu gia liền tốt. Gọi công tử vẫn có chút xa lạ.
Sau đó, Minh Duệ bảo nàng đi từ biệt Hoa Linh Bang, ngày mai theo hắn rời khỏi nơi này.
Lúc đám người Hoa Linh Bang biết tin, tuy có kẻ kịch liệt phản đối, xong Linh Hà đã quyết định, vì vậy bọn họ không còn nói được lời nào.
Linh Bang Chủ trong lòng cũng không nguyện ý, nhưng hắn cũng không nói gì. Đi theo ân nhân cũng là một chủ ý không tệ, hơn nữa nàng đã là Chân Linh Nhị Trọng rồi, Linh Bang Chủ căn bản không lo lắng cho sự an nguy của nàng nhiều lắm.
Minh Duệ ở trong phòng, tế ra Thiên Tử Lô, hắn muốn luyện chế Phá Khiếu Đan, chuẩn bị độ kiếp bước vào Vũ Khiếu Cảnh rồi.
Luyện Đan Công Hội, nữ tử có sắc mặt không tốt đang nói gì đó với một nữ tử khác, nhìn qua có vẻ là chấp sự nơi đây. Nếu Minh Duệ ở đây chắc chắn sẽ nhận ra được nữ tử kia. Nàng đúng là người khi trước tiếp đãi Minh Duệ khi hắn muốn khảo hạch Tam Phẩm Đan Sư.
- Chấp sự đại nhân, ta nói đều là sự thật. Chúng ta có nên sai người đi bắt kẻ này về đây…?
Nữ tử chấp sự kia nghe xong tất cả, vẫn thản nhiên không một chút gợn sóng. Biểu hiện của nàng đúng là biểu hiện thông thường của những người tài năng. Chỉ nghe nàng không nhanh không chậm nói:
- Ta biết ngươi và tên Đan Sư kia có quan hệ gì, dù vậy, ngươi hãy cứ để Cuồng Phong Dong Binh Đoàn tự giải quyết đi. Nếu không được, khi đó chúng ta mới ra mặt giải quyết. Ngươi trước hết đi phác họa lại hình ảnh người kia rồi mang đến cho ta xem.
Nữ tử cáo trạng kia định nói rồi lại thôi, rất nhanh cáo lui ra khỏi phòng.
Bên kia, tên Nhất Phẩm Đan Sư đang đứng tại đại sảnh một tòa tứ hợp viện khác, hắn vừa nói gì đó với đám người trong đại sảnh, vừa ôm vết thương do Minh Duệ gây ra.
Sau khi nghe xong hắn nói, đám người trong đại sảnh đa số đều tức giận không thôi. Ngồi trước nhất lão giả trực tiếp vỗ một cái xuống bàn, chiếc bàn kia không báo trước mà bị chia năm xẻ bảy.
- Truyền lệnh của ta, mau chóng tìm cho ra tên kia, bắt hắn về đây cho Đan Sư một cái công đạo.
Tên này là Đoàn Trưởng Cuồng Phong Dong Binh Đoàn, tu vi cũng là Chân Linh Tam Trọng.
Theo hắn nghĩ, vị kia đan sư tuy là Chân Sư Trung Kỳ, nhưng hắn lại không giỏi trong chiến đấu. Vì vậy dù cho kẻ cùng là Chân Sư Trung Kỳ cũng có thể đánh bại được tên Đan Sư trước mắt này.
Mà theo miêu tả, tên kia cùng lắm bất quá cũng chỉ hai mươi tuổi mà thôi. Với độ tuổi này, bước vào Chân Sư Hậu Kỳ là giỏi lắm rồi. Vì thế, hắn cũng không thèm điều tra gì nhiều mà trực tiếp sai người đi bắt Minh Duệ.
Minh Duệ không biết rằng một hành động nho nhỏ của mình lại sắp mang đến cho hắn những rắc rối không cần thiết. Mà cho dù biết hắn cũng chẳng thèm để tâm đến chuyện này. Đừng nói là Chân Linh Tam Trọng, cho dù là Chân Linh Bát Trọng hắn cũng không ngần ngại gì cả. Hiện tại, nếu Chân Vương không ra, Chân Linh trở xuống căn bản không đủ cho hắn nhét kẽ răng. Một năm qua hắn ở trong thế giới của Bảo Linh Cổ Đăng đâu phải là ăn chay.
Không nói đâu xa, tu vi Vũ Hồn Đỉnh được hắn tích súc đến cực hạn, còn cả hắn thường xuyên cùng Hắc Nguyệt Kiếm tập luyện Vũ Kỹ, hắn đánh ra chiêu chiêu Vũ Kỹ rồi nhanh chóng lao tới nơi Vũ Kỹ được phóng ra, toàn thân tiếp nhận không chút phản kháng. Bây giờ hắn đã là Uẩn Thể Trung Thành rồi, thậm chí Chân Vương Nhất Nhị Trọng hắn cũng có sức đánh lại.
Hắn luyện chế xong Phá Khiếu Đan, sau đó hắn ngồi thất thần một hồi, nghĩ nghĩ cái gì đó rồi hắn thì thào lẩm bẩm:
- Tiểu Anh Anh, ta sắp gặp được ngươi rồi. Không biết hơn một năm qua ngươi sống có tốt không, không bị ai ức hiếp đấy chứ? Còn có tu vi của ngươi chắc hẳn cũng là Chân Sư Cảnh rồi đi.
Minh Duệ lắc lắc đầu, sau đó hắn lên giường, đánh một giấc ngủ thật say. Trong khi hắn ngủ, hắn không biết rằng có bao nhiêu kẻ ngoài kia đang tìm hắn.
Cuồng Phong Dong Binh Đoàn đã xác nhận vị trí của Minh Duệ, tuy nhiên đây lại là Hoa Linh Bang, vì vậy bọn họ vẫn không có manh động, liều lĩnh xông vào mà đợi người của Đan Sư Công Hội hành động.
Bên kia, sau khi nữ tử chấp sự xác nhận được người hôm nay gây sự là ai, sắc mặt kinh biến. Nàng hạ lệnh cho kẻ dưới bằng mọi giá phải bảo vệ cho vị công tử trong hình này, không được để hắn gặp chút phiền phức gì từ đám Dong Binh Đoàn kia, sau đó, nàng vội vã đi tìm Hội Trưởng, báo tin tức quan trọng này cho ngài ấy.
- Tiểu tử nhà quê từ đâu đến, có biết đây là nơi nào sao? Còn không mau mau cút qua một bên cho bọn ta làm việc.
Minh Duệ: “…”
Từ khi bước vào Đại Mạc Trấn, ở Luyện Đan Sư Công Hội cũng thế, nơi này cũng vậy, sao đâu đâu cũng có người kiêu ngạo, không xem hắn ra gì thế nhỉ?
Không lẽ ta thoát ra khỏi không gian kia tư thế có chút sai? Hay là bước sai chân vào Đại Mạc Trấn?
Minh Duệ nhìn tên thị vệ kia, thản nhiên nói:
- Ngươi đi thông báo Hoa Thương Tử hoặc Linh Hà, Linh Bang Chủ cũng được. Nói với bọn họ có Minh Duệ đến xin tá túc làm phiền một đêm.
Tên thị vệ kia mặt đen lại, trầm giọng quát:
- Tiểu tử, ngươi chán sống rồi hay sao? Ngươi không những dám gọi thẳng đích danh của Trưởng Lão cùng Phó Bang Chủ, lại còn muốn xem đây như khách điếm, muốn đến thì đến muốn đi thì đi sao?
Đúng lúc tên thị vệ này muốn đi lên động thủ với Minh Duệ, từ bên trong truyền ra một tiếng nói vọng lại:
- Có chuyện gì mà các ngươi ầm ĩ hết cả lên, như vậy còn ra thể thống gì.
Từ bên trong bước ra một nam tử nhìn qua lớn hơn Minh Duệ một chút, bất mãn nói.
Thấy được người tới là ai, mấy tên thị vệ không dám chậm trễ, tiến lên hành lễ. Sau đó, tên kia thị vệ cáo trạng:
- Hoa Trưởng Lão, là vậy, có một tên nhà quê không biết từ đâu đến nói rằng muốn ngủ nhờ ở Hoa Linh Bang chúng ta một đêm, hắn còn gọi thẳng tục danh của Trưởng Lão cùng Phó Bang Chủ.
Vừa nói hắn vừa chỉ Minh Duệ vẫn thản nhiên đứng đó, không thèm quan tâm đến một màn trước mắt này.
Nhưng tên thị vệ kia đợi hồi lâu cũng không thấy Hoa Trưởng Lão có biểu hiện gì. Hắn thầm nghĩ: “Hay là Hoa Trưởng Lão giận quá không nói thành lời được rồi? Phen này ta đúng là được ban thưởng lớn rồi.”
Bỗng nhiên, Hoa Trưởng Lão lộ mặt kích động, tiến lại gần Minh Duệ chắp tay hành lễ:
- Minh Duệ công tử, cuối cùng ngươi cũng đã tới. Một năm qua, ngươi đi đâu mà chúng ta không nghe được chút tin tức nào. Đến đến, mau vào bên trong, Bang Chủ cùng Phó Bang Chủ bọn họ đều ở trong này.
Nói xong, hắn đảo mắt qua tên thị vệ kia, nói ra:
- Nể tình ngươi làm thị vệ đúng trọng trách một năm qua, ta sẽ không trừng phạt ngươi. Trong nửa canh giờ, ngươi đến từ nơi nào thì về nơi đó.
Tên thị vệ nghe vậy đứng tim, hắn quỳ xuống dập đầu lia lịa:
- Hoa Trưởng Lão thứ tội, tiểu nhân trên có mẹ già tám mươi, dưới có con nhỏ, xin ngài cho tiểu nhân một cơ hội.
Minh Duệ nhìn qua một màn này, khoát khoát tay nói ra:
- Cũng không phải chuyện gì to tát cả, tha cho hắn đi.
- Còn không mau đa tạ công tử.
Tên thị vệ kia nghe xong, như được ân xá, dập đầu với Minh Duệ:
- Đa tạ công tử, đa tạ công tử.
Minh Duệ và Hoa Thương Tử đi vào, nhưng tiếng của Minh Duệ vẫn vọng lại bên tai tên thị vệ kia:
- Ngươi làm việc không sai, nhưng hãy bỏ tính cách ngạo mạn kia đi, nó có thể giúp ngươi thăng tiến sau này.
Tên thị vệ nghe xong ngơ ngác đứng đó.
Minh Duệ vào bên trong Hoa Linh Bang, rất nhanh liền gặp được Linh Hà bọn người. Thấy Minh Duệ tới, Linh Hà kích động nói:
- Công tử ngươi tới rồi sao, một năm qua ngươi đi đâu sao không nói với ta tiếng nào.
Minh Duệ viện cớ qua loa một cái, lúc này nhìn Linh Bang Chủ hỏi:
- Nhìn ngươi có được thực lực Chân Linh Ngũ Trọng Đỉnh chắc hẳn thương thế đã khỏi hẳn rồi chứ?
- Nhờ ơn công tử, ta bây giờ không sao nữa rồi.
Mấy người hàn huyên một hồi, sau đó Hoa Linh Bang mở tiệc chiêu đãi Minh Duệ, sau khi tiệc tùng kết thúc, Minh Duệ bảo họ bố trí một gian phòng cho mình, sau đó hắn lại đi đến một nơi khác trong Hoa Linh Bang.
Tuy nơi này một năm trước bị hủy, nhưng trong một năm qua, nó được xây dựng lại căn bản không sai biệt lắm với trước kia. Có chăng chỉ là nhiều hơn một số kiến trúc, nguy nga tráng lệ hơn trước mà thôi.
Minh Duệ dừng lại tại hoa viên Hoa Linh Bang, một lão giả đang cặm cụi chăm sóc hoa cỏ nơi này, nhưng lão giả này lại không phải Hoa Linh Phong kia.
Hắn lắc lắc đầu một hồi, sau đó hắn tìm Linh Hà, kêu cô ấy dẫn đường cho hắn về phòng, tiện thể chỉ có hai người vừa hay có thể nói chuyện kia.
Vào đến phòng Hoa Linh Bang chuẩn bị cho mình, Minh Duệ tùy ý ngồi xuống, nhìn Linh Hà hỏi:
- Ngươi còn nhớ chuyện một năm trước, ngươi nói với ta chứ?
Linh Hà nghe xong trịnh trọng gật đầu. Nàng nghiêm túc nói ra:
- Linh Hà còn nhớ, cũng không có ý định thay đổi quyết định của mình. Ta nguyện đi theo, làm thị nữ của công tử.
Minh Duệ lười biếng nhìn nàng, sau đó nói ra:
- Nếu ngươi đã chọn đi theo ta, vậy sau này gọi ta thiếu gia liền tốt. Gọi công tử vẫn có chút xa lạ.
Sau đó, Minh Duệ bảo nàng đi từ biệt Hoa Linh Bang, ngày mai theo hắn rời khỏi nơi này.
Lúc đám người Hoa Linh Bang biết tin, tuy có kẻ kịch liệt phản đối, xong Linh Hà đã quyết định, vì vậy bọn họ không còn nói được lời nào.
Linh Bang Chủ trong lòng cũng không nguyện ý, nhưng hắn cũng không nói gì. Đi theo ân nhân cũng là một chủ ý không tệ, hơn nữa nàng đã là Chân Linh Nhị Trọng rồi, Linh Bang Chủ căn bản không lo lắng cho sự an nguy của nàng nhiều lắm.
Minh Duệ ở trong phòng, tế ra Thiên Tử Lô, hắn muốn luyện chế Phá Khiếu Đan, chuẩn bị độ kiếp bước vào Vũ Khiếu Cảnh rồi.
Luyện Đan Công Hội, nữ tử có sắc mặt không tốt đang nói gì đó với một nữ tử khác, nhìn qua có vẻ là chấp sự nơi đây. Nếu Minh Duệ ở đây chắc chắn sẽ nhận ra được nữ tử kia. Nàng đúng là người khi trước tiếp đãi Minh Duệ khi hắn muốn khảo hạch Tam Phẩm Đan Sư.
- Chấp sự đại nhân, ta nói đều là sự thật. Chúng ta có nên sai người đi bắt kẻ này về đây…?
Nữ tử chấp sự kia nghe xong tất cả, vẫn thản nhiên không một chút gợn sóng. Biểu hiện của nàng đúng là biểu hiện thông thường của những người tài năng. Chỉ nghe nàng không nhanh không chậm nói:
- Ta biết ngươi và tên Đan Sư kia có quan hệ gì, dù vậy, ngươi hãy cứ để Cuồng Phong Dong Binh Đoàn tự giải quyết đi. Nếu không được, khi đó chúng ta mới ra mặt giải quyết. Ngươi trước hết đi phác họa lại hình ảnh người kia rồi mang đến cho ta xem.
Nữ tử cáo trạng kia định nói rồi lại thôi, rất nhanh cáo lui ra khỏi phòng.
Bên kia, tên Nhất Phẩm Đan Sư đang đứng tại đại sảnh một tòa tứ hợp viện khác, hắn vừa nói gì đó với đám người trong đại sảnh, vừa ôm vết thương do Minh Duệ gây ra.
Sau khi nghe xong hắn nói, đám người trong đại sảnh đa số đều tức giận không thôi. Ngồi trước nhất lão giả trực tiếp vỗ một cái xuống bàn, chiếc bàn kia không báo trước mà bị chia năm xẻ bảy.
- Truyền lệnh của ta, mau chóng tìm cho ra tên kia, bắt hắn về đây cho Đan Sư một cái công đạo.
Tên này là Đoàn Trưởng Cuồng Phong Dong Binh Đoàn, tu vi cũng là Chân Linh Tam Trọng.
Theo hắn nghĩ, vị kia đan sư tuy là Chân Sư Trung Kỳ, nhưng hắn lại không giỏi trong chiến đấu. Vì vậy dù cho kẻ cùng là Chân Sư Trung Kỳ cũng có thể đánh bại được tên Đan Sư trước mắt này.
Mà theo miêu tả, tên kia cùng lắm bất quá cũng chỉ hai mươi tuổi mà thôi. Với độ tuổi này, bước vào Chân Sư Hậu Kỳ là giỏi lắm rồi. Vì thế, hắn cũng không thèm điều tra gì nhiều mà trực tiếp sai người đi bắt Minh Duệ.
Minh Duệ không biết rằng một hành động nho nhỏ của mình lại sắp mang đến cho hắn những rắc rối không cần thiết. Mà cho dù biết hắn cũng chẳng thèm để tâm đến chuyện này. Đừng nói là Chân Linh Tam Trọng, cho dù là Chân Linh Bát Trọng hắn cũng không ngần ngại gì cả. Hiện tại, nếu Chân Vương không ra, Chân Linh trở xuống căn bản không đủ cho hắn nhét kẽ răng. Một năm qua hắn ở trong thế giới của Bảo Linh Cổ Đăng đâu phải là ăn chay.
Không nói đâu xa, tu vi Vũ Hồn Đỉnh được hắn tích súc đến cực hạn, còn cả hắn thường xuyên cùng Hắc Nguyệt Kiếm tập luyện Vũ Kỹ, hắn đánh ra chiêu chiêu Vũ Kỹ rồi nhanh chóng lao tới nơi Vũ Kỹ được phóng ra, toàn thân tiếp nhận không chút phản kháng. Bây giờ hắn đã là Uẩn Thể Trung Thành rồi, thậm chí Chân Vương Nhất Nhị Trọng hắn cũng có sức đánh lại.
Hắn luyện chế xong Phá Khiếu Đan, sau đó hắn ngồi thất thần một hồi, nghĩ nghĩ cái gì đó rồi hắn thì thào lẩm bẩm:
- Tiểu Anh Anh, ta sắp gặp được ngươi rồi. Không biết hơn một năm qua ngươi sống có tốt không, không bị ai ức hiếp đấy chứ? Còn có tu vi của ngươi chắc hẳn cũng là Chân Sư Cảnh rồi đi.
Minh Duệ lắc lắc đầu, sau đó hắn lên giường, đánh một giấc ngủ thật say. Trong khi hắn ngủ, hắn không biết rằng có bao nhiêu kẻ ngoài kia đang tìm hắn.
Cuồng Phong Dong Binh Đoàn đã xác nhận vị trí của Minh Duệ, tuy nhiên đây lại là Hoa Linh Bang, vì vậy bọn họ vẫn không có manh động, liều lĩnh xông vào mà đợi người của Đan Sư Công Hội hành động.
Bên kia, sau khi nữ tử chấp sự xác nhận được người hôm nay gây sự là ai, sắc mặt kinh biến. Nàng hạ lệnh cho kẻ dưới bằng mọi giá phải bảo vệ cho vị công tử trong hình này, không được để hắn gặp chút phiền phức gì từ đám Dong Binh Đoàn kia, sau đó, nàng vội vã đi tìm Hội Trưởng, báo tin tức quan trọng này cho ngài ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.