Quyển 8 - Chương 3: ÂM SOA DƯƠNG THÁC
Phiêu Ẩn
09/06/2016
Thu Uyển Ly và bạch y thiếu nữ đang nhìn nhau, đằng sau
chợt vang lên tiếng gọi: “Uyển Nhi muội, ta biết là muội đang ở đây…
Quan Vận tỉ muốn giúp muội củng cố nền tảng, đang tìm muội khắp nơi đó!”
Thu Uyển Ly quay lại, thấy một thiếu nữ đang ngự kiếm bay tới cạnh mình, liền hỏi: “Cầm Dĩnh tỉ, tỉ nói... củng cố nền tảng gì cơ?”
Cầm Dĩnh rõ ràng rất quý mến Thu Uyển Ly, thấy đôi mắt to tròn của nàng nhìn mình liền bật cười: “Ngốc ạ, đương nhiên là cho muội bảo bối để luyện tập Lôi Điện Pháp rồi. Quan Vận tỉ đã mất hai ngày nghĩ ra để dành riêng cho muội đó… còn không mau đi?”
“Dạ...!” khi Thu Uyển Ly cùng Cầm Dĩnh đang chuẩn bị rời đi, bạch y thiếu nữ bỗng nhẹ cất giọng thỉnh cầu: “Xin hai vị tỉ tỉ dừng bước, ta muốn hỏi thăm một chuyện...”
Thu Uyển Ly và Cầm Dĩnh đều dừng lại, quay đầu nhìn sang. Cầm Dĩnh hỏi Thu Uyển Ly: “Uyển Nhi muội, cô ta là ai vậy?”
Thu Uyển Ly sững người: “Muội… muội cũng không quen! Cô ấy vừa đi ra từ Truyền tống trận...”
Cầm Dĩnh gật đầu: “Hả? Vậy thì ta biết... Muội hãy về gặp Quan Vận tỉ trước, chuyện ở đây cứ để ta!”
Thu Uyển Ly ứng tiếng, một mình bước xuống Liêu Vọng Đài về phía đai điện Thần Kiếm Sơn Trang… Nàng không nghe thấy Cầm Dĩnh và thiếu nữ áo trắng đã nói với nhau những gì.
Hai thiếu nữ mảnh dẻ đang đứng chờ trước cửa đại điện, thấy nàng liền thúc giục: “Uyển Nhi, muội lại chạy đi đâu đó? Quan Vận tỉ đợi muội rất lâu rồi… còn không mau vào đi?”
“Muội… muội vào ngay đây!” Thu Uyển Ly cúi đầu, rón rén bước vào.
Sau cửa đại điện dựng lên một bình phong bạch ngọc cao chín tấc, ngăn không cho ai nhìn vào bên trong. Thu Uyển Ly vòng qua bình phong đi vào, thấy chính giữa đại điện đặt một lư hương lớn, khói nhè nhẹ bay lên, ẩn hiện mùi trầm hương thoang thoảng...
Cầm Quan Vận ngồi khoanh chân trên một tấm đệm hương bồ, đang lặng yên chờ nàng đến. Thu Uyển Ly chợt cảm thấy trong người Cầm Quan Vận phát ra một luồng tiên khí, càng không dám nhìn trực diện.
Đứng bên trái Cầm Quan Vận là một thiếu nữ xinh đẹp lạnh băng, hình như chưa bao giờ mỉm cười. Ngoài cái tên Giáng Tuyết thì nàng không hề biết gì thêm về cô ta.
Cầm Quan Vận thấy Thu Uyển Ly, chợt mỉm cười: “Uyển nhi ngồi xuống đi... Muội có biết tại sao ta gọi muội đến không?”
Thu Uyển Ly rụt rè: “Uyển nhi không biết ạ...”
Cầm Quan Vận nhìn vẻ đáng yêu của nàng, chợt tươi cười: “Muội vào Tiên Lăng Cung cũng được một thời gian rồi, vốn dĩ thế này cũng là ổn thỏa. Nhưng sư phó thúi của muội đã gửi gắm, nếu Quan tỉ này không dạy muội cho tốt, e rằng hắn lại trách ta… Đương nhiên cũng vì muội là một tỉ muội trong Tiên Lăng Cung, nếu Tiên thuật của muội quá kém thì người khác sẽ cho rằng chúng ta bên trọng bên khinh, tổn hại đến uy danh của bổn cung. Vì thế ta quyết định sẽ truyền thụ Dẫn Lôi Quyết cho muội, hy vọng muội sẽ chăm chỉ nghiên cứu, đừng để chúng ta thất vọng, cũng đừng để sư phó thúi của muội thất vọng...!”
Thu Uyển Nhi gật đầu ngoan ngoãn, làm sao mà dám không nghe chứ? Trong Tiên Lăng Cung tất cả đều xưng hô với nhau bằng tỉ muội, không hề có những ngôi thứ khác… Nhưng thân phận của Cầm Quan Vận lại đặc biệt, bởi nàng không chỉ là người đứng đầu Thần kiếm Sơn Trang, hơn nữa Tiên Pháp của đại đa số tỉ muội ở đây đều do nàng truyền thụ. Cho nên tất cả tỉ muội đều coi nàng như sư phụ, không ai dám vô lễ nửa lời.
Tả thủ Cầm Quan Vận khẽ chuyển động, trong lòng bàn tay chợt xuất hiện một tử sắc quang cầu (khối ánh sáng tròn màu tím), dần dần trên mặt quang cầu hiện ra những đường vân sáng trắng, rõ ràng là một kết tinh năng lượng rất đặc biệt.
Thấy Thu Uyển Ly tròn xoe mắt nhìn quang cầu trong tay mình, Cần Quan Vận cả cười: “Muội nhắm mắt lại trước đã, ta sẽ bắt đầu trao truyền đây… Lúc mới đầu sẽ hơi đau một chút, nhưng chỉ một lát thôi là muội sẽ không cảm thấy gì nữa đâu...”
Thu Uyển Ly vâng lời nhắm nghiền mắt, nghĩ thầm chẳng lẽ vật này là để nuốt vào bụng? Không biết mùi vị thế nào chứ?
Nàng còn đang băn khoăn về mùi vị của quả cầu thì Cầm Quan Vận đã khởi một thủ quyết, chầm chậm đẩy về phía Thu Uyển Ly...
Quang cầu chợt thay hình đổi dạng, từ hình khối tròn kéo dài ra thành một đường sáng, theo không khí bay về phía Thu Uyển Ly. Khi đường sáng vừa chạm vạt áo nàng, Cầm Quang Vận lập tức bắt quyết ấn mạnh xuống...
Tử sắc quang đoàn như thần vật, chui tọt gọn ghẽ vào người Thu Uyển Ly. Một dòng điện mạnh lập tức làm nàng tê rần, phải la lên sợ hãi. Cơ thể Thu Uyển Ly rung lên liên miên, cảm giác vừa đau lại vừa tê, một lúc lâu sau vẫn chưa thể hồi phục được.
Cầm Quan Vận không dám thu công, hai tay lắc lư cách không chống giữ cơ thể Thu Uyển Ly, đồng thời quay sang nói với thiếu nữ lạnh lùng: “Giáng Tuyết, muội ra ngoài trông chừng, không cho bất cứ ai vào đây... Ta phải đả thông huyền quan cho Uyển muội, chắc cũng phải mất nửa ngày...”
Giáng Tuyết cúi người đáp: “Tuân lệnh!” đoạn nhanh chóng đi ra cửa…
……………
Lại nói lúc đó, trên tế đàn của Thần Kiếm Sơn Trang, Cầm Dĩnh đang quan sát bạch y thiếu nữ vừa đến, nhẹ nhàng hỏi: “Sư phụ cô nương hà môn hà phái? Sao cô nương đến đây? Có cần chúng ta giúp gì không?”
Bạch y thiếu nữ do dự một hồi mới nói: “Ta là Diệp Thanh, thuộc Tiên Kiếm Phái. Ta đến đây chỉ muốn tìm một người. … Cho ta hỏi đây có phải là Úy Lam Tinh không?”
Cầm Dĩnh gật đầu: “Đúng, đây chính là Úy Lam Tinh…. Cô nương đến tìm tỉ muội trong Tiên Lăng Cung ư? Cần gặp ai ta sẽ giúp cô nương thông báo...”
Diệp Thanh lắc đầu: “Ta…ta đến tìm công tử nhà ta, huynh ấy tên là Hoa Lân… Ta nghe nói mấy tháng trước ở đây đã từng xảy ra một trận kịch chiến, có phải không?”
Cầm Dĩnh ngạc nhiên: “Tiên Lăng Cung chúng ta đến đây mới hơn một tháng, cũng chưa hề nghe thấy người nào tên là Hoa Lân… xin lỗi!”
Diệp Thanh thất vọng, mơ hồ nhìn khung cảnh xa lạ xung quanh rồi lại quay lại nhìn Truyền tống trận phía sau, trong lòng bắt đầu do dự.
Mấy ngày này nàng đã dùng Truyền tống trận không dưới trăm lần rồi, cảm giác sợ đến mức hễ nhìn thấy Truyền tống trận là lại cảm giác chóng mặt...
Cầm Dĩnh nhìn bóng dáng lẻ loi phía dưới, dường như là một thiếu nữ đáng thương không biết đi về đâu, thâm tâm bỗng động lòng trắc ẩn, nhẹ nhàng lên tiếng: “Diệp cô nương... Tiên Lăng Cung chúng ta có Thất muội làm nhiệm vụ tín sứ, từng đi qua rất nhiều nơi, nói không chừng có biết về công tử nhà cô. Chi bằng ngày mai cô nương lại tới, ta sẽ dẫn cô đi gặp...”
Diệp Thanh do dự chốc lát, đoạn khẽ thở dài: “Đa tạ cô nương… nhưng ta còn phải đi những nơi khác hỏi thăm xem sao. Công tử nhà ta thích những chỗ náo nhiệt, nói không chừng lại đến Kinh thành chơi rồi… À, ở đây có một bức chân dung của công tử, nếu cô nương không phiền thì có thể hỏi Thất muội của cô nương giúp ta... Ba ngày nữa ta phải mượn đường từ đây để đi, đến lúc đó lại tìm cô được không?”
Cầm Dĩnh gật đầu: “Vậy cũng được! Cô cứ đợi ở đó, ta xuống...”
Tay phải Diệp Thanh bắt pháp quyết, từ trong Không gian pháp bảo lấy ra bức chân dung Hoa Lân, cẩn thận buộc lại bằng một dải lụa trắng. Cầm Dĩnh bay xuống Liêu Vọng Đài, bước nhanh về phía bức tường phòng ngự, khoát nhẹ mấy lần... Diệp Thanh kinh ngạc nhìn bức tường phòng ngự đột nhiên tách làm đôi, Cầm Dĩnh từ bên trong đủng đỉnh bước ra.
Diệp Thanh vội đưa bức chân dung cho Cầm Dĩnh, lễ phép: “Vị tỉ tỉ này nên xưng hô thế nào? Diệp Thanh thực vô cùng cảm kích…”
Cầm Dĩnh nhận bức tranh rồi xưng tên. Nàng lo Diệp Thanh không hiểu tình hình ở đây liền chỉ về phía Đông Nam: “Diệp cô nương... Kinh đô của Tân Hạ ở đằng kia, cách khoảng hai trăm dặm...”
Diệp Thanh cảm động: “Ra vậy… đa tạ tỉ tỉ!” Cầm Dĩnh cười nói: “Đừng khách khí, Tu Chân Giả vốn nên giúp đỡ lẫn nhau mới có thể chống lại Tâm ma… Phải rồi, muội có tin vào số mệnh không?”
Diệp Thanh kỳ lạ, thoáng ngẩn người: “Tỉ tỉ sao lại nói tới chuyện này?”
Cầm Dĩnh bật cười: “Ta nghe nói ở đô thành có một người xem tướng rất giỏi, là Quốc sư của Tân Hạ. Ông ta đã tiên đoán chính xác việc hạ phàm của Tiên Lăng Cung chúng ta, thậm chí cả thời gian cũng không sai lệch… Nếu muội tin vào tướng thuật, chi bằng hãy để ông ta xem một lần, biết đâu lại tìm ra tung tích của công tử nhà muội... Tiện thể cũng kiểm tra giúp ta xem sao, không biết những lời ông ta nói có thật không?”
Diệp Thanh hơi ngạc nhiên, không ngờ Tu Chân Giả cũng tin vào thuật bói toán, điều này nằm ngoài sự tưởng tượng của nàng. Nhưng nhớ tới những người như Quỷ Thần Trắc ở quê nhà, Diệp Thanh thầm nhủ đúng là một vài người họ vẫn có khả năng thực sự mà, liền gật đầu: “Được rồi, muội sẽ đi thử xem sao... Cầm tỉ, ông ta tên là gì vậy?”
Cầm Thanh cố nhớ lại, chau mày: “Hình như gọi là Hàn cái gì Ly đó… Ây dà, ông ta là Quốc sư Tân Hạ, muội cứ hỏi là biết ngay mà!”
Diệp Thanh vui mừng: “Tốt quá, muội sẽ đi tìm ông ta…”
Cầm Dĩnh nhìn đôi mắt long lanh của Diệp Thanh, không nén được tò mò, hỏi: “Nhan sắc của muội thật nghiêng nước nghiêng thành, sao công tử nhà muội lại nỡ rời xa muội chứ?”
Diệp Thanh thẹn thùng: “Muội còn kém xa tỷ mà… vả lại bên cạnh công tử còn có người đẹp hơn muội nhiều!”
Cầm Dĩnh ngạc nhiên: “Công tử nhà muội không phải cũng là Tu Chân Giả ư? Sao lại còn muốn vợ này thiếp nọ…?”
Diệp Thanh tức thì đỏ mặt, vội vã: “Người ta không nói chuyện với tỉ nữa, muội phải đến Kinh thành xem sao…” Cầm Dĩnh hiểu ra, cũng gật đầu: “Vậy muội đi đi... khi nào quay lại nhớ báo cho ta một tiếng.”
“Được mà tỉ…!” Diệp Thanh khẽ vẫy hữu thủ, Huyền Thiên bảo Kiếm hiện lên giữa không trung. Nàng nhún mình từ từ bay lên, nhự thân trên thanh phi kiếm, quay lại vẫy tay với Cầm Dĩnh...
Ngự kiếm phóng thẳng về phía đông nam. Cầm Dĩnh nhìn theo cho đến tận khi Diệp Thanh khuất hẳn...
Nàng cúi đầu nhìn bức họa cuộng tròn trong tay, vừa toan mở ra xem lại chợt nghĩ, từ trước đến nay ta chưa từng đi xa, chắc chắn không quen biết người trong bức họa này, chi bằng sớm mai mang tới chỗ Thất muội là xong!
Cầm Dĩnh không hề nghĩ đến, đúng một tháng trước nàng và mấy vị tỉ muội đã cùng liên thủ, tiến hành cuộc Lôi Điện chi tranh có một không hai với người trong bức họa này...
Thu Uyển Ly quay lại, thấy một thiếu nữ đang ngự kiếm bay tới cạnh mình, liền hỏi: “Cầm Dĩnh tỉ, tỉ nói... củng cố nền tảng gì cơ?”
Cầm Dĩnh rõ ràng rất quý mến Thu Uyển Ly, thấy đôi mắt to tròn của nàng nhìn mình liền bật cười: “Ngốc ạ, đương nhiên là cho muội bảo bối để luyện tập Lôi Điện Pháp rồi. Quan Vận tỉ đã mất hai ngày nghĩ ra để dành riêng cho muội đó… còn không mau đi?”
“Dạ...!” khi Thu Uyển Ly cùng Cầm Dĩnh đang chuẩn bị rời đi, bạch y thiếu nữ bỗng nhẹ cất giọng thỉnh cầu: “Xin hai vị tỉ tỉ dừng bước, ta muốn hỏi thăm một chuyện...”
Thu Uyển Ly và Cầm Dĩnh đều dừng lại, quay đầu nhìn sang. Cầm Dĩnh hỏi Thu Uyển Ly: “Uyển Nhi muội, cô ta là ai vậy?”
Thu Uyển Ly sững người: “Muội… muội cũng không quen! Cô ấy vừa đi ra từ Truyền tống trận...”
Cầm Dĩnh gật đầu: “Hả? Vậy thì ta biết... Muội hãy về gặp Quan Vận tỉ trước, chuyện ở đây cứ để ta!”
Thu Uyển Ly ứng tiếng, một mình bước xuống Liêu Vọng Đài về phía đai điện Thần Kiếm Sơn Trang… Nàng không nghe thấy Cầm Dĩnh và thiếu nữ áo trắng đã nói với nhau những gì.
Hai thiếu nữ mảnh dẻ đang đứng chờ trước cửa đại điện, thấy nàng liền thúc giục: “Uyển Nhi, muội lại chạy đi đâu đó? Quan Vận tỉ đợi muội rất lâu rồi… còn không mau vào đi?”
“Muội… muội vào ngay đây!” Thu Uyển Ly cúi đầu, rón rén bước vào.
Sau cửa đại điện dựng lên một bình phong bạch ngọc cao chín tấc, ngăn không cho ai nhìn vào bên trong. Thu Uyển Ly vòng qua bình phong đi vào, thấy chính giữa đại điện đặt một lư hương lớn, khói nhè nhẹ bay lên, ẩn hiện mùi trầm hương thoang thoảng...
Cầm Quan Vận ngồi khoanh chân trên một tấm đệm hương bồ, đang lặng yên chờ nàng đến. Thu Uyển Ly chợt cảm thấy trong người Cầm Quan Vận phát ra một luồng tiên khí, càng không dám nhìn trực diện.
Đứng bên trái Cầm Quan Vận là một thiếu nữ xinh đẹp lạnh băng, hình như chưa bao giờ mỉm cười. Ngoài cái tên Giáng Tuyết thì nàng không hề biết gì thêm về cô ta.
Cầm Quan Vận thấy Thu Uyển Ly, chợt mỉm cười: “Uyển nhi ngồi xuống đi... Muội có biết tại sao ta gọi muội đến không?”
Thu Uyển Ly rụt rè: “Uyển nhi không biết ạ...”
Cầm Quan Vận nhìn vẻ đáng yêu của nàng, chợt tươi cười: “Muội vào Tiên Lăng Cung cũng được một thời gian rồi, vốn dĩ thế này cũng là ổn thỏa. Nhưng sư phó thúi của muội đã gửi gắm, nếu Quan tỉ này không dạy muội cho tốt, e rằng hắn lại trách ta… Đương nhiên cũng vì muội là một tỉ muội trong Tiên Lăng Cung, nếu Tiên thuật của muội quá kém thì người khác sẽ cho rằng chúng ta bên trọng bên khinh, tổn hại đến uy danh của bổn cung. Vì thế ta quyết định sẽ truyền thụ Dẫn Lôi Quyết cho muội, hy vọng muội sẽ chăm chỉ nghiên cứu, đừng để chúng ta thất vọng, cũng đừng để sư phó thúi của muội thất vọng...!”
Thu Uyển Nhi gật đầu ngoan ngoãn, làm sao mà dám không nghe chứ? Trong Tiên Lăng Cung tất cả đều xưng hô với nhau bằng tỉ muội, không hề có những ngôi thứ khác… Nhưng thân phận của Cầm Quan Vận lại đặc biệt, bởi nàng không chỉ là người đứng đầu Thần kiếm Sơn Trang, hơn nữa Tiên Pháp của đại đa số tỉ muội ở đây đều do nàng truyền thụ. Cho nên tất cả tỉ muội đều coi nàng như sư phụ, không ai dám vô lễ nửa lời.
Tả thủ Cầm Quan Vận khẽ chuyển động, trong lòng bàn tay chợt xuất hiện một tử sắc quang cầu (khối ánh sáng tròn màu tím), dần dần trên mặt quang cầu hiện ra những đường vân sáng trắng, rõ ràng là một kết tinh năng lượng rất đặc biệt.
Thấy Thu Uyển Ly tròn xoe mắt nhìn quang cầu trong tay mình, Cần Quan Vận cả cười: “Muội nhắm mắt lại trước đã, ta sẽ bắt đầu trao truyền đây… Lúc mới đầu sẽ hơi đau một chút, nhưng chỉ một lát thôi là muội sẽ không cảm thấy gì nữa đâu...”
Thu Uyển Ly vâng lời nhắm nghiền mắt, nghĩ thầm chẳng lẽ vật này là để nuốt vào bụng? Không biết mùi vị thế nào chứ?
Nàng còn đang băn khoăn về mùi vị của quả cầu thì Cầm Quan Vận đã khởi một thủ quyết, chầm chậm đẩy về phía Thu Uyển Ly...
Quang cầu chợt thay hình đổi dạng, từ hình khối tròn kéo dài ra thành một đường sáng, theo không khí bay về phía Thu Uyển Ly. Khi đường sáng vừa chạm vạt áo nàng, Cầm Quang Vận lập tức bắt quyết ấn mạnh xuống...
Tử sắc quang đoàn như thần vật, chui tọt gọn ghẽ vào người Thu Uyển Ly. Một dòng điện mạnh lập tức làm nàng tê rần, phải la lên sợ hãi. Cơ thể Thu Uyển Ly rung lên liên miên, cảm giác vừa đau lại vừa tê, một lúc lâu sau vẫn chưa thể hồi phục được.
Cầm Quan Vận không dám thu công, hai tay lắc lư cách không chống giữ cơ thể Thu Uyển Ly, đồng thời quay sang nói với thiếu nữ lạnh lùng: “Giáng Tuyết, muội ra ngoài trông chừng, không cho bất cứ ai vào đây... Ta phải đả thông huyền quan cho Uyển muội, chắc cũng phải mất nửa ngày...”
Giáng Tuyết cúi người đáp: “Tuân lệnh!” đoạn nhanh chóng đi ra cửa…
……………
Lại nói lúc đó, trên tế đàn của Thần Kiếm Sơn Trang, Cầm Dĩnh đang quan sát bạch y thiếu nữ vừa đến, nhẹ nhàng hỏi: “Sư phụ cô nương hà môn hà phái? Sao cô nương đến đây? Có cần chúng ta giúp gì không?”
Bạch y thiếu nữ do dự một hồi mới nói: “Ta là Diệp Thanh, thuộc Tiên Kiếm Phái. Ta đến đây chỉ muốn tìm một người. … Cho ta hỏi đây có phải là Úy Lam Tinh không?”
Cầm Dĩnh gật đầu: “Đúng, đây chính là Úy Lam Tinh…. Cô nương đến tìm tỉ muội trong Tiên Lăng Cung ư? Cần gặp ai ta sẽ giúp cô nương thông báo...”
Diệp Thanh lắc đầu: “Ta…ta đến tìm công tử nhà ta, huynh ấy tên là Hoa Lân… Ta nghe nói mấy tháng trước ở đây đã từng xảy ra một trận kịch chiến, có phải không?”
Cầm Dĩnh ngạc nhiên: “Tiên Lăng Cung chúng ta đến đây mới hơn một tháng, cũng chưa hề nghe thấy người nào tên là Hoa Lân… xin lỗi!”
Diệp Thanh thất vọng, mơ hồ nhìn khung cảnh xa lạ xung quanh rồi lại quay lại nhìn Truyền tống trận phía sau, trong lòng bắt đầu do dự.
Mấy ngày này nàng đã dùng Truyền tống trận không dưới trăm lần rồi, cảm giác sợ đến mức hễ nhìn thấy Truyền tống trận là lại cảm giác chóng mặt...
Cầm Dĩnh nhìn bóng dáng lẻ loi phía dưới, dường như là một thiếu nữ đáng thương không biết đi về đâu, thâm tâm bỗng động lòng trắc ẩn, nhẹ nhàng lên tiếng: “Diệp cô nương... Tiên Lăng Cung chúng ta có Thất muội làm nhiệm vụ tín sứ, từng đi qua rất nhiều nơi, nói không chừng có biết về công tử nhà cô. Chi bằng ngày mai cô nương lại tới, ta sẽ dẫn cô đi gặp...”
Diệp Thanh do dự chốc lát, đoạn khẽ thở dài: “Đa tạ cô nương… nhưng ta còn phải đi những nơi khác hỏi thăm xem sao. Công tử nhà ta thích những chỗ náo nhiệt, nói không chừng lại đến Kinh thành chơi rồi… À, ở đây có một bức chân dung của công tử, nếu cô nương không phiền thì có thể hỏi Thất muội của cô nương giúp ta... Ba ngày nữa ta phải mượn đường từ đây để đi, đến lúc đó lại tìm cô được không?”
Cầm Dĩnh gật đầu: “Vậy cũng được! Cô cứ đợi ở đó, ta xuống...”
Tay phải Diệp Thanh bắt pháp quyết, từ trong Không gian pháp bảo lấy ra bức chân dung Hoa Lân, cẩn thận buộc lại bằng một dải lụa trắng. Cầm Dĩnh bay xuống Liêu Vọng Đài, bước nhanh về phía bức tường phòng ngự, khoát nhẹ mấy lần... Diệp Thanh kinh ngạc nhìn bức tường phòng ngự đột nhiên tách làm đôi, Cầm Dĩnh từ bên trong đủng đỉnh bước ra.
Diệp Thanh vội đưa bức chân dung cho Cầm Dĩnh, lễ phép: “Vị tỉ tỉ này nên xưng hô thế nào? Diệp Thanh thực vô cùng cảm kích…”
Cầm Dĩnh nhận bức tranh rồi xưng tên. Nàng lo Diệp Thanh không hiểu tình hình ở đây liền chỉ về phía Đông Nam: “Diệp cô nương... Kinh đô của Tân Hạ ở đằng kia, cách khoảng hai trăm dặm...”
Diệp Thanh cảm động: “Ra vậy… đa tạ tỉ tỉ!” Cầm Dĩnh cười nói: “Đừng khách khí, Tu Chân Giả vốn nên giúp đỡ lẫn nhau mới có thể chống lại Tâm ma… Phải rồi, muội có tin vào số mệnh không?”
Diệp Thanh kỳ lạ, thoáng ngẩn người: “Tỉ tỉ sao lại nói tới chuyện này?”
Cầm Dĩnh bật cười: “Ta nghe nói ở đô thành có một người xem tướng rất giỏi, là Quốc sư của Tân Hạ. Ông ta đã tiên đoán chính xác việc hạ phàm của Tiên Lăng Cung chúng ta, thậm chí cả thời gian cũng không sai lệch… Nếu muội tin vào tướng thuật, chi bằng hãy để ông ta xem một lần, biết đâu lại tìm ra tung tích của công tử nhà muội... Tiện thể cũng kiểm tra giúp ta xem sao, không biết những lời ông ta nói có thật không?”
Diệp Thanh hơi ngạc nhiên, không ngờ Tu Chân Giả cũng tin vào thuật bói toán, điều này nằm ngoài sự tưởng tượng của nàng. Nhưng nhớ tới những người như Quỷ Thần Trắc ở quê nhà, Diệp Thanh thầm nhủ đúng là một vài người họ vẫn có khả năng thực sự mà, liền gật đầu: “Được rồi, muội sẽ đi thử xem sao... Cầm tỉ, ông ta tên là gì vậy?”
Cầm Thanh cố nhớ lại, chau mày: “Hình như gọi là Hàn cái gì Ly đó… Ây dà, ông ta là Quốc sư Tân Hạ, muội cứ hỏi là biết ngay mà!”
Diệp Thanh vui mừng: “Tốt quá, muội sẽ đi tìm ông ta…”
Cầm Dĩnh nhìn đôi mắt long lanh của Diệp Thanh, không nén được tò mò, hỏi: “Nhan sắc của muội thật nghiêng nước nghiêng thành, sao công tử nhà muội lại nỡ rời xa muội chứ?”
Diệp Thanh thẹn thùng: “Muội còn kém xa tỷ mà… vả lại bên cạnh công tử còn có người đẹp hơn muội nhiều!”
Cầm Dĩnh ngạc nhiên: “Công tử nhà muội không phải cũng là Tu Chân Giả ư? Sao lại còn muốn vợ này thiếp nọ…?”
Diệp Thanh tức thì đỏ mặt, vội vã: “Người ta không nói chuyện với tỉ nữa, muội phải đến Kinh thành xem sao…” Cầm Dĩnh hiểu ra, cũng gật đầu: “Vậy muội đi đi... khi nào quay lại nhớ báo cho ta một tiếng.”
“Được mà tỉ…!” Diệp Thanh khẽ vẫy hữu thủ, Huyền Thiên bảo Kiếm hiện lên giữa không trung. Nàng nhún mình từ từ bay lên, nhự thân trên thanh phi kiếm, quay lại vẫy tay với Cầm Dĩnh...
Ngự kiếm phóng thẳng về phía đông nam. Cầm Dĩnh nhìn theo cho đến tận khi Diệp Thanh khuất hẳn...
Nàng cúi đầu nhìn bức họa cuộng tròn trong tay, vừa toan mở ra xem lại chợt nghĩ, từ trước đến nay ta chưa từng đi xa, chắc chắn không quen biết người trong bức họa này, chi bằng sớm mai mang tới chỗ Thất muội là xong!
Cầm Dĩnh không hề nghĩ đến, đúng một tháng trước nàng và mấy vị tỉ muội đã cùng liên thủ, tiến hành cuộc Lôi Điện chi tranh có một không hai với người trong bức họa này...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.